Bị anh trai đuổi ra ngoài, Tưởng Hồng Khải cũng không tức giận, cà lơ cà phất đi ra khỏi phòng làm việc của anh trai, đóng cửa lại, sau đó nhếch miệng cười, vung vẩy chìa khoá xe trong tay, tiếp tục đi mua vui hưởng lạc đi.
Sau khi Chu Mạt Lỵ bị bắt không lâu, báo chí đã đăng tin cô ta dùng thuốc phiện nên mới bị bắt, còn kèm theo mấy tấm hình chụp được ở nhà của cô ta.
Mọi người nhìn trong hình, Chu Mạt Lỵ đầu tóc tán loạn, mặt mũi tiều tụy bị nữ cảnh sát giữ chặt, người vốn nghĩ chỉ là tin đồn nhảm thì bây giờ cũng tin tưởng là Chu Mạt Lỵ bị bắt vì hút thuốc phiện.
Ninh Tây cũng không nghĩ tới, mình chỉ thuận tay báo cảnh sát, thế mà lại thành ra như vậy. Chu Mạt Lỵ điên sao, trong nhà lại giấu độc như thế.
Vốn là cô không không hề biết chuyện này, nhưng sau khi Chu Mạt Lỵ bị bắt đi, luôn khẳng định là do Ninh Tây hãm hại cô ta, vì vậy yêu cầu phải bắt giữ Ninh Tây chứ không phải cô ta. Nhưng Ninh Tây là nhân vật của công chúng, Chu Mạt Lỵ tố cáo lại không có nhân chứng, nên để tránh phiền toái, nên cấp trên phái hai người tới tìm Ninh Tây.
Trong một ngày bị cảnh sát tìm tới cửa hai lần, đối với Ninh Tây mà nói, cũng coi như trải nghiệm mới mẻ.
Nhưng cô không có gì để che giấu, khi cảnh sát đặt câu hỏi, đều trả lời rất rõ ràng.
"Cô Chu và tôi mặc dù đều là nghệ sĩ, nhưng khi chúng tôi hợp tác, tôi còn là người mới, có nhiều việc khiến cô Chu không hài lòng, nên sau này cô ấy vẫn không thích tôi. "
Ninh Tây cười cười, nói tiếp.
"Còn muốn biết rõ thì hai người có thể tra trên mạng."
Một cảnh sát nam gật đầu, bọn họ cũng thấy được tính tình của Chu Mạt Lỵ không tốt lắm, mắng người cũng rất lợi hại. Nhìn dáng vẻ tươi cười dịu dàng của Ninh Tây, không biết Chu Mạt Lỵ bắt nạt được cô ấy bao nhiêu lần rồi.
"Cô ấy hôm nay đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, thành thật mà nói tôi thấy rất kỳ quái, nên đã ghi âm cuộc gọi... "
Nói đến đây, Ninh Tây ngượng ngùng cười cười,
"Đáng nhẽ ra tôi không nên làm vậy, chỉ là cô Chu đối với tôi.... Nên tôi cũng có chút sợ hãi."
Cảnh sát nam kia tiếp tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nghe nói trong giới giải trí rất phức tạp, Ninh Tây đề phòng như thế cũng hết sức bình thường.
"Ninh tiểu thư có thể cho chúng tôi nghe đoạn ghi âm đó được không."
"Được."
Ninh Tây không hề do dự đưa di động của mình cho nữ cảnh sát.
Nữ cảnh sát lại không nhận lấy điện thoại di động của Ninh Tây, cuời nói:
"Ninh tiểu thư, cô chỉ cần mở đoạn ghi âm cho chúng tôi nghe là được rồi."
Ninh tiểu thư này cũng thật thoải mái, cô ấy là nghệ sĩ,, lại tùy tiện đưa điện thoại cho họ.
"Ồ, xin lỗi, tôi mở cho hai người nghe. "
Ninh Tây mở di động, tìm đoạn ghi âm, mở to âm thanh cho hai cảnh sát kia nghe một lần.
