CHƯƠNG 333: TRONG LÒNG CÓ ANH
Quý Lâm Uyên chấn động.
Hoa Mộng Dao đã muốn nói những lời này từ lâu, chỉ là vẫn nén ở trong lòng mà không dám nói ra.
Lúc này, cô vừa nói ra, chỉ cảm thấy trong lòng sung sướng. Cô tránh khỏi vòng tay của anh ta và đi sang bên.
Cô hít sâu một hơi, cảm giác hốc mắt cay cay thì vội vàng ép xuống.
Cô cười một tiếng lạnh lùng lại giống như chế giễu: “Còn nữa, anh đừng cứ nhắc tới chuyện năm năm trước mãi không ngừng đi. Thời gian năm năm có thể thay đổi rất nhiều điều. Ai có thể nói bây giờ anh muốn tiếp tục ở cùng thì tôi sẽ đồng ý chứ?”
“Tôi đã chẳng còn yêu anh từ lâu rồi. Đúng rồi, chắc anh còn chưa biết nhỉ? Tôi đã có bạn trai, anh ấy rất tốt với tôi. Cho nên anh không cần lo lắng cho tương lai của tôi nữa.”
Con ngươi của Quý Lâm Uyên chợt co lại.
“Em nói gì?”
Hoa Mộng Dao xoay người nhìn anh ta và ngẩng đầu ưỡn ngực, tự tin nói: “Tôi nói tôi có bạn trai. Anh ấy tên là Tần Tranh, là cậu chủ nhỏ nhà họ Tần ở Kinh Đô. Chắc hẳn anh đã từng nghe nói về anh ấy chứ? Xem đi, tôi chính là người phụ nữ thích xu nịnh như vậy đấy. Nếu nhà họ Cận các anh không chứa được tôi, tôi tất nhiên phải tìm chỗ khác, không đáng để treo cổ mãi trên cái cây của anh.”
Quý Lâm Uyên cười lạnh.
Anh liên tục gật đầu.
“Được, rất tốt.”
Mắt anh đỏ ngầu, bên trong ánh lên vẻ lạnh lùng và thâm hiểm.
Hoa Mộng Dao siết chặt nắm tay, trầm giọng nói: “Vậy bây giờ anh có thể đi được chưa?”
Nhưng cô không ngờ, người đàn ông chẳng những không đi còn bước tới.
Anh ấn cô lên trên tường.
Hoa Mộng Dao giật mình, trừng mắt nhìn anh: “Quý Lâm Uyên, anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh, ở đây là nhà tôi! Nếu anh dám làm loạn, ba tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”
“Tôi làm gì à?” Quý Lâm Uyên nghiến răng: “Em tưởng làm vậy là có thể lừa được tôi sao? Em tưởng tôi thật sự ngu ngốc như em nghĩ, ngốc đến mức để em đùa bỡn cho xoay quanh hết lần này tới lần khác à?”
Sắc mặt Hoa Mộng Dao chợt biến đổi.
“Anh… anh thả tôi ra trước đi.”
“Không thả!”
//
Quý Lâm Uyên cũng tức giận.
Cô thật sự tưởng anh ngốc, tưởng anh dễ gạt chắc.
Kiếm cớ cũng không tìm một lý do đáng tin hơn.
Lẽ nào cô không biết, từ khi cô xuất hiện, anh đã điều tra hết những người cô quen, những nơi cô từng đi qua trong suốt năm năm qua sao?
Cô tiếp xúc với người nào, có loại người nào ở bên cạnh cô, anh đều biết rõ.
Nói dối cũng không nói cho giống thật, nghĩ anh dễ lừa như vậy sao?
A!
Mặc dù biết rõ cô và Tần Tranh không phải là quan hệ yêu đương, năm năm qua, cô cũng chưa bao giờ qua lại với người đàn ông khác.
Nhưng tai nghe được cô nói Tần Tranh là bạn trai của cô, anh vẫn không nhịn được cơn ghen.
Bởi vậy, lúc này mới muốn nghiêm khắc trừng phạt cô.
Hoa Mộng Dao vốn bị anh đè lên trên tường, nhưng sau đó không biết chuyện gì xảy ra, hôn một lúc đã bị người đàn ông này giữ gáy và ấn vào trong lòng.
Ban đầu, cô còn nhớ mình phải chống lại.
Nhưng kỹ thuật của người đàn ông này thật sự quá tốt. Năm năm trước, hai người thật sự đã luyện qua không ít lần.
Hôn một lúc, cô tự nhiên mơ mơ màng màng mà mất đi năng lực phản kháng.
Quý Lâm Uyên cảm giác được thay đổi của cô gái nhỏ trong lòng mình, cuối cùng ánh mắt mới dịu xuống.
