Chương 1
Tôi từng nghĩ những điều khủng khiếp nhất có thể xảy ra đối với một người chính là cái chết. Tôi cũng từng nghĩ đó là điều cuối cùng có thể xảy ra với mỗi đời người. Nhưng nếu tôi học được điều gì từ việc sống giữa các thần chết, những cơn ác mộng sống, và loài bean sidhe, thì đó là: Tôi đã sai ở cả hai điểm trên...
“Cậu đang làm gì ở đây thế, sắp vào tiết rồi mà?” - Tôi ngồi xuống ghế và hỏi Emma. Còn bốn phút nữa là vào tiết đầu tiên, tiết Đại số II - “Không sợ thầy mắng à?”
“Nếu thế mình chấp nhận bị mắng cả đời cũng được.” - Emma Marshall thở dài đầy luyến tiếc, rồi rút quyển sách giáo khoa từ trong cặp ra - “Quá đẹp!”
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại . - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Tôi nhìn theo ánh mắt của cô bạn thân về phía trước lớp, nơi thầy Beck - giáo viên mới thay thế cho thầy Wesner - đang viết các công thức toán lên tấm bảng trắng bằng bút mực xanh. Chữ của thầy vừa thẳng vừa rõ ràng, nói chung là đẹp nhất trong số các thầy cô ở Eastlake. Nhưng ánh mắt của Emma tập trung vào cánh tay chắc khỏe và thân hình vạm vỡ của thầy ấy nhiều hơn là chữ viết trên bảng.
“Mình đoán việc cậu đột nhiên hứng thứ với môn Toán chỉ đơn thuần là vì thấy nó bổ ích và lý thú thôi đúng không?”
Emma đặt quyển sách xuống bàn rồi quay sang nhe răng cười với tôi. “Nói vậy thì cũng không hẳn… Thứ nhất, học đã khổ rồi. Ít ra ở đây chúng ta có cái gì đó đẹp đẽ để ngắm, để không u sọ với các con số phức tạp.”
Tôi bật cười. “Cậu cứ làm như cậu học dốt lắm ý.”
Emma hoàn toàn có thể là một học sinh toàn điểm A, nhưng cậu ấy bằng lòng với điểm B mà không cần phải cố gắng gì nhiều, ngoại trừ môn tiếng Pháp và Toán - hai môn học duy nhất mà cậu ấy đã phải khá chật vật mới qua được. Và vị giáo viên trẻ tuổi đẹp trai này lại càng không giúp được gì trong việc cải thiện điểm số cho cậu ấy, bởi vì giờ Emma càng có lý do để không tập trung vào những gì được viết trên bảng và trong sách giáo khoa.
Nhưng cũng không thể trách cậu ấy được. Thầy Beck quả thực quá hấp dẫn, với mái tóc đen rối bù một cách cố ý và đôi mắt xanh lục như muốn hút hồn người đối diện.
“Thầy ý mới chỉ hai mươi hai tuổi thôi.” - Emma nói - “Mới vừa ra trường chưa được một năm. Mình cá đây là công vỉệc giảng dạy đầu tiên của thầy ý.”
“Sao cậu biết?” Tôi hỏi, lúc thầy Backer bỏ bút xuống và lục ngăn kéo tìm cái gì đó.
“Danica Sussman bảo thế. Thầy ý vẫn phụ đạo thêm cho cậu ấy sau giờ học, do lịch tập luyện của cậu ấy với đội bóng mềm.”
“À mà Danica đâu ý nhỉ?” Tôi hỏi, đúng lúc tiếng chuông cuối cùng báo vào tiết vang lên. Cậu ấy đã nghỉ học mấy hôm nay vì bị ốm, nhưng trước giờ Danica chưa bao giờ vắng mặt trong các ngày thi đấu, chưa kể cậu ấy là người ném bóng chiều nay.
“Chắc vẫn ốm.” - Emma hạ giọng nói. Thầy Beck bắt đầu điểm danh. Hơn một nửa quyển vở bài tập Đại số của cậu ấy vẫn còn trắng trơn - “Cậu làm bài tập về nhà chưa?”
Tôi ngao ngán đảo tròn hai mắt và mở cặp lấy sách. “Mình tưởng cậu đã hứng thú nhiều hơn với môn Toán rồi cơ mà?”
