Nữ Thần Cầu Bao Nuôi


EDITOR: MƯỚP
“Vì sao lúc ở đó không nói thẳng với Lý Uyên?”
Nói thẳng lúc đó không phải là bớt đi một việc rồi sao? Giờ lại phải liên hệ thêm lần nữa.
“Bởi vì chị muốn hỏi ý kiến của em trước, nếu nói chuyện về bộ phim này ở đó thì vội vàng quá.” Ngưu Lâm khoanh tay, nét mặt nghiêm túc.
Khương Nhan khoanh tay trước ngực, giọng điệu cực kỳ khoa trương: “Cảm ơn Mộc Mộc của em, à không, chị Lâm, chị thật sự nghĩ đến em làm em cảm động quá đi.”
Ngưu Lâm đánh một cái vào tay của cô, “Bộ phim bên kia chị sẽ nói, em chuyên tâm quay cho xong mấy cảnh cuối của “Đỏ và trắng” đi.”
“Được, em đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Khương Nhan dứt khoát đồng ý, đối với bộ phim web drama đầu tiên trong cuộc đời, cô không ghét bỏ mà thậm chí có chút chờ mong.
Về phần chờ mong cái gì, Khương Nhan liếc mắt sang Giang Dịch Hành ngồi bên cạnh đang nghiêm túc đọc kịch bản, đột nhiên cô nhớ tới câu “Nhìn anh lúc nghiêm túc thật giống người kẻ vạch đường.”
Nghĩ đến đây Khương Nhan không chịu nổi mà cười phì một tiếng, càng nhìn càng cảm thấy anh chững chạc đàng hoàng nhưng lúc nghiêm túc lại tấu hài đến vậy.

Xin hãy đọc truyện tại — ТгumT ruуeЛ.

v n —
Giang Dịch Hành nghe thấy tiếng cười thì ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt mê mang khó hiểu: “Cô cười gì vậy?”
Khương Nhan ngừng cười, trêu chọc anh: “Tôi có cười sao? Nghiêm chỉnh đọc kịch bản của anh đi, đến lúc đó đừng làm mất mặt tôi.”
Giang Dịch Hành không đếm nổi đây là lần thứ bao nhiêu Khương Nhan nhìn anh bằng ánh mắt khinh khỉnh đó rồi, thực sự quá xúc phạm người khác.


Tốt xấu gì trước kia anh cũng là một diễn viên hát hí kịch nổi tiếng, địa vị lúc đó của anh cao không kém người phụ nữ này hôm nay là bao.
Giang Dịch Hành gấp kịch bản rồi cuộn lại giả bộ làm kiếm, chỉ thẳng vào mặt Khương Nhan: “Hồ yêu lớn mật, vì cớ gì ngươi không chuyên tâm tu luyện mà đi nhiễu loạn nhân thế?”
Mấy câu nói vang vọng đinh tai nhức óc, đâm thẳng vào lòng người.

Trong phút chốc Giang Dịch Hành giống như đã trở thành ừm…Lục Dật Thần diệt yêu trừ quái bằng thanh trường kiếm của mình.
Khương Nhan ngẩn người, đứng sững sờ, ngay sau đó cô lập tức nhập vai, phối hợp với anh nói: “Tiểu đạo sĩ, chàng nói ta hại người có bằng chứng gì không?”
Khương Nhan vừa dứt câu thoại thì nhìn qua Giang Dịch Hành, ánh mắt cực kỳ xinh đẹp, nhưng nhiều hơn cả là vẻ yêu kiều quyến rũ, còn mang theo chút trêu chọc không nói lên lời.

Đôi tay cô nhẹ nhàng lướt qua gò má Giang Dịch Hành Mỗi một câu nói, mỗi một hành động của cô đều khiến cho tiểu hồ ly Nguyệt Dao trở nên sống động.
Bị nhìn bằng ánh mắt “đa tình” cộng thêm hơi ấm từ trên bàn tay cô nên lời thoại của Giang Dịch Hành cứa mãi ngắc ngứ trong cổ họng, nửa câu cũng không nói ra nổi, thậm chí trên mặt anh còn ửng đỏ.
“Tiểu đạo sĩ, chàng nói gì cơ?” Giọng nói của Khương Nhan vừa nhẹ nhàng lại mềm mại giống như lông vũ lướt qua.
Giang Dịch Hành đứng đó nửa ngày trời cuối cùng chỉ có thể nặn ra được mấy chữ: “Thí chủ, xin tự trọng.”
Tự trọng…
Một tuần sau, Khương Nhan đến trường quay phim “Đỏ và trắng” còn Giang Dịch Hành đến chỗ Lý Uyên chụp ảnh poster quảng bá.
Cảnh quay hôm nay của Khương Nhan là cảnh luật sư đến nhà hoàn tất thủ tục bàn giao tài sản, cũng là hồi cuối của bộ phim.
“ “Đỏ và trắng” cảnh phim thứ bốn mươi ba, lần thứ nhất.”
Hứa Nhược ngồi trên ghế sô pha, cô mặc một chiếc váy lụa đen, trên tay cô là tấm ảnh của chồng.


