Kiều Tinh Lâm dành ra hai tiếng để sửa soạn bản thân.
Cô đã chọn một chiếc áo sơ mi cài nút màu trắng, nó cũng tương đối rộng rãi, sau đó cô phối cùng với một chiếc quần jean ngắn.
Tóc thì cô buộc kiểu đuôi ngựa, cô còn trang điểm rất kỹ càng nữa.
Lúc này, cô đứng ở trước gương, chợt nhớ đến lời mà Hạ Đan đã nói, mở rộng phần cổ áo ra một chút, để lộ ra đôi chân ra, cô đều đã làm hết.
Quả nhiên là cô thật sự muốn phát sinh một chút gì sao...
Gạt đi suy nghĩ đen tối ở trong đầu, cô bắt đầu nghiên cứu cách làm thịt bò.
Cách làm bò bít tết ở trong cuốn giáo trình trông có vẻ rất đơn giản nhưng thực tế trong quá trình làm thì sẽ gặp phải khá nhiều vấn đề.
Tiểu Giang đã đi mua thịt bò đúng theo yêu cầu của cô, chắc hẳn là cô ấy đã ngâm trước, rồi sau đó rửa qua nước.
Ngay khi Kiều Tinh Lâm vừa mới bày xong cái thớt và con dao thái ra, cô đang suy nghĩ nên bắt đầu cắt từ chỗ nào thì tiếng chuông cửa vang lên.
Cô có hơi sửng sốt, anh tới sớm như vậy sao?
Cô cởi cái tạp dề ở trên người xuống rồi vội rửa tay, sau đó nhanh chóng đi tới mở cửa.
“Sao anh…”
Người đứng bên ngoài cửa không phải Lâm Thâm mà là Lâm Uẩn Kiệt.
Cả người anh ta tràn ngập mùi rượu, tóc thì hơi bù xù, cổ áo sơ mi thì mở rộng ra, anh ta không nói lời nào mà đã lập tức bước vào bên trong.
“Tổng giám đốc Lâm!” Kiều Tinh Lâm muốn mời anh ta đi ra ngoài, nhưng Lâm Uẩn Kiệt lại tự mình ngồi xuống, đôi mắt lờ đờ vì say, anh ta nhìn cô một lượt từ trên xuống: “Ở nhà cô ăn mặc hở hang như vậy à, nhà cô cũng nhỏ thật đấy, phòng khách còn không lớn bằng cái phòng tắm của tôi.”
Kiều Tinh Lâm nhẫn nhịn được việc không kích động mà đánh anh ta, cô nói: “Tổng giám đốc Lâm, mời anh đi ra ngoài.”
“Người phụ nữ mà có thể khiến tôi tự mình tới cửa, cô là người đầu tiên.
Ai bảo cô hợp khẩu vị với tôi.” Lâm Uẩn Kiệt khoác tay lên trên ghế sô pha, khóe miệng anh ta cong lên tạo thành nụ cười đểu: “ Lâm Uẩn Kiệt tôi đây sống ở giới này lâu như vậy vẫn chưa gặp qua một người phụ nữ nào không quan tâm đến tiền bạc hay là danh phận cả.
Ra giá đi, cứ thoải mái.”
Kiều Tinh Lâm đứng ở cạnh cửa, nếu như tên này không phải là tổng giám đốc bộ phận đầu tư của tập đoàn Hằng Thông thì cô đã tiếp đón anh ta bằng một cú đấm thật rồi.
“Tổng giám đốc Lâm là tự mình đi hay là để tôi gọi bảo vệ tới?”
Lâm Uẩn Kiệt nói: “Tôi có quen với người quản lý tài chính của khu chung cư Mậu Danh của các người đấy, tôi sợ cô gọi bảo vệ sao? Cô đừng tưởng rằng cô đã ôm được bắp đùi của Lâm Thâm thì mọi việc đều sẽ trở nên thuận lợi.
Chuyện của bản thân mà anh ta còn không làm chủ được, hoàn cảnh cũng không bằng tôi đâu.”
“Anh biết Lâm Thâm?” Cuối cùng Kiều Tinh Lâm cũng quay đầu lại mà nhìn anh ta.
Anh ta trêu đùa cô một chút: “Cô không biết tôi với anh ta có quan hệ gì ư?”
Kiều Tinh Lâm lắc đầu một cái.
Dường như Lâm Uẩn Kiệt đã nhận ra được điều gì đó, nụ cười của anh ta sâu hơn: “Quả nhiên là anh ta không có nói thật với cô.
Anh ta là…”
“Lâm Uẩn Kiệt.” Chợt có một giọng nói tông trầm thấp của một người đàn ông vang lên ở bên cửa.
Kiều Tinh Lâm không ngờ là Lâm Thâm lại đột ngột xuất hiện như vậy, dưới tình huống này, cô cũng không biết phải giải thích như thế nào với anh.
