Nữ Thần Là Học Tỷ Của Ta



- Editor : Hàn
-----------------------

Hứa Hạ ngày ba mươi phải trở lại, Mục Tiểu Phàm một mực đem nàng đưa đến sân bay, lưu luyến đem đối phương tiễn lên máy bay, lúc này mới trở về.
Về đến nhà, cô mới nhìn thấy, nữ thần cho gửi tin nhắn cho cô.
"Tiểu Phàm, hết thảy phải cẩn thận."
Ngắn ngủn một câu nói, lại làm cho Mục Tiểu Phàm có linh cảm mãnh liệt, nữ thần có phải là biết cái gì rồi?
Cô mới vừa muốn gọi điện thoại cho đối phương, lập tức mới nhớ tới, đối phương hiện tại đang ở trên máy bay, vì vậy cô gửi tin nhắn, dùng khẳng định chắc chắn lại nói: "Học tỷ, chờ em."
Ngay đêm tiễn nữ thần đi, Mục Tiểu Phàm cũng leo lên máy bay ngồi hướng về Rừng kéo cách mã [1] đi, ngay cả tân niên đều không có thời gian cùng người nhà quá.
[1]: Khúc này bí =))) Lên GG dịch nó ra Rừng Lagmar...
Mà đó giờ chưa nghe rừng này bao giờ
Cô ngồi máy bay mười mấy tiếng, sau đó chờ máy bay, muốn mò điện thoại di động không có cũng không có, trực tiếp bị ném vào Rừng kéo cách mã, trên người gì đó đều bị lấy đi, chỉ để lại một bao quân dụng.
"Số 045, cô phải hoàn thành nhiệm vụ nằm ở trong bao, bên trong còn có một số dụng cụ sinh tồn cơ bản khác, hi vọng cô ở bên trong vùng rừng rậm này có thể an toàn chờ một tháng." Thượng tá vỗ vỗ vai cô, lên phi cơ, lớn tiếng nói với cô: "Chúc cô may mắn!"
Chờ sau khi máy bay rời khỏi mặt đất, bay lên trời, dần dần đi xa, Mục Tiểu Phàm đeo túi xách vội vã trốn vào bên cạnh trong rừng rậm.
Rừng kéo cách mã, một cái tùy ý đều tràn ngập địa phương nguy hiểm.
Cô móc tờ nhiệm vụ trong bao ra, mặt trên nói muốn ở trong vòng một tháng, không chỉ có muốn an toàn sống sót, còn muốn thu thập mười tấm huy chương giấu ở địa phương khác nhau.
Lần này tham gia thi đấu, không chỉ có người bản quốc bọn họ, còn có người mấy quốc gia lân cận, vì lẽ đó lần thi đấu này, không chỉ có liên quan đến vị trí tương lai của bọn họ, cũng liên quan đến vinh quang quốc gia.
Mục Tiểu Phàm xem lướt qua tờ nhiệm vụ xong, tiếp theo liền nhanh chóng trang bị, chờ sau khi cô võ trang đầy đủ, ba lô cũng ít đi, cô không nói lời nào đeo bao trên lưng, hướng về một phương hướng chạy đi.
Vừa rồi máy bay hạ xuống địa phương, người xung quanh nhất định đều phát hiện , hiện tại không đi, nhất định sẽ bị người ám hại.
Cái này cũng là một trong những nhiệm vụ trọng yếu thi đấu lần này, sống tiếp!
Buổi tối ngày thứ nhất, Mục Tiểu Phàm là nằm nhoài trong bụi cỏ, xung quanh đều là con muỗi vây quanh nàng, một bên đề phòng nhìn bốn phía, một bên thiển miên.
Cô bắt đầu hơi nhớ học tỷ ôm ấp , ấm áp, rất an tâm.
Nghĩ tới đây, cô suýt chút nữa ngủ, vội vàng mở to mắt lắc lư đầu, những thứ trong đầu chạy ra, chuyên tâm quan sát xung quanh.
Bên kia.
Hứa Hạ xuống máy bay rất sớm, vẫn nhắn tin điện thoại cho Mục Tiểu Phàm, nhưng là bên kia vẫn ở vào trạng thái tắt máy, nàng nghĩ đối phương nhất định thi hành nhiệm vụ đi.
