Editor: Con trym nhỏ xinh
_______________
“Chúng ta trở về đi, một lát rồi nói sau~”
Nhóm người lại cùng nhau đi trở về, đã không còn tâm trạng tiếp tục hỏi quà lưu niệm của dân bản xứ nữa, họ thu thập tổng cộng được năm món, đều do du khách đưa, hơn nữa Cố Thanh Thanh nhiều hơn họ ba món, còn thiếu bốn món thôi.
Bọn họ vẫn luôn cầu nguyện mong rằng có thể gặp được các du khách, nhưng chính nơi này trong hai ngày nay du khách rất rất ư là ít, nhất định tổ tiết mục đã động tay động chân rồi!
Cố Thanh Thanh đã đi tới cách đó không xa cửa hàng mà ngày hôm qua cô ghé qua, nghĩ nghĩ, vậy cứ mặt dày đi vào thôi, “Chờ em một chút,”
Một lúc sau, Cố Thanh Thanh đã cầm bốn món quà lưu niệm quay trở lại, ngoại trừ camera ra thì không có ai biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Cố Thanh Thanh cũng không nói.
Trở về khách sạn nộp nhiệm vụ, vừa đúng lúc hết thời gian, chậm một chút nữa thì quá thời hạn, bị tính nhiệm vụ thất bại.
Giữa trưa vẫn do Ninh Diệp nấu ăn, còn tỉ mỉ làm rất nhiều món ngon, ngay cả canh cá nấu dưa chua và sườn xào chua ngọt mà Cố Thanh Thanh từng nhắc qua cũng có hết cả.
Đối với kỹ năng này của Ninh Diệp, Cố Thanh Thanh gật đầu, ngon, bạn bè như thế này mới đáng để quen!
Ăn xong cơm trưa còn chưa kịp nghỉ ngơi, tổ tiết mục đã giao nhiệm vụ chiều nay: Mong quý vị chú ý, chiều nay mang theo hành lý của mình, chúng ta di chuyển đến địa điểm tiếp theo!
“Hả?! Còn phải đổi địa điểm khác à, còn chưa đi chơi hết chỗ này nữa mà~” Liễu Tư kinh hô.
“Luôn cảm thấy ác ý của tổ tiết mục rất nồng đượm…..
”
“Không biết còn phải hành hạ chúng ta như thế nào nữa, điều đau khộ nhất ở tiết mục này chính là hoàn toàn không có kinh nghiệm, không bao giờ biết được ngay sau đó sẽ có chuyện gì xảy ra? Hơn nữa nhiệm vụ nào cũng siêu cấp khó, nếu như hôm nay không có Cố Thanh Thanh, liệu có thể hoàn thành nhiệm vụ này không?”
“Hình như tôi đã hiểu được vì sao tiết mục này có tên là «Hai ngày huyền diệu mộng mơ»……”
………..
Buổi chiều tổ tiết mục dùng xe buýt chở họ đi rất xa, tầm hơn bốn tiếng một đến một chân núi, khu vực này toàn là núi cao, không hề có một người nào khác.
“A a a! Chúng ta ở nơi này làm gì hả?! Xa kinh dị, rất sợ hãi đóa~” Lâm Linh bị dọa đến xỉu lên xỉu xuống.
Tổ tiết mục lại lên tiếng: Mời các vị xách hành lý của mình lên rồi đi lên núi.
“Vãi beep! Xách hành lý lên núi là gì hả?! Hành lý của tôi toàn là quần áo và mỹ phẩm!” Hứa Diệu Như không nhịn được thô tục một câu.
Liễu Tư cũng xù lông, “Tôi cũng vậy! Hành lý lớn như thế này thì làm sao xách lên núi hả?”
……….
Dù cho có oán giận bao nhiêu, thì cũng phải nghe theo sắp xếp của tổ tiết mục, tiền vi phạm hợp đồng chỉ là một mặt, thanh danh mà hỏng thì toang, ấn tượng người xem cũng không tốt.
