- Editor: BlackObs
Cuối cùng dĩ nhiên là Mục Tiểu Phàm đánh ba bạn nằm bẹp dưới đất.
Đám đông chuẩn bị xem kịch vui được một trận xuýt xoa, thậm chí có người tính nhảy ra tranh cao thấp cùng Mục Tiểu Phàm.
"Không phải là tôi không muốn thủ hạ lưu tình chẳng qua nếu tôi cứ đánh chơi chơi thì chắc là mấy người cũng không phục đâu".
Mục Tiểu Phàm có ý tốt vừa nói vừa vươn tay ra.
Nữ sinh bị đánh hất tay cô: "Ai mượn ngươi giả bộ tốt bụng".
Mục Tiểu Phàm ung dung xoay người bỏ đi, phất tay nói: "Lần sau còn muốn thi đấu thì cứ đến tìm tôi, tôi tiếp hết".
Ba nữ sinh nằm dưới đất nhìn nhau bối rối, khi ngẩng đầu nhận ra đám người xung quanh đang nhìn mình, họ vội vã đứng dậy bỏ đi.
"Cô ơi, có cần xuống dưới giải tán bọn họ không?".
Nữ sinh tóc ngắn hỏi nhỏ.
Quan sát một màn xảy ra dưới sân trường, người phụ nữ mặc quân trang xua tay: "Học sinh mâu thuẫn xảy ra náo loạn nhỏ là chuyện thường thôi, không cần thiết".
Nói xong nàng cất bước rời đi, trong đầu đều là hình ảnh nữ sinh mang gương mặt thuần khiết cùng động tác quyết đoán ban nãy, khóe miệng nàng bất giác cong lên.
"Ui, sao mấy con bé này mạnh vậy không biết".
Mục Tiểu Phàm xoa cánh tay hơi ê ẩm, đúng lúc hai người kia trở về mở cửa phòng, cô tức thời thu hồi biểu cảm, bắt đầu dọn tập sách trên bàn.
"Hừ!" Nữ sinh tóc ngắn liếc cô.
Chậc, ứng phó với người kiểu này thì mình rất lành nghề! Cô lập tức đáp trả đối phương bằng một nụ cười tươi rói.
Nữ sinh tóc ngắn nghẹn lời, hất mặt sang một bên không thèm để ý tới cô.
Thật là dễ thương!
Mục Tiểu Phàm mỉm cười hài lòng ngồi trước bàn học, giở tài liệu mới nhận được ra xem.
"Nói các cậu nghe một tin tốt!" Lúc này người còn lại từ bên ngoài xông vào, thấy Mục Tiểu Phàm ngồi trước bàn, cô ta cũng hừ một tiếng rồi nhào tới hai cô bạn kia bắt đầu kề tai xầm xì.
Mục Tiểu Phàm nhướng mày vểnh tai nghe trộm.
"Nghe nói cô Hạ sẽ huấn luyện chúng ta một tháng".
"Thật hả? Cô ấy là đại mỹ nhân đó nha".
Nữ sinh tóc ngắn nói với ánh mắt mơ màng.
"Thật đó, tớ vừa nghe lén được ở cửa phòng làm việc".
"Trời ơi vậy thì hạnh phúc quá, Hạ mỹ nữ sẽ huấn luyện chúng ta".
Nữ sinh tóc ngắn không giấu được vẻ si mê.
Mục Tiểu Phàm lắc đầu tiếp tục lật xem sách, bỗng nhiên sực nghĩ tới điều gì đó, cô ngừng tay trợn mắt há mồm quay qua hỏi: "Huấn luyện viên Hạ mà mấy người đang nói tới là thiếu uý Hạ Tinh đó hả??".
"Đúng rồi".
Nữ sinh lanh mồm trả lời, nhưng ý thức ra người hỏi là Mục Tiểu Phàm, cô ta liền ngậm miệng.
Mục Tiểu Phàm ôm đầu, khóc không ra nước mắt, nhớ về hồi ức thê thảm của mình.
Đời trước lúc chuyển đến trường cảnh sát, cô vẫn giữ nguyên đầu gà tây, bị Hạ ma đầu thấy, Hạ ma đầu liền bắt cô chấn chỉnh ngoại hình nhưng cô không nghe, thế là ngày hôm sau Hạ ma đầu trực tiếp cầm kéo xởn tóc cô, chỉ chừa lại 2 cm tóc đỏ.
Xấu không chịu được, Mục Tiểu Phàm đành ra hiệu tóc cạo trọc, qua mấy tháng tóc mới dài ra nhìn thuận mắt được một chút.
Hình ảnh ấy tạo thành bóng ma trong lòng cô đến tận bây giờ...Nhưng cô không thể quay về bên cạnh học tỷ, bỏ ngành cảnh sát được 😔.
Bất kể thế nào, cô vẫn phải đối mặt với nữ ma đầu như trước.
Để ẩn thân, cô nghiêm túc làm theo quy tắc, cột tóc đuôi ngựa, mặc cảnh phục đến địa điểm chỉ định xếp hàng.