Anh vẫn biết trong lòng cô có anh.
Chỉ là anh không dám chắc rốt cuộc có bao nhiêu và đến mức nào.
Bởi vậy, hai người vẫn luôn giống như con nhím, muốn tới gần nhau lại sợ bị tổn thương quá sâu nên mới rời xa nhau.
Tới giờ phút này, khi thật sự ôm đối phương vào trong lòng, nhìn cô không kìm chế được mà đắm chìm trong vòng tay mình.
Cảm giác thật sự nắm được và chạm được này mới khiến trái tim anh dần bình tĩnh lại.
Nhưng anh còn như vậy, Hoa Mộng Dao làm sao không phải chứ?
Năm năm gian khổ trôi giạt, cô một mình chờ đợi, bỏ ra, trải qua quá nhiều chuyện, cũng chịu quá nhiều khổ sở.
Có đôi khi cô đã từng oán trách, từng hối hận, cũng từng khóc, trong lòng nghĩ, nếu trước đây mình không thích anh, có phải mình sẽ không rơi vào tình cảnh như vậy không?
Nhưng… nếu không thích anh thì sẽ không có bé Lạc Lạc.
Nếu không thích anh sẽ không có ký ức tốt đẹp khiến cô có thể nhớ cả đời.
Mà trong một chữ tình, mình làm sao có thể nói kìm chế là có thể kìm chế được?
Nếu mình có thể không yêu anh, như vậy năm năm qua có vô số người theo đuổi, vì sao không thể khiến mình thấy hứng thú?
Năm năm qua, mỗi lần tỉnh lại giữa đêm khuya, sao điều đầu tiên xuất hiện trong đầu mình lại là hình bóng của anh?
Trong lòng cô vô cùng chua xót, khẽ run rẩy trong lòng anh, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi ra khỏi khóe mắt.
Tuy anh đang hôn đang vô cùng xúc động, nhưng vẫn chú ý tới phản ứng của cô.
Anh biết cô không từ chối, thấy rõ sự đau khổ, do dự và không có cách nào vứt bỏ trong mắt, lúc này anh mới có thể xác nhận trong lòng cô vẫn đối xử với mình như năm năm trước đây.
Cũng chính vì vậy, anh càng không bỏ qua giọt nước mắt này.
Người đàn ông khẽ thở dài và thả cô ra, nhẹ nhàng lau đi từng giọt nước mắt của cô.
Động tác kia cực kỳ dịu dàng như đang chạm vào một món bảo vật quý hiếm tưởng đã mất đi giờ lại tìm về được.
Hoa Mộng Dao càng khóc to hơn. Vào giờ phút này, dường như mọi uất ức trong bao nhiêu năm đều đột nhiên dâng trào.
Từ nhỏ đến lớn, cô đều được xem là bảo vật nâng trong lòng bàn tay, những người bên cạnh có ai mà không nuông chiều cô, làm theo ý cô?
Nhưng chỉ có anh vừa xuất hiện đã khiến cho cô nếm mùi đau khổ, khiến cô phải chịu tội, nhưng vẫn làm cô cam tâm tình nguyện, thậm chí còn làm ra cả chuyện chưa cưới đã sinh con.
Nhưng bây giờ anh còn đối xử với cô như vậy.
Tên khốn kiếp này!
Hoa Mộng Dao khóc rất to, nhưng bị người đàn ông ôm chặt trong lòng, lại không thể động đậy được.
Trên lưng truyền đến xúc cảm khác thường, giống như lông chim đang không ngừng quét tới quét lui, vừa ngứa ngáy lại tê dại.
Cô chỉ cảm thấy mình chẳng còn chút sức lực nào.
Nhưng vào lúc này, Quý Lâm Uyên đột nhiên ngẩng đầu lên.
Anh nhìn gái nhỏ đang xúc động, trên gương mặt điển trai hiện ra vẻ thỏa mãn lại ngả ngớn.
Hoa Mộng Dao mở mắt, nhìn anh qua màn nước mắt.
Bởi vì xúc động, trong mắt cô được phủ trong màn nước, lộ ra hai màu đen trắng rõ ràng, giống như một con mèo nhỏ vô tội.
Cổ họng của người đàn ông căng ra.
Anh muốn cúi đầu thì cô đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng úp mặt vào ngực anh.
“Ôi, đừng…”
“Hử?”
Anh nhướng mày.
Hoa Mộng Dao càng đỏ mặt hơn. Mình cũng không ngờ hai người vốn đang cãi nhau, cãi thế nào mà lại thành thế này?
Đây là tình huống gì vậy?