Lúc đầu khi mới đi lên núi, mọi người đều còn rất sung sức, còn có thể ríu ra ríu rít trò chuyện.
Nửa tiếng sau cả đám gần như héo….
Các quý ông đều rất thân sĩ, sẽ giúp các cô gái kéo hành lý, ánh mắt Lâm Linh vẫn luôn trông mong mà nhìn Ninh Diệp, nhưng Ninh Diệp lại không để ý đến cô ta.
Đây tuyệt đối là một người đàn ông không có phong độ!
“Thanh Thanh, để tôi kéo giúp cô đi!” Ninh Diệp quay đầu hỏi Cố Thanh Thanh.
“Không cần không cần! Nơi này có rất nhiều ổ gà ổ vịt, còn phải tránh ở nhiều chỗ nữa, hai cái hành lý là quá nặng, tôi làm được!” Cố Thanh Thanh tùy ý xua xua tay, lau mồ hôi tiếp tục đi về phía trước.
Cố Thanh Thanh trụ được, nhưng những người khác trụ không được, kể cả khi đã nhờ nam sĩ xách hành lý hộ, Lâm Linh bởi vì bị ngã mà trật chân, chỉ đành phải nhờ các nam sĩ thay phiên nhau cõng, lại tăng thêm áp lực cho đoàn thể.
Chờ đến lúc nhóm người bọn họ xách được hành lý lên núi thì đã hơn tám giờ.
Tổ tiết mục đốt lửa trại ở trên đó, nhưng không có ai có tâm trạng thưởng thức, đã mệt đến mức nằm la liệt.
“Cuối cùng cũng giải thoát rồi! Tổ tiết mục này đúng là đáng sợ!” Lưu Minh Đào lau mặt, thở ra một hơi.
Bàng Lệnh gật gật đầu, “Tôi không muốn nói nữa!”
Mặt Lâm Linh tái nhợt gật gật đầu.
…………
Nhưng thực tế đã chứng minh, đừng bao giờ thư giãn qua sớm.
Tổ tiết mục: Mong mọi người hãy chờ ở nơi này đến chiều mai, tìm thành công được lá cờ do tổ tiết mục đặt, cơm nước tự lo, tổ tiết mục chỉ cung cấp nồi, muối và lều trại, cách đó không xa có một con suối nhỏ, chất lượng nước ok, có thể yên tâm mà uống.
“Làm được gì hả? Ở đây có thể ăn được gì?!” Bàng Lệnh gào to một tiếng, nằm vật xuống đất, một đám người bị đói đến ngốc.
“Trời ạ! Cho tôi nghẻo đi, tôi không muốn chịu đói đâu!” Lưu Minh Đào cũng hét thảm một tiếng.
Không nói đến bọn họ, đến cả Ninh Diệp cũng có hơi gồng không được, tiêu hao phần lớn thể lực khiến hắn từ sớm đã đói lả.
Cố Thanh Thanh cũng hơi cạn lời, lấy tiền của tổ tiết mục này cũng không dễ, hoàn thành cách mạng đúng là không dễ dàng mà, làm ngôi sao đúng là rất vất vả.
Đột nhiên nhớ tới hồi trước mang theo rất nhiều bánh quy nén, một trong những thứ Hồng Ngọc mang theo trước khi đi, mở hành lý ra ngay.
“Mọi người có muốn ăn bánh quy nén không?”
Mới nói xong đã thấy một đám người nhào qua ngay, Cố Thanh Thanh kinh ngạc nhảy dựng lên.
“Thanh Thanh, em đúng là vị thừn cứu mạng mà! Nói, em là yêu quái đúng không! Có thể nghe thấy tiếng lòng của chị!” Hứa Diệu Ngư xé một gói bánh quy nén ra, vẻ mặt cảm động nhìn cô, “Về sau em chính là nữ thần của chị!”
