“Ừm, đang ở nhà.”
“Gần đây quá bận chưa có thể nói chuyện rõ ràng cùng em.”
“Em biết.”
“Về việc tương lai còn dài kia, anh muốn cùng em giải thích rõ ràng.”
“Không cần giải thích, em biết anh có ý gì.”
Lâm Tự Ngôn đang pha trà lập tức dừng tay, sau đó khôi phục như thường hỏi: “Cho nên em thấy như nào?”
Ôn Oanh nắm nắm thảm trên sô pha, theo bản năng gật đầu nói: “Em cũng thích anh.”
Nội tâm Lâm Tự Ngôn không vội mừng xem coi có phải là gạt người hay không, có chuyện bạn biết là một chuyện nhưng nghe người khác thừa nhận lại là một chuyện khác.
“Vậy thì câu đầu tiên là bạn gái năm mới vui vẻ.”
Cô cứ thế mà đem thần tượng thời niên thiếu bắt vào tay không thể tin được.
Rốt cuộc là ai theo đuổi ai? Đã không còn quan trọng.
Cả lễ tết đều trôi qua trong sự ngọt ngào, cả quá trình đi thăm người thân Ôn Oanh đều cười khanh khách đến nỗi làm cho người đã thành niên đi làm vài năm như cô cũng được vài bao lì xì.
Các trưởng bối vẫn luôn nhớ thương chuyện tình cảm của Ôn Oanh, đều biết Ôn Oanh thường xuyên xuất hiện trên TV xung quanh đều là soái ca mỹ nữ, muốn tìm người tốt thì tìm cho kĩ lưỡng, gặp người không tốt là do không tìm tốt vì thế ai cũng không đem việc này nói ra chỉ nói nhỏ với mẹ Ôn một số việc.
Ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày Ôn Oanh liền chạy đến đoàn phim, nói dối đi sớm vài ngày nhưng cũng không nhiều lắm, qua mùng sáu Ôn Oanh liền chạy về Hoành Điếm.
Dĩ vãng lúc này Ôn Oanh đều không muốn đi, hiện tại khó có thể cam tâm tình nguyện như vậy, cô vừa đến Hoành Điếm liền nhắn tin cho Lâm Tự Ngôn, Lâm Tự Ngôn cũng trả lời ở khách sạn đợi cô.
Có người nào đó có lúc rất ngự tỷ đến lúc xong xuôi mọi chuyện gặo mặt nhau lại lúng ta lúng túng.
Giống như Ôn Oanh, cô hiện tại cảm thấy mình vô cùng khẩn trương.
Lúc ấy rõ ràng đồng ý rất sảng khoái mà.
Giọng nói ôn hòa của Lâm Tự Ngôn vang lên bên tai cô: "Như thế nào lúc này lại thấy ngượng ngùng sao?”
Ôn Oanh mạnh miệng: “Không có chỉ cảm thấy nên tìm hiểu anh thêm một chút.”
Lâm Tự Ngôn vẫn mặt người dạ thú cười như vậy nhưng Ôn Oanh đã mơ hồ cảm thấy nụ cười có chút hắc hóa, cô có chút hối hận vì trong lúc đầu óc nóng lên đã đồng ý với Lâm Tự Ngôn.
Lâm Tự Ngôn cầm hành lý của cô mang vào phòng cô.
Lúc trước quan hệ của hai người vẫn chưa rõ ràng nên vẫn luôn an an phận phận, lúc này nhìn Lâm Tự Ngôn hoàn toàn như chủ phòng cô, còn giúp cô đem hành lý vào phòng cô cảm thấy hình như mình dẫn sói vào nhà rồi.
“Chiều nay liền quay, chúng ta nên đối diễn không?” Lâm Tự Ngôn đề nghị.
Ôn Oanh gật đầu: “Được a.”
Lấy kịch bản có chút nhăn ra, phía trên còn có ghi chú của Ôn Oanh, ghi chú mỗi cảnh phải chú ý cái gì, Lâm Tự Ngôn lại trái ngược hai tay anh trống trơn, Ôn Oanh suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu không anh quay về lấy kịch bản đi.”