“Chưa đến mức để làm bài tập về nhà.”
“Kaylee Cavanaugh?”- Thầy Beck gọi tên tôi và tôi giật mình ngẩng đầu lên, vì tưởng vừa bị bắt quả tang đang nói chuyện riêng. Nhưng thầy chỉ đứng im cầm tờ điểm danh, chờ đợi câu trả lời của tôi.
“Dạ, có ạ.”- Tôi trả lời, thầy Beck mới điểm danh thêm được ba cái tên thì cánh cửa lớp học bật mở và Danica Sussman bước vào trong lớp. Mặt cậu ấy xanh lét, hai mắt thâm quầng và cậu ấy dường như không hề có ý định che giấu điều đó.
“Danica, em không sao chứ?” - Thầy Beck hỏi.
“Em vẫn ổn ạ.” Danica bước tới đưa cho thầy tờ giấy đi muộn nhưng thầy ấy đã vò tờ giấy lại và vứt vào cái thùng rác bên cạnh bàn.
“Thầy vẫn chưa gọi đến tên em vì thế về lý thuyết em vẫn chưa đi học muộn.” Thầy nhíu mày nói.
“Em cám ơn thầy, thầy B.” Nhưng lúc đi về bàn, một tay Danica ôm chặt lấy bụng, mặt nhăn nhó vì đau.
Tiết học đang diễn ra được một nửa thì đột nhiên cái cảm giác đau nhói quen thuộc bắt đầu cào xé cổ họng tôi, trong khi Emma vẫn đang cắm cúi làm nốt chỗ bài tập về nhà còn dang dở, thỉnh thoảng lại ngước lên đắm đuối nhìn thầy Beck.
Không! Tim tôi đập mạnh tới nỗi tôi có cảm giác như toàn thân đang run bần bật trên ghế. Chuyện này không thể lại xảy ra được. Không phải ở trường học! Không phải sáu tuần sau cái chết của ba giáo viên chỉ trong vòng hai ngày! Mùa Đông năm nay của tôi là một chuỗi những cái chết được nối tiếp nhau bởi điềm báo trước. Tôi đã hy vọng mọi chuyện sẽ chấm dứt khi mùa Xuân sang. Nhưng tiếng khóc của bean sidhe chưa bao giờ sai. Khi ai đó ở bên cạnh tôi sắp chết, nỗi thôi thúc muốn cất tiếng thét - cho linh hồn của người đó - sẽ bao trùm lấy toàn bộ cơ thể tôi. Và tiếng thét đang ngày một lớn dần trong tôi ngay tại thời điểm này chỉ có thể ám chỉ một điều...
Tôi nghiến chặt răng lại, kiên quyết không cho tiếng thét ấy thoát ra. Hai tay tôi nắm chặt lấy hai mép bàn, và vô tình kéo cả cái bàn về phía sau, làm Emma giật mình ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng bàn dịch chuyển.
Cậu ấy liếc về phía tôi, nhíu mày như muốn hỏi: Lại nữa hả? Và tôi chỉ có thể gật đầu. Emma đã không dưới một lần chứng kiến cảnh tôi cố kìm nén tiếng thét cho linh hồn một ai đó nên giờ chỉ cần nhìn thoáng qua là cậu ấy nhận ra ngay. Mới đầu cậu ấy còn hơi sợ và một phần trong tôi luôn muốn Emma biết sợ như vậy để mà tránh. Chứ tôi không hề thích thú với cái ý nghĩ rằng cô bạn thân của mình đang quen dần với sự chết chóc vẫn hay lởn vởn quanh tôi.
Tuy vậy, có một người bạn thân chia sẻ mọi chuyện với mình cũng có cái hay của nó. Ví dụ, cậu ấy không hề hoảng hốt khi thấy tôi mím chặt môi đưa mắt nhìn quanh lớp, chờ đợi bóng tối bao trùm lấy ai đó, để tôi biết rằng người đó sắp chết. Nhưng tôi chẳng thấy bóng tối nào hết, và tiếng thét vẫn ở nguyên trong cổ họng tôi - đau đớn, nhưng dễ dàng chế ngự được bởi tôi biết bản thân đang làm gì - như thể cái người sắp chết và tôi đang không hề ở chung trong một phòng. Ý nghĩ ấy khiến tôi tìm lại được bình tĩnh và giơ tay xin ra ngoài.
Thầy Beck còn chưa kịp gật đầu đồng ý thì đột nhiên Danica Sussman trượt ra khỏi ghế và ngã lăn ra đất. Bất tỉnh nhân sự.
Cả lớp đứng bật dậy khỏi ghế, há hốc miệng kinh ngạc. Tôi cũng sốc đến nỗi xém chút nữa thì há miệng ra, và làm tiếng thét kinh hoàng thoát ra náo động toàn trường.
Thầy Beck nhìn chằm chằm về phía Danica, bàng hoàng và bối rối.
Không lẽ là cậu ấy? Không lẽ Danica sắp phải chết? Nếu vậy thì tại sao cường độ tiếng thét của tôi không hề thấy mạnh lên?
Thầy Beck chạy vội xuống chỗ Danica đang nằm, nhưng Chelsea Simms đã nhanh chân hơn, quỳ sụp xuống sàn và giơ tay sờ lên mũi Danica. “Bạn ấy vẫn đang thở…” - Chelsea ngồi bệt xuống đất tìm kiếm vết thương trên người cô bạn cùng lớp, để rồi thảng thốt kêu lên - “Chết rồi, bạn ý bị chảy máu!” Chelsea lùi vội ra đằng sau, vai đập cả vào thành bàn gần đó, trong sự sửng sốt của mọi người có mặt trong lớp.
Thầy Beck quỳ xuống cạnh Danica, mặt đầy lo lắng. “Chelsea, lấy điện thoại trên bàn thầy gọi cho văn phòng! Chỉ cần ấn số 9 thôi.” Lúc Chelsea đứng dậy tôi mới nhìn thấy dòng máu chảy ròng ròng trên đùi Danica.
Và đó cũng là lúc tiếng thét ập tới trong tôi với cường độ mạnh nhất. Trong khi những người khác thì thào, bâu lại xung quanh Danica, tôi chỉ có thể ngồi tại chỗ của mình, bấu chặt lấy hai mép bàn và cố gắng nuốt ngược trở lại tiếng thét đang làm cổ họng tôi bỏng rát từ trong ra ngoài.
Nhưng Danica vẫn đang thở. Tôi có thể nhìn thấy lồng ngực của cậu ấy nhô lên thụp xuống đều đều. Nhịp thở của cậu ấy thậm chí còn không có vẻ gì là khó nhọc. Nhưng cường độ của tiếng thét trong người tôi đang mách bảo: Rất nhanh thôi, ai đó sắp phải chết. Nếu không phải là Danica, thì là ai?
“Cậu không sao chứ?” - Emma ghé sát về phía tôi thì thầm hỏi, cái trán xinh xắn của cậu ấy nhăn tít lại đầy lo lắng - “Có phải là cậu ấy không?”
Tôi chỉ có thể nhún vai. Cách duy nhất để kiểm tra mà tôi biết là…
Tôi hé môi nhả một dải âm thanh nhỏ xíu ra khỏi miệng và nó nhỏ tới mức ngoài tôi ra không ai có thể nghe thấy được, nhất là trong bầu không khí hỗn loạn như bây giờ ở trong lớp. Nhưng đủ để tôi có thể nhìn thấy linh hồn của Danica khi nó rời bỏ cơ thể của cậu ấy. Nếu quả thực người sắp chết là cậu ấy.
Nhưng cái thứ khí bay lơ lửng trên người Danica Sussman không hề giống với bất kỳ linh hồn nào tôi từng thấy. Bình thường, linh hồn của một người - hay nói đúng hơn là đại diện của nó trong thế giới thực - có kích thước giống với chủ nhân của nó. Nhưng linh hồn này rất bé. Không to hơn cái nắm tay của tôi là mấy và có hình dạng rất lạ. Và hơi thở của Danica vẫn không hề thấy chậm lại.
Chỉ tới khi ấy tôi mới hiểu ra vấn đề: Danica không phải sắp chết. Cậu ấy đang mất đi thai nhi còn chưa chào đời.
“Chắc trưa nay mình nhịn quá.” - Emma gẩy gẩy miếng cà chua trong bát súp - “Nhìn đã thấy hết muốn ăn rồi.”