Lâm Thâm đặt những món đồ ở trong tay anh xuống bên cạnh cửa, sau đó anh nói xin lỗi rồi trực tiếp đi vào trong nhà.
Lúc này anh nắm lấy cổ áo của Lâm Uẩn Kiệt và kéo anh ta lên.
“Anh làm gì vậy? Anh muốn làm gì!” Lâm Uẩn Kiệt gần như bị Lâm Thâm kéo ra tới ngoài cửa.
Lâm Thâm nhấn nút thang máy đi xuống dưới, chờ cửa thang máy mở ra thì anh lập tức đẩy anh ta vào bên trong.
Lâm Uẩn Kiệt va vào vách tường, cả thang máy cũng vì thế mà rung lắc một cái.
Lâm Thâm bước vào trong thang máy, nhấn một tầng lầu, sau đó anh xoay người lại rồi dùng cánh tay để ép cả người của anh ta vào tường.
“Anh đừng có mà làm loạn, tôi la lên đó!” Lâm Uẩn Kiệt cũng đã tỉnh rượu hơn, anh ta chợt có chút sợ hãi, bởi vì ánh mắt của người đàn ông đứng trước mặt anh ta trông hung ác như một con sói vậy.
Anh ta lập tức nhớ lại thuở còn bé, khi anh ta tới nhà Lâm Thâm chơi.
Lâm Thâm lạnh lùng như băng vậy, anh không thích nói chuyện với anh ta nên anh ta đã cố ý quăng cây đàn violon xuống dưới đất, sau đó thì anh ta bị đánh cho một trận, chảy cả máu mũi.
Cái ánh mắt này giống y hệt như khi ấy vậy.
“Lời cảnh cáo của tôi là gió thoảng bên tai cậu à?" Lâm Thâm hỏi anh ta với giọng điệu vững vàng.
“Anh nói cô ấy chỉ là bạn học cấp ba thôi mà, tôi không thể theo đuổi à?”
Lâm Thâm cười lạnh lùng một tiếng: “Loại động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới như cậu cũng có tư cách nói ra những lời này à? Nếu để tôi bắt gặp cậu tới đây nữa thì tôi sẽ chặt đứt chân của cậu.”
“Anh có thể tới thì tại sao tôi không thể chứ!” Lâm Uẩn Kiệt vừa nói xong thì mới chợt nhận ra: “À, anh với cô ấy đang yêu nhau! Hai người đã phát triển đến mức nào rồi?”
“Lo quản chuyện của cậu trước đi?” Lâm Thâm không nhịn được mà nói tiếp: “Cậu quản cho tốt cái miệng của cậu đi, nếu để tôi nghe được điều gì đó thì tháng sau cậu không cần phải làm tổng giám đốc của bộ phận đầu tư nữa.”
Lâm Uẩn Kiệt cảm thấy bất mãn: “Anh uy hiếp tôi! Tôi nói với bác cả đấy!”
“Cậu thử xem? Tôi sẽ tìm kênh đăng tin cậu bị mẹ cậu tuột quần xuống mà đánh cậu lúc còn bé.”
“!!!”
Lúc này Lâm Uẩn Kiệt mới biết cái gì gọi là miệng nam mô bụng bồ dao găm, mặt người dạ thú, anh ta thua rồi!
Lâm Thâm quay lại căn phòng 1603 với bộ quần áo chỉnh tề, Kiều Tinh Lâm vẫn còn đang đứng ở cửa chờ anh.
Cô lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ? Người vừa nãy là tổng giám đốc của bộ phận đầu tư của tập đoàn Hằng Thông, bỗng dưng anh ta lại tìm tới cửa, tôi cũng không biết anh ta muốn làm gì.”
“Tôi biết, tôi cũng có quen biết với cậu ta.” Lâm Thâm nói tiếp: “Sau này cậu ta sẽ không đến làm phiền em nữa đâu.”
Kiều Tinh Lâm cảm thấy bối cảnh của Lâm Uẩn Kiệt rất vững mạnh, không biết Lâm Thâm lấy đâu ra lực để nói lời này.
Cô tạm thời hiểu được tính hơn thua của người đàn ông nên cũng không tiếp tục vấn đề này nữa: “Anh vào nhà ngồi đi.”
Cô lấy một đôi dép nam màu xanh cho Lâm Thâm thay.
Đôi dép này rõ ràng là trông rất mới, là cô chuẩn bị riêng cho anh.
Căn phòng đã được cô dọn dẹp rất sạch sẽ nhưng khắp nơi đều là bụi.
“Anh muốn uống gì? Ở đây tôi chỉ có nước trái cây và nước lọc thôi.” Kiều Tinh Lâm mở tủ lạnh ra hỏi anh.
