Hắn không chút thương tiếc trào phúng:
“Chắc em không cho rằng mình còn cơ hội gì với hắn đó chứ? Hai năm trước hắn chưa từng thích em, tôi tự tay đưa em cho hắn chơi hắn cũng không cần, hiện tại sẽ thích sao?”
Thẩm Tây Nguyệt không lên tiếng.
Cô chỉ hy vọng đời này không bao giờ có người đàn ông nào coi trọng cô nữa.
“Nhìn bộ dáng của em này, cho một cây dương vật là ăn tới hăng xay, bướm dâm.
”
Cảm giác buồn nôn ghê tởm còn chưa ập đến, Hạ Ôn Luân đã đi trước một bước đâm mạnh tới, gậy thịt thẳng tiến, không cho huyệt nhỏ đang co rụt lại bất kỳ thời gian nghỉ ngơi nào, làm đến mức dưới dáng bạch bạch vang dội.
Hàng ghế trước và sau của các mẫu xe thương mại được ngăn cách bằng vách ngăn, ghế sau là một không gian riêng biệt.
Nhưng suy cho cùng đó cũng chỉ là một khối vách ngăn mấy cm, mặc dù có thiết bị cách âm, cũng khiến người ta lo lắng không biết làm sao có thể chặn được những tiếng động dâm loạn như vậy.
Thẩm Tây Nguyệt ý thức được điểm này, hốc mắt của cô rốt cuộc cũng đỏ lên.
“Nhẹ một chút.
”
Hạ Ôn Luân đang mắc kẹt sâu trong huyệt non muốn bay cả hồn, “Ngươi nói cái gì?”
Khóe mắt của Thẩm Tây Nguyệt đỏ lên, vòng quanh thân thể không một chỗ nào là không xinh đẹp, chân vòng lấy eo hắn: “Anh làm nhẹ một chút.
”
Hạ Ôn Luân ôm cơ thể trắng bệch, “Làm sao vậy? Bướm dâm ăn rất ngon mà, em cảm thấy không thoải mái sao?”
Thẩm Tây Nguyệt che miệng hắn, “Câm miệng.
”
Một chút lực công kích cũng không có, mềm đến mức đáng thương, Hạ Ôn Luân ngược lại chơi đùa rất hăng hái, dưới thân là nghe lời cô nhẹ hơn một chút, nhưng chỉ làm chậm tiết tấu, không thay đổi lực cắm vào hoa tâm.
Hắn lấy tay cô xuống, cúi đầu cười cô: “Đã bị luân phiên làm nhiều lần như vậy, sao bướm còn khắn khít như vậy, non chết đi được.
”
Thẩm Tây Nguyệt làm sao nghe nổi những lời tán tỉnh này, nghe chỉ toàn là trào phúng, run rẩy mím môi không nói nữa.
Hạ Ôn Luân lại tò mò muốn chết, lại muốn bắt lấy cô tiếp tục đùa giỡn.