Có vài người cho rằng đàn ông chỉ thích mấy cô gái đẹp, thực ra không phải hoàn toàn như thế. Người đàn ông biết thưởng thức phụ nữ thì so với tướng mạo xinh đẹp thì nội hàm càng làm cho đàn ông mê muội hơn. Ninh Tây toàn thân tràn đầy khí chất lại chút bí ẩn, khiến cho đàn ông hiếu kì muốn tìm hiểu.
Ban đầu chỉ là sự hiếu kì, khiến đàn ông cảm thấy hứng thú làm quen, nếu như vậy thì cách tình yêu cũng không xa nữa.
"Cậu ấy đúng là tuổi trẻ tài cao, tác phong nhanh nhẹn, chú Khúc dạy con thật tốt."
Thường Thời Quy nhận lý rượu từ tay của Khúc lão già, nâng ly rượu đụng vào ly Rio đối phương, còn không khen tặng ít câu đối với Khúc Nguyên Bách.
"Đâu có, đâu có, Thường tiên sinh khen trật rồi."
Cha Khúc cười ha hả, sau đó quay lại nói với Khúc Nguyên Bách,
"Mời Thường tiên sinh vào trong. Nguyên Bách, tiếp đón Thường tiên sinh chủ đáo."
Thường Thời Quy gọi ông là chú, ông cũng không thể coi Thường Thời Quy là cháu được, bây giờ Khúc gia đang muốn nhờ cậy đối phương, nếu còn bày ra vẻ trưởng bối lúc này thì chỉ có hỏng việc.
Sau khi Khúc lão gia rời đi, Ninh Tây thấy không ít người già lẫn người trẻ chạy tới chào hỏi Thường Thời Quy, cô là bạn gái của Thường Thời Quy, đứng bên cạnh cũng được người ta khen cho mặt mũi nở hoa.
Được một lát thì Ninh Tây không chịu được nữa, dứt khoát mặc kệ Thường Thời Quy, tự mình tìm một chỗ yên tĩnh ngồi một chút.
Nhưng bây giờ cô đã kèm theo cái mác là " bạn gái Thường Thời Quy ", nên việc tìm một nơi yên tĩnh để ngồi cũng không dễ dàng. Chỉ mới ngồi một lát, đã có mấy người phụ nữ chạy tới tiến hành công cuộc chào hỏi xã giao.
Những người phụ nữ thuộc tầng lớp thượng lưu lúc giao tiếp thì mỗi động tác, mỗi câu nói đều thể hiện khí chất, cũng làm đối phương sinh ra hảo cảm, cho dù là lần đầu gặp gỡ cũng sẽ không khiến đối phương lúng túng.
Có thể thấy những người phụ nữ này muốn nịnh nọt ai cũng rất dễ dàng, chỉ là họ có muốn hay không thôi.
"Cô là Ninh Tây?"
Người phụ nữ trước mặt Ninh Tây không được thân thiện, thậm chí còn có chút cao ngạo, ánh mắt Ninh Tây quét qua những người khác đang đứng vây quanh người phụ nữ kia, mấy người này lập tức tránh đi ánh mắt của cô, có người còn tìm cớ tản đi.
Ninh Tây nhìn thẳng người phụ nữ đối diện, người phụ nữ này nhìn khoảng trên 40 tuổi, nhưng đoán chừng tuổi thật phải lớn hơn vẻ bên ngoài. Bà mặc một bộ sườn xám bằng tơ lụa hoạ tiết hoa mẫu đơn, nhìn rất xa hoa quý phái, Ninh Tây đoán người này có thể có quan hệ thân thích với Thường Thời Quy, nếu không tuyệt đối sẽ không bày ra dáng vẻ của trưởng bối tới hỏi han đến cô, Ninh Tây rũ mắt xuống, đại khái đoán ra thân phận người đối diện.
Thường Cầm thấy Ninh Tây chỉ nhìn mình mà không trả lời, nhíu mày, Thường Thời Quy tìm được cô bạn gái này không biết lễ phép căn bản là thế nào sao?
Bà vuốt vuốt áo choàng trên người, khẽ hất cằm lên nói:
"Thời Quy cũng thật là, dẫn theo cô tới đây, cũng không tới chào hỏi trưởng bối một tiếng."
Ninh Tây nghe vậy, cúi đầu ngượng ngùng mỉm cười:
"Chào cô ạ."
"Ừ."
Thường Cầm miễn cưỡng ừ một tiếng, trên thực tế bà hơi bất mãn với cô gái được gọi là bạn gái của Thường Thời Quy này. Với thân phận của Thời Quy, muốn một cô bạn gái như thế nào mà không được, lại muốn theo đuổi một cô diễn viên, đây không phải là khiến Thường gia thành trò cười sao?
Cũng không biết chị dâu nghĩ thế nào, chuyện này quá hoang đường như thế, cũng không đứng ra khuyên can, chẳng lẽ bà ấy thực sự để Thời Quy cưới một nữ diễn viên vào cửa?
Nhìn ngang nhìn dọc, Thường Cầm thấy Ninh Tây quá mức xinh đẹp, nhưng hoàn toàn không thích hợp làm phu nhân cao quý của Thường gia. Cũng may bà còn nhớ đây là đâu, mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng cũng không muốn làm ra việc gì khiến người ngoài chê cười.
"Nếu đã Thời Quy thích cô, về sau cô cũng nên bỏ nghề diễn đi. Giới giải trí nhiều thói hư tật xấu, liền đừng mang tới cho Thường gia rắc rối."
Ninh Tây ngẩng đầu, cười tủm tỉm nhìn Thường Cầm:
"Không biết cô nói thói hư tật xấu, là ý gì ạ?"
Thường Cầm nghĩ, còn có thể là gì, giới giải trí ngổn ngang scandal, còn có thân thích của Ninh Tây cũng phiền toái, tốt nhất nên xử lý sạch sẽ, đỡ sau này liên lụy đến Thời Quy, cũng ảnh hưởng tới Thường gia.
Nhưng những ý nghĩ của bà không thể nói ra, bởi vì bà nhìn Ninh Tây cười dịu dàng ở trước mặt, lại cảm thấy trong lòng có chút chột dạ, không dám nói thêm nữa gì nữa.
"Chị Ninh Tây, "
Đào Thận Ngôn cầm ly rượu đi đến bên cạnh Ninh Tây, "
Em thấy Thường ca bị môt đống người vây quanh, đoán là chị chạy trốn ở nơi yên tĩnh hơn, quả đúng là vậy thật. Sau khi Đào Thận Ngôn cụng ly rượu với Ninh Tây coi như chào hỏi xong, lúc quay đầu mới nhìn thấy Thường Cầm:
"Dì Thường Cầm, gì cũng ở đây sao?"
Nhận ra đây là đứa cháu trai bên nhà mẹ đẻ, Thường Cầm miễn cưỡng cười cười:
"Khó gặp được bạn gái Thời Quy một lần, nên lại nói chuyện với cô ấy vài câu thôi."
Đào Thận Ngôn gọi Ninh Tây là chị, chẳng nhẽ đã coi cô ấy là chị dâu? ở
Thường Cầm có đôi khi không hiểu chị dâu nhà mình, con mình tìm một cô bạn gái như vậy mà cũng không hề nóng nảy, thậm chí còn để cho cháu nhà mình coi một nữ diễn viên là chị dâu, đây đúng là điên khùng mà!