Nhưng mà đợi mấy ngày, vẫn không thấy tin tức đối phương, Hứa Hạ luống cuống, vội vàng gọi điện thoại cho nhà Mục Tiểu Phàm, cái dãy số kia vẫn là lần trước Mục Tiểu Phàm lưu lại.
Chờ nàng nói chuyện điện thoại xong, nghe được Mục mẹ nói Mục Tiểu Phàm nói sau một tháng mới có thể trở về, lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm, lập tức nhấc theo tâm, mỗi ngày nhìn lịch ngày, chờ nữ nhân trở về.
Bên kia Mục Tiểu Phàm thì lại thảm, nửa tháng trôi qua, cô cả người nhiều chỗ vết thương nhỏ không nói, cả người cũng gầy, mặt cũng đen.
Nhưng dáng người cô xông chạy ở bên trong vùng rừng rậm, là mạnh mẽ như vậy.
Cô hạ thấp thân thể chậm rãi tiến lên, nhìn thấy phía trước có một bóng người, vội vã trốn ở phía sau cây, chậm rãi rút ra chủy thủ giữa hai chân, đề phòng nhìn cái kia nơi.
"Ừm." Nằm ở trong bụi cỏ bóng người rên khẽ một tiếng, tiếp theo từ từ trở người, nằm ở nơi đó thở hổn hển, nửa ngày không nhúc nhích.
Mục Tiểu Phàm lẳng lặng đợi một hồi, nhìn đối phương cũng không có động tĩnh, cô liền chậm rãi mò tiến lên, dùng chân đá đá đối phương.
"Ừm." Người trên đất kia chậm rãi mở mắt ra, nghịch quang nhìn người đứng ở trước mặt mình.
"Này, cô có chuyện gì hay không?" Mục Tiểu Phàm nhìn đối phương hẳn là người bản quốc, cho nên hảo tâm hỏi một câu.
"Tiểu Phàm?" Người trên đất kia sợ run sửng sốt một chút, ngơ ngác nhìn nữ nhân phía trên.
Mục Tiểu Phàm sợ hết hồn, không dám tin nhìn đối phương, nhưng mà đối phương trên mặt không phải bùn thì chính là thuốc màu, cô một điểm đều không nhận ra.
"Cô là ai?" Mục Tiểu Phàm ngồi xổm người xuống, cau mày nhìn đối phương.
"Đã từng làm qua huấn luyện viên của em một tháng." Nữ nhân cong môi nói.
"Nữ ma đầu? !" Mục Tiểu Phàm kinh ngạc nhìn về phía nàng.
Hạ Tình khóe miệng giật giật, một mặt bất đắc dĩ nói: "Tiểu Phàm Phàm, đừng cứ gọi ta nữ ma đầu, khiến người ta nghe xong, còn thật sự cho rằng tôi tội ác tày trời."
Mục Tiểu Phàm: "..."
Ngay ở hai người tán gẫu chuyện trời đất, một người xa xa chậm rãi đi qua, Mục Tiểu Phàm lỗ tai giật giật, vội vã rút ra chủy thủ, ra dấu với Hạ Tình một cái, phòng bị nhìn vị trí bên trái phía trước kia.
Hạ Tình vội vã bò hướng về phía sau cây, chỉ là ngắn ngủi vài bước, trán của nàng liền che kín mồ hôi hột.
"Rào rào" âm thanh thân thể sát qua bụi cỏ, nếu như không chú ý nghe, căn bản phát hiện không được, may là Mục Tiểu Phàm vẫn đề phòng nhìn xung quanh, nêu không các nàng giờ khắc này, nhất định sẽ rất nguy hiểm, thậm chí nói, các nàng bị đối phương một kích hai, cũng không thành vấn đề.
Khi thân ảnh kia dần dần hiển hiện ra, con ngươi Mục Tiểu Phàm co rụt lại, người đến là một tên người da đen, vóc người khôi ngô, tràn ngập sức mạnh bắp thịt, thấy thế nào cũng khiến Mục Tiểu Phàm không chắc chắn.