Có điều cô không biết rằng dáng vẻ hiện giờ của cô càng khiến người ta thêm chói mắt.
Bộ ngực cao ngất vòng eo nhỏ nhắn hai chân thon dài, vóc người bốc lửa gương mặt ngược lại thanh thuần khiến cô dễ dàng hấp dẫn ánh mắt mọi người, có kẻ thậm chí âm thầm nuốt nước miếng.
Hạ Tinh từ xa đã thấy Mục Tiểu Phàm nổi bật trong đám người.
Nàng nheo mắt đánh giá sau đó thẳng lưng đi tới.
Các sinh viên nghe huấn luyện viên tới lập tức đứng ngay hàng thẳng lối, khi khuôn mặt nghiêm khắc của huấn luyện viên Hạ xuất hiện trước mắt, ai nấy đều hoa cả mắt.
Hạ Tinh khác với Mục Tiểu Phàm, nàng mang khí chất của phụ nữ trưởng thành, khiến người ta khao khát muốn chinh phục, còn Mục Tiểu Phàm lại mang cho người ta cảm giác thương hoa tiếc ngọc.
Đáng tiếc dù có thương cỡ nào thì cô vẫn là học sinh đến từ trường kẻ thù.
Kế tiếp tất cả xếp hàng chạy bộ.
Hạ Tinh chắp tay sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Học sinh hàng thứ ba tay trái bước ra khỏi hàng".
Mục Tiểu Phàm thuần thục đạp bước xoay người đi về phía trước.
Nữ ma đầu sao lại gọi mình ra chứ? Mình có làm lỗi gì đâu!! Mục Tiểu Phàm khóc trong lòng.
"Em dẫn nhóm chạy hai vòng quanh sân, chạy xong thì đến gặp tôi".
"Dạ!" Mục Tiểu Phàm thẳng người nhận lệnh, cố gắng không làm sai thủ tục nào, không cho nữ ma đầu bắt lỗi.
Chạy khắp thao trường và làm qua các bài tập huấn, một ngày nhanh chóng trôi qua, Mục Tiểu Phàm có chút mệt mỏi, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm vì nữ ma đầu không có tìm cô, thiệt không hiểu vì sao lại để cô dẫn đầu nhóm nữa.
Ăn xong cơm tối là giờ tự học, lớp tự học rất yên tĩnh, ai cũng xem sách của mình, riêng Mục Tiểu Phàm thì lén chơi điện thoại di động dưới hộc bàn.
—— học tỷ, em rất nhớ chị!
—— ừ.
—— học tỷ, chị không nhớ em ha?
—— nhớ.
Mục Tiểu Phàm nhoẻn miệng cười, vui vẻ gửi tiếp tin nhắn.
—— học tỷ, đêm nay tụi mình lén ra hẹn hò được không?
Dùng hai chữ hẹn hò thật là kích thích, tim Mục Tiểu Phàm không ngừng đập bùm bùm.
—— ừ.
Kế tiếp cô trao đổi thời gian địa điểm rồi cất điện thoại vào.
Đến tám giờ Mục Tiểu Phàm là người chạy ra khỏi lớp đầu tiên.
Cô thuần thục tránh thoát camera, leo tường ra ngoài, chạy về phía trường học đối diện.
Đến dưới chân tường, cô nhìn thấy học tỷ đang ở đầu tường chuẩn bị nhảy xuống, cô nở nụ cười dang hai tay hào hứng nói: "Học tỷ, chị nhảy đi, em đỡ chị".
Hứa Hạ nhíu mày: "Em đứng tránh qua một bên".
"Học tỷ, em muốn đỡ chị màaa".
Mục Tiểu Phàm giở trò làm nũng.
Hứa Hạ mím môi nói: "Né qua một bên mau".
"Dạ rồi".
Mục Tiểu Phàm bĩu môi đứng ra chỗ khác.
Hứa Hạ lúc này mới nhảy xuống.
Mục Tiểu Phàm nghênh đón, ôm cổ nữ thần ríu rít: "Học tỷ, em nhớ chị lắm đó, nhớ tới mức cơm không muốn ăn canh không muốn uống".
Hứa Hạ mỉm cười kéo tay Mục Tiểu Phàm nói: "Chị dẫn em đi ăn".
"Okie".
Mục Tiểu Phàm hôn lên má Hứa Hạ một cái, vui vẻ đi theo học tỷ, dọc đường không ngừng huyên thuyên về ngày sinh hoạt đầu tiên ở trường cảnh sát.
Hai người ăn uống xong đã mười giờ tối, Mục Tiểu Phàm lưu luyến ôm học tỷ, "Em không muốn đi".
Hứa Hạ cười xoa đầu cô, vỗ nhẹ lưng an ủi: "Tối mai mình lại gặp".
"Uhm." Mục Tiểu Phàm hơi tách người ra hôn lên cổ nữ thần.
Hứa Hạ ôm hông đối phương, đầu lưỡi triền miên.