“Nước.”
Kiều Tinh Lâm cầm lấy một chiếc ly thủy tinh, rót đầy nước và đưa cho anh.
“Anh ngồi xuống trước đi, tôi mới bắt đầu làm thịt bò, không lâu nữa là có thể ăn.”
“Có cần tôi giúp không?”
“Không cần, tôi có thể làm được.” Kiều Tinh Lâm tỏ vẻ tự tin mà đi vào phòng bếp.
Lâm Thâm ngồi ở trên ghế sô pha, anh nhìn xung quanh một lượt.
Tủ kính ở bên cạnh tivi, bên trong cái tủ ấy có để cúp và một số đồ lưu niệm du lịch.
Trong số một đống đó, nổi bật là một cái móc khóa hình Conan.
Nó đã có vài năm tuổi, ở trên bề mặt còn có mấy vết xước, nhưng được chủ nhân của nó trân trọng mà cất ở trong một chiếc hộp tuyệt đẹp, hoàn toàn khác với những vật được đặt ở xung quanh
Lòng của Lâm Thâm vô cớ trùng xuống, anh không ngờ là cô còn giữ cái này.
Lúc này, có một tiếng la sợ hãi truyền tới từ trong phòng bếp: “A!”
“Sao thế?” Anh nhanh chóng đi vào, Kiều Tinh Lâm đang nắm lấy ngón tay, thấy anh đi vào thì cô vội vàng giấu ở đằng sau lưng: “Không, không sao.”
“Cho tôi xem một chút.” Anh đưa tay ra, rồi cất giọng không cho phép làm khác.
Kiều Tinh Lâm chỉ có thể ngoan ngoãn đưa tay ra, anh lập tức nắm lấy bàn tay ấy.
Ở trên đầu ngón tay mềm mại có một vết xước vì bị dao cắt trúng, đang chảy máu.
“Nhà em có hộp y tế không?” Lâm Thâm cau mày lại: “Ở đâu?”
Kiều Tinh Lâm nói: “Tủ giày ở bên phải cửa, ngăn đầu tiên có cái hộp màu trắng.”
Sau đó, hai người ngồi ở trong phòng khách, Lâm Thâm bôi thuốc khử trùng cho cô, bàn tay của Kiều Tinh Lâm bị anh nắm lấy khiến cho trái tim cô đập loạn hết cả lên.
Lòng bàn tay của anh có hơi ấm, động tác êm ái, lúc anh thổi vào tay cô thì cô cảm thấy ngứa ở trong lòng.
Bọn họ ngồi sát gần nhau, dường như mười năm đã lập tức được rút ngắn bằng nửa gang tay.
Mùi cơ thể của anh từ từ xộc vào lỗ mũi của cô.
Khuôn mặt anh tuấn, đỉnh mũi và đôi môi của anh cũng gần trong gang tấc, đẹp như một bức vẽ vậy.
Nếu như nói Lâm Thâm của thời niên thiếu là ánh sáng trong lòng cô, là mối tình đầu giản đơn và đẹp đẽ của cô thì Lâm Thâm của sau khi lớn lên lại thỏa mãn tất cả những ảo tưởng về đàn ông ở sâu trong lòng cô.
“Hai ngày tiếp theo em không được để vết thương dính nước.” Lâm Thâm băng bó lại cho cô rất kỹ, anh còn dùng giọng khẳng định mà nói: “Em không biết nấu cơm.”
“Tôi nghĩ là nó rất dễ…” Kiều Tinh Lâm cảm thấy có chút thất vọng: “Trưa này chúng ta sẽ ăn cái gì đây?”
Lâm Thâm trả lời cô: “Để tôi làm.”
“Anh biết làm ư?” Kiều Tinh Lâm kinh ngạc, trước đây Lâm Thâm còn không đụng đến mấy cái đồ vật sắc bén.
Chắc hẳn là sau khi không thể kéo đàn nữa, anh cũng không để ý nhiều như vậy.
Nghĩ đến đây thì cô lại có một chút buồn.
“Cái này không phải là kỹ năng sinh tồn cơ bản mà những ai đang sống một mình nên có ư?”
Sao cô có cảm giác bị châm biếm thế này?
Lâm Thâm cởi áo khoác xuống rồi xắn tay áo lên, sau đó anh tiến vào phòng bếp.
Kiều Tinh Lâm không cảm thấy yên tâm mà đi theo anh, nhìn thấy anh đang xử lý thịt bò một cách thành thạo, sau đó anh bắt nồi lên và rưới dầu vào.
“Em muốn thịt bò chín mấy phần?”
“Bảy phần, tôi chỉ cần một miếng nhỏ là được, sợ mập.”
Lâm Thâm liếc nhìn cái eo thon gập lại là gãy ngay lập tức kia của cô, còn mắt cá chân chỉ cần dùng một tay là đã có thể nắm lấy rồi.
