Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua, Tư Minh Châu gần như đã bình phục.
“Công chúa, bệnh của người thật sự không có gì không ổn, tiểu nữ không cần tới đây nữa!” Lý Vạn Thư đau đầu, mỗi lần đến, Tư Minh Châu đều tìm đủ cớ, kéo dài hơn nửa ngày.
Tư Minh Châu nhàn rỗi, nhưng cô thì không!
“Thật ư? Sao ta thấy tệ thế này! Dạ dày của ta đôi khi hơi đau!” Tư Minh Châu giả vờ nói, lúc ngẩng đầu đã thấy Lý Vạn Thư đang nhìn chằm chằm vào mình.
Công chúa sắc mặt có chút không được tự nhiên, không dám nhìn thẳng Lý Vạn Thư.
“Công chúa, nếu như người cảm thấy khó chịu ở chỗ nào đó, có thể gọi thái y, trong cung có rất nhiều ngự y, tiểu nữ tới đây nhiều như vậy, đồng nghĩa với vệc bệnh trạng của Công chúa kéo dài, sẽ không tốt đâu!” Lý Vạn Tư mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt Tư Minh Châu.
“Ngươi không ở lâu hơn được sao? Ngươi có phải trong lòng vẫn còn để bụng chuyện hôm đó?”
Tư Minh Châu ngừng giả vờ, buồn rầu nhìn Lý Vạn Thư.
“Tiểu nữ không nhớ!” Lý Vạn Thư không biết nên cười hay nên khóc.
“A, sao lại khách sao như vậy, ta đã nói với ngươi là chúng ta không khác nhau là bao , ngươi cứ gọi ta là tỷ nhé!” Công chúa chớp mắt, chờ Lý Vạn Thư gọi mình là chị.
“Công chúa, chúng ta tuy có chút giống nhau, nhưng tiểu nữ lớn tuổi hơn Công chúa!” Lý Vạn Thư cực kỳ nói không nên lời.
“Được rồi, tỷ thì tỷ!” Tư Minh Châu vui vẻ mỉm cười: “Thư tỷ!”
Trong cung cô có rất nhiều chị em, nhưng không có ai trong số họ thành tâm, bởi vì cô xuất thân là dân thường, mẹ ruột lại có thân phận đặc biệt, ngoại trừ cha ra, rất nhiều người trong cung đều coi thường cô, âm thầm nói xấu sau lưng cô.
Lý Vạn Thư nghe xong trợn mắt, làm chị gái của Công chúa?
Nhìn nụ cười ngọt ngào của Tư Minh Châu, cô không đành lòng từ chối.
Trong khoảng thời gian ra vào cung, cô và Tư Minh Châu có thể nói là rất hợp nhau, Tư Minh Châu không hề kiêu căng mà khá ngây thơ và giản dị!
“Thư tỷ?” Không thấy Lý Vạn Thư đồng ý, cô ấy cảm thấy khá lo lắng.
Khi thấy Lý Vạn Thư mỉm cười, cô thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy cánh tay Lý Vạn Thư: “Ngoại trừ cha ra, ta nguyện ý ở bên cạnh tỷ, đến khi nào tỷ đuổi đánh mới thôi!”
Tư Minh Châu cảm thấy Lý Vạn Thư sẽ không làm tổn thương cô, trực giác của cô rất chính xác, trong thời gian ở bên nhau, cô rất thích Lý Vạn Thư.
Lý Vạn Thư suy nghĩ một chút, phát hiện quả thực Tư Minh Châu rất dũng cảm, nếu không ngày đó đã không trêu chọc Tư Không Quyết!
“Thư tỷ, chờ ta khỏi bệnh, ta sẽ xuất cung ra ngoài chơi với tỷ!” Tư Minh Châu cười ranh mãnh, cô rất nóng lòng muốn rời cung.
Hậu cung giống như xiềng xích của nhà tù, có lúc bị khóa chặt đến mức cô không thể thở được.
Lý Vạn Thư mi mắt giật giật, Tư Minh Châu tính tình ngang ngược, nếu ra ngoài sẽ gây ra phiền phức, cô đành phải an ủi Công chúa: “Minh Châu! Ngoài kia có rất nhiều người xấu, người rất dễ bị thiệt thòi nếu ra ngoài.
”
“Có thể nhiều hơn trong cung sao? Ai cũng chờ chực hãm hại vu oan để ta chịu khổ!” Tư Minh Châu nhếch môi nói.
Trong cung chỉ có Hoàng thượng thực sự yêu thương cô!
“Dù sao ta vẫn còn phụ hoàng! Ta đảm bảo hai chúng ta sẽ không gặp rắc rối gì!” Tư Minh Châu tự tin nói.
Lý Vạn Thư không nói gì, cô hiểu ý của Tư Minh Châu, nếu cô gặp khó khăn, thì Tư Minh Châu chính là lá chắn, mà tường thành vững chãi trước mặt Tư Minh Châu chính là Hoàng thượng.
