Sau khi Lăng Sấm đến, thì bầu không khí trong nhà có chút khác so với trước đó.
Chúc Tinh tự dịch ghế của mình về bên phía Điền Đậu Đậu, như thể sợ làm phiền Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu nói chuyện vậy.
Điền Đậu Đậu thấy cô ấy sát lại gần mình, thì thầm nhận luôn người anh rể Lăng Sấm này rồi.
“Tôi xiên thế này có được không?” Lăng Sấm đưa một xiên khoai tây thái lát mình xiên xong cho Điền Miêu Miêu nhìn.
Mặc dù lần trước làm đồ nướng ở nhà anh, anh đã học được thành thạo tay nghề xiên que, nhưng những thứ này là mang đi bán, tất nhiên anh sẽ muốn đã tốt lại càng tốt hơn.
“Được rồi.” Điền Miêu Miêu gật đầu khen ngợi: “Ngoài việc xiên que chậm hơn bọn tôi ra thì không có vấn đề gì khác.”
Lăng Sấm nghe cô nói vậy, nên đã dựa theo tiêu chuẩn đó để tiếp tục làm: “Vừa rồi trong nhóm đồ nướng, tôi trông thấy có Blogger ẩm thực đề cử Đồ nướng Miêu Miêu.”
“Ừm, cũng không được tính là để cử đâu, mà tính là đánh giá.” Điền Miêu Miêu vừa nói vừa nghiêng đầu hỏi anh: “Anh là người thành phố A phải không? Anh đã từng nghe nói đến đồ nướng của Sư phụ Cao chưa? Tôi thấy trong phần bình luận mọi người đều nói đây là tiêu chuẩn của đồ nướng tại thành phố A.”
Lăng Sấm nói: “Thực chất Sư phụ Cao rất nổi tiếng, làm ăn tại thành phố A sắp được hai mươi năm rồi, ban đầu nhà bọn họ cũng bày quầy hàng ven đường, sau đó buôn bán ngày một đắt khách, rồi mua liên tiếp mấy cửa hàng mặt đường liền nhau.”
“Táo bạo vậy cơ à?”
“Nhưng như vậy cũng chẳng chứa hết khách, bên ngoài cửa hàng ngoại trừ khách đến ăn đứng xếp hàng ra thì còn có cả nhân viên giao đồ ăn cũng xếp hàng nữa.”
“Vậy công việc làm ăn thực sự rất tốt.” Không hổ là tiêu chuẩn đồ nướng của thành phố A, cô tuyên bố rằng đó chính là dáng vẻ sau này của Đồ nướng Miêu Miêu.
Chúc Tinh nghe bọn họ nói đến đây, thì có chút kích động nói với Điền Miêu Miêu: “Chị Miêu Miêu, chị xem, em đã nói là vẫn phải cần đến phần mềm giao hàng mà, nhân viên giao đồ cho dù có mưa đi chăng nữa thì họ cũng không nghỉ.”
Điền Miêu Miêu nói: “Với quy mô hiện tại của xe đồ ăn nhà chúng ta, thì ngay cả lượt bán trong chợ thôi cũng chẳng làm xuể, còn hơi sức đâu mà bán đồ mang về nữa.”
Điền Đậu Đậu lập tức lên tiếng: “Thấy chưa, vì vậy vẫn nên mở cửa hàng, phải mở rộng quy mô trước mới phải.”
Điền Miêu Miêu: “…”
Lăng Sấm nhớ ra Điền Miêu Miêu từng phát biểu rất hùng hồn trong nhóm, bèn bật cười một tiếng: “Không cần vội, sẽ có một ngày Miêu tổng của chúng ta sẽ mở một cửa hàng thật lớn, mua bếp nướng dài nhất, mời mười sư phụ đến nướng đồ cho cô ấy.”
“…” Rõ ràng khi đó cô cảm thấy rất bình thường khi nói những lời này, nhưng hiện tại thốt ra từ miệng Lăng Sấm, lại có chút xấu hổ khó hiểu: “Sư phụ Cao kia, phải dùng mất thời gian bao lâu để mở được cửa hàng?”
