Edit: Mướp
Lúc đến thời hạn hết hợp đồng, Khương Nhan cũng không tái ký hợp đồng với Phạn Áo mà lại thành lập một studio cá nhân.
Làm như vậy sẽ có thêm tự do và quyền lựa chọn.
Huống hồ, địa vị của Khương Nhan trong giới giải trí cũng đã vững vàng, trong tay có rất nhiều tài nguyên tốt, quan hệ rộng rãi, ra riêng thành lập studio cá nhân, chỉ có lợi mà không có hại.
Giang Dịch Hành hoàn toàn không có ý kiến gì với hành động này của cô, thậm chí còn đùa rằng mình phải là nghệ sĩ đầu tiên ký hợp đồng với studio của cô.
Nghe xong lời này, Khương Nhan liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó lấy ra một xấp hồ sơ bên cạnh, đưa cho Giang Dịch Hành đang háo hức mong chờ.
Chưa nói đến chuyện anh vẫn chưa hết hợp đồng với công ty, ngay cả nhân sự của cô vẫn chưa quyết định xong xuôi.
“Đây là gì vậy?” Giang Dịch Hành mở túi ra, nói.
“Đây là sơ yếu lý lịch của một số người mới mà studio chuẩn bị ký hợp đồng, anh xem thử.”
Giang Dịch Hành lật xem tài liệu trên tay, kinh ngạc phát hiện ra rằng trong danh sách này cũng không phải chỉ có người mới mà còn có một số người đã có chút danh tiếng sẵn.
Mắt nhìn người của Khương Nhan thật sự không tệ, những người được ký hợp đồng đều ổn.
Nhìn một xấp tài liệu trên tay, Giang Dịch Hành bỗng cảm thấy có chút ghen ghét.
Nếu Khương Nhan thật sự tập trung lo cho studio, vậy thì sẽ không có thời gian cho anh nhiều.
Phải biết là, bọn họ chỉ vừa mới kết hôn chưa được bao lâu.
Sau khi Giang Dịch Hành trở thành ảnh đế, hai người mới công khai chuyện tình cảm, tuy fans có chút bất ngờ nhưng đều chúc mừng và ủng hộ.
Còn chuyện gì tốt hơn việc nam thần và nữ thần nhà mình tìm được tình yêu đích thực, hơn nữa bạn đời còn là đối phương?
Sau khi sự nghiệp của hai người ổn định hơn mới bắt đầu tuyên bố tin đã kết hôn.
Lúc trước yêu đương thì không sao, nhưng bây giờ lại kết hôn nhanh như vậy, làm cho một vài người bắt đầu ngửi được mùi dưa.
Lúc trước, Khương Nhan và Giang Dịch Hành từng có một tin đồn phim giả tình thật, bây giờ lại vội vã kết hôn, chẳng lẽ là hai người đã sớm yêu nhau, bây giờ mới cưới chạy bầu?
Quãng thời gian đó, phóng viên các trang báo lá cải chăm chăm theo dõi Khương Nhan.
Một khi cô xuất hiện, nhất định sẽ bị chĩa máy ảnh vào chụp không ngừng.
Nhưng mãi cho đến mấy tháng sau, phóng viên cũng không phát hiện ra có chỗ nào không ổn.
Sau một thời gian thành lập, studio của Khương Nhan cũng dần dần ổn định hơn, nghệ sĩ mới ký hợp đồng đều phát triển không tệ, mỗi người đều có tiềm lực phát huy, hơn nữa đều không khiến người khác phải lo lắng nhiều.
Mỗi ngày, Khương Nhan đều vô cùng bận rộn, thậm chí còn bận hơn lúc trước khi còn đóng phim, hai người cũng không có nhiều thời gian dành cho nhau, Giang Dịch Hành hoàn toàn nếm trải cảm giác bị vứt bỏ.
Ban đêm, Giang Dịch Hành trở mình trong lúc đang ngủ, theo bản năng mà duỗi tay sờ bên cạnh, lại không thấy người nằm bên cạnh đâu, mở mắt ra mới phát hiện Khương Nhan cũng không nằm trên giường mà đang mặc áo ngủ ngồi bên bàn đọc sách chăm chú đọc cái gì.
Khương Nhan tựa đầu lên một tay, ánh đèn màu vàng ấm áp từ chiếc đèn bàn rọi vào người cô, đẹp tựa như một bức tranh sơn dầu.
Giang Dịch Hành nhẹ nhàng xuống giường rồi bước đến sau lưng Khương Nhan, khoác cho cô một chiếc áo khoác, “Sao lại không ngủ được vậy?”
Khương Nhan thở dài, chỉ vào thứ đồ trên bàn, “Em đọc về nhân vật trong một số kịch bản, đọc xong rồi đi ngủ.”
Từ sau lưng cô, Giang Dịch Hành cúi đầu nhìn kịch bản trên bàn, có chút ấn tượng.
Nếu anh nhớ không nhầm thì đây là những nhân vật do nghệ sĩ dưới trướng Khương Nhan thủ vai.
“Ngày mai rồi đọc, bây giờ đi ngủ trước đã.”
Giang Dịch Hành trực tiếp chắn ngang rồi bế Khương Nhan lên giường.
Khương Nhan vốn dĩ đã gầy, nhưng sau quãng thời gian bận rộn này lại càng gầy thêm, ôm cô cũng không cần tốn sức nhiều, Giang Dịch Hành bỗng thấy đau lòng vô cùng.
“Anh đến studio giúp em.” Giang Dịch Hành quyết định, dù sao cũng không thể làm cô vất vả mãi như vậy.
“Được.” Không biết có phải do quá mệt mỏi hay không, Khương Nhan nhẹ nhàng trả lời lại, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Giang Dịch Hành bất đắc dĩ cười cười, đắp chăn lại đàng hoàng cho Khương Nhan rồi tiện tay tắt đèn.
Đêm lạnh như nước, chỉ có tiếng thở đều đều.
Trước khi đi ngủ, Giang Dịch Hành vẫn miên man suy nghĩ, có nên dẫn Khương Nhan đi bệnh viện kiểm tra một chút hay không, sao gần đây lại mệt mỏi đến như vậy.
……
Buổi tối, khi Giang Dịch Hành về nhà, Khương Nhan đang một tay cầm quyển sách dày, tay còn lại dùng bút đánh dấu những hình vẽ trên giấy.
Giang Dịch Hành cho rằng cô đang bận việc ở studio, nhưng khi đến gần, anh nhận ra Khương Nhan đang cầm từ điển chứ không phải là kịch bản gì, trang giấy đã bị cô đánh dấu loè loẹt đến mức không nhìn ra hình dạng ban đầu.
“Em đang làm gì vậy?” Giang Dịch Hành hơi tò mò.
“Đang suy nghĩ tên.
Anh thấy tên nào hay?”
Khương Nhan đưa một tờ giấy trắng cho Giang Dịch Hành, bên trên viết vài cái tên hay lại mang ý nghĩa tốt đẹp.
Tất cả những cái tên này đều bắt đầu bằng “Giang”, không có ngoại lệ.
Giang Dịch Hành cầm tờ giấy viết tên, dường như đã đoán ra chuyện gì.
“Hôm nay em thấy không khỏe trong người nên đã đến bệnh viện một chuyến.”
Khương Nhan nở nụ cười nhìn anh, tuy không nói rõ nhưng cũng gần như đã nói ra rồi.
“Chỉ cần là tên em đặt thì đều hay.”
Giang Dịch Hành ôm chặt lấy Khương Nhan, tựa cằm lên vai cô.
Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão, bây giờ mới hiểu được những lời này tốt đẹp như thế nào.
Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão (执子之手,与子偕老) có nghĩa là nắm tay nhau đến lúc bạc đầu..