Tôi bật nắp lon sô - đa mà không buồn nhìn vào khay thức ăn của cô bạn thân vì sợ bản thân cũng sẽ thấy buồn nôn, sau những gì vừa chứng kiến sáng nay. “Gớm, họ chẳng đã lên thực đơn cả tháng rồi ý chứ.” Mặc dù đã nhìn thấy trước và chứng kiến không ít cái chết, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ có ngày mình phải cất tiếng khóc cho một linh hồn còn chưa chào đời. Sự bất lực, nỗi thất vọng và cảm giác sợ hãi vẫn thường đi kèm với mỗi cái chết mà tôi gặp phải, lần này lớn hơn rất nhiều so với những lần trước, làm tôi gần như muốn nghẹt thở. Đây là một sinh linh bé nhỏ. Một đứa trẻ không bao giờ được xuất hiện trên cõi đời này. Và tôi không biết phải đối mặt với chuyện đó như thế nào.
“Nghe nói là máu me kinh lắm hả?” - Sabine từ chiếc bàn kế bên ngó đầu sang hỏi, mặc kệ làn gió Xuân đang thổi tung mái tóc dài đen bóng của chị ta - “Thế Danica Sussman đã bị chảy máu lênh láng trên sàn thật đấy à?”
“Ừ, thật đấy! Sợ cực!” - Emma thả cái thìa xuống và đẩy khay thức ăn ra xa, đúng lúc anh Nash ngồi xuống ghế cạnh tôi với một khay đầy khoai tây chiên - “Hy vọng là cậu ấy không sao.”
Danica sau đó đã được đưa lên xe cứu thương chở đến bệnh viện và mặc dù cậu ấy vẫn đang bất tỉnh khi người ta khiêng cậu ấy lên cáng nhưng tiếng khóc cho linh hồn bé nhỏ kia đã tắt lịm trong cổ họng tôi từ bao giờ. Và tôi là người duy nhất biết chắc rằng Danica sẽ sống - nhưng sinh linh nhỏ bé trong người cậu ấy đã chết.
“Anh cũng hy vọng như vậy.” Nash vòng tay siết nhẹ lấy eo tôi, sau đó bốc khoai tây chiên ăn, và tôi không thể không tự hỏi liệu chúng tôi có thể cứu được con của Danica hay không, nếu cả hai đều có mặt ở đó khi chuyện xảy ra. Là một bean sidhe nam, anh Nash không thể khóc cho linh hồn của những người sắp chết. Năng lực của anh ấy bao gồm sức Ảnh hưởng - khả năng dùng lời nói để bắt người khác làm theo ý mình - và khả năng dẫn dắt các linh hồn đã lìa khỏi xác. Cùng với nhau, chúng tôi có thể đưa linh hồn quay trở lại với thân xác của một người và cứu mạng cho người đó - nhưng đổi lại một người khác sẽ phải chết. Một mạng đổi một mạng.
Nhưng tôi không biết liệu quy luật ấy có áp dụng với một đứa trẻ chưa chào đời hay không, khi mà cơ thể của bé vẫn chưa hoàn thiện để có thể dẫn dắt linh hồn quay trở lại. Hoặc kể cả khi chúng tôi có thể trả lại linh hồn cho bé, liệu Danica có giữ được đứa bé ấy không hay sẽ vẫn bị sảy thai? Bởi vì rõ ràng phải có điều gì đó không ổn với thai nhi hoặc do bà mẹ không chịu nổi áp lực nên mới dẫn tới hiện tượng sảy thai...
Hoặc có thể tôi đang cố tìm một lời bào chữa nào đó để biện minh cho cái chết thương tâm và đáng sợ nhất mà tôi từng phải chứng kiến.
“Mọi người bảo cậu ấy bị sảy thai.” Emma nói rất nhỏ và anh chàng ngồi ở cái bàn ngay sau lưng cậu ấy lập tức quay ngoắt lại, mặt đầy giận dữ và đau đớn. Max Kramer là bạn trai của Danica gần một năm nay và tôi có cảm giác như mình đang xâm phạm vào đời tư cá nhân của họ khi tận mắt chứng kiến những chuyện vừa xảy ra.
“Mọi người sai rồi.” Anh ta gắt lên và Emma khựng người lại, ngượng ngùng quay đầu ra phía sau.
