Sau khi Tưởng Thành nói xong, Thường Thời Quy khẽ nhíu mày:
"Chuyện gì xảy ra?"
Nghe Thường Thời Quy hỏi vậy, vẻ mặt Tưởng Thành có chút phức tạp, hắn trầm mặc một lúc lâu sau, vẫn không nói ra nguyên nhân, chỉ là lắc đầu nói:
"Tình cảm hai người bọn họ ngày càng lụn bại, những năm nay cũng là miễn cưỡng tạm chống đỡ, em đến tìm anh là muốn nhờ anh giúp mẹ em một chuyện. "
Hai người đó đã kết hôn gần ba mươi năm, dính dáng đến không ít vấn đề về tài sản, nếu ly hôn,không thể không suy tính tới phương diện này.
Mẹ hắn cảm thấy những năm nay đã phải nhờ cậy nhà mẹ để quá nhiều, bây giờ sắp ly hôn lại tiếp tục nhờ cậy nữa thì ngại ngùng mở miệng, nhưng thân là con trai bà ấy, nhìn bà ấy hi sinh cho Tưởng gia không ít, không thể để mẹ tay không rời đi được.
Trong nhiều người như vậy, chỉ có Thường ca là người tốt nhất để nhờ cậy.
Thường Thời Quy im lặng không nói, chỉ trầm mặt mở cổng.
Tưởng Thành quay đầu lại, lại thấy Ninh Tây đang đứng ở khúc quanh đường mòn dẫn vô nhà. Trên mặt Ninh Tây không có son phấn, mặc chiếc váy liền thân đứng ở đó không nói một lời.
Nhìn ánh mắt bình tĩnh của cô ấy,Tưởng Thành lại cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
"Tây Tây, "
Thường Thời Quy thấy Ninh Tây xuống lầu,cười nói,
"Bữa trưa muốn ăn gì?"
Ánh mắt Ninh Tây quét qua người Tưởng Thành, rồi mới nhìn Thường Thời Quy, ánh mắt toát ra vài phân vui vẻ:
"Tùy tiện ăn một chút gì đó là được rồi, bữa sáng em ăn hơi trễ, bây giờ còn chưa đói."
Thường Thời Quy gật đầu:
"Vậy anh gọi cho khách sạn gần đây làm vài món em thích, lát nữa họ đưa tới đây."
"Được, "
Ninh Tây vào nhà, đi đến phòng bếp rót một ly nước, sau đó thận trọng nhìn Tưởng Thành gật đầu chào,
"Các anh muốn tán gẫu, em không quấy rầy nữa."
Ninh Tây bước được mấy bước đi lên cầu thang, chợt nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn Thường Thời Quy nói,
"Buổi chiều em mời Julianna và Hoult ăn cơm, anh cùng đi nhé."
Thường Thời Quy không chút suy nghĩ liền đáp ứng.
Ninh Tây cười cười, khóe miệng cong lên, khóe mắt quét qua người Tưởng Thành, cuối cùng không nói thêm gì nữa, quay đầu trở về thư phòng.
Tưởng Thành không nghĩ tới hai người ở chung như vậy, hắn sững sờ hồi lâu mới nói:
"Thường ca và cô ấy tình cảm rất tốt nhỉ. "
Trăm nghe không bằng một thấy, hắn không nghĩ tới Ninh Tây đối mặt với Thường ca lại là thái độ như vậy.
Năm đó Trần Trân Trân gả đến Tưởng gia, khi nào cũng phải cẩn thận, muốn nói một câu cũng phải nghĩ thật kĩ rồi mới lên tiếng. Ninh Tây ngược lại thì phóng khoáng, giống như trong mắt cô Thường ca chỉ là người đàn ông bình thường, mà không phải là người cầm quyền tập đoàn Thường thị.
Thường Thời Quy không phản ứng với mấy lời này, mà trực tiếp hỏi:
"Dì thực sự quyết định ly hôn?"
Thường Thời Quy không muốn nói về Ninh Tây, Tưởng Thành hết sức thức thời không nhắc lại chuyện của hai người,
"Tối hôm qua mẹ em đã chuyển ra khỏi Tưởng gia,..."
Hắn dừng một chút, sau đó nói:
"Hai người bọn họ những năm gần đây thường xuyên khắc khẩu, quan hệ hôn nhân sớm chỉ trên danh nghĩa. Lần này mẹ em quyết định ly hôn, cho nên em mới muốn nhờ Thường ca giúp việc này."
Thường Thời Quy nâng ly trà lên nhấp một ngụm, ánh mắt quét một lượt trên người Tưởng Thành, gật đầu:
"Muốn làm theo trình tự, hay phải dùng đến thủ đoạn".
Tưởng Thành cười khổ,
"Chuyện này sợ cũng không ít người đã biết, nếu có thể làm đúng quy trình thì chắc chắn không cần dùng thủ đoạn rồi."
"Anh hiểu, anh sẽ lo liệu tốt đoàn luật sư trợ giúp cho dì, "
"Trở về nói với bà ấy, Đào gia và Thường gia sẽ không trơ mắt nhing bà ấy bị người khác bắt nạt."
"Cảm ơn Thường ca, "
Tưởng Thành đứng dậy, lại cúi đầu nói cảm ơn Thường Thời Quy.
"Trước kia em không hiểu chuyện, có gì không đúng, em nhận lỗi với anh."
Từ nhỏ đến lớn ba hắn thường xuyên không ở nhà, muốn gặp ba hắn thực sự rất khó, mẹ hắn ở nhà thường dạy hắn viết chữ, chỉ là hắn càng lớn càng không tiến bộ, khiến mẹ hắn thất vọng. Nhưng hiện tại, hắn lầ con trai, khôgn đứng về phía bà ấy thì còn có ai đứng về phái bà ấy đây?
"Em biết sai là tốt rồi, "
Thường Thời Quy đặt chén trà xuống, giọng bình tĩnh nói,
"Sau này từ từ thay đổi, đừng làm dì thất vọng nữa."
"Vâng, "
Tưởng Thành gật đầu, cắn cắn hàm răng.
Kỳ thật mẹ hắn và ba ly hôn cũng là điều tôts, trước kia có một số chuyện mà ba hắn đã làm, hiện giờ hắn nhớ lại, cảm thấy chán ghét vô cùng.
Vừa lúc đó, nhân viên khách sạn đưa bữa trưa đến, Thường Thời Quy nói với Tưởng Thành:
"Ở lại dùng cơm trưa luôn đi, ngồi ở đây chờ một lát, anh lên lầu gọi Ninh Tây."
Tưởng Thành gật đầu, hắn cũng muốnnhân cơ hội này, nói xin lỗi với Ninh Tây.
Ninh Tây cất sách trên giá sách, chậm chạp duỗi lưng, những cuốn truyện cẩu huyết về tổng tài bá đâọ và tiểu bạch thỏ dù không có gì cuốn hút mới mê, nhưng đọc nhiều rồi cũng thành thói quen thôi.
"Cốc cốc, "
Thường Thời Quy gõ cửa thư phòng, gọi:
"Tây Tây, xuống ăn cơm nào."
"Được, "
Ninh Tây quay đầu lại nhìn Thường Thời Quy đang đứng ở cửa, đi nhanh hai bước đến bên cạnh hắn, nhìn hắn cười cười.
Hai người cùng đi xuống lầu, Ninh Tây thấy Tưởng Thành đang rất quy củ ngồi trên sô pha, thái độ kiêu căng trước kia biến mất không còn thấy tăm hơi, so với trước kia thì như hai người khác nhau.
"Chị Ninh Tây."
Tiếng gọi này của Tưởng Thành yếu ớt như ruồi muỗi.
Ninh Tây giống như cười mà như không cười liếc hắn một cái, gật đầu đi về phía hắn. Thấy cô như vậy, Tưởng Thành thở phào nhẹ nhõm trong lòng, hắn còn nghĩ Ninh Tây sẽ nhân cơ hội này châm chọc khiêu khích hắn, may mắn côc đã không làm vậy.
Một bữa cơm ăn rất thật bình tĩnh, cho đến khi gần kết thúc, Tưởng Thành hướng về phái Ninh Tây giơ ly lên:
"Chị Ninh Tây, trước kia em đã có thái độ không tốt với chị, thực xin lỗi."
Ninh Tây để đũa xuống, cũng cầm ly lên, cười nói:
"Dựa theo tuổi thật, cậu còn hơn tôi mấy tháng. Nhưng có Thupngừ Thời Quy ở giữa, cậu gọi tôi một tiếng chị, tôi sẽ nhận. Còn những chuyện trước kia... Cậu sinh ra đã là công tử con nhà giàu, chướng mắc mấy diễn viên như tối cũng hết sức bình thường, tôi cũng không để ý mấy cái này, dù sao mấy lần cậu tìm tôi gây sự, cũng bị tôi nói cho đến khi ôm cục tức im lặng mà trở về, cho nên thành ra tôi cũng chả tổn hại gì."
Tưởng Thành lập tức gượng cười, Ninh Tây... mấy lời này cũng quá thành thật rồi.