Trong bức ảnh Lâm Dương đứng dưới tàng cây, nụ cười tỏa nắng.

Hứa Nhược nắm một góc của tấm hình, vẻ mặt bi thương nhưng động tác lại giống như đang cầm rác thải bẩn thỉu vậy.
Dần dần, một giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của Hứa Nhược, sau đó cô trực tiếp xé nát bức hình rồi ném vào thùng rác, vẻ mặt vô cùng quyết đoán.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng chuông, Hứa Nhược đứng dậy đi về phía cửa, thông qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài, là luật sư ở công ty của Lâm Dương.
Nụ cười lạnh lùng trên mặt Hứa Nhược vụt tắt, cô mở cửa cho luật sư vào nhà.
Ngay sau khi bước vào nhà, đập vào mắt luật sư Trương là khuôn mặt tiều tụy, hốc hác của người phụ nữ.

Trước đây, hắn đã từng gặp qua Lâm phu nhân trong hôn lễ, thời điểm đó thần sắc của cô rạng rỡ đến mức nào, bây giờ…
“Lâm phu nhân, xin nén bi thương.” Luật sư Trương cũng thể nói ra câu an ủi khô khan như vậy.

Làm gì có ai có thể chấp nhận được người chồng trẻ khỏe tài năng như vậy lại đoản mệnh chứ.
Hứa Nhược nặn ra một nụ cười khổ, sau đó đặt ly trà lên bàn.
“Luật sư Trương hôm nay tới là vì?”
Luật sư Trương vội vàng đặt tập tài liệu trên tay xuống bàn rồi nói: “Lâm phu nhân mời ký ở đây, Lâm tiên sinh không có con cái, cha mẹ cũng đã mất từ lâu, trên danh nghĩa cô là vợ hợp pháp của anh nhà nên đương nhiên cô chính là người thừa kế hợp pháp.”

Hứa Nhược đọc văn kiện một lượt, dường như chỉ đọc lướt qua một lần sau đó run rẩy cầm bút ký tên mình lên.
“Trên phương diện công việc làm ăn tôi không hiểu rõ lắm, về sau này còn phải nhờ luật sư Trương giúp đỡ nhiều hơn.”
“Chuyện này là đương nhiên.”
Hứa Nhược tiễn luật sư Trương ra cửa, lúc đi ra ngoài thì hắn bị hấp dẫn bởi một bức tranh mẫu đơn.
Bức tranh mẫu đơn kia được vẽ bằng màu đỏ rực như máu, bút pháp tinh tế tỉ mỉ, sinh động như thật, đúng là một kiệt tác nghệ thuật.

Luật sư Trương tưởng bức tranh này do người khác vẽ nhưng nhìn thấy chữ ký cuối bức tranh thì sửng sốt không ngờ.
“Không ngờ Lâm phu nhân còn biết vẽ?”
Hứa Nhược nhìn chằm chằm vào bức họa kia một lúc lâu sau mới nói: “Sở thích mà thôi, không đủ để lọt vào mắt.”
Tiễn luật sư Trương xong xuôi, Hứa Nhược lại ngồi trên ghế sô pha hồi lâu, sau đó đứng dậy đi đến bên cạnh tủ, lấy hai túi nilon từ trong tủ ra, cùng với một gói thuốc nhỏ màu trắng.
Hứa Nhược lạnh lùng đi về phòng bếp, vặn vòi nước rồi đổ hai hộp thuốc màu vào bồn rửa chén hòa cùng dòng nước trong.