Lăng Sấm ngẫm nghĩ, rồi nói với cô: “Tôi nhớ là không lâu lắm, khi đó ông ta bày quầy bán hàng, buôn bán rất tốt, có thể là chưa đầy một năm.”
“Ồ.” Điền Miêu Miêu gật đầu như suy tư gì đó, rồi lại nhìn về phía Lăng Sấm: “Tại sao anh lại biết rõ thế?”
Lăng Sấm hơi nhướng mày, nói với cô: “Vì đồ nướng của Sư phụ Cao ở ngay gần nhà tôi, hồi nhỏ, ngày nào sau khi tan học tôi cũng đến đó mua một xiên.”
Nó đến đây, Lăng Sấm còn liếc nhìn Điền Miêu Miêu với vẻ trêu chọc: “Khi đó, lát khoai tây dày hơn bây giờ rất nhiều, hiện tại lát khoai tây mỏng tựa đường dao của Sư phụ luôn đó.”
“Hahahaha.” Điền Miêu Miêu không kìm được mà phá lên cười, cô chỉ Điền Đậu Đậu, nói: “Nghe thấy không, đang nói em kìa.”
“…” Điền Đậu Đậu cười he he: “Em thái mỏng như vậy, còn không phải là do mấy chủ quầy lòng dạ đen tối các người chỉ bảo sao?”
“Đừng có nói như thể em không nhận cổ tức của mình thế chứ?”
“…” Điền Đậu Đậu ho một tiếng, nhìn Lăng Sấm, nói: “Mấy ông chủ cơm chiên các anh cũng chẳng khá hơn là bao, mọi người đều nói bán cơm chiên là có lời nhất đó.”
“Ồ.” Lăng Sấm thản nhiên đáp lại: “Vậy cậu cũng có thể đi bán cơm chiên mà.”
“Haizz, em bán thật rồi nhé, món cơm chiên đặc trưng của nhà trọ bọn em, là món buộc phải gọi khi đến quán đó.”
“Khụ, mọi người đứng có sát thương lẫn nhau nữa!” Điền Miêu Miêu ngắt lời bọn họ, rồi nghiêng đầu nhìn về phía Lăng Sấm: “Hay là anh nói thêm cho tôi biết về đồ nướng Sư phụ Cao đi.”
Lăng Sấm suy nghĩ một lúc, và hỏi cô: “Em có biết tại sao Đồ nướng Sư phụ Cao lại có tên gọi như vậy không?”
Điền Miêu Miêu lập tức trả lời: “Vì Sư phụ nướng đồ họ Cao.”
Lăng Sấm lắc đầu: “Bọn họ không phải họ Cao, nhưng dáng người bọn họ rất cao, thiếu chút nữa là đến một mét chín mươi rồi.”
“Vậy thì đúng là cao thật.” Điền Miêu Miêu nói đến đây, thì có chút bừng tỉnh, nhìn anh: “Tôi hiểu rồi, quả nhiên là đàn ông cao đến một mét tám mươi, đều hận không thể khắc luôn điều đó lên bia mộ.”
“Phụt!” Lăng Sấm cúi đầu cười, nói như vậy, thì hình như đúng là có chuyện thế thật.
“Vậy anh Sấm cũng đến một mét tám mươi lăm nhỉ, nhưng đâu có thấy anh nói đến nó hàng ngày!” Điền Đậu Đậu lập tức phản bác: “Có phải người đàn ông nào cũng vậy đâu.”
Điền Miêu Miêu: “Với gương mặt này, thì còn cần nhắc đến những thứ khác không?”
Điền Đậu Đậu: “…”
Khỏi cãi!
Lăng Sấm lại cười, anh đặt ngó sen đã xiên xong sang một bên, rồi cầm que khác lên tiếp tục.
Tay của Điền Miêu Miêu cũng chẳng nhàn rỗi, động tác trơn tru xiên xong một xiên thịt bò: “Tuy nhiên, trước đó trong nhóm cũng có khách hàng đề nghị chúng ta mở cửa hàng, chị Trần nói gian hàng bên cạnh chị ấy đang chuyển nhượng, chị ấy quen biết chủ nhà, nếu tôi muốn thuê, thì có thể để giá rẻ cho tôi một chút.”