Rõ ràng là gió thổi một cái đã ngã mà còn sợ mập.
Kiều Tinh Lâm như nhớ tới điều gì đó, lúc này cô cởi tạp dề ở trên người cô xuống rồi đưa cho Lâm Thâm mặc.
Khuôn mặt của Lâm Thâm hiện lên vẻ đầy cự tuyệt: “Tôi không mặc.”
“Không được, dầu văng lên người anh sẽ để lại mùi.”
Kiều Tinh Lâm nhón chân lên mà đeo tạp dề vào cổ của anh, dường như anh cũng không còn chỗ nào để phản kháng lại, đành nghe theo cô.
Sau đó Kiều Tinh Lâm đi vòng qua sau lưng anh, giúp anh buộc dây lại.
Phần eo của anh quả thật rất săn chắc, nhiệt độ cơ thể ấm áp, làm cô muốn ôm quá đi.
Trong nháy mắt, cô chỉ muốn cứ như vậy mà ôm lấy eo của anh, nằm ở sau lưng anh.
Cô muốn sau này cũng có thể dựa vào anh suốt cả ngày lẫn đêm.
“Có tiêu đen không?” Lâm Thâm quay đầu lại mà hỏi cô.
Kiều Tinh Lâm đỏ mặt, cô lập tức đi tới tủ bát lấy cho anh.
Không bao lâu thì phần thịt bò bít tết và gỏi cũng đã được làm xong, âm thanh của miếng thịt bò còn nóng kia vang lên xì xèo, cách trình bày dĩa gỏi hải sản cũng rất đẹp.
Kiều Tinh Lâm không ngờ anh còn chuẩn bị rượu vang đỏ, thế là cô vội vàng lục tung khắp nơi để tìm ly rượu.
Bình thường cô cũng không uống rượu ở nhà, nên phần trăm tìm ra ly rượu là rất thấp.
Khó khăn lắm cô mới tìm ra được, chỉ là có hơi bẩn một chút.
“Tôi đi rửa.” Lâm Thâm chủ động cầm lấy cái ly.
Kiều Tinh Lâm quay đầu lại nhìn bóng người đang cúi người rửa ly ở trước bồn rửa tay, trong lòng của cô không khỏi dâng lên loại cảm giác hạnh phúc.
Lâm Thâm rửa xong ly rượu thì quay trở lại, anh ngồi ở bên cạnh Kiều Tinh Lâm, giúp cô rót rượu vang đỏ.
Bàn ăn ở nhà của Kiều Tinh Lâm là bàn tròn.
Bây giờ cô cảm thấy rất vui mừng vì ban đầu cô đã không mua bàn vuông.
Như vậy thì có thể ngồi chung với nhau, không có cảm giác xa cách gì.
Cô lắc lắc ly rượu, cô cũng không nghiên cứu gì nhiều về rượu vang đỏ, chỉ biết là miếng bò bít tết ở trước mặt cô đang tỏa ra mùi thơm và cô rất nóng lòng muốn nếm thử.
Dùng dao cắt xuống, độ mềm vừa phải, bỏ miếng thịt vào trong miệng, bên ngoài cháy bên trong mềm, miếng thịt này cũng ngon quá đi chứ?
Nữ minh tinh thường quản lý cân nặng và vóc dáng một cách nghiêm khắc, giờ đây đã nhanh chóng ăn xong một miếng thịt bò bít tết nhỏ của bản thân, sau đó cô còn nhìn hai miếng thịt lớn của Lâm Thâm với ánh mắt lấp lánh.
“Em muốn ăn thêm à?”
Kiều Tinh Lâm gật đầu một cái.
“Coi chừng mập.”
“...”
Thế nhưng Lâm Thâm vẫn gắp một miếng thịt lên đặt vào trong dĩa của cô.
Tửu lượng của Kiều Tinh Lâm vốn đã thấp, ăn xong miếng thịt bò bít tết, uống hai ly rượu vang đỏ nên giờ mặt cô có hơi đỏ bừng.
Cô nghiêng đầu nhìn Lâm Thâm, lúc này chợt nhớ đến lời mà Hạ Đan và Tiểu Thiến đã nói, cô vẫn có ý định trả tiền mua đàn lại cho anh.
“Cây đàn violon kia vốn dĩ là tôi mua, tôi trả tiền lại cho anh.”
“Không cần.”
“Lâm Thâm, tôi không thể cầm không đồ của anh được.” Kiều Tinh Lâm cứ khăng khăng muốn trả, sau đó cô nhỏ giọng nói: “Tôi cũng không phải là người của anh…”
Bỗng dưng Lâm Thâm nhìn cô chằm chằm: “Em muốn làm người của tôi sao?” .