"Ưm..." Chân Mục Tiểu Phàm như muốn nhũn ra bám trên người nữ thần.
Qua hồi lâu Hứa Hạ thả cô ra, thanh âm khàn khàn nói: "Chị đưa em về trường nhé".
"Ừ".
Mục Tiểu Phàm phát một tiếng giọng mũi, tham luyến ôm lấy cánh tay nữ thần, như keo dính theo Hứa Hạ đến bờ tường của trường cảnh sát.
"Vào đi".
Hứa Hạ nói.
Mục Tiểu Phàm ôm nữ thần tạm biệt, lui ra phía sau vài bước phóng lên đầu tường, lưu luyến nhìn nữ thần một lần nữa rồi nhảy khỏi tường đi về ký túc xá.
Bên ngoài bức tường, Hứa Hạ đứng yên thật lâu mới xoay người đi về trường đối diện.
Mục Tiểu Phàm về đến ký túc xá, ba bạn cùng phòng đều liếc nhìn cô một cái rồi đồng loạt quay mặt sang chỗ khác.
Mục Tiểu Phàm: "..." Suốt đêm không nói chuyện với bạn cùng phòng.
Hôm sau, tiếng còi vừa vang lên, Mục Tiểu Phàm liền rời giường nhanh nhảu vệ sinh cá nhân cấp tốc xuống lầu, làm ba người kia không khỏi sững sờ.
Bài huấn luyện buổi sáng bắt đầu, học sinh xếp hàng chạy bộ như hôm qua, Mục Tiểu Phàm lần thứ hai bị nữ ma đầu gọi ra dẫn nhóm.
"Em theo tôi đến phòng làm việc một chút".
Lúc tan học, Hạ Tinh nói.
"Dạ".
Mục Tiểu Phàm chột dạ, rõ ràng là cô không có làm sai nội quy gì hết?! Nữ ma đầu bảo cô đến văn phòng làm chi? Cô ôm một bụng hoài nghi đi theo nữ ma đầu.
"Đóng cửa lại".
Hạ Tinh nói không quay đầu lại.
Mục Tiểu Phàm đóng cửa, ngoan ngoãn đứng trước mặt nữ ma đầu, thành khẩn lên tiếng: "Huấn luyện viên Hạ, xin hỏi có chuyện gì không?".
Hạ Tinh ngồi xuống ghế, cầm tách trà lên nhấp một ngụm, khóe miệng cong lên hỏi ngược lại: "Không có chuyện thì không thể tìm em sao?".
Không có chuyện thì tìm mình làm gì chứ? Muốn đánh nhau à?
Đời trước Mục Tiểu Phàm không ít lần đánh nhau với nữ ma đầu, khổ nỗi lần nào cô cũng thua.
"Ngồi xuống đi".
Hạ Tinh kéo cái ghế bên cạnh ra.
Gần như vậy? Nữ ma đầu tẩu hỏa nhập ma rồi sao?!
Mục Tiểu Phàm chống lại ánh mắt đối phương, ngồi xuống ghế, nhích mông kéo ghế giữ khoảng cách.
"Sợ tôi?" Hạ Tinh nghiêng người tới gần hỏi.
"Sợ cái gì." Mục Tiểu Phàm thốt lên.
"Không sợ thì ngồi xa như vậy làm gì?" Hạ Tinh chống cằm quan sát Mục Tiểu Phàm, lông mi thật dài, hai mắt thật to, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng, càng nhìn càng thích.
Trông thấy dáng vẻ này của nữ ma đầu, Mục Tiểu Phàm nhíu mày nói: "Nữ nữ thụ thụ bất thân".
Hạ Tinh nhất thời nở nụ cười.
Mục Tiểu Phàm quyết định đứng dậy lùi ra vài bước: "Nếu như huấn luyện viên Hạ không có chuyện gì vậy em xin phép về trước".
Dứt lời cô xoay chân bước đi.
Hạ Tinh cũng không ngăn cản, nàng chỉ nhìn theo bóng lưng Mục Tiểu Phàm rời đi, đáy mắt xẹt qua tia hứng thú.
Mục Tiểu Phàm bước ra khỏi phòng, dư quang khoé mắt thấy có người nhìn theo mình, cô cố gắng giữ bình tĩnh đi về ký túc xá mà ngực không ngừng gào thét: Trời ơi, chắc chắn là nữ ma đầu bị điên rồi, đã vậy còn điên không nhẹ.
Nếu không thì tại sao vô duyên vô cớ lại kéo cô đến phòng làm việc, còn nói mấy lời vô ích vớ vẩn, thậm chí cuối cùng còn nở nụ cười.
Nở nụ cười!!!
Đời trước, cô chỉ toàn thấy khuôn mặt hắc ám của đối phương chứ chưa thấy ma đầu cười bao giờ.
Hiện tại thì sao? Đối phương không những nở nụ cười mà chính xác là nở nụ cười với mình.
Mục Tiểu Phàm cảm giác sắp chết đến nơi.
"Học tỷ, cứu em!!!".
.