Nữ Thần Thú Vị FULL


Cùng nhau đi đến cuối đời
Ngày hôm sau chúng tôi rời giường từ rất sớm, La Y sửa sang lại bản thân một hồi, sẵn tiện cũng chọn đồ giùm tôi, quần áo của chị ấy có rất nhiều, hơn phân nửa là của nhà tài trợ tặng, vẫn chưa mặc lần nào.

Chị ấy trang điểm làm tôi trông rất hiền lành, soi gương khiến cho tôi cảm thấy bộ dáng ban đầu của chúng tôi vốn hẳn phải là ngoan ngoãn như vậy.

Thật ra tôi rất là hồi hộp, căng thẳng đến nỗi khiến tôi suýt chút nữa nhai luôn cả hộp sữa bò, nhưng La Y thì lại rất bình tĩnh, vào giờ phút này tôi lấy làm may mắn khi có chị ấy ở bên cạnh, chị ấy luôn có thể ở bên tôi và thong thả chuẩn bị hết mọi thứ ngay lúc tôi đang lúng túng.

Giống như vào cái hồi năm hai đại học, tôi có góp mặt vào buổi biểu diễn đấu võ của năm tư, thật ra đất diễn của tôi không nhiều lắm, có thể xem như là diễn viên quần chúng, chỉ có 8 câu lời kịch, nhưng hôm đó ở dưới sàn diễn có rất nhiều người, tất cả mọi người trong trường đều có mặt, bao gồm cả giáo viên toán cao cấp mém cho tôi rớt tín chỉ đang ngồi vắt chéo chân nói chuyện cười đùa với giáo viên tiếng Anh ngành của chúng tôi.

Một bầu không khí nhẹ nhàng như thế, đáng lý ra tôi phải thả lỏng mới phải, nhưng ngày đó tôi căng thẳng đến độ chỉ trong vòng mười phút tôi đã vào nhà vệ sinh ba lần.

Chị ấy ở sau cánh gà giúp đỡ tôi, nhưng tôi lại thấy thái độ của chị ấy rất lật mặt, một bên vừa truyền đạt kinh nghiệm cho tôi, bên kia lại không quên chế nhạo tôi.

Tôi vốn không thích hợp đứng trên sân khấu, tôi hợp với việc đứng ở sau cánh gà chuẩn bị mọi thứ hơn, nhất là làm việc cho La Y, dẫu có vất vả cũng không oán hận.

Trước khi lên đài chị ấy dạy cho tôi ba lần, mỗi lần một ít, giúp tôi kiểm tra phần trang điểm và quần áo.

Ngày đó màn biểu diễn rất thành công, đương nhiên tôi thừa biết không phải là công lao của tôi, 8 câu thoại khi lên sân khấu cũng không quá hai phút.

Sau khi kết thúc phần diễn, xuống sân khấu liền thấy chị ấy đứng ở cửa ra vào đợi tôi, giúp tôi gỡ mấy món phụ kiện màu sắc rực rỡ trên đầu xuống rồi hỏi tôi có tiểu ra quần chưa.

Tôi trả lời là tiểu rồi.

Chị ấy vỗ đầu tôi rồi cười bảo lên sân khấu thôi mà làm gì có chuyện nghiêm trọng như vậy, còn bảo để tôi trải nghiệm nhiều lần thì khi thấy ở dưới đông nghịt người cũng sẽ không hồi hộp nữa.

Tôi đồng ý với lời dạy dỗ đó, nhưng vẫn thấy chuyện trải nghiệm nhiều lần này nên bỏ qua đi.

Dẫu có qua bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng không thể giảm bớt sự căng thẳng của tôi được.


La Y lái xe ổn định, còn tôi thì bất ổn, lòng bàn tay đổ rất nhiều mồ hôi, câu này nghe trông cũng có vần phết.

Chị ấy ngừng xe trước cổng khu dân cư, tôi nghĩ rằng chị ấy chuẩn bị mua thứ gì đó, nhưng không ngờ chị ấy lại dừng xe hẳn, bảo với tôi: "Xuống xe."
Tôi nghi hoặc: "Còn hẳn một đoạn đường kìa, trời nóng thế này sao không vào thẳng luôn?"
Chị ấy chỉ trả lời đi bộ vào đi rồi tháo dây an toàn xuống xe một cách liền mạch, tôi cũng chỉ đành nghe lời xuống xe theo, chúng tôi đi kề vai sát cánh tới cửa chính, đứng dưới tòa nhà thì chị ấy vỗ vai tôi bảo: "Em lên đi, chị đứng ở dưới đây đợi."
Hành động này khiến cho tôi vô cùng khó hiểu.

