Chạy trốn đâu có phải là viễn du.
Lương Thương Trung, Hiệu úy miệng méo, Đại vương ăn cát từ từ làm quen với lộ trình hộ tống, thỉnh thoảng nghe Đại vương ăn cát cất giọng trầm thấp, vừa u uẩn vừa hào hùng:
"Cát bay mù trời, bụi mù trời
Tịch mịch chẳng có ai,
Nỗi đau buồn của ta đâu thể tỏ rõ như vết thương của người,
Người một kẻ không có gia đình...".
Đại vương ăn cát còn mang theo mười bảy thủ hạ. Mấy hán tử mặc áo choàng đỏ rực, người nào người nấy đều không ngại liều mình cho hắn. Ai ai cũng từng có một gia đình ấm áp, nhưng bị bè lũ hoạn quan hại cho nhà tan cửa nát, cuối cùng chỉ còn có Đại vương ăn cát dung chứa. Bọn họ can đảm cùng mình, nhiệt huyết trào dâng, chỉ nghe Đại vương ăn cát ra lệnh. Đại vương ăn cát ngoài xướng ca ra, chỉ đêm đêm mài thanh loan đao soèn soẹt mới gây tiếng động gì khác.
Còn có Hiệu úy miệng méo kéo đàn nhị, ò e í e, như gió cát thở than giữa một vùng bát ngát, quấn quít nỗi nhớ quê hương, lo buồn cho quốc gia, Cửu ca Cửu vấn Cửu Thái Hoa (Chữ "Cửu" thời xưa thường dùng liên quan đến "Trời". "Cửu ca" tức là một thiên trong "Sở từ", Khuất Nguyên đem nhạc ca tế thần trong dân gian mà cải tác hoặc gia công tạo thành. "Cửu vấn" tức là "Thiên vấn", một bài văn của Khuất Nguyên trong "Sở từ". Cửu Thái Hoa là trời đất Trung Hoa to lớn), toàn là cảm giác bi thương không thể đè nén, oán oán phẫn phẫn, khốn khổ bứt rứt, hát chẳng thôi ba ngàn năm lịch sử tuyết nguyệt phong hoa.
Lương Thương Trung lại thích vẽ.
Phần nhiều y vẽ nhân vật, bất kể là thầy tu, người phàm, quan lại, thương gia, nam nữ lão ấu, mặt mũi hoàn toàn giống như bản thân y.
Cứ như: bản thân y dưới ánh trăng, bản thân y bên dòng nước trôi qua cây cầu nhỏ, bản thân y giữa núi cao non rộng, bản thân y trong đất trời băng phủ... Chung quy chỗ nào không có mình là không có đời người.
Người chỉ có một đời.
Y là đời người.
Bọn họ thận trọng gan góc đi ngang qua Bạch Miêu sơn, dọc đường chẳng gặp phải chiến sự gì hết.
Giao chiến không phải là phô diễn.
Thỉnh thoảng họ cũng cắm trại giữa đồng trống, chờ đám nữ tử ngủ rồi mới quây quần bên đống lửa bàn thảo làm sao để vượt qua nguy khốn.
Lương Thương Trung nói: "Theo các ngươi thấy, nhân thủ của bọn ta có đủ để lên Bạch Miêu sơn, vượt Khổ Qua giang, xông vào Đồ Quỷ ốc, xuống Hắc Cẩu sơn không?".
Bầu trời đêm có trăng, không sao, lắm mây, trên vùng hoang dã thấp thoáng có tiếng sấm gầm gừ, nghèn nghẹn thoát qua.
Đại vương ăn cát đáp: "Nội một ải Khổ Qua giang đã rất khó mà qua khỏi. Dưới nước khác với trên bờ, dễ bị ám toán".
Lương Thương Trung hỏi: "Trà Trà và Thủy Thủy đều tinh thông bơi lặn. Còn các ngươi thì sao?".
Hiệu úy miệng méo cười lạnh một tiếng, tiếp tục kéo hoài kéo mãi tiếng đàn nhị ba đời bảy kiếp luân hồi lây lất chẳng chịu thôi. Mọi người đều cảm thấy mưa dông sắp đổ, gìó lạnh dập dồn.
Đại vương ăn cát nói: "Bơi lặn chỉ là trò vặt".
Lương Thương Trung thốt: "Nghe nói Kim Lão Cúc cũng sẽ đến giúp Tiêu Hồn cô nương Nam hạ. Kim Lão Cúc như cá bạch điều luồn lách trong con sóng, như giao long vùng vẫy giữa con nước, có y thì hay hơn nhiều, có điều không biết có đến kịp không".
Hiệu úy miệng méo cười lạnh: "Đến quá trễ thì chi bằng không đến".
Đại vương ăn cát nói: "Thêm trợ thủ vẫn hơn là không. Nghe nói 'Tuyệt đại đơn kiêu cấp cấp phong' Văn Tùy Hán cũng sẽ đến góp sức với bọn ta".