Lâm Tự Ngôn hoàn toàn không có ý muốn đi về, anh ngồi trên giường Ôn Oanh, dáng ngồi vô cùng tùy ý nhưng lại tỏa ra hương vị đứng đắn: “Anh đã nhớ hết rồi, em trực tiếp nói lời thoại là được.”
Còn có như vậy, Ôn Oanh có chút không chịu thua: “Em đây cũng không xem kịch bản, cứ như vậy tập thoại với anh.”
Lâm Tự Ngôn cũng không từ chối, gật gật đầu liền bắt đầu nói lời thoại.
Đoạn này là quan hệ của Tô Nhược Chiêu và Vũ Văn Hi bị phát hiện, đại thần trong triều thỉnh cầu bệ hạ ban hôn cho Vũ Văn Hi và Tô Nhược Chiêu mà Tô Nhược Chiêu lại vô cùng hoài nghi đây là mưu kế của Vũ Văn Hi, hắn muốn mượn cô làm di dời sự chú ý của Vũ Văn Duyên để tiện cho hành động của mình.
Vì thế nàng đến chất vấn hắn.
“Nhược Chiêu, nàng không muốn gả cho ta đến vậy sao?”
Ôn Oanh lắc đầu: “Ta không phải ý này, ta chỉ cảm thấy chàng không nên làm vậy.”
“Nàng đoán tin tức là do ta tiết lộ?”
Ôn Oanh biểu tình có chút phức tạp, vừa có sự tiếc hận vừa có sự trách cứ: “Chàng không nên ở sau lưng đâm một dao như vậy, hiện tại quan hệ giữa ta và Bắc Tề đang giằng co với nhau, tùy thời đều có thể khai chiến, chàng hiện tại làm bệ hạ phân tâm e là hại nhiều hơn lợi.”
“Bắc Tề mơ ước ranh giới quốc gia ta đã lâu, nếu khônh phải mấy năm nay binh lực vẫn chưa khôi phục, ta đã sớm chủ trương tấn công Bắc Tề, ngoài mặt duy trì hòa bình nhưng phía sau lại đâm chúng ta một đao không thể không xé rách da mặt được.”
Tô Nhược Chiêu cảm thấy Vũ Văn Hi khác ý với mình, hắn chủ trương tiến công mà cô lại cảm thấy nên phòng thủ tốt hơn, hiện tại hai người bất đồng ý kiến càng cãi càng hăng.
Vũ Văn Hi ngữ khí có chút mềm xuống: “Nhược Chiêu, nàng coi như ta gấp không nổi muốn cưới nàng có được không?”
Lâm Tự Ngôn nhìn dáng vẻ đámg thương của Ôn Oanh, quan hệ của cô và người đàn ông này hiện tại không bình thường có một số chuyện tự nhiên sẽ nghĩ đến ngoài đời, khóe miệng không nhịn được cong lên.
“Chỗ này hẳn là muốn cười đúng không.” Lâm Tự Ngôn bất đắc dĩ nói.
Ôn Oanh nhìn qua, khụ một tiếng: “Vừa rồi thất thần, ngại quá.”
“Vì cái gì thất thần?” Đối phương tựa hồ muốn dò hỏi tới cùng.
“Thất thần chính là thất thần, còn có cái gì vì sao hả?”
Lâm Tự Ngôn bị cô làm đến bất đắc dĩ, đành phải thôi, xem ra vẫn phải đợi đến buổi chiều ở phim trường mới có thể vào trạng thái, ở đây anh vẫn luôn phân tâm, nghĩ đến lúc này anh nhìn Ôn Oanh bên kia vịt đã chết mỏ vẫn cứng trong lòng ngứa ngáy lấy điện thoại ra răng rắc một tiếng.
“Lâm Tự Ngôn, em đã sớm muốn hỏi anh, trong điện thoại của anh có bao nhiêi ảnh chụp lén em vậy?” Ôn Oanh nhíu mày, “Em thậm chí hoài nghi anh có sở thích cuồng chụp lén.”
Lâm Tự Ngôn thản nhiên ngồi trên nệm cao su mềm mại nhìn Ôn Oanh từ trên cao nhìn anh liền thuận thế một tay kéo cô vào lòng ngực mình, Ôn Oanh bị anh ôm miệng cũng không an phận vẫn luôn hỏi này nọ.
“Nếu chụp lén rất nhiều người thì mới là cuồng chụp lén nhưng anh chỉ chụp một người thôi thì đó là thích.”
“Thích cái gì? Thích chụp lén sao?”
Lâm Tự Ngôn mi mắt cong cong: “Em a.”
Ôn Oanh bĩu môi: “Hừ.”
Buổi chiều quay chụp đạo diễn rõ ràng cảm thấy nam nữ chính có gì đó không bình thường.
Cả mặt mày đều tình ý ẩn hiện, có đôi khi máy ảnh quay đến thì ông còn cảm thấy đây là diễn nhưng đôi khi không có máy ảnh ở đó hai người họ trong mắt vẫn chứa đựng tình ý như cũ.
Hai người đó hợp tác một lần thì đã ở bên nhau? Thần tốc như vậy sao?
Đương nhiên ông sẽ không nói ra, người trong đoàn phim có chút mắt nhìn đều nhìn ra được nhưng không ai muốn đâm thủng sự thật này, ông cần gì phải nói ra.
Nghiêm Lạc An tất nhiên cũng phát hiện ra có gì không giống bình thường, lúc nghỉ ngơi gian tặc này cười hề hề hỏi Lâm Tự Ngôn: “Như thế nào? Bắt tới tay rồi?”
Lâm Tự Ngôn thiếu chút nữa đã phun một ngụm cà phê ra, cái gì kêu là bắt tới tay anh cái gì cũng chưa làm.
Nhìn vẻ mặt Lâm Tự Ngôn, Nghiêm Lạc An cùng anh làm bạn thân nhiều năm vậy rồi, mạnh mẽ vỗ vai anh: “Chúc mừng nha, tiểu bạch thỏ rốt cuộc cũng bị bắt rồi.”
Chỗ nào là tiểu bạch thỏ, rõ ràng là một con nhím con.
Ở trong phòng trêu chọc nhau nhưng tầm mắt hai người lại đồng loạt quét về phía Ôn Oanh đang ở bên kia.
Ôn Oanh đang cùng Kiều Văn Dịch đối diễn, hai người đều mặc trang phục vừa dày vừa nặng nhưng một người lại thanh lệ xuất trần người còn lại cao lớn anh tuấn.
Quan hệ của Ôn Oanh và Kiều Văn Dịch không tệ, lúc này còn đang nói chuyện gì đó, cầm kịch bản cười hì hì.
Lâm Tự Ngôn cười đi qua, mà Nghiêm Lạc An vẫn luôn nhìn về chỗ đó nhưng cũng không đi đến.
Ôn Oanh bị mang đi, để lại một mình Kiều Văn Dịch sững sờ ở tại chỗ, hai người kia có bí mật gì anh không biết đến nhưng quang minh chính đại mang người đi như vầy ổn sao?
Kiều Văn Dịch ở trong gió hỗn độn, hoàn toàn không biết có người đi tới.
“Đang nói hăng say mà anh lại đây lôi em đi làm gì?”
“Các người có thể nói hăng say như vậy vậy thì chúng ta không thể nói hăng say như vậy sao?”
Huống hồ cũng đâu phải là do cô, anh cũng nói chuyện với người khác mà.
Ôn Oanh càng thêm khó hiểu: “Chuyện này anh cũng ghen?”
Thật ra cũng không phải là nghen nhưng lại không thể nói nguyên nhân cho Ôn Oanh biết đành phải cười cười cho qua.
Ôn Oanh cười hì hì nhìn anh: “Ai nha anh muốn cùng em nói cái gì a?”
Vẻ mặt nữ vương ban thưởng cho ngươi Lâm Tự Ngôn nhìn đến buồn cười, nhìn chung quanh khắp nơi không có ai, nhanh chóng cúi người hôn một cái lên môi cô.
Như thế nào lại không xem thời gian địa điểm như vậy? Ôn Oanh vội vàng cẩn thận nhìn bốn phía, thấy chung quanh không có ai thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Thì ra anh vẫn là một người cuồng hôn trộm.”
