Sớm biết rằng chuyện sẽ đi đến bước này, hắn sẽ không an bài Chu Mạt Lỵ làm mồi Ninh Tây mắc câu. Cho tới bây giờ, hắn vẫn hoài nghi Ninh Tây có biết thực sự người gây tai nạn khiến cha cô ấy tử vong là Tưởng Hồng Khải, mà không phải là người lái xe đó.
Nếu như cô ta không biết, vì sao phải tra lại vụ án từ nhiều năm trước. Nếu như cô ta biết rõ, vậy khi Chu Mạt Lỵ cố ý nhắc tới hai cái tên Tưởng Hồng Khải và Trần Trân Trân, lại bình tĩnh như thế.
Nếu như việc cô ấy bình tĩnh chỉ là ngụy trang, vậy thì Ninh Tây kia.... thật đáng sợ.
Thường Thời Quy giơ túi hồ sơ trong tay lên, mặt không chút thay đổi nói,
"Hy vọng việc như thế này sẽ không có lần sau, tôi không thích nhất là người ỷ thế hiếp người, còn bắt nạt người yêu của tôi."
"Thường tiên sinh coi cô ấy như người yêu, nhưng cô ấy có coi Thường tiên sinh như người yêu không?"
Trong lòng Tưởng Viễn Bằng lo lắng đạt đến đỉnh điểm,
"Hiện thời toàn bộ giới thượng lưu, người nào mà chẳng biết đường đường là người cầm quyền của Thường gia lại vì một nữ nghệ sĩ mà móc tim móc phổi chứ."
Nói đến đây, hắn cười nhạo một tiếng,
"Con hát vô tình, Thường tiên sinh không nghĩ tới sao, cô ta nguyện ý cùng cậu lui tới là có mục đích?".
Thường Thời Quy nâng bình trà lấy từ khay một ly trà, tự rót cho mình một ly trà, không đụng đến lý trà mà Thường Viễn Bằng rót sẵn, từ từ uống một ngụm:
"Tưởng tiên sinh muốn nói gì, có thể trực tiếp mở miệng, cái này không có chút mới mẻ nào cả, tôi nghe rất nhàm chán."
Nụ cười trên mặt Tưởng Viễn Bằng không duy trì được nữa:
"Thường tiên sinh không thích người khác ở trước mặt cậu diễn trò, sao lại dễ dàng tha thứ cho Ninh Tây ở trước mặt ngày ngày diễn trò như thế."
Thường Thời Quy đặt chén trà xuống, đứng lên nói:
"Nếu Tưởng tiên sinh không muốn nói, vậy lần sau chúng ta bàn lại."
Nói xong, không thèm nhìn tới Tưởng Viễn Bằng, xoay người muốn đi.
"Cô ta nguyện ý làm bạn gái của cậu, không phải là vì yêu thích gì cậu, mà là muốn điều tra Tưởng gia!"
Tưởng Viễn Bằng thấy Thường Thời Quy muốn đi, cuối cùng cũng nói ra.
Thường Thời Quy dừng bước, quay đầu nhìn về phía Tưởng Viễn Bằng, vẻ mặt lạnh lùng.
Tưởng Viễn Bằng lúc này đã chẳng quan tâm cái khác, tiếp tục nói:
"Kể từ khi cậu và Ninh Tây ở bên nhau, các hạng mục mà Tưởng và Thường gia hợp tác liên tiếp xảy ra vấn đề, khiến cho Tưởng gia tổn thất rất lớn. Đây không phải là trùng hợp, mà là có người bên cạnh Thường tiên sinh thám thính chi tiết hợp tác của chúng ta."
Trên thực tế hắn muốn nói là, làm gì có sự trùng hợp đến thế, mỗi lần gặp sự cố, trách nhiệm đều quy về Tưởng gia, mà bên phía Thường gia lại ảnh hưởng rất nhỏ.
Vốn hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra, biết Ninh Tây và Thường Thời Quy tình yêu càng ngày càng sâu đậm, sau này Tưởng Vân lại bị Thường Thời Quy không chừa chỗ chút mặt mũi, hắn mới tìm thám tử điều tra Ninh Tây. Không điều tra thì thôi, điều tra mới biết được cô gái được Thường Thời Quy dâng cho cả trái tim là con gái của người bị Tưởng Hồng Khải đâm xe vào tử vong.
Còn có cách đây không lâu Đào Mẫn Á không hề báo trước đề đơn ly hôn, thà rằng vạch áo cho người xem lưng khiến toàn bộ giới thượng lưu chê cười, cũng phải ly hôn, kéo tới tận toà án tranh chấp tài sản, thực sự quá khác với tính cách của Đào Mẫn Á.
Hai ngày trước ông mới nghe được tin tức hóa ra có người lạ gửi cho Đào Mẫn Á thư từ gì đó, sau đó Đào Mẫn Á mới đề nghị ly hôn với hắn. Đến cả đứa em trai suốt ngày chơi bời lêu lổng cũng bắt đầu ra ngoài mạnh miệng "cho dù ông ta là đại ca cũng không thể xem thường người khác."
Bao nhiêu năm Tưởng Hồng Khải không làm ra được trò gì nên hồn, nhưng đối với anh trai là ông vẫn luôn tôn kính, sẽ không tự nhiên mà lại có ý nghĩ bất mãn với ông như thế được. lời nói. Chắc chắn là có người ở sau lưng châm ngòi giữa quan hệ anh em của hai người.
Hoài nghi cuối cùng, chỉ có thể là Ninh Tây ở sau lưng giở trò.
Đuôi lông mày Thường Thời Quy khẽ động, nheo mắt nhìn Tưởng Viễn Bằng:
"Cô ấy tại sao phải cố ý nhằm vào Tưởng gia?"
Hắn biết rõ Ninh Tây vì chịu ảnh hưởng của bạo lực học đường, phát sinh rất nhiều bi thương, sau này phát sinh những chuyện kia, hắn cũng đã biết rõ ràng tường tận.
Nhưng hắn lại không biết, Ninh Tây và Tưởng gia còn có ân oán.
Vấn đề này Tưởng Viễn Bằng không trả lời, bởi vì hắn không thể nói chuyện trước đây mà Tưởng Hồng Khải làm ra, huống chi năm đó vì xoá hết dấu vết, chính hắn trực tiếp tới hiện trường xử lý.
Thấy Tưởng Viễn Bằng không lên tiếng nữa, Thường Thời Quy đem túi hồ sơ ném ở trên bàn. Hắn sải bước tiến tới gần Tưởng Viễn Bằng, cầm cổ áo ông ta:
"Tôi hỏi lần nữa, Ninh Tây tại sao lại có ân oán với Tưởng gia?"
Thường Thời Quy sức lực lớn, Tưởng Viễn Bằng nhìn vào ánh mắt lạnh như băng của Thường Thời Quy, hoảng sợ nghĩ đối phương có thể sẽ giết chết mình
Thường Thời Quy nghiến răng:
"Nói!"
"Tám năm trước, Tưởng Hồng Khải say rượu lái xe, không cẩn thận đâm chết cha của Ninh Tây, sau đó tìm tài xế chịu tội thay."
Tưởng Viễn Bằng nói vài câu, mọi chuyện sẽ đẩy lên người Tưởng Hồng Khải.