“Wow! Em tham gia chương trình tạp kỹ mà mang theo dăm ba cái đồ vật kỳ kỳ quái quái này làm gì thế Cố Thanh Thanh? Trời ạ, còn có cả dao?” Lưu Minh Đào phải tặng cho Cố Thanh Thanh một cái quỳ gối.
Lúc đầu Lâm Linh cảm thấy sáng nay Cố Thanh Thanh làm màu quá mức, bây giờ thấy trong hành lý Cố Thanh Thanh đầy đủ đồ dùng, mỹ phẩm thì không thấy một cái.
Đột nhiên nhớ đến một câu nói người khác căn bản không phải là bọn họ, thở ra một hơi thiệt dài, những chuyện không vui trước đây đều biến mất.
Ninh Diệp gõ Lưu Minh Đào một cái, “Không có mấy mấy cái đồ vật kỳ kỳ quái quái này của người ta, em xem anh sống như thế nào”
Rồi quay đầu lại hỏi Cố Thanh Thanh, “Ngày thường cô ăn gì? Bánh quy nén?”
Cố Thanh Thanh trừng hắn một cái, “Bạn của tôi đi dã ngoại cần dùng nên mua, hồi sau thì không đi nữa, rồi cho tôi, tôi cũng không biết chương trình tạp kỹ này sẽ làm cái gì nên mang theo luôn.”
Cố Thanh Thanh nhìn mọi người lại nói, “Ở nơi này nhất định sẽ có những thứ khác ăn được, nếu không tổ tiết mục sẽ không ném chúng ta ở lại nơi này, chúng ta có thể đi tìm xem ở đây có trái cây hay nấm gì đấy không.
Có hơi trễ, cần một cái đèn pin, để em đi xem nha~”
“Vậy làm sao mà được, làm sao có thể để một nữ sinh như em đi tìm được? Để tôi đi đi.” Trần Khải Nhạc lắc đầu.
“Để Cố Thanh Thanh đi tốt hơn, mọi người đi lại không biệt được cái gì, không khéo lại lạc đường, để em đi cùng cô ấy!” Nuốt xuống miếng bánh quy nén cuối cùng, đứng dậy vỗ vỗ vai Cố Thanh Thanh, “Đi thôi”
“Em nhớ chăm sóc kỹ Thanh Thanh nhà chị đó nghe Ninh gia, có nghe thấy không hả?” Hứa Diện Như vung vung nắm đấm.
Ninh Diệp nhướng mày, “Yên tâm, Thanh Thanh thông minh như vậy, nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt!”
Cậu có còn xấu hổ không vậy?
Ninh Diệp đi theo Cố Thanh Thanh vào trong rừng, có hai người quay phim cường tráng đi theo, một là vì quay chụp, hai là vì an toàn, ai cũng không biết trong cánh rừng đêm đen này sẽ có nguy hiểm gì đang rình rập.
Nếu như có một người bị thương ở nơi này, tổ tiết mục sẽ bị giải tán…..
Cố Thanh Thanh dẫn đường ở phía trước, chắc ở phía Nam có đồ ăn.
Quả nhiên, tổ tiết mục không chọn loạn địa điểm.
Thứ mà hai người Cố Thanh Thanh nhìn thấy trước mắt là một cây đào rừng, kết rất nhiều quả, không chín hết nhưng cũng chín được hơn nửa.
Ninh Diệp hái được không ít đào, Cố Thanh Thanh dùng áo khoác Ninh Diệp bọc lại.
“Ấy! Sao cô lại lấy áo khoác của tôi hả?!”
Cố Thanh Thanh bình tĩnh nhìn hắn một cái, trịnh trọng nói, “Anh giàu……”
Ninh Diệp, cạn lời…….
Rồi lại đi tiếp, Ninh Diệp thấy có hơi xa, liền nói, “Thanh Thanh, hình như chúng ta đi hơi xa rồi thì phải, thận trọng một chút!”