Trên môi cô còn có xúc cảm tinh tế và độ ấm, làm cho lòng Lâm Tự Ngôn vô cùng ngọt ngào.
“Chờ bộ phim truyền hình này phát sóng, chúng ta công khai quan hệ nhé.”
“Như vậy được không?”
“Tốt không thể nào tốt hơn, nhiều năm nay anh đều trong sạch như vậy không có tai tiếng gì cũng nên cho chính mình để lại một chút gì đó.”
Ôn Oanh đang muốn gật đầu, lại đột nhiên nhớ tới cái gì: “Không đúng, em nghe nói anh có đối tượng tai tiếng mà.
Hơn nữa truyền thông cái gì cũng chưa chụp được anh đem cô ấy bảo vệ vô cùng tốt.”
“Chuyện này em cũng tin?”
“Bán tín bán nghi thôi.”
“Không có ai hết so với bảo vệ kín đáo thì khônh bằng thoải mái thừa nhận đây mới là Lâm Tự Ngôn.”
Ôn Oanh nhất thời hứng khởi, lấy điện thoại mình ra: “Chúng ta tự chụp một tấm nào.”
Bông tuyết đầy trời, hai mỹ nhân xuất sắc rúc vào nhau, bọn họ nhìn vào màn hình cười camera ghi lại thời khắc này.
Trong ảnh cô cười ngọt ngào, anh lại ôn nhuận như ngọc, cô kéo búi tóc, anh lại tóc dài rối tung, hai người đều ăn mặc áo lông chồn màu trắng tuyết, phảng phất hòa hợp vào cảnh tuyết.
“Tấm ảnh này thật sự không cần dùng đến filter.”
Ôn Oanh không chút suy nghĩ đã đăng lên rồi.
Ôn Oanh v: Hôm nay tuyết rất lớn, chúng tôi vẫn như cũ vất vả cần cù quay phim.
Mọi người ở nhà nghỉ ngơi có tốt không? [ cười to ]/[ cười to ]/
Phía dưới là hình chụp chung của hai người.
Weibo này lập tức lên hot search.
“Nữ vương đại đại chị cùng Lâm mỹ nhân mặc đồ cổ trang quả thực giá trị nhan sắc level max!”
“Lại một tấm, thật sự là chụp chung.”
“Tui đánh cuộc một bao que cay nữ vương tuyệt đối có một chân với Lâm mỹ nhân!”
“5 mao tiền, hai người này tuyệt đối không đơn thuần, đồng ý với tôi không.”
Ôn Oanh luôn luôn xem nhẹ antifan cá biệt, những người đó cô không cần để ý cô tự mình vui vẻ, có người thích cô là đủ rồi.
Nhớ rõ trước kia lúc cô tham gia talk show cô từng nói một câu, những lời này này từng mấy lần được tôn sùng làm câu nói kinh điển: Không làm cho mọi người thích tôi, không phải là tôi không tốt mà là những người đó không bao giờ nhìn thấy tôi tốt.
Những lời này có ý tự luyến nhưng cũng có lý.
“Ôn Oanh, bộ phim truyền hình này quay xong em cho mình nghỉ ngơi một chút cùng anh đi hẹn hò có được không?”
“Đi nơi nào hẹn hò?”
“Ừm, đi một nơi khá xa.”
“Nơi nào?”
“Paris.”
Thật sự là rất xa, cô nghi hoặc hỏi: “Anh không phải phía sau vẫn còn lịch trình sao?”
Cô biết anh ngoài bộ phim truyền hình này kỳ thật còn nhận một kịch bản điện ảnh khác.
Lâm Tự Ngôn cười sờ sờ đầu cô, có chút lấy làm đương nhiên nói: “Có nhiều thông cáo như nào cũng không quan trọng bằng nhiệm vụ bây giờ.”
“Nhiệm vụ gì?”
“Cùng em gia tăng tình cảm.”
Hiện tại đều anh quan trọng nhất là cùng em, hai ta cùng nhau.
#Đường Mật
Hai người này nhanh gọn lẹ ghê lun á trời.