Người da đen kia, tự nhiên cũng nhìn thấy Mục Tiểu Phàm trốn ở trong bụi cỏ, vì vậy bước chân hắn dừng lại một chút, sau đó cầm chủy thủ chậm rãi tới gần.
Chờ hai người khoảng cách chỉ có ba mét lúc, Mục Tiểu Phàm động .
Dù sao đã bị đối phương phát hiện, bây giờ ở tránh liền thuộc về bị động, chẳng bằng tiên phát chế nhân!
Người da đen không nghĩ tới đối phương gan to như vậy, dĩ nhiên mạnh mẽ vọt lên, vì vậy vội vàng tránh sang một bên, tiếp theo nhấc chân tỏ vẻ hướng về đối phương muốn đá.
Mục Tiểu Phàm hạ thấp người, sau đó một quét chân, liền đem đối phương quét ngã xuống đất.
Người da đen bị bất ngờ không kịp đề phòng, bị đối phương quét ngã xuống đất, nhưng mà lúc chủy thủ đối phương lại gần, hắn lại lăn hai lần, tiếp theo vươn mình đứng lên, lại cùng đối phương đương đầu.
Trốn ở phía sau cây Hạ Tình khẩn trương nhìn chằm chằm hai người, môi khô khốc, nàng thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi liếm một cái.
Một hồi, Mục Tiểu Phàm liền đem đối phương chế trụ lại, đâm thủng áo chống đạn của đối phương, khói vàng bốc lên, cũng là đại biểu đối phương bị đào thải .
Mục Tiểu Phàm từ trong túi đối phương móc ra năm tấm huy chương, vung vung tay nói: "Anh đã chết rồi, người chết không thể cao mật [2]." Nói xong, Mục Tiểu Phàm liền đỡ Hạ Tình nhanh nhanh rời đi nơi này.
[2] Hiểu hông? Chớ Hàn là Hàn hông hiểu òi đó ('・ᴗ・ ' )
Các nàng nơi này đánh động, nhất định đã làm người chung quanh chú ý, cho nên giờ phút này không đi, còn đợi lúc nào.
Người da đen nhìn bóng lưng hai người bọn họ rời đi, ánh mắt lộ ra biểu tình sùng bái, đặc biệt là đối với Mục Tiểu Phàm, hắn quả thực hận không thể cùng đối phương biểu lộ.
Không nghĩ tới Z quốc cũng có cô gái xinh đẹp như vậy, nhấc tay cũng lại hại như vậy.
Chờ sau khi rời khỏi đây, hắn nhất định phải hảo hảo nhận thức cô nàng này.
Mục Tiểu Phàm còn không biết mình bị một người đàn ông ghi nhớ, còn bị một nam nhân da đen ghi nhớ , giờ khắc này với cô nhiệm vụ trọng yếu nhất, chính là mang theo nữ ma đầu, tìm một chỗ an toàn chữa thương.
Bên kia Hứa Hạ, cũng chính thức tiến vào công tác.
Mỗi ngày nàng, đều ở đây không yên lòng nhìn điện thoại di động, chờ đợi người kia cho nàng báo bình an, nhưng mà nàng biết, chỉ có đợi thêm nửa tháng, mới có thể thấy được người kia.
Trước kia hai năm rời đi, nàng còn có thể nhẫn nại, mà bây giờ, nàng một khắc cũng không muốn theo như đối phương chia lìa.
Tiểu Phàm, em lúc nào mới sẽ trở về?
----------------------------
Tác Giả có lời muốn nói: đêm nay cũng hơi ít, thực sự là ngày hôm nay bị em gái ta kéo đi dạo phố, đến tối mới trở về, lúc này mệt mỏi quá...
Đường Đường tranh thủ càng nhiều, ngày hôm nay trước tiên ngủ, ngày mai nỗ lực nỗ lực ~
Cảm tạ【 mạc phương bão khẩn ngã 】【 thị ngã đích hải 】 ném 1 cái địa lôi, yêu yêu yêu yêu yêu
---------------------
- Hàn : vẫn đang cố lếch cho xong đống chương còn lại ~~
Edit 2 chương 1 ngày, ngồi máy 2 mắt dính nhau luôn 😂

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui