Thẩm Tây Nguyệt thay đổi chỗ ngồi, mà Tô Lâm Chi lại ngồi cách cô một ghế.
Quan Nghiêu ngồi ở giữa, nhạy cảm nhận ra bầu không khí dường như có chỗ nào đó là lạ, nhìn bên trái, rồi lại nhìn sang bên phải.
Hai người đều nhìn thẳng về phía trước không chớp mắt, Quan Nghiêu lắc lắc đầu, khẽ cười một câu “Không thể nào đâu”.
Hắn lại nghiêng đầu về phía Thẩm Tây Nguyệt, “Hình như máy quay của hội sinh viên đang quay về phía chúng ta kìa.
”“Ừ.
”Thẩm Tây Nguyệt nhìn theo hướng hắn chỉ, Ân Nhu từ trên ghế di động vẫy tay với cô, kích động làm khẩu hình.
Nửa câu đầu không biết nói cái gì, nhưng cô có thể nhìn thấy nửa câu sau nói về việc hẹn nhau đi ăn tối.
Cơ bắp căng thẳng của Thẩm Tây Nguyệt hơi thả lỏng, gật gật đầu.
Lễ trao giải vẫn đang tiếp tục diễn ra, bầu không khí trong hội trường sôi trào lần thứ hai là khi Thẩm Tây Nguyệt lên sân khấu, cô chưa có nhiều kinh nghiệm đoạt giải, nhưng nghiên cứu khoa học của cô rất có giá trị, cộng thêm từ khi nhập học đến nay cuộc thảo luận vẫn không ngừng nghỉ, cũng trở thành đối tượng trọng điểm của khán giả.
“Đây là Thẩm Tây Nguyệt sao? Nhìn cũng đâu có lạnh lùng gì đâu.
”Khác với danh tiếng thanh cao được đồn đại, ngũ quan của cô xinh đẹp hơn trong ảnh, trời sinh một đôi môi biết cười, lại thêm một hai phần mỉm cười lễ phép, mềm mại đến mức có tính mê hoặc.
Tô Lâm Chi đang chuẩn bị rời khỏi buổi lễ thì nghe thấy thanh âm quen thuộc, dừng chân ở dưới bục nhìn một hồi.
Cô gái có chiếc cổ thon dài, đôi chân dưới váy cũng thon gọn và trắng nõn, khi đứng yên, khe chân ngay cả gót chân cũng dính chặt vào nhau, quy củ cổ hủ, khi cúi đầu luôn mang theo hai ba phần tự nhiên thanh lãnh, phảng phất như chảy ra từ trong xương cốt.
Trong con ngươi Tô Lâm Chi phản chiếu sáng ngời chói mắt, nghĩ đến cái gì đó, khóe mắt hiện lên một nụ cười nhẹ.
Trong buổi chụp ảnh chung, tiếng vỗ tay thưa thớt nhưng Quan Nghiêu lại nhiệt tình đến mức nhìn Thẩm Tây Nguyệt trên sân khấu với đôi mắt đầy sao, đứng lên giơ điện thoại lên chụp cho cô vài tấm ảnh.
.