Hồi sáng chị ấy bảo muốn cùng tôi về nhà, tôi đã có chút thắc mắc rồi, dù sao ý định ban đầu của tôi là một mình trở về nhà đối mặt, lỡ như cha mẹ đánh tôi mà ở trước mặt chị ấy thì không được tốt cho lắm, khiến cho tôi rất xấu hổ, đấy cũng coi như là đỡ rồi, nếu tệ hơn là cha mẹ nghĩ quẫn đánh La Y nữa thì sao.

Lúc ấy tôi chẳng biết nên làm gì cho phải nữa.

Nhưng La Y lại kiên trì muốn đi cùng tôi, đi cùng thì cũng thôi đi, đứng ở dưới lầu là ý gì cơ chứ?
Tôi nhìn ngày trời nóng bức, nhìn cái bóng đen sì của chị ấy: "Chị đi theo em đi, quá nóng, bị cảm nắng phải làm sao?"
Chị ấy nói: "Không lên, ở đây đợi, chờ cha mẹ em cho lên."
Tôi sững sờ, chợt nghĩ ra: "Khổ nhục kế?"
Chị ấy gật đầu.

Ồ! Chắc chị ấy phải chịu khổ rồi.

Tôi chỉ vào trong cửa chính: "Hay là vào trong đó chờ đi?"
Chị ấy trả lời không muốn.

Thế là chúng tôi đứng ở dưới lầu xô qua đẩy lại, chị ấy từ chối mọi phương án đứng ở chỗ mát của tôi, cố chấp muốn đứng ở tại vị trí đó, ngay cả nón cũng không chịu đội, chỉ đeo mỗi khẩu trang, còn bảo rằng địa điểm đó rất tốt, từ sân thượng của nhà tôi nhìn xuống, vừa lúc thấy được chị ấy.

Sau khi bị chị ấy đuổi đi, tôi lập tức lên lầu, một trận ồn ào như vậy, đã thành công giải tỏa nội tâm căng thẳng của tôi.

Nếu nói như tâm trạng lúc trước là làm chuyện sai bị phụ huynh phát hiện, thì bây giờ chính là con phải đi vệ sinh rồi cha mẹ có gì nói nhanh lên đi.


Dẫu vậy phải biểu hiện bình tĩnh một chút, lúc mẹ mở cửa hai chúng tôi nhìn nhau một hồi, điều này để cho tôi rất lúng túng, mãi đến khi tôi gọi mẹ thì bà ấy mới tỉnh táo lại, sau đó ánh mắt của bà ấy đảo qua phía sau lưng tôi, tôi tranh thủ cơ hội nói: "La Y ở dưới lầu đợi không có lên."
Bỗng nhiên cha tôi xuất hiện, tôi nhìn ổng, không có cách nào đoán được rằng liệu mẹ tôi có nói chuyện này với ông ấy hay chưa.

Ông nói: "Nó đợi ở dưới? Trời nóng thế này sao không lên trên đây."
Tôi ừm một tiếng không nói gì thêm, nhưng lại thấy ông ấy đi đến sân thượng.

Lập âm mưu, bước đầu tiên thành công chính là để kẻ địch rơi vào cạm bẫy của mình, tôi nhớ hồi trung học phổ thông giáo viên lịch sử đã từng kể một câu chuyện nằm vùng, gián điệp trong câu chuyện ấy dù chết rồi vẫn không hoàn thành nhiệm vụ, tương đương với vô dụng.

Qua câu chuyện này nói cho tôi biết, tôi nhất định phải để cho bọn họ thấy được La Y, như vậy thì hi sinh mới có ý nghĩa.

Cha còn chưa quay lại từ sân thượng, mẹ đã kêu tôi bằng vẻ mặt nghiêm khắc, bảo tôi vào phòng sách, bà ấy muốn tâm sự với tôi.

Trước khi vào phòng sách, tôi đã nhìn thấy cha tôi mở cửa sổ nhìn xuống dưới, không biết ông ấy có nhìn thấy La Y không, không biết ông ấy có nhận ra đó là La Y không.

Sau khi ở trong phòng sách đợi trong chốc lát, mẹ tôi vẫn vẻ mặt như cũ bước vào, quả nhiên bệnh không chỉ lây triệu chứng, ngay cả tâm trạng cũng sẽ bị lây lan, thế nên tâm trạng hậm hực không vui này đã truyền sang cho tôi thành công, trong phòng sách bỗng nhiên biến thành một bầu không khí nặng nề.

Bà ấy đi thẳng vào vấn đề: "Chuyện ngày hôm qua con nói với mẹ là thật sao?"
Tôi ừ một tiếng rồi ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy vài sợi tóc bạc trắng của bà, hóa ra bà đã già như vậy rồi, nghĩ như vậy tôi không biết có nên nói điều này cho bà biết hay không, theo kinh nghiệm mách bảo, nếu tôi dám nói bà ấy già, bà ấy sẽ xé nát miệng tôi mất.

Tâm lý diễn ra nhẹ nhàng như trên là nhằm để che lấp nỗi sợ hãi trong lòng của tôi, tôi đã đoán từ trước rồi, dù cho tiếp theo bà ấy có nói gì, cũng không dễ để đối phó.

Tôi không hy vọng bà ấy sẽ chịu tổn thương, tôi biết rằng dù như thế nào bà ấy cũng sẽ phải đau lòng, đây là một con đường không thể vẹn toàn, nhưng nếu như có thể, tôi thà rằng hai bên đều chịu thương tổn như nhau.

Bà ấy hỏi lại lần nữa: "Thật vậy ư?"
Tôi lại ừ một tiếng như cũ.


Bà ấy thở dài: "Con đừng bày ra bộ dáng không tập trung này, mẹ đã bảo ba con kêu La Y lên rồi."
Tôi lè lưỡi ồ một tiếng, rồi cười hi hi với bà.

Bà nghiêm túc: "Đừng giỡn nữa."
Bà ấy hỏi tiếp: "Con có biết cảm giác thích là gì sao? Có lẽ con chẳng qua chỉ là thần tượng nó thôi?"
Tôi lắc đầu nói không phải, nhưng còn chưa kịp giải thích, biểu cảm trên mặt của bà ấy đã trở nên khó coi.

Tôi biết vào lúc này, tôi càng giải thích sẽ khiến cho bà ấy càng đau khổ, tôi biết bà ấy muốn tìm một chỗ sơ hở trong tình cảm của tôi, chỗ sơ hở ấy khiến bà ấy cảm thấy rằng tôi có thể cứu được, sau đó bà ấy có thể nói với tôi rằng đây không phải là tình cảm thật sự, chẳng qua là do tôi nhầm lẫn mà thôi.

Nhưng sự thực không phải như thế.

Vì giảm bớt cái đam mê tìm cớ này, tôi xiết chặt cạnh quần, nói: "Mẹ, con rất là nghiêm túc."
Hơi thở của bà ấy bắt đầu trở nên nặng nề, lúc lâu sau mới bảo: "Con như thế này, mẹ rất khổ sở."
Tôi cắn môi lắng nghe.

Tiếp đó, bà hỏi chuyện từng câu một, chừng nào thì tôi với La Y bắt đầu, còn hỏi kỹ là tại sao lại biết bản thân có cảm giác với con gái, đối với những câu hỏi đó tôi cảm thấy khá khó xử, nỗi xấu hổ này không chỉ xuất hiện khi bàn luận về chuyện đời sống tình cảm riêng tư của bản thân với người lớn, mà bởi vì cá nhân tôi cũng không muốn bà ấy biết chi tiết chuyện tình.

Bà ấy có một tật xấu, đó là thích dùng cách tự ngược đối với chuyện mình không thể chấp nhận, thích nghĩ đến con đường xấu nhất, như vậy, dù cho đến cuối kết quả có là gì, cũng sẽ nằm ở trong dự đoán, không vượt qua mức chịu đựng.

Cuộc trò chuyện này khiến cho tôi phải bỏ ra vô số tế bào não, từng câu từng chữ trả lời đều phải cân nhắc ở trong đầu thật lâu, nhưng dẫu vậy tôi cũng không biết nó sẽ đem lại hậu quả gì.

Mẹ của tôi khóc, tôi cũng khóc theo, bà ấy khóc không phát ra tiếng động, chỉ chảy nước mắt lặng lẽ, tôi không dám làm gì, không dám ôm bà ấy, chỉ có thể ngồi tại chỗ, cứ để mặc phòng sách yên tĩnh như vậy.

Đợi lúc tâm trạng khá hơn, bà ấy đưa khăn giấy cho tôi, đột nhiên hỏi: "Thật sự không có cách nào sao?"
Nếu bà ấy tiếp tục hỏi như vậy nữa, ngón tay bị tôi bấm chắc phải đứt luôn mất.

Tôi bèn nói: "Mẹ, con biết cha và mẹ muốn cho con được sống hạnh phúc, hai người đã từng nói, đợi khi con lớn rồi tìm bạn trai, hai người sẽ không yêu cầu gì ngoài việc anh ta biết yêu con đau cho con và cùng nhau đi đến cuối đời, mẹ thấy đấy, mong muốn của hai người nhỏ bé như vậy, cũng chỉ là hy vọng con sẽ sống tốt, bây giờ con và La Y cũng sống rất tốt, chị ấy đối xử với con tốt lắm.

Mẹ cũng biết chị ấy mà, thân phận và địa vị của chị ấy giờ đây muốn gì chẳng được, nhưng chị ấy vẫn sống chung với con, chị ấy còn bảo sẽ mãi mãi ở bên con."
"Mẹ, không có La Y con sẽ không hạnh phúc, cả cuộc đời này của con chỉ có chị ấy, chỉ có mỗi chị ấy mà thôi.

