- Editor: BlackObs
Tiếng nước chảy cuốn ý nghĩ của Mục Tiểu Phàm ngày càng trôi xa, tưởng tượng hình ảnh nữ thần quấn khăn tắm, trong đầu cô chỉ có duy nhất một ý niệm: thật muốn đẩy ngã nữ thần!
Giật mình nhận ra đầu óc bị mê muội quá, lại nhìn xuống thấy tay đang cầm đồ lót, Mục Tiểu Phàm vội thả nó xuống, tự nhéo tay mình một cái cho tỉnh táo.
Hứa Hạ trở ra thấy nội y trắng muốt nằm ở mép giường sắp rớt xuống đất, nàng lại gần nhắc Mục Tiểu Phàm: "Em đi tắm đi".
"Uh oh".
Mục Tiểu Phàm đứng lên chạy ào vào phòng tắm.
Hứa Hạ thấy Mục Tiểu Phàm chạy trối chết không khỏi mỉm cười, bắt đầu chậm rãi dùng khăn lông lau tóc.
Mục Tiểu Phàm đứng trước gương, giơ hai tay vỗ vỗ mặt: "Mục Tiểu Phàm, ngươi đừng có nghĩ linh tinh nữa được không, kiềm chế dục vọng đi biết chưa".
Mục Tiểu Phàm trốn trong phòng tắm nửa tiếng đồng hồ.
Hứa Hạ nằm trên giường đọc qua mười trang sách mới nghe tiếng cửa phòng tắm mở ra, vừa ngẩng lên đập vào mắt nàng là hình ảnh hết sức ướt át...
Bị ánh mắt sắc bén của đối phương quan sát, gò má Mục Tiểu Phàm nóng lên, không biết là do nhiệt khí hay là do xấu hổ.
"Em quên áo ngủ".
Mục Tiểu Phàm ngắn gọn giải thích, ngực quấn khăn tắm đi tới cái ba lô đặt trên giường.
Mục Tiểu Phàm không hề biết lúc cô cởi khăn tắm mặc đồ ngủ vào, Hứa Hạ ở sau lưng vẫn chăm chú nhìn cô, ánh mắt chưa bao giờ nóng rực đến thế.
Buổi tối hai người ngủ giường riêng biệt, Mục Tiểu Phàm nằm lật qua lật lại.
Tuy rất buồn ngủ nhưng kiểu gì cũng không ngủ được, tới khi nghiêng người qua thấy nữ thần nằm giường bên kia mới thê thảm chấp nhận sự thật: trong đầu cô vẫn luôn bị quấy nhiễu bởi ý nghĩ trước lúc tắm, cô muốn!
Dù không rõ chính xác muốn làm gì, nhưng cô nghĩ thừa dịp nữ thần ngủ, bò lên trên giường nữ thần hẳn là sẽ biết.
(*tác giả xi ba chao đoạn này ghê, coi ảnh nóng rồi mà kêu không biết chính xác muốn cái gì)
Vì vậy cô yên lặng nằm chờ, chờ đến nỗi sắp ngủ gục, lắng tai nghe nhịp thở đều đều bên kia, cô thì thầm: "Học tỷ, chị ngủ chưa?".
Đợi một hồi không nghe tiếng đáp lại, Mục Tiểu Phàm mừng rỡ ngồi dậy, hồi hộp vén chăn xuống giường, nhón chân đi qua bên giường nữ thần thấy nàng đang say ngủ, cô mỉm cười tủm tỉm rón rén trèo lên giường, hai chân dang ra nhẹ nhàng ngồi lên người nữ thần, trái tim cô kích động phát điên dù giữa hai người cách một lớp chăn dày.
Cô chống hai tay bên người Hứa Hạ, từ từ cúi xuống rút ngắn khoảng cách, tim cũng đập nhanh hơn.
Ngay khi cánh môi chạm vào môi Hứa Hạ, cả người Mục Tiểu Phàm như nhũn ra xém chút té nhào vào người nữ thần, cô vội vàng dùng khuỷu tay chống đỡ.
Đúng là đánh lén cũng không dễ dàng gì a! Mục Tiểu Phàm gào thét trong lòng một câu.
Nhìn nữ thần ở cự ly thế này, tình cảm yêu thương cất giấu suốt sáu năm trời sục sôi dâng trào may là cô vẫn kịp thời dừng cương trước bờ vực, nếu không thì không biết sẽ làm ra loại chuyện gì nữa.
Cô nhẹ nhàng áp sát nữ thần, cảm thụ sự tồn tại của người này, nhất thời hốc mắt nóng lên, gò má vô thức cạ vào ngực đối phương, tới khi nhận ra mình đang làm gì, cô nhấc người dậy, nhỏ giọng nói: "Tội lỗi tội lỗi, nữ thần không thể bị khinh nhờn!".
Dứt lời cô hết sức phóng nhẹ động tác chuẩn bị rời khỏi người nữ thần.
Khi ấy Hứa Hạ đột nhiên trở mình, Mục Tiểu Phàm không kịp đề phòng, trực tiếp ngã sấp xuống bên cạnh nàng.
Trong lúc cô đang hồi hộp sợ bị phát hiện thì nữ thần đã vươn tay kéo cô vào lòng.
Mục Tiểu Phàm cứng người, không dám có bất kỳ cử động nhỏ nào.
Qua ít phút yên tĩnh, cô cẩn thận ngước đầu nhìn, thấy nữ thần vẫn ngủ mê, cô mới nhẹ nhõm thở ra.
Tham lam nằm hưởng thụ trong lòng nữ thần hồi sau Mục Tiểu Phàm khe khẽ nhích người ra phía mép giường thoát khỏi cánh tay đối phương.
Cô đứng nhìn Hứa Hạ thêm một chút rồi mới trở về giường trùm kín chăn, tự dặn lòng không được manh động nữa.
Lúc này, Hứa Hạ trong cơn mê ngủ mở mắt ra nhìn cái chăn phồng to lên ở giường bên kia đến xuất thần, lát sau nàng nhắm mắt lại, khóe miệng thoáng cong lên như có như không.
Ngày hôm sau, Mục Tiểu Phàm có tật giật mình, cô cứ cảm giác ánh mắt nữ thần nhìn mình giống như là chị ấy đã biết vụ đánh lén đêm qua.
Nhưng đi chơi nửa ngày, nữ thần không nói gì thêm, Mục Tiểu Phàm cũng tự an ủi là do bản thân nghĩ quá nhiều.
Buổi chiều, nhóm năm người lên đến đỉnh núi.
Cuối mùa thu gió lành lạnh, Mục Tiểu Phàm hắt xì mấy cái mới nhớ ra mình quên mang áo khoác theo.
Bạch Xảo mặc áo khoác dày đi bên cạnh nói: "Người cậu khoẻ như vậy, ăn mặc phong phanh cũng không thành vấn đề".
Mục Tiểu Phàm liếc xéo nàng, cau mày nói: "Tớ phát hiện cậu bị cái tên độc mồm kia tiêm nhiễm rồi".
Nói xong còn nhìn cô bạn độc mồm đang đi ở phía trước nhếch miệng cười cười.
Giống như có mắt sau lưng, cô bạn quay đầu lại phán: "Độc mồm cũng không trị được thể lực trâu bò như cậu".
Mục Tiểu Phàm: "..."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Bạch Xảo phá lên cười khiến Hứa Hạ cũng mắc cười theo.
"Bắt nạt dân lành, không tốt gì hết".
Mục Tiểu Phàm ngồi xổm xuống nói.
"Cậu mà là dân lành thì cả trường đều khóc".
Cô bạn kia lại ác độc xổ ra câu thứ hai.
Mục Tiểu Phàm đưa hai tay chống cằm thở dài, độc mồm đúng là độc mồm, cô có muốn giúp đối phương bớt độc cũng khó a...
"Chúng ta nghỉ một chút đi".
Hứa Hạ đi tới bên cạnh Tiểu Phàm nói.
"Ừ".
Cả nhóm tìm một khoảng trống ngồi xuống.
Ước chừng nửa tiếng đồng hồ sau, mọi người tham quan đỉnh núi thoả mãn rồi mới lên đường trở về.
Về tới phòng, Mục Tiểu Phàm nằm yên trên giường không muốn động đậy, cô liếc thấy nữ thần vẫn năng động không có vẻ gì mệt mỏi, nhất thời lấy làm kinh hãi.
"Học tỷ, chị không mệt sao?".
"Không mệt".
Hứa Hạ vừa thu xếp túi hành lý vừa trả lời.
Mục Tiểu Phàm trở người nói: "Học tỷ, sao em cảm thấy thể lực chị còn tốt hơn cả em, ý là ba em luôn khen em tinh lực tràn đầy đó nha".
"Ừ".
Hứa Hạ dọn xong hành lý của mình, thấy Mục Tiểu Phàm vẫn còn nằm lỳ trên giường, nàng đi tới nói, "Em nhích người qua chút đi".
"A".
Mục Tiểu Phàm nghe lời lăn qua một bên, để lộ ra túi đồ vừa rồi bị cô nằm đè.
Hứa Hạ cầm túi đồ của cô, lại bắt đầu thu xếp.
Mục Tiểu Phàm si mê nhìn nữ thần xếp đồ cho mình, bất chợt thấy bộ đồ lót quen thuộc trên tay nữ thần, cô hấp tấp nhào tới giật nó nhét xuống người mình, đỏ bừng mặt nói, "Em...chị để em tự làm".
"Ừ".
Thấy không còn bao nhiêu nên Hứa Hạ cũng không đôi co, nàng đi vào phòng tắm.
Đến khi bóng dáng đối phương biến mất sau cửa phòng tắm, Mục Tiểu Phàm mới lấy ra bộ đồ lót bị mình ngồi đè lên, nhìn hình mèo con được in trên đó khóc không ra nước mắt.
Tại sao lại bị nữ thần thấy được, nếu sớm biết thì cô đã mang theo mấy cái ren rúa gợi cảm rồi, dù gì vẫn tốt hơn là bị người ta biết mình mặc đồ lót hoạt hình trẻ con như vầy.
Trong lúc đó, Hứa Hạ cũng đứng trong phòng tắm không ngừng nhoẻn miệng cười.
Khi xe về trường học, trời đã tối, căn tin cũng đóng, vì vậy bọn họ cất hành lý ở ký túc xá rồi đi ra ngoài ăn uống.
"Ông chủ, mang cho chúng tôi ít bia".
Độc mồm dõng dạc nói.
Bốn người còn lại: "..."
Mục Tiểu Phàm: "Cậu có uống thì uống ít thôi, đừng để một hồi xỉn quắc cần câu lăn xuống đất thì không ai vác về trường nổi đâu".
Độc mồm: "Yên tâm, cùng lắm tớ nằm gục trên bàn thôi, chứ lăn xuống đất thì có hơi quá rồi".
Bốn người: "..."
Bạch Xảo nói: "Uống thử xem sao, tớ chưa đụng tới bia rượu bao giờ".
"..."
Một hai người muốn thách đấu tửu lượng, Mục Tiểu Phàm cũng không ngăn được.
Cô chuyển mắt sang nữ thần, nhỏ giọng hỏi: "Học tỷ, chị uống không?".
"Uống".
Hứa Hạ thản nhiên đáp.
Mục Tiểu Phàm: "! ! !" Nữ thần vậy mà cũng biết uống? Nhưng ngẫm lại đúng là hồi trước cô từng thấy nữ thần cầm ly rượu giao lưu với các đạo diễn và minh tinh...Có thể một mình tiếp rượu với mấy người kia thì chút rượu này chắc không là gì với nữ thần!
Thế nên Mục Tiểu Phàm hiên ngang nói: "Được thôi, tớ cũng uống, để coi hôm nay ai lợi hại".
"Ok!" Bạch Xảo nâng gọng kính hào sảng đáp.
"Bạch Xảo, đừng nói là cậu chưa uống đã say đó nha?!".
Mọi người hùa nhau trêu chọc Bạch Xảo.
Chốc lát sau, một kết bia được đem ra, "Cụng ly! Dzô!", năm người vừa uống vừa ăn, không khí vô cùng vui vẻ.
Mục Tiểu Phàm uống xong một lon, khom người tính lấy thêm lon nữa thì thấy nữ thần đã gục trên bàn.
Mục Tiểu Phàm khi nãy còn bội phục khả năng bia rượu của nữ thần, giờ thì: "....".
"Tửu lượng của học tỷ kiểu này là không được rồi".
Người lần đầu biết tới bia rượu - Bạch Xảo lên tiếng nhận xét.
"Đúng a, mới một ly đã gục".
Mục Tiểu Phàm vỗ vai nữ thần, gọi nàng: "Học tỷ, học tỷ".
Kêu hai tiếng mà người kia không hề phản ứng, Mục Tiểu Phàm cũng đành dở khóc dở cười, cô ngẩng đầu nói với đám bạn: "Các cậu ăn đi, tớ đưa học tỷ về đây".
"Ừ, chút nữa bọn tớ sẽ mang đồ ăn về cho cậu".
Thấy Mục Tiểu Phàm mới gắp có mấy đũa đồ ăn nên Bạch Xảo mở miệng nói.
"Ừ, cảm ơn nha".
Mục Tiểu Phàm đứng lên, xốc lấy vai nữ thần rồi tạm biệt ba người.
Đi ra khỏi quán, Mục Tiểu Phàm yêu thương nhìn gương mặt say rượu của nữ thần.
Hôm nay chỉ uống một ly bia đã gục, vậy mà vài năm sau người con gái xinh đẹp này lại có thể uống liên tiếp mấy ly rượu đỏ cũng không say, rốt cuộc học tỷ đã phải tự mình rèn luyện bao lâu mới đạt tới trình độ đó?!
Lúc gần đến trường học, Hứa Hạ đột nhiên tỉnh lại.
"Học tỷ, chị tỉnh rồi sao?" Mục Tiểu Phàm lo lắng hỏi.
"Không say".
Hứa Hạ nhìn chằm chằm Mục Tiểu Phàm, ngắn gọn lặp lại một lần: "Không say".
"Được được, không có say".
Đối phương nói mình không say đến hai lần khiến Mục Tiểu Phàm thật sự không dám tin tưởng.
"Đi đâu?" Hứa Hạ đưa mắt nhìn quanh, nàng nhăn mày hỏi: "Đi đâu?".
Mục Tiểu Phàm: "..." Sao chị ấy cứ lặp câu hai lần thế này.
T^T
"Chúng ta đi về trường học".
Mục Tiểu Phàm trả lời.
"Không về".
Hứa Hạ chợt nắm tay Mục Tiểu Phàm, biểu tình rất là nghiêm túc, nàng nhìn thẳng Mục Tiểu Phàm, "Không về".
Cái người dễ thương lúc này đúng thật là nữ thần mặt lạnh thường ngày sao? Mục Tiểu Phàm cảm giác trải nghiệm này thật mới lạ, cuối cùng cô cũng thấy được mặt khác đặc biệt của nữ thần rồi.
Trong lòng Mục Tiểu Phàm rất cao hứng, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra như không có gì.
"Học tỷ, vậy chị muốn đi đâu?" Mục Tiểu Phàm nhẹ nhàng hỏi.
"Khách sạn".
Hứa Hạ nắm chặt tay cô, lặp lại: "Khách sạn".
"Khách sạn hả?" Mục Tiểu Phàm có hơi giật mình, không biết nữ thần tự nhiên sao lại muốn đến khách sạn.
"Bây giờ".
Hứa Hạ kéo tay Mục Tiểu Phàm đi vào con đường nhỏ ở cạnh đó, nàng quay đầu nhìn đối phương nói: "Bây giờ".
"Phải đi khách sạn ngay bây giờ sao?".
Nữ thần chỉ phun ra hai từ, đã vậy cứ lặp lại hai lần, hình tượng này quả thật khác xa nữ thần nghiêm chỉnh ngày thường, nhưng bất kể nữ thần là loại kiểu mẫu nào thì Mục Tiểu Phàm cũng yêu thích không thôi.
Thấy nữ thần gật đầu, cô dắt tay nữ thần đi vào một khách sạn, miệng nói với tiếp tân mà mắt không quên nhìn sang Hứa Hạ: "Cho tôi hai phòng".
"Một phòng".
Hứa Hạ lạnh nhạt nhìn tiếp tân, cắn môi dưới lặp lại lần nữa: "Một phòng".