Ban đầu, Điền Miêu Miêu chọn bày quầy bán hàng, là vì không biết có thể buôn bán được hay không, vì để giảm bớt chi phí thử nghiệm, cô đã làm một chiếc xe đồ nướng.
Nhưng sau một khoảng thời gian hoạt động, đồ nướng của bọn họ bán rất đắt khách, nếu thuê một cửa hàng nhỏ thì cũng có thể khả thi.
Lăng Sấm nghe cô nói vậy, bèn cân nhắc một chút rồi lên tiếng: “Mấy người kinh doanh rất tốt, nên mở cửa hàng là việc tất nhiên, tuy nhiên nhất thời không nên vội vàng.
Hiện tại, đang là giai đoạn buôn bán được nhất, nếu muốn chuẩn bị cửa hàng, thì chắc chắn chẳng thể bày quầy bán, như vậy không có lợi về mặt chi phí.
Nếu thực sự mở cửa hàng, thì đợi đến tháng mười một, mười hai sẽ tương đối hợp lý.”
Điền Miêu Miêu nói: “Thực ra bản thân tôi cũng nghĩ vậy, có điều nếu đợi đến cuối năm, thì chắc chắn cửa hàng mà chị Trần nói đã cho thuê mất rồi.”
Chủ nhà sẽ chẳng thể đợi cô lâu như vậy.
Lăng Sấm nói: “Cũng không nhất thiết cứ phải thuê nhà đó, chợ đêm cổng Bắc sắp phải cải chính rồi, nói không chừng sau cải chính sẽ có gian hàng, đến khi đó có thể thuê luôn ở đấy là được.”
“Nếu được như vậy thì tốt quá, tôi cũng không nỡ rời khỏi chợ đêm cổng Bắc.”
Điền Đậu Đậu bên cạnh nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Chị không nỡ xa anh Sấm thì có.”
Điền Miêu Miêu: “…”
Lăng Sấm: “…”
Bầu không khí trong phòng bỗng nhiên trở nên mơ hồ, trong lòng Điền Miêu Miêu cũng vô cùng ngại ngùng.
Cô đang nghĩ xem nên mắng Điền Đậu Đậu thế nào, mới có thể cho qua được vụ này thì điện thoại Lăng Sấm rung lên một cái.
Lăng Sấm lập tức lấy điện thoại ra kiểm tra tin nhắn.
Tần Ngạn: “Lăng tổng, hình như hôm nay là sinh nhật cậu, chúc mừng sinh nhật nhé!”
Lăng Sấm: “Cảm ơn.”
Tần Ngạn: “Lịch sự thế? Không giống cậu à nha!”
Lăng Sấm nhếch khóe miệng, nếu không phải muốn tìm cho mình chút việc gì đó, thì anh thèm vào để ý tới anh ta.
Anh không trả lời lại nữa, nhưng Tần Ngạn lại gửi lì xì chúc mừng sinh nhật anh, tổng cộng 188.88 tệ.
Lăng Sấm: “Luật sư Tần kiếm được nhiều tiền là thế, mà gửi cho ít thế này ấy hả? Có hơi bủn xỉn nhỉ?”
Tần Ngạn: “Hahaha, hết cách, lì xì nhiều nhất cũng chỉ gửi được 200 tệ.”
Lăng Sấm: “Cậu vẫn có thể chuyển khoản mà.”
Tần Ngạn: “Chuyển khoản thì còn gì là cảm giác nghi thức nữa.” *Biểu tượng đầu chó*
Lăng Sấm nhận lì xì, rồi khóa điện thoại, không trả lời lại anh ta nữa, nhưng Tần Ngạn vẫn không chịu cô đơn, lại chuyển sang quấy rầy Điền Miêu Miêu.
“Bà chủ Điền, nói cho cô biết một tin độc quyền, hôm nay là sinh nhật của Lăng Sấm đấy.”
