Sáng sớm hôm sau, Thẩm Nhược Kiều lặng lẽ ra khỏi nhà lúc 5 giờ.
Lúc này, Thẩm Quốc Đống và Tống Tuyết Bình vẫn còn đang ngủ.
May mắn là cô có phòng riêng, nên trừ khi có việc, người nhà không bao giờ làm phiền cô khi cô ngủ dậy muộn.
Cổng chính của khu nhà còn chưa mở, Thẩm Nhược Kiều liền trèo tường ra từ cửa sau.
Cô dùng một cái thang gấp mua từ hệ thống –một món hàng ngẫu nhiên mà hệ thống bày bán.
Trước đây, Thẩm Nhược Kiều còn nghĩ rằng cái thang này chẳng có ích gì, nhưng bây giờ, nó thực sự quá hữu dụng! Dù là để đi đánh người hay âm thầm làm giàu, đều không thể thiếu.
Cô tìm một chỗ không người, đeo đôi găng tay sinh học giả lập và kích hoạt thẻ cải trang thành nam giới, rồi thay đồ chỉ trong một nốt nhạc.
Thẩm Nhược Kiều lấy ra chiếc xe đạp, buộc chặt cái giỏ trống, rồi đạp xe hướng về phía chợ đen.
Hôm qua cô đã nghe ngóng kỹ càng, hôm nay điểm tụ tập của chợ đen vẫn ở ngay đối diện ga tàu, nhưng ngày mai sẽ chuyển ra ngoại ô, tại khu rừng nhỏ.
Đó chính là khu rừng nơi cô xuyên không tới, nơi Hứa Minh Đông và Tô Tư Tư lén lút gặp nhau.
Ngày mai sau khi đánh Hứa Minh Đông, có lẽ cô sẽ tiện thể ghé qua khu rừng đó xem thử.
Khi Thẩm Nhược Kiều đến chợ đen, vẫn chưa đến 6 giờ, nhưng mùa hè trời sáng sớm hơn nên cô vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ.
Đây là thời điểm an toàn nhất, vì đội tuần tra vẫn chưa đi làm.
Lối vào vẫn là nơi hôm qua cô đã đến.
Người đứng canh gác vẫn là anh chàng cao gầy và gã trung niên mặt mày dữ tợn.
Chỉ khác là hôm nay, thái độ của hai người họ đối với cô đã tôn trọng hơn nhiều.
Họ cũng không kiểm tra kỹ giỏ của cô, chỉ nhìn qua loa vài cái.
Thẩm Nhược Kiều nghĩ thầm, chắc hai người này đã biết chuyện cô đã đánh Lưu Nhị Cẩu và Vương Đại Đầu không thể tự lo cho mình được nữa.
Dù sao chỗ cô đánh họ cũng không cách xa chỗ này, là người quen thuộc địa bàn, chắc chắn họ biết chuyện này.
Thẩm Nhược Kiều cũng không thấy ngạc nhiên.
Gã trung niên mặt mày dữ tợn nhìn thấy trong giỏ của Thẩm Nhược Kiều có bảy tám miếng vải với đủ loại màu sắc, có cả vải dệt, vải bông, và cả vải thô.
Anh ta không nhịn được, lại lên tiếng: “Người anh em, nếu cậu có đường lấy được nhiều vải, có thể hợp tác với chúng tôi.
Đại ca của chúng tôi - Chu gia là người làm ăn rất công bằng, tuyệt đối không để cậu thiệt thòi đâu.”
Trong lòng Thẩm Nhược Kiều hài lòng.
Những miếng vải này là mồi nhử để câu cá lớn, giờ thì cá lớn đã mắc câu rồi.
Thẩm Nhược Kiều nở một nụ cười ngốc nghếch, nói: “Được thôi, để khi nào bán hết lô hàng trong giỏ này, tôi sẽ quay lại tìm anh.
Khi đó anh dẫn tôi đi gặp Chu gia nhé?”
Gã trung niên mặt mày dữ tợn không ngờ cô lại đồng ý nhanh chóng như vậy, vội vàng đáp lời.
Nhìn nụ cười ngốc nghếch của chàng trai trẻ này, gã trung niên cảm thấy hơi rờn rợn.
Nếu không phải hôm qua anh ta đã đi xem náo nhiệt, nhìn thấy cảnh tưởng thê thảm của Lưu Nhị Cẩu và Vương Đại Đầu, anh ta thực sự không tin chàng trai trẻ có vẻ ngoài ngốc nghếch này lại là một cao thủ giấu nghề.
Thậm chí anh chàng cao gầy không dám nói chuyện với Thẩm Nhược Kiều.
Thẩm Nhược Kiều cũng chẳng quan tâm, sau khi đã bàn xong công việc, cô nhanh chóng bước vào chợ đen.
Hôm qua Thẩm Nhược Kiều đã bán hàng cả buổi chiều ở đây, và cô cũng đã nghe ngóng được vài thông tin về Chu gia, đại ca đứng sau chợ đen này.