“Anh sợ? Không sao đâu, tôi sẽ bảo vệ anh!” Cố Thanh Thanh cười hiểm vỗ vỗ ngực.
Ninh Diệp híp mắt lại, “Đúng zợ~ Thanh Thanh! Tui sợ quá đi hà, ngài dẫn tui đi đi!” nói xong vươn tay muốn nắm lấy tay Cố Thanh Thanh, bị Cố Thanh Thanh nhẹ tránh đi, thành ra níu được vạt áo cô.
Cố Thanh Thanh cạn lời nhìn hắn, “Nhát gan như vậy luôn à? Anh là đàn ông con trai đấy!”
Ninh Diệp lắc đầu, “Sợ! Đàn ông con trai không được nhát gan à! Ngài đây là đang kì thị giới tính đấy!”
Cố Thanh Thanh, trầm cảm……
Đi được không xa thì tìm thấy một rừng nấm, đến thứ này thì Ninh Diệp bất lực, hoàn toàn không phân biệt được, chỉ có thể dựa vào Cố Thanh Thanh nhận biết rõ hơn.
Thật ra Cố Thanh Thanh cũng không nhận biết được hết đầy đủ, vì vậy cô chỉ có thể lựa ra dựa trên lý thuyết mà bách khoa toàn thư đưa ra, sau đó chọn ra một số loại chắc chắn không có độc.
“Nhìn lên kìa……”
“Cái gì vậy?” Ninh Diệp ngẩng đầu, theo ánh sáng của đèn pin, vừa vặn thấy được ở trên cành cây cá cái gì.
“Cờ?”
Cố Thanh Thanh ừ một tiếng, lại nói, “Ngày mai đến lấy đi!”
……….
“Chúng ta đặt bẫy đi, không khéo ngày mai sẽ có thịt mà ăn~” Cố Thanh Thanh nói.
Ninh Diệp cả kinh, “Hả? Làm sao để đặt bẫy vậy?”
Rồi nhìn thấy Cố Thanh Thanh lấy một cuộn dây thừng từ trong ba lô, dùng dao cắt một đoạn dài, một đầu cột vào cây, đầu còn lại cuốn vòng lại lên một bụi cây kỳ lạ, thả một ít cỏ dưới bụi cây, ở giữa cắm một nhánh cỏ xanh xanh xuống.
“Để làm gì vậy?”
Cố Thanh Thanh vẫn xem nhẹ hắn, “Tôi có giải thích thì anh cũng không hiểu……”
Ninh Diệp gật gù.
Lúc trở về, Cố Thanh Thanh cảm thấy lúc trước đã hơi đụng chạm đến Ninh Diệp, hắn cũng không nói gì, vươn tay vỗ nhẹ hắn một cái, “Còn đói không?”
Ninh Diệp gật gật đầu.
Cố Thanh Thanh lấy một cái bánh mì từ trong ba lô ra, là cái hồi sáng Ninh Diệp nướng.
“Ăn đi, anh ăn đào thôi nhất định sẽ không đủ no~ Im lặng ăn đi, chỉ có một cái!” Đôi mắt như cười tủn tỉm nhìn hắn, ánh mắt ấy dưới ánh trăng mờ ảo như câu hồn người đi, tựa yêu quái mị hoặc nhân tâm con người.
Trong lòng Ninh Diệp cứ nghe tiếng đập bình bịch bình bịch, con yêu quái này muốn ăn luôn cả tâm của hắn!
“Cô là Doraemon à? Trong ba lô cái gì cũng có!”
Mỉm cười nhận lấy bánh mì, cắn một ngụm, có lẽ đây chính là trù nghệ đỉnh cao của cuộc đời hắn.
。。。ミヽ(。><)ノ
Trym: Mụ editor đang chầm kảm khi biết bộ này nằm trong danh sách lịch sử đen của bà Thỏ, còn là bộ duy nhất!!!!(*꒦ິ꒳꒦ີ)