Rõ ràng là Điền Miêu Miêu đã sững sờ khi nhìn thấy dòng tin nhắn này.
AAA Đồ nướng Miêu Miêu: “Thật không?”
Tần Ngạn: “Tôi mang cái này ra lừa cô làm gì?”
Điền Miêu Miêu bĩu môi, đặt điện thoại xuống, nhìn Lăng Sấm bên cạnh: “Lăng Sấm, hôm nay là sinh nhật anh sao?”
Động tác xiên đồ nướng của Lăng Sấm chợt khựng lại, rồi mới ngẩng đầu lên nhìn cô, nói: “Ai nói với em thế?”
“Luật sư Tần.”
Lăng Sấm: “…”
Điền Miêu Miêu thấy anh không lên tiếng, còn tưởng rằng Tần Ngạn thực sự lừa mình: “Không phải là anh ta lừa tôi đó chứ?”
“Không phải, hôm nay đúng là sinh nhật tôi.”
Lăng Sấm nói xong câu này, thì người đầu tiên nhảy lên là Điền Đậu Đậu: “Á, vậy sao anh không nói, còn ở đây xiên que giúp bọn em nữa.”
Lăng Sấm không cho đó là vấn đề, nói: “Sinh nhật thôi mà, không cần thiết phải nói ra, hơn nữa trưa nay về nhà, ba mẹ tôi đã chúc mừng tôi rồi.”
Lúc này, Điền Miêu Miêu mới hiểu, hóa ra hôm nay đột nhiên Lăng Sấm về nhà ăn cơm, là vì đón sinh nhật.
“Nhưng nói thế nào đi chăng nữa, thì một năm cũng chỉ có một lần sinh nhật, có sao cũng không thể bắt anh đến làm “cu li” được.” Điền Miêu Miêu nói, rồi nhanh chóng lấy xiên đồ nướng mới xiên được một nửa trong tay Lăng Sấm: “Hay là anh qua bên đó ngồi xem tivi, ăn đồ ăn vặt đi.”
“…” Lăng Sấm lại lấy lại xiên đồ nướng từ tay cô, đồng thời mỉm cười: “Tôi cảm thấy đón sinh nhật thế này rất tốt, thú vị hơn nhiều so với xem tivi và ăn đồ ăn vặt.”
Điền Đậu Đậu: “…”
Cậu ấy thấy anh Sấm đúng là bị tình yêu làm cho mờ mắt rồi, nếu không sẽ chẳng thể nói ra những lời lệch hướng thái quá như thế.
Mặc dù Lăng Sấm đã nói vậy, nhưng trong lòng Điền Miêu Miêu vẫn vô cùng băn khoăn, cô ngẫm nghĩ, rồi nói với Lăng Sấm: “Vậy tối nay anh ở đây ăn tối nhé, tôi đặt cho anh một chiếc bánh sinh nhật.”
Lăng Sấm nghe đến ba chữ bánh sinh nhật bèn lắc đầu lia địa: “Không cần thật mà, hôm nay mẹ tôi đã làm cho tôi một chiếc bánh sinh nhật và cắt cho một miếng siêu to, mà tôi lại chẳng dám bỏ lại chút nào.”
Điền Miêu Miêu bị miêu tả của anh chọc cười: “Đấy đều là tình yêu của mẹ mà.”
Lăng Sấm khẽ cong môi, không lên tiếng, Điền Miêu Miêu lại nói: “Vậy anh còn muốn ăn gì nữa không, để tội mua cho anh.”
“Không cần phiền vậy đâu, mọi người ăn cái gì tôi ăn cái đó.”
Buổi tối, mấy người Điền Miêu Miêu đều ăn đồ nướng buổi trưa còn thừa, cô sao có thể để Lăng Sấm ăn cái đó được, vì vậy vẫn cầm điện thoại lên đặt đồ ăn bên ngoài: “Chỗ chúng tôi có một nhà hàng đồ Trung Quốc khá ngon, để tôi gọi vài món đặc trưng nhé”
“Được, được.” Lăng Sấm còn chưa lên tiếng, mà Điền Đậu Đậu lại là người đầu tiên đồng ý.