Dứt lời nước mắt đã kiềm nén nãy giờ của mẹ tôi chảy xuống, bà ấy nghẹn ngào: "Nhưng nó là con gái đó."
"Là con gái sao được, nữ với nữ sao được."

Bà ấy cứ lặp lại câu này, có lẽ là nhằm để cho tôi nghe, cũng có thể là để tự thuyết phục chính mình, nhưng dù bất kể có như thế nào, tôi cũng đều rất đau lòng.

Tôi khóc còn dữ dội hơn cả bà ấy, bà ấy không đưa cho tôi giấy, tôi cũng không dám xài.

Chúng tôi ở trong phòng khoảng nửa giờ đồng hồ, trong khoảng thời gian này chúng tôi đều không nói gì, lẫn nhau mà khóc, trên mu bàn tay của tôi toàn là nước mũi kèm nước mắt, tóc có chút tán loạn, cả người trông thật nhếch nhác.

Cục diện bế tắc này bị đánh vỡ là nhờ cha tôi gõ cửa, tôi mới sực nhớ ra La Y ở ngoài đó, không biết chị ấy và cha tôi đã nói gì.

Mấy giây sau mẹ tôi bỗng nhiên đứng lên, sửa sang lại quần áo của bà ấy rồi trợn mắt nhìn tôi, vì không rõ nguyên do cho nên khiến tôi sợ hãi đến nhảy dựng, sau đó nghe bà ấy bảo: "Đi rửa đi, dơ chết rồi."
Chờ tôi đi ra khỏi phòng rửa tay, ở trong phòng khách là một bầu không khí yên bình, tôi muốn tương tác mắt với La Y, nhưng chị ấy chẳng mảy may nhìn tôi.

Tôi ngồi xuống bên cạnh chị ấy, vẫn còn nhớ những lời dặn dò hồi hôm qua của chị ấy, cố gắng giữ một khoảng cách nhất định, không có phân cảnh thân mật nào, mẹ của tôi ngồi ở ghế sô pha gần đó xem TV, từ đầu đến cuối đều trông có vẻ già nua đi, tôi mới ngồi xuống bà ấy đã lên tiếng.

Bà bảo: "Hai đứa đi đi."
Tôi và La Y liếc nhìn nhau, chỉ một giây sau cha tôi đã bắt thành ba người đối diện, cả bọn nhìn nhau mấy lần, sau đó lặng lẽ đi tới cửa ra vào.

Đây là kết cục bị đuổi nằm trong dự đoán, nhưng cũng may mẹ tôi không có bạo lực như trong tưởng tượng, chẳng hạn như cầm chổi hay cây xẻng đánh tôi, tóm lại là không đến nỗi hết đường cứu chữa.

Cha đưa mắt nhìn tôi rời đi, chỉ nói với tôi một câu, mẹ cần có thời gian để tiếp thu chuyện này, bảo tôi chờ cuộc gọi của ông ấy.

Sau khi đóng cửa tôi có chút thắc mắc, từ đầu đến cuối cha tôi đều biểu hiện đây là chuyện chẳng liên quan gì đến mình, như thể ông đã biết từ lâu, tôi đem nghi vấn này nói cho La Y, La Y cười cười nói cho tôi biết, mấy năm trước có một sinh viên công khai giới tính với ông ấy, lúc ấy ông ấy có cái nhìn rất cực đoan, nhưng sau này suy nghĩ lại, người ta công khai chẳng qua cũng chỉ là thông báo kết quả, người ta cầm kết quả này nói cho ông ta biết cũng không phải muốn ông đưa ra ý kiến hay dạy dỗ gì, cho nên ông ấy đã biết, những chuyện ông ấy sắp sửa làm đều sẽ hoài công, chẳng thà sớm chấp nhận sự thật còn hơn.

Nghe xong tôi cảm thấy hoảng hồn, không nghĩ tới cha tôi cũng khéo hiểu lòng người, qua nhiều năm như vậy mà tôi chẳng hề hay biết, thật là có chút bất hiếu.

Tôi hỏi: "Vậy lúc ở ngoài hai người nói cái gì?"
La Y trả lời: "Ông ấy hỏi liệu chị có chịu trách nhiệm với em cả đời được hay không."
Tôi ngạc nhiên, ôm cánh tay chị ấy hỏi: "Rồi chị trả lời sao?"
La Y không trả lời câu hỏi của tôi, mà mở cửa xe rồi vào thẳng, sau đó đóng cửa lại, bày ra dáng vẻ không muốn trả lời tôi.

Tôi...!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tác giả không có lời nào để nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận