Trên thực tế lúc Trương Thanh Vân nói tạm dừng phỏng vấn, Triệu Hồng cho rằng hôm nay chỉ có thể phỏng vấn được như vậy. Sau khi nghệ sĩ nổi tiếng thì xuất hiện một đống thân thích đến chỉ trích, chuyện này thật sự là chuyện quá đỗi bình thường. Ở trong mắt những người này, nghệ sĩ tiếng chính là người có tiền, người đã có tiền, vì sao không thể giúp thân thích một chút tiền lẻ?
Rất nhiều nghệ sĩ vì muốn êm chuyện, sẽ lấy tiền xua đuổi loại thân thích này, nhưng Ninh Tây nửa chút mặt mũi cũng không cho, thà rằng bị chửi cũng không muốn chìa ra một xu, ở giới giải trí cũng là hiếm thấy.
Nghe Ninh Tây mở miệng nói muốn cho mình một tin tức lớn, phản ứng đầu tiên của Triệu Hồng là có chút khẩn trương, cảm thấy tin tức Ninh Tây cho cũng sẽ kèm theo chút phiền toái. Nhưng bây giờ làm phóng viên, sợ nhất không phải là tin tức lớn, mà là không có tin để viết.
Triệu Hồng quay đầu nhìn người quay phim, hai người nhìn nhau, hiểu ý, sau đó hướng về Ninh Tây gật đầu:
"Cảm ơn Ninh tiểu thư cho tôi một tin tức mới."
Nụ cười trên mặt Ninh Tây tản đi, một hồi lâu mới nói:
"Tôi hoài nghi mẹ tôi không hề tự sát."
Triệu Hồng thiếu chút nữa làm đổ ly cà phê trên bàn, cô cảm thấy cái tin tức này không chỉ lớn, còn cực kì khó giải quyết..
"Năm đó khi tôi còn tuổi vị thành niên, ba tôi... Ngoài ý muốn mất đi, mẹ tôi khổ sở một đoạn thời gian rất dài, nhưng cũng không hề xuất hiện cái gọi là bệnh trầm cảm, "
Ninh Tây dùng cái muỗng nhẹ nhàng khuấy cà phê, giọng nói lạnh đến đáng sợ,
"Triệu tiểu thư nếu như không sợ thời gian bị muộn, thì có thể cùng tôi đi đến cục cảnh sát một chuyến."
Triệu Hồng lắp bắp nói:
"Đi... Đi cục cảnh sát làm gì?"
"Vụ án có điểm đáng hoài nghi, như vậy thì phải báo cảnh sát, "
" Nếu báo cảnh sát, sẽ phải truy tố lại, chị là người đầu tiên biết em báo cảnh sát, chị nói tin tức này có lớn không?"
Triệu Hồng quay đầu nhìn Trương Thanh Vân, kết quả phát hiện đối phương và bản thân cũng khiếp sợ như nhau, hiển nhiên đối với chuyện này nửa điểm cũng không biết chuyện.
Làm phóng viên nhiều năm, Triệu Hồng tự nhiên biết rõ đây là tin tức quý giá biết chừng nào, cô cắn răng, gật đầu đáp ứng.
"Vốn là chuyện này nghĩ chờ qua hết tết tôi mới nói đến, nhưng nếu những người thân thích này của tôi đã không chờ được, dứt khoát đem chuyện này nói ra luôn."
Ninh Tây đứng lên, quay đầu nhìn Trương Thanh Vân nói,
"Trương ca, xin lỗi."
Cô biết chuyện này sẽ gây ra không ít ảnh hưởng tới công ty giải trí Cửu Cát, nhưng nếu không báo cảnh sát, không đem nhiều chứng cứ trình lên, thì sẽ không được dư luận chú ý.
Năm đó chỉ cô chỉ mới mười bảy tuổi, vì muốn tránh đám người thân thích kia mà bỏ qua khoản bồi thường cho cái chết của bà, còn có nhà ở bà mẹ để lại cho cô, chính là chờ đợi đến ngày hôm nay.
Mười bảy tuổi mất ba mẹ, người dám hộ là cô ruột, năm đó để cho cô ruột ký tên đồng ý cho cô xuất ngoại, thì điều kiện chính là bỏ lại hết tất cả. Cũng may bà ấy còn có chút lương tâm cuối cùng, khi cô xuất ngoại cũng cho cô một ít tiền.
Năm đó người đâm vào xe của ba Ninh Tây là một người lái xe, về sau vì có thái độ nhận lỗi, cuối cùng chỉ bị phán quyết không đến mười năm tù giam..
Điều khả nghi nhất là đối phương làm nghề lái xe, lại trong thời gian ngắn đồng ý bỏ ra một số tiền lớn như thế để bồi thường, ai cũng sẽ nảy sinh hoài nghi.
Mẹ của cô không phục phán quyết này của tòa án, đã chống án, thậm chí còn liên lạc một phóng viên, nói về việc hoài nghi người tài xế này không phải là người lái xe gây tai nạn.
Nhưng mấy ngày sau đó nữa, mẹ cô nhảy lầu tự sát, phóng viên kia cũng không còn xuất hiện. Khi đó ông bà nội thay cô tiếp nhận khoản tiền bồi thường không tiếp tục chống án.
Sau khi xuất ngoại cô thường nghĩ, nếu như khi đó cô đã trưởng thành, hoặc vụ việc được chú ý nhiều hơn, nhất định kết quả sẽ không như vậy.
Triệu Hồng ngồi trong xe, nhìn Ninh Tây đang ngồi bên cạnh cầm túi hồ xem chăm chú, có chút do dự nói:
"Ninh Tây, cô thực sự phải làm như vậy sao?"
Chuyện xảy ra nhiều năm như vậy, cho dù có truy tố lại, chứng cứ cũng đã bị thủ tiêu từ lâu, đem chuyện này phơi bày chỉ sợ kết quả cũng không đổi.
"Năm đó có rất nhiều việc tôi không làm được, hiện tại thì có thể rồi, "
Ninh Tây nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ xe,
"Làm sao có thể bởi vì nó quá khó mà buông tha."
"Ninh Tây, em tiến vào giới giải trí mục đích cuối cùng là gì?"
Trương Thanh Vân đột nhiên phát hiện, hắn chưa bao giờ hiểu rõ Ninh Tây.
Ninh Tây không trực tiếp trả lời hắn, mà chỉ nói:
"Sáu năm trước em đã từng về nước, khi đó thử tới cục cảnh sát yêu cầu lật lại vụ án, nhưng vì chứng cứ k đủ nên không thể lập lại bản án."
Trương Thanh Vân nghe nói như thế, trầm mặc xuống.
Sáu năm trước Ninh Tây mới mười chín tuổi. Dựa theo sự hiểu biết của hắn, đó là khoảng Ninh Tây sống gian nan nhất.
Một cô gái mới lớn mười chín tuổi cha ngoài ý muốn qua đời, mẹ lại mắc bệnh trầm cảm tự sát, trên tay không có chứng cứ gì, chạy đến cục cảnh sát báo án, nói mẹ mình không phải tự sát mà là bị giết chết, ai sẽ tin chứ.
Trương Thanh Vân thực sự buồn lòng, không biết buồn vì lí do Ninh Tây tiến vào giới giải trí vốn không phải vì sự nghiệp diễn xuất, hay buồn vì nghĩ tới cuộc sống Ninh Tây đã trải qua.
Có lẽ là vì cả hai lí do đó, chính hắn cũng phân biện không rõ.
Còn có túi hồ sơ trong tay Ninh Tây, những năm nay cô ấy đã phải tốn bao nhiêu sức lực để có được?