Điền Miêu Miêu không nói nên lời liếc nhìn cậu ấy một cái, sau đó chọn vài món ăn trong điện thoại, rồi lại như nghĩ ra điều gì đó, bèn hỏi Lăng Sấm: “Anh có ăn mì Trường Thọ không?”
Lăng Sấm nói: “Cái này thì không cần.”
“Vậy thì cái đó đi.” Cuối cùng, Điền Miêu Miêu cũng tìm thấy chỗ để thể hiện bản thân: “Lát nữa tôi sẽ làm cho anh một bát mì Trường Thọ.”
Lăng Sấm nhìn cô, ý cười dần tích tụ trong đôi mắt đen tuyệt đẹp: “Được, cảm ơn.”
“Không cần khách sáo, anh giúp bọn tôi xiên đồ nướng, tôi còn chưa cảm ơn anh nữa kìa.” Điền Miêu Miêu vừa nói, vừa vào phòng bếp kiểm tra xem có còn mì hay không.
Khi cô và Điền Đậu Đậu lười biếng không muốn nấu cơm, sẽ cứ thế nấu mì, đây là mì trắng sợi nhỏ mà mẹ cô gửi lên cho cô, từ nhỏ đã rất thích ăn rồi.
Trong tủ còn lại nửa túi nhỏ mì, cũng may là lần trước nấu, bọn họ đã không nấu hết.
Điền Miêu Miêu nhìn một chút, vẫn đủ để nấu cho Lăng Sấm một bát mì Trường Thọ.
Vì sáu giờ tối phải bày quầy bán hàng, nên bọn họ thường ăn bữa tối tương đối sớm, Điền Miêu Miêu nhìn thấy giao đồ ăn đã bắt đầu giao, bèn vào bếp nấu mì.
Cô chiên một quả trứng, còn bỏ thêm chút cà chua và rau, để màu sắc thêm phong phú, sau khi vớt mì, cô nhớ ra trong tủ lạnh vẫn còn thịt hun khói trước đó mình mua, nên lại thái thêm vài lát đặt lên bên trên.
“Xong rồi, xong rồi.” Điền Miêu Miêu bê mì ra, đặt đến trước mặt Lăng Sấm.
Điền Đậu Đậu liếc nhìn tô mì trên bàn, lập tức trở nên chua chát: “Chị, bình thường nấu mì cho em đâu có lắm đồ màu mè hoa lá hẹ thế này.”
Khi cô nấu mì cho cậu ấy, đến cả cho hai lát rau cô cũng chê phiền mà!
Điền Miêu Miêu nhìn cậu ấy: “Em cũng sinh nhật hả? Nấu cho em đã là tốt lắm rồi đó, còn muốn thế nào nữa?”
“He, em trai thì không có giá trị chứ gì, sau này chị và anh Sấm cãi nhau, chẳng phải sẽ đến lượt đứa em trai này thay chị ra mặt sao?”
Lăng Sấm trầm mặc một lúc, rồi khẽ cười, lên tiếng: “Vậy thì tôi không dám cãi nhau với cô ấy đâu, dù sao thì tôi cũng không muốn bị một cước đá bay.”
Điền Đậu Đậu: “…”
Với giá trị sức mạnh của chị gái cậu, thì hình như đứa em trai là cậu ấy đúng là không có giá trị thật.
“Anh không cần phải để ý đến em ấy đâu.” Điền Miêu Miêu đưa đũa cho Lăng Sấm, và nói với anh: “Mì để lâu quá sẽ bị đóng thành tảng, anh ăn trước đi.”
“Được.”
Lăng Sấm cầm đũa, gắp mì lên thổi thổi, đang chuẩn bị đưa vào miệng, thì Điền Miêu Miêu ngăn anh lại: “Ơ, đợi chút, hay là anh ước trước đi đã, cho ý nghĩ một chút.”
Lăng Sấm nhìn cô, khóe môi chậm rãi cong lên: “Điều ước của tôi đã thành hiện thực rồi.”.