Hai cảnh sát khi nghe xong, trong lòng nghĩ, chỉ sợ đây không đơn giản là giấu vụ án giấu độc hại người. Nhưng bọn họ không có biểu hiện ra ngoài, sau khi lấy bản sao của đoạn ghi âm từ đi động của Ninh Tây, còn yêu cầu Ninh Tây không xoá đoạn ghi âm đi, cũng không sửa chữa bất cứ điều gì, sau này đưa nó ra làm chứng còn phải kiểm ta xác nhận là nó không bị cắt nối chỉnh sửa.
Ninh Tây không chút suy nghĩ lập tức đáp ứng.
Tiền hai người cảnh sát ra cửa, tâm tình Ninh Tây rất tốt, rót cho mình lý nước, ngồi trên ghế sô pha chậm rãi uống từng ngụm, trên mặt là nụ cười thỏa mãn, cô nên cảm ơn Chủ Mạt Lỵ đã gọi điện thoại cho cô, mới có chuyện tốt thế này đây.
Giấy không giấu được lửa, chỉ cần cứ từ từ điều tra từng chút, mạnh mối nhất định sẽ có thôi.
"Ông chủ, "
Từ Châu từ trong phòng làm việc thò đầu ra, thấy Thường Thời Quy cầm áo khoác trong tay, đang chuẩn bị rời đi, vội vàng nói,
"Vừa rồi thư kí chủ tịch tập đoàn Khúc thị đưa giấy mời tới nói muốn mời anh tối ngày mai tham gia tiệc công ty họ."
Khúc gia và Tưởng gia quan hệ cũng không tốt, hiện tại tin tức Đào Mẫn Á và Tưởng Viễn Bằng ly hôn đã sớm truyền ra ngoài, Khúc gia lại cố tình lôi kéo quan hệ với Thường gia. Từ góc độ nào đi nữa thì Khúc giá đang đả kích Tưởng gia, hơn nữa còn rất tận lực mà đả kích.
Thường Thời Quy nhận lấy giấy mời, giấy mời được viết tay, đầu đề ghi tên của Khúc lão già. Nếu như đầu đề ghi tên của ai đó là con cháu của Khúc gia, Thường Thời Quy có thể không đi, nhưng giấy mời này lại ghi tên của Khúc lão gia, Thường Thời Quy không thể không nể mặt, nhất định phải tham gia.
"Tôi biết rồi."
Thường Thời Quy gật gật đầu, đem giấy mời cất đi trong tay, quay đầu đi vào thang máy.
"Ba, Thường Thời Quy lần này sẽ đến sao?"
Khúc Nguyên Bách đối với việc cha mình tự tay viết thư mời Thường Thời Quy không quá ủng hộ, Thường Thời Quy rất lợi hại, nhưng dù sao ba hắn cũng là trưởng bối, trưởng bối viết giấy mời cho hậu bối, còn ra thể thống gì nữa?.
"Nguyên Bách, ba biết con từ trước đến nay tâm cao khí ngạo, so với mấý đứa con nhà giàu chơi bời lêu lổng ưu tú hơn rất nhiều, nhưng con quá kiêu ngạo, "
Khúc Phụ lắc đầu thở dài nói,
"Chúng ta là thương nhân, nếu muốn trở thành một thương nhân thành công, con phải rõ, khi nào thì nên kiên quyết, khi nào nên cứng rắn, khi nào phải khiêm tốn lễ độ. Người như Thường Thời Quy, cũng coi là người xuất sắc nhất mấy đời này của Thường gia. Cậu ta từ trước tới nay bên cạnh chỉ có xuất hiện một nữ diễn viên, nhưng trong Thường giá có ai dám bắt bẻ. Khúc gà chúng ta và Thường giá từ trước đến nay không thù không thân, lấy danh nghĩa của con mời tới, cậu ta sẽ tới sao?".
Khúc Nguyên Bách nghe vậy cúi đầu xuống không nói gì thêm.