“Em xin lỗi, anh Max. Em không có ý…”
Không đợi cho cậu ấy nói hết câu, anh Max đứng dậy nói với cả bàn chúng tôi. “Những gì họ nói là không chính xác” - Anh ấy không cao giọng nhưng cũng không hề hạ giọng nên nguyên một nửa sân đã nghe thấy hết những gì anh ấy nói sau đó - “Danica không thể có thai được. Tụi này chưa từng làm chuyện đó. Vì thế mấy người hãy tìm chuyện của người khác mà buôn. Hoặc tốt hơn hết là câm hết miệng lại cho tôi nhờ.”
Nói xong Max hậm hực bỏ vào trong căng - tin, còn chúng tôi chỉ biết ngồi ngây ra nhìn theo đầy thương cảm.
“Một tên ngốc đáng thương!” - Sabine với tay lấy một miếng khoai tây chiên trong khay của anh Nash, đưa lên miệng - “Cậu ta thực sự tin như vậy mới ghê chứ!” Là một mara, Sabine có thể đọc được nỗi sợ hãi của con người và chích hút năng lượng từ những cơn ác mộng mà chị ta dệt nên cho họ trong khi đang ngủ. Ngoài những năng lực mara bẩm sinh ấy ra, chị ta còn có khả năng kỳ lạ trong việc đọc nét mặt và ngôn ngữ cơ thể của người khác - điều luôn khiến tôi cảm thấy ghen tỵ với Sabine.
“Tất nhiên là anh ấy tin rồi.” - Cứ có cơ hội là Emma lại tìm cớ để gây sự với cô nàng mara này, sau khi bị chị ta kéo sang Cõi Âm hồi sáu tuần trước và định bán cả linh hồn và thể xác của cậu ấy ột tà ma. Nhưng lần này cơn giận dữ của cậu ấy còn lớn hơn thế nhiều, bởi rõ ràng là Emma đang cảm thấy có lỗi vì đã lỡ mồm trước mặt Max - “Không phải cái gì mọi người nói ra cũng là đúng hết. Năm ngoái dì của tôi cũng bị sảy thai nhưng trông không hề giống như thế. Thậm chí không hề thấy ra máu, chỉ bị một vài cơn co thôi.”
Sabine nhún vai, mặt không chút nao núng. “Tôi không phải là bác sỹ. Nhưng nếu cô hỏi tôi, tôi chắc chắn Danica đã có thai và đứa bé không phải của Max. Nhưng rõ ràng là cậu ta vẫn chưa hiểu được điều đó.”
“Chẳng ai hỏi chị hết!” - Emma cắm cảu nói - “Vì thế đừng có xía vào chuyện của người ta.”
Sabine cau mặt. “Tôi cũng đâu có ý định nói với cậu ta chuyện đó!”
“Sabine...” - Nash ngao ngán thốt lên.
Như mọi lần, tôi rất khoái chí mỗi khi anh Nash tỏ ra khó chịu với chị ta. Sabine là bạn gái cũ của bạn trai tôi và chị ta không hề thích cái danh phận bạn - gái - cũ ấy.
“Chị ấy nói đúng đấy.” Tôi hạ giọng nói bé nhất có thể, chỉ vừa đủ để bàn mình nghe thấy thôi.
“Làm sao cậu…?” Emma trố mắt hỏi và tôi ngập ngừng ngẩng mặt lên nhìn cô bạn thân.
“Bởi vì mình đã cảm nhận được lúc đứa bé mất.”
Một sự im lặng nặng nề bao trùm lấy cả bàn ăn, đến mức tôi gần như sờ thấy được nó trong không khí. Và rồi Emma khẽ thở hắt ra. “À...” - như thể đã hiểu ra vấn đề - “Vì thế mà khi nãy cậu mới muốn cất tiếng hét. Mình đã không hề nghĩ tới khả năng đó, sau khi nhìn thấy Danica ngã xuống khỏi ghế. Mình cứ nghĩ cậu ấy sẽ chết trên đường đến bệnh viện rồi cơ.”
“Không, cậu ấy sẽ khỏe lại thôi, theo như mình được biết.” - Tôi thấy mừng vì ít ra vẫn còn có chút tin tốt để thông báo - “Nhưng cậu ấy chắc chắn đã mất đi đứa bé, ngay giữa tiết một lúc nãy. Và hiển nhiên Max không phải là bố của đứa trẻ.”
“Không hiểu ai là bố đứa bé nhỉ?” Sabine bốc thêm một miếng khoai tây nữa trong đĩa của anh Nash rồi nhíu mày nhìn xa xăm.
Thấy vậy, anh Nash kéo khay đồ ăn của mình lại. “Đó không phải là việc của em.”
“Có khi lại có đấy!” - Sabine khăng khăng nói - “Em đoán là con của thầy Beck.”
“Chị bị điên à?” Emma nổi quạu, khi nghe thấy tên thầy giáo yêu quý của mình bị lôi vào chuyện thị phi lần này, nhất là còn thốt ra từ miệng kẻ mà cậu ta ghét nhất nữa chứ.
Sabine đảo tròn đôi mắt đen. “Đấy mới chỉ là một giả thuyết thôi mà. Hơn nữa, cũng đâu phải chuyện gì quá khó tin. Nếu hắn ta đã cố che giấu thân phận thực sự của mình như vậy, chẳng có gì đảm bảo hắn không che giấu những thứ khác.”
Cái thìa trên tay tôi rơi tõm xuống bát súp nãy giờ vẫn chưa hề động tới. “Thầy Beck không phải là con người á?”- Tôi hỏi, trong khi Emma chỉ biết giương đôi mắt nâu trân trối nhìn Sabine. Ngay đến anh Nash trông cũng có vẻ bất ngờ.
Sabine lại nhún vai. “Tôi tưởng cô biết rồi.”
“Không hề, chẳng ai biết gì hết!” - Anh Nash cau mày nhìn qua bàn - “Em có chắc không?”
“Chắc chứ. Chắc như những chuyện em nhìn thấy trong giấc mơ của Kaylee, những điều cô ta sẽ chẳng bao giờ dám làm khi tỉnh giấc.”
Nash đẩy khay thức ăn sang một bên, nhoài người sang phía Sabine và hạ giọng hỏi tiếp. “Làm sao em biết?” Mặt cô nàng mara tối sầm lại, như thể có một đám mây vừa đi qua, che lấp mất Mặt Trời. “Mấy tháng trước em vẫn thường lang thang trong các giấc mơ của cô ta mà, anh quên rồi à? Lúc tỉnh táo, cô ta thích kiểm soát và mất lòng tin với mọi người như thế nào thì trong giấc mơ cô ta cứ như một người khác ý.”
“Làm sao em biết về thầy Beck?” Anh Nash nghiến răng nói, còn tôi chỉ biết gườm gườm mắt nhìn chị ta.
Sabine nhăn mặt lại, như thể câu trả lời đã quá rõ rang. “Thì em đọc nỗi sợ hãi của hắn chứ sao. Hắn biết cái trường này hiện đang là cái ổ của Cõi Âm, và hắn lo sợ sẽ bị ai đó phát hiện ra trước khi đạt được thứ hắn cần.”
“Và đó là cái gì?” Emma hỏi, mặt vẫn còn chưa hết sốc.
“Tôi biết chết liền!” - Sabine lấy tiếp một miếng khoai tây nữa của anh Nash bỏ vào miệng - “Tôi là một mara, chứ không phải là thầy bói. Kể cả tôi có đọc được suy nghĩ của người khác đi nữa thì đâu phải ai lúc nào cũng chăm chăm nghĩ trong đầu: “Mình là một con quỷ đến từ thế giới khác. Hy vọng không ai nghe thấy suy nghĩ của mình…”
“Thì chị chỉ cần nói “Tôi không biết” là được.” Tôi bật lại.
Sabine nhướn một bên lông mày lên đầy thách thức. “Tôi không biết. Nhưng... ít ra là tôi biết nhiều chuyện hơn cô.”
Tôi không hề ngạc nhiên trước kiểu mỉa mai của chị ta và đáng ra tôi cũng không nên quá bất ngờ khi biết thầy Beck không phải là con người. Nhất là khi ở bên Cõi Âm - hình ảnh phản chiếu của thế giới loài người dưới địa ngục, nơi các loài ma quỷ sinh sống - trường trung học Eastlake của chúng tôi đã trở thành một điểm nóng mới dành cho các con quỷ hạng A. Sau ca làm từ 16:00 - 20:00 tối thứ Sáu ở rạp Cineplex, tôi về nhà trong tình trạng mệt lử. Cả buổi tối xúc bỏng ngô và rót nước phục vụ cho khách vẫn không xóa được hình ảnh Danica nằm chảy máu lênh láng trên sàn, trong đầu tôi. Mệt mỏi là vậy nhưng cứ nghĩ tới buổi hò hẹn tối nay vói anh Nash là tinh thần tôi lại phấn chấn hẳn lên. Anh ấy hẹn sẽ qua nhà tôi lúc 9h rồi hai đứa cùng ngồi xem phim, và bố tôi cũng đã hứa sẽ ở im trong phòng cả tối. Nhưng trước đó, tôi cần phải đi tắm cho hết mùi bỏng ngô và dầu mỡ đã. Và kể với bố tôi chuyện thầy giáo dạy Toán mới không phải là con người - điều mà bố tôi luôn quan tâm muốn biết.
Tôi thả chùm chìa khóa vào cái đĩa trên gờ tường ngăn cách giữa phòng khách và phòng bếp, và sự im lặng đột ngột lúc tôi vừa vào đến cửa chứng tỏ bố tôi đã nói chuyên với ai đó. Cho tới khi tôi vào đến cửa.
Hừm...
“Bố ơi?” Tôi đá vội giầy ra và chạy về phía phòng bố - “Bố không sao chứ?”
“Ừ, bố không sao, con yêu ạ.”
Cửa phòng ngủ bố tôi đang mở hé. Tôi đẩy cửa bước vào trong và thấy bố đang đứng ở giữa phòng, hai tay đút túi quần. Tôi cứ nghĩ bố đang nói điện thoại với ai cơ đấy.
“Có chuyện gì thế ạ?” - Tôi nhíu mày hỏi - “Bố ơi...?”
Rồi đột nhiên anh Tod hiện ra, cách tôi chỉ vài mét và đang nhìn chằm chằm về phía tôi.
“OK... Có chuyện gì đó không bình thường ở đây.” - Tôi chờ đợi một trong hai người phì cười và đưa ra một lời giải thích hợp lý nào đó. Nhưng cuối cùng chỉ nhận lại được một sự im lặng – “OK, giờ thì hai người thực sự làm con sợ rồi đấy.”
Anh Tod luôn tìm cơ hội để chọc cho bố tôi tức điên lên. Và bố tôi cũng chỉ để ý tới anh ấy khi cần những thông tin mà chỉ có thần chết mới lấy được. Vì thế việc hai người họ chịu đứng trong một phòng nói chuyện với nhau như thế này chứng tỏ phải là việc gì đó rất nghiêm trọng.
“Con cho hai người suy nghĩ năm giây nữa thôi đấy... Năm... bốn...”
“Không có gì đâu, con yêu.” Bố tôi mở miệng nói, nhưng qua cái cau mày của anh Tod tôi hiểu rằng bố đang nói dối.
“Nếu chú không nói, cháu sẽ nói.” Anh chàng thần chết giọng đầy đe dọa.
“Anh Tod, em tự biết phải làm gì.”
Tod quay lưng lại phía bố tôi và nhìn thẳng vào mặt tôi, mặt rất nghiêm trọng. “Kaylee, hôm nay vừa có danh sách mới.” Ý anh ấy là danh sách thần chết, với các thông tin chi tiết về những cái chết sẽ xảy ra trong bảy ngày tới ở khu vực mà anh phụ trách.
Ôi không! Ai đó sắp phải chết. Tôi hít một hơi thật sâu cố giữ bình tĩnh nhưng chẳng hiểu sao hai tay cứ run lên bần bật. Làm ơn, không phải là Emma! Hay Nash! Hay bố tôi! Tôi không thể mất thêm một người thân nào nữa.
Tôi đã rất muốn hỏi - tôi đã cố vét nốt chút sức lực cuối cùng để hỏi - nhưng không một từ nào được bật ra. Tôi không thể chịu đựng nổi ý nghĩ lại sắp phải mất đi một ai đó. Một người mà tôi yêu quý.
Vì thế anh Tod đã trả lời cái câu hỏi mà tôi không có đủ dũng khí để hỏi.
“Là em, Kaylee ạ. Tên em có trong danh sách.”