"Vâng, một phòng của quý khách".
Tiếp tân nhanh chóng lấy số chứng minh của Mục Tiểu Phàm rồi đưa thẻ phòng cho cô.
Mục Tiểu Phàm dám chắc là nữ thần say thật rồi, hơn nữa lúc gục xong tỉnh dậy còn thích nói lặp hai lần, đúng là khác người mà.
"Đi tắm".
Hứa Hạ mở cửa phòng tắm ra nói với Mục Tiểu Phàm: "Đi tắm".
"Chị tắm trước đi, chút nữa tới em".
Mục Tiểu Phàm vừa chốt cửa phòng vừa nói.
"Cùng nhau".
Hứa Hạ nhíu mày, mân môi mấy giây lại bật ra hai chữ, "Cùng nhau".
"Hả?!" Mục Tiểu Phàm hết hồn, cô không nghe lầm đấy chứ? Nữ thần kêu cô tắm chung?!
"Nhanh lên".
Hứa Hạ đi vào mở nước, hồi lâu không thấy Mục Tiểu Phàm, nàng đi ra nói: "Nhanh lên".
"Vô...vô liền".
Mục Tiểu Phàm quyết định không đôi co với cái người say này làm chi, được nữ thần cho tắm chung cô mừng còn không kịp, cô theo vào phòng tắm cởi quần áo hết sức nhanh gọn.
Mục Tiểu Phàm cởi đồ xong ngẩng lên thì thấy nữ thần đang nhìn mình không chớp mắt, cô khó hiểu cúi đầu tự check cơ thể mình cảm thấy không có gì đẹp liền đến gần nắm tay nữ thần.
Hứa Hạ lui về sau một bước, nàng mân chặt môi nhìn Mục Tiểu Phàm, gò má dần đỏ lên.
Mục Tiểu Phàm chỉ nghĩ là do hơi nước nóng trong phòng tắm nên cũng không thắc mắc nhiều, lần nữa nắm lấy tay nữ thần.
Nữ thần lại tiếp tục lui về sau, mắt vẫn chằm chằm nhìn Mục Tiểu Phàm, không biết cô có bị ảo giác không mà cô cảm thấy hình như ánh mắt nữ thần không dám tia phần cơ thể từ cổ cô trở xuống.
Mục Tiểu Phàm giương khoé miệng, đứng tại chỗ nói: "Học tỷ, không phải chị muốn cùng nhau tắm à? Chị không cởi quần áo ra thì làm sao tắm đây?".
Hứa Hạ vẫn như trước giữ thẳng tầm mắt, không dám nhìn loạn.
Mục Tiểu Phàm cười càng rộng hơn, cô vươn tay cầm vòi sen nói: "Học tỷ, chị nhanh cởi đồ đi rồi tắm chung nè".
Lúc này Hứa Hạ mới cử động, nàng quay lưng đi ra mấy bước chậm rãi cởi quần áo.
Mục Tiểu Phàm không dám cười ra tiếng, sợ mình làm nữ thần bị hoảng nên cô chỉ có thể ôm bụng nén cười.
"Cởi xong".
Hứa Hạ gấp đồ đặt lên cái giá, đi tới cạnh Mục Tiểu Phàm nói: "Cởi xong".
"Được rồi, chúng ta cùng tắm thôi".
Hiếm có cơ hội tiếp xúc thân mật với nữ thần thế này hỏi sao Mục Tiểu Phàm bỏ qua cho được.
Cô đã vuột mất cơ hội lần trước, lần này nhất định không thể lãng phí.
Trong lúc tắm rửa dĩ nhiên thân thể hai người khó tránh khỏi đụng chạm.
Mỗi lần như vậy, Hứa Hạ sẽ dừng động tác một chút rồi mới tiếp tục.
Mục Tiểu Phàm nhìn cơ thể nữ thần trong làn nước, cả người nóng ran, không phải là do tác động bên ngoài của nước nóng mà đó là cái loại nhiệt từ trong lan toả ra.
Mục Tiểu Phàm cảm thấy mình hô hấp ngày càng nặng, cô vội vàng dùng tay bịt miệng mình lại.
Hứa Hạ thấy động tác đối phương, ánh mắt cũng nheo lại đầy nghi hoặc.