Tiếng sấm chợt như nổ toang khung trời, lằn sét đỏ ngầu trải mình xuống mặt đất còn nhanh hơn cả một chớp mắt.
Hiệu úy miệng méo nói: "Tuyệt đại đơn kiêu? Hừ!".
Lương Trà thò cái cổ rất đàn hồi của gã lên tiếng: "Không cảm thấy Tiêu Hồn cô nương coi cuộc trốn chạy này là một chuyện vui chơi sao?".
"Hôm qua dọc đường nàng còn ngắm hoa mai". Lương Thủy cũng nặn mụn nói: "Hôm nay đi qua làng Mai Hoa, khì, nàng lại còn chạy nhảy rượt đuổi hoa tuyết tuôn rơi đầy đường nữa chứ".
"Vậy không phải rất tốt sao?". Đại vương ăn cát từ tốn thốt, vẻ hùng dũng hung hãn lúc hắn đánh đấm đã hoàn toàn biến mất như ánh trăng mùng một vậy, cứ như căn bản chưa từng tồn tại trên mặt hắn: "Bị bẻ mà không gãy, gặp buồn đau mà không quỵ lụy, đó mới là nữ trung hào kiệt".
Hiệu úy miệng méo cúi đầu kéo đàn mạnh tay.
Lương Thương Trung cười tủm tỉm.
Mấy ngày nay trong đầu y toàn là nàng.
Là nàng, có đao có kiếm, có gió có cát, có nói có cười, có mai có hoa...
Chập chờn như ngọn lửa.
Màu sắc của lửa...
Ủa? Ngọn lửa sao lại xanh như vậy, xanh đến thế này!
Thình lình tiếng đàn nhị thê lương ngưng bặt.
Mưa rào ụp xuống.
Không phải là mưa trời, mà là:
Mưa ám khí.
Cùng một sát na, Lương Thương Trung, Đại vương ăn cát, Hiệu úy miệng méo đều có phản ứng và động tác cực nhanh cực lẹ cực thần tốc:
Hiệu úy miệng méo bung la sách ra, như một cái lờ bắt cá to bự bao lấy năm người.
Đại vương ăn cát vụt ngậm một miệng cát, phun túa ra, bắn về phía làn mưa ám khí.
Lương Thương Trung song chưởng phất ra, dập tắt hỏa quang bập bùng.
Lương Thủy, Lương Trà cũng không rảnh, khuỵu người lăn vòng một trái một phải về phía lều trướng của Tiêu Hồn cô nương và Tiểu thư thư.
Lương Thương Trung đang định phóng qua, Đại vương ăn cát lại nói: "Để lại một nhân thủ ở đây". Hiệu úy miệng méo còn ít lời hơn, chỉ nói một chữ: "Ngươi".
Vừa dứt lời, hai người đã biến mất.
Bọn họ một nam một bắc, vọt vào bóng tối.
--- Bóng tối ngập ngụa ám toán, sát thủ và mai phục.
Lương Thương Trung lập tức bay vào trong trướng.
Y vừa lọt vào, một mũi nhọn lạnh lẽo và hai điểm thanh quang như răng thú dữ nhe phập về phía y.
Y khẽ quát: "Là ta".
Thế công lập tức đình chỉ.
Thanh quang và mũi nhọn phát ánh sáng trắng dừng sựng trong bóng tối, gió buốt tạt nhoáng lên.
Lương Thương Trung thấp giọng hỏi: "Cô nương?".
Tiêu Hồn và Tiểu thư thư nhất tề trả lời: "Ừm!".
Lương Thương Trung nghe có hồi đáp, con tim hết lo âu, thốt: "Bình an là tốt rồi, bọn ta lập tức dời chỗ".
Trước khi đánh lén, địch nhân nhất định đã quan sát kỹ nơi tọa lạc của bọn họ.
Lúc này trong bóng tối truyền vọng tiếng đấu đá liên hồi, chừng như có rất nhiều thú dữ bạo hung đang hùng hục cấu xé rượt đuổi nhau.
Chợt nghe Tiêu Hồn khe khẽ cười nói: "Các người có cảm thấy...".
Lương Thương Trung vội "suỵt" một tiếng.
Tiêu Hồn lại vẫn nói tiếp: "Dưới đất hình như có động...".
Lương Thương Trung khẩn trương hẳn.
Gây tiếng động trong bóng tối và trong vòng ám toán thì rất nguy hiểm.
Y giơ tay bịt miệng nàng, chỗ ngón tay bàn tay mới chạm vào lại có cảm giác trơn mịn như một đóa hoa, khiến cho tay y váng, cho lòng y choáng...
Đột nhiên dưới đất nổ "oành" một tiếng, cát bụi mịt mù, bảy tám người vọt lên!
Tiếng sấm ì ùn, mưa thủy chung vẫn chưa đổ.