Sau khi thoát khỏi Tư Minh Châu, Lý Vạn Thư tinh thần sảng khoái bước ra khỏi cung, hiện tại cô đang đợi Hoàng thượng ban cho mình một tiệm thuốc, sau đó mới có thể trổ tài!
Đến lúc đó, cô sẽ mời ông ngoại đến hỗ trợ , cô biết ông ngoại cả đời yêu thích y thuật, so với trong cung, ông ngoại cô thích chữa bệnh bên ngoài hơn, nhưng có những quy tắc hạn chế khiến ông từ bỏ việc chữa bệnh tại nhà.
Lý Vạn Thư đã lâu không gặp ông, từ khi rời cung đến nay cô vẫn chưa đến thăm ông lần nào!
Nghĩ vậy, Lý Vạn Thư quyết định đi thăm ông Thẩm.
“Con còn biết mình là con cháu Thẩm gia, còn biết đến thăm ông già này!” Thẩm Thanh nhìn thấy Lý Vạn Thư, hờn dỗi trách móc.
“Đương nhiên rồi, ông ngoại là người con kính trọng nhất!” Lý Vạn Thư mỉm cười, ông ngoại cô đã khác với kiếp trước, ông từng rất nghiêm khắc với cô, nhưng cô không nghe lời cũng không làm theo ý ông.
Bây giờ ông không cần nghiêm khắc, cô cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời ông.
“Haha, miệng lưỡi thật trơn tru!” Thẩm Thanh cười lớn, từ khi Lý Vạn Thư trở nên vâng lời, tâm tình ông mỗi ngày đều rất tốt.
“Có chuyện gì mà vui vậy, từ trong nhà con có thể nghe thấy đấy!” Thẩm Nam đẩy xe lăn tới, trên mặt mang theo nụ cười.
“Biểu tỷ!” Lý Vạn Thư mỉm cười chạy tới, tự mình đẩy Thẩm Nam.
“Tỷ biết ngay mà, duy chỉ có muội tới thì ông nội mới vui như vậy!” Thẩm Nam mím môi mỉm cười, nói thật, cô rất biết ơn Lý Vạn Thư, trước đây ông nội cô luôn buồn bã, nhưng bây giờ ông mỗi ngày đều vui vẻ, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.
Cô biết chính Lý Vạn Thư đã giúp ông trở nên như bây giờ.
“Trước đây con dại dột, nhưng từ giờ sẽ không bao giờ mù quáng nữa!” Lý Vạn Thư mỉm cười, nghĩ đến kiếp trước, cô rất muốn tự tát cho bản thân tỉnh ra.
Câu nói này khiến mắt Thẩm Thanh ươn ướt, cuối cùng những cố gắng của ông cũng không uổng công vô ích.
Thẩm Thanh mỉm cười gật đầu, mẹ cô trên trời hẳn là cũng yên tâm.
“Thư nhi, đường khâu của con chuẩn đấy!” Thẩm Thanh có chút hứng thú với bí mật trong chiếc vòng tay.
Chính Lý Vạn Thư đã nói cho Thẩm Thanh biết về chiếc vòng tay máu, không hề có ý giấu giếm ông hay Thẩm Nam.
Cô phát hiện ra rằng trong chiếc vòng tay máu còn có nhiều bí mật hơn!
“Tốt lắm, tổ tiên đã phù hộ!” Thẩm Thanh hưng phấn đến vái lạy tổ tiên, nhưng trong lòng ông cũng không khỏi lo lắng,
Khi đó, người phụ nữ lạ đó vang danh khắp nơi, nhưng cuối cùng,…
“Ông ơi, Thư nhi xin lỗi, là con không nói cho ông biết mà tự mình làm.
”
“Không sao, y thuật của Thẩm gia chúng ta không cần giấu diếm, chỉ cần dùng đúng cách sẽ mang lại lợi ích, nếu con có vấn đề gì có thể đến tìm ông.
Chỉ cần ông ngoại còn sống, ông nhất định sẽ bảo vệ con.
” Thẩm Thanh hơi nheo mắt lại, trước đây là do ông suy nghĩ quá nhiều, nhưng rốt cuộc mọi chuyện đều phải thuận theo tự nhiên!
Lý Vạn Thư mỉm cười, đây là ông ngoại của cô, nhưng lần này cô không cần ông bảo vệ mình, chỉ cần cô bảo vệ ông là đủ rồi.
Lý Vạn Thư ở chơi một lúc cũng phải ra về.
“Thư nhi, ngày mai biểu tỷ muốn đi thắp hương cho cha mẹ, muội có muốn đi cùng tỷ không?” Thẩm Nam gọi Lý Vạn Thư, xấu hổ nói.
Lý Vạn Thư mỉm cười: “Không vấn đề gì, tỷ đợi muội, ngày mai muội sẽ đến sớm!”
“Được, tỷ sẽ đợi!” Thẩm Nam hiểu ý mỉm cười.