Mục Tiểu Phàm biết mình không nhịn nổi rồi, cô quyết định bỏ người chạy lấy thân, trước khi chạy còn kêu lên, "Nóng quá.
Em ra ngoài trước".
Hứa Hạ nhìn theo dáng lưng Mục Tiểu Phàm, con ngươi dường như tối đi, nàng cũng tắt vòi sen, cầm khăn tắm bọc quanh thân thể đi ra ngoài.
Mục Tiểu Phàm chôn vùi người trong chăn, ổ chăn phồng to hiển nhiên dễ dàng đập vào mắt Hứa Hạ, nàng bước tới nằm xuống bên cạnh.
Cảm nhận được chỗ nằm kế bên lún xuống, Mục Tiểu Phàm hoảng loạn muốn nhảy khỏi giường, nhưng năng lực khống chế của cô vẫn còn tốt lắm, cô cuộn mình thành con sâu nhỏ với hy vọng nữ thần đừng phát hiện mình, hai chân Mục Tiểu Phàm kẹp chặt có chút chật vật.
"Sẽ ngộp".
Hứa Hạ đặt tay lên lớp chăn, nàng vỗ nhè nhẹ: "Sẽ ngộp".
Vài phút sau Mục Tiểu Phàm từ trong chăn ló đầu ra, len lén nhìn qua thấy nữ thần quấn khăn tắm nằm bên cạnh.
Mục Tiểu Phàm phản xạ nhanh hơn suy nghĩ, cô lập tức vén chăn đắp lên người nữ thần.
Đắp xong cô sực nhớ ra mình không có mặc đồ, hơn nữa bởi vì nghiêng người qua phủ chăn cho người ta mà ngực cô đang dán trên cánh tay đối phương, thậm chí đầu ngực vì cọ quẹt với cánh tay nữ thần mà nó dần trở nên cứng rắn.
Mục Tiểu Phàm: "..." Làm sao đây?! Không dám động.
T^T
Người Hứa Hạ cũng cứng đờ, nàng rúc cánh tay vào trong người nhưng vẫn không thể tránh khỏi thứ mềm mại đó, vì vậy nàng trực tiếp nằm quay lưng lại.
Mục Tiểu Phàm thở phào nhưng cô chưa kịp thở xong một hơi thì nữ thần đã xoay người nằm thẳng, cánh tay lại về vị trí dưới ngực cô.
Mục Tiểu Phàm: "..." Nữ thần đây là có ý gì?!
"Ngủ thôi".
Hứa Hạ nhắm mắt nói, không nghe ai đáp lời nàng nói thêm một lần, "Ngủ thôi".
"Ưm", Mục Tiểu Phàm vừa muốn lui người ra nằm thẳng thì Hứa Hạ mở mắt nghiêng đầu qua nhìn cô, giọng nói lãnh đạm, "Cứ nằm vậy ngủ đi".
Mục Tiểu Phàm: "..." Cuối cùng nữ thần hết nói ngắn gọn hai từ rồi, đã vậy cũng không lặp lại, nhưng mà khoan đây là trọng điểm sao??! Trọng điểm là nữ thần để cho ngực mình đặt trên cánh tay chị ấy ngủ a!!!
Nào giờ cô chỉ nghe gối đầu lên tay ngủ, tay ôm gối ngủ, chứ chưa từng nghe qua dùng ngực đè tay mới ngủ được...
Ngày mai nữ thần tỉnh dậy biết mình yêu cầu một nữ sinh dùng ngực đè lên tay nàng để nàng ngủ, không biết có giết người diệt khẩu không đây.
( д)
"Ngủ thôi".
Hứa Hạ nhắm nghiền mắt, cất giọng nhắc nhở.
Thôi quên đi, nữ thần đã yêu cầu thì cô còn rụt rè chi nữa.
Để từ giã kiếp độc thân thì bán đứng bộ ngực cho nữ thần một chút có là gì.
Chuyện có bị giết diệt khẩu hay không thì mai tính!
Mục Tiểu Phàm cân nhắc xong liền bất chấp nằm ghé sát người nữ thần, ngực gối lên cánh tay đối phương chìm vào giấc ngủ.
ư?T
.