Dòng nước chảy ào ào xuống cống thoát nước, hai hộp từ từ nổi lên, thuốc màu chậm rãi lan ra, đỏ đỏ trắng trắng một mảng đan xen nhìn mà rợn người.
Cuối cùng Hứa Nhược ném viên thuốc xuống nước, viên thuốc xoay tròn theo dòng nước chui xuống cống thoát nước, biến mất sạch sẽ.
Hoàn toàn không còn dấu vết, không ai biết Hứa Nhược đã làm gì, từ đây về sau cô là Lâm phu nhân nắm giữ cổ phần công ty của nhà họ Lâm.
Hứa Nhược nhìn bức tranh mẫu đơn cười dịu dàng.
“Cắt cắt cắt, đóng máy.”
Cảnh cuối cùng kết thúc, Trần Châu kích động hét lên hai chữ mà ông đã nghĩ từ lâu, cuối cùng Khương Nhan đã hoàn thành cảnh quay đó rất tốt, ngay cả ông cũng đắm chìm vào câu chuyện.
Trái với suy đoán của Khương Nhan, người đầu tiên trao đổi với cô không phải đạo diễn sản xuất phim mà là biên kịch Huy Nhiễm.
Huy Nhiễm tiến lên phía trước, ôm Khương Nhan một cái: “Cô thực sự chính là Hứa Nhược hoàn mỹ trong lòng tôi, có lẽ tôi nên nói một câu cảm ơn cô.”

Giọng nói của Huy Nhiễm nhẹ nhàng, lạnh lùng nhưng không nén nổi sự hưng phấn.
Khương Nhan đã hoàn toàn diễn trọn vẹn nội tâm trong lòng Hứa Nhược.

Phía Giang Dịch Hành, Lý Uyên nhìn nhiếp ảnh gia chụp poster cho nam nữ chính, tâm trạng cực kỳ sung sướng.

Trước đó mấy ngày Ngưu Lâm liên hệ với hắn, còn tưởng nói về Giang Dịch Hành ai ngờ chị ấy lại nói cho hắn biết Khương Nhan muốn thông tin về bộ phim “Tầm Yêu – Kỳ Hiệp Quyết”.
Đây là niềm vui bất ngờ, Lý Uyên biết được từ Ngưu Lâm rằng vai diễn trong bộ phim điện ảnh chiếu rạp sắp đóng máy, cho nên không bị trùng lịch quay, nhưng sẽ nhập đoàn phim muộn mất mấy ngày.
Lý Uyên tỏ vẻ hoàn toàn không có vấn đề gì, phân cảnh của Nguyệt Dao có thể đẩy lùi về sau.
Vào ngày chụp poster, nữ chính Tần Ngữ Miêu tới rất sớm nên đã trang điểm và thay xong trang phục từ lâu.
Tâm trạng của Lý Uyên rất tốt nên nhìn thấy ai cũng đều thuận mắt hơn, thậm chí lúc trước không coi trọng Tần Ngữ Miêu vậy mà giờ lại cảm thấy cảm giác nữ chính từ cô ấy.
Tần Ngữ Miêu có khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, đôi mắt hơi giống mắt phượng, đuôi mắt hơi nhướng lên, vừa mềm mại vừa lộ liễu.

Mặc dù không phải khuôn mặt hot nhất hiện nay nhưng lại có cảm giác giống tiểu sư muội.
Lý Uyên hài lòng vô cùng, trước tiên mặc kệ mọi thứ, ít nhất còn có ngoại hình không sai biệt lắm.
Giang Dịch Hành vẫn như cũ, toàn thân áo trắng, sau lưng mang theo bội kiếm, tóc dài được buộc lên, tiêu sái lưu loát, phong độ bất phàm.
Tần Ngữ Miêu mặc một bộ váy dài màu tím, tay áo bồng bềnh, trên người cô không có quá nhiều đồ trang sức, chỉ có mái tóc dài được búi lên một nửa, cố định bằng một cây trâm ngọc, giữa hàng chân mày xinh đẹp được đính viên ngọc nho nhỏ khẽ đung đưa theo từng bước chân đi.
Hai người họ trong tay mỗi người đều cầm một thanh trường kiếm dài ba thước, đứng tựa lưng vào nhau, ánh mắt cả hai sắc bén hướng về phía ống kính, trường kiếm trong tay chỉ theo tiêu điểm trong mắt họ.
Trong studio tỏa ra những tia sáng chớp nhoàng từ máy ảnh.
Âm thanh tạch tạch vang lên liên hồi từ máy ảnh của nhiếp ảnh gia, thỉnh thoảng hắn còn hướng dẫn cho hai người vài động tác..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận