Nữ Thích Khách Thời Ngụy Tống


"Yên nương, Thập Tứ nương." Nữ tỳ rạng rỡ hạ thấp người thi lễ.

"Đứng lên đi." Mai Yên Nhiên lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng thấm thấm khóe mắt, rồi mới nói với Mai Cửu: "Đây là Văn Thuý, a hoàn do lão thái thái ở Tị Hương Cư phái đến hầu hạ con."

Chưa đợi Mai Cửu lên tiếng, Mai Yên Nhiên đã liếc nhìn Văn Thuý, nhàn nhạt nói: "Cửu Nhi chưa hiểu rõ tình hình trong nhà, sau này phải nhờ Văn Thuý cô nương chiếu cố nhiều hơn."

"Nô tỳ không dám nhận." Văn Thuý vội cúi mình nói.

"Con nghỉ ngơi cho tốt, mẹ đi ngủ một lát." Mai Yên Nhiên nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Mai Cửu, khẽ nói: "Đừng sợ."

Mai Cửu trong lòng bồn chồn lo lắng, nhưng nhìn thấy gương mặt tái nhợt và đôi mắt sưng húp của mẹ, thì lại nuốt lời muốn nói xuống.

Angel nhận thấy rõ sự khác thường trong tâm trạng của Mai Yên Nhiên, nên hiểu rằng việc "trở về nhà" có lẽ không phải là điều gì tốt đẹp.

"Thập Tứ nương đói bụng rồi phải không? Tỳ nữ sẽ bảo người hâm nóng cháo, rồi bưng lên cho người nhé?" Văn Thúy hỏi.

"Ừm." Mai Cửu đáp lại.

Văn Thúy lớn tiếng nói: "Dọn cơm."

Sau đó cô ta đưa tay đặt lên trên cổ tay Mai Cửu, xem xét một lúc, rồi nói: "Thập Tứ nương giờ đã không còn gì đáng ngại nữa rồi, chỉ là lâu ngày không ăn uống gì, chỉ nên dùng những món thanh đạm, dẻo mềm thôi.

Nô tỳ đỡ người dậy nhé?"

Một tỳ nữ mà cũng biết cách bắt mạch, Mai Cửu sửng sốt một lúc lâu mới kịp phản ứng, rồi lúng túng đáp: "Đã...!đã làm phiền rồi."

Mai Cửu từ một người dân thường bỗng chốc trở thành tiểu thư khuê các, thoáng chốc chưa thể thích nghi, đến cả tay cũng không biết nên đặt chỗ nào cho phải phép.

Chốc lát sau, sáu tỳ nữ bưng các đồ dùng rửa mặt vào, giúp Mai Cửu chỉnh trang sơ qua.

Văn Thúy đỡ nàng đi ra phòng ngoài: "Giờ mới qua giờ Ngọ, chưa đến giờ dùng cơm, người tạm ăn trước một ít.

Nếu có chỗ nào sơ suất thì mong người thứ lỗi."

Mai Cửu bối rối gật đầu.

Angel thấy nàng cẩn thận từng li từng tí như vậy, thì không khỏi cười khẩy.

Mai Cửu giật mình, đột ngột dừng bước.

"Thập Tứ nương?" Văn Thúy ân cần hỏi: "Sao vậy?"

Mai Cửu cụp mắt, xua tan nghi hoặc trong lòng, nhẹ nhàng đáp: "Không có gì."

Vì trước đó Văn Thúy đã nói như vậy, nên Mai Cửu tưởng bữa ăn chỉ có cháo, nào ngờ nhìn thấy bàn đầy những món ăn thanh đạm hấp dẫn, thì không khỏi kinh ngạc.

Văn Thúy đứng bên cạnh Mai Cửu, làm như không thấy sự thất thố của nàng, tươi cười gắp thức ăn cho nàng: "Nương tử, nô tỳ không biết khẩu vị của người, nếu người thích món nào xin hãy nói với nô tỳ."

"Ta không kén chọn đâu." Mai Cửu nói với giọng nhỏ nhẹ.

Từ khi nàng lớn lên đến giờ, nằm mơ cũng không dám nghĩ sẽ được ăn những món ngon như vậy, còn có gì mà chê bai nữa chứ?

Hương vị tuyệt hảo của thức ăn lan tỏa trên đầu lưỡi, khiến Angel và Mai Cửu đồng thời sửng sốt.

Sự đói khát của hai linh hồn khiến Mai Cửu không thể giữ ý, nàng ăn ngấu nghiến từng miếng lớn.

"Nương tử dạ dày còn yếu, nên nhai kỹ một chút." Văn Thúy nhắc nhở: "Đừng ăn quá nhiều."

Angel vô thức quay đầu liếc nhìn kẻ ồn ào kia.

Văn Thúy toàn thân cứng đờ, rét run, nhưng ngay lập tức trên mặt lộ vẻ vui mừng kỳ lạ, thái độ càng thêm ôn hòa.

Sau khi no bụng, Angel đột nhiên nhớ ra lúc nãy trong thoáng chốc mình vô tình điều khiển được thân thể của Mai Cửu! Nói như vậy...!mình có cơ hội chiếm hữu cơ thể này sao?

Mai Cửu cố gắng thích nghi với thân phận mới, hoàn toàn không hay biết có kẻ đang ôm ý đồ bất chính.

Văn Thúy mặt mũi hiền hòa, lại thêm cố ý tỏ ra dịu dàng, nên Mai Cửu rất nhanh đã chấp nhận cô ta, thậm chí còn mạnh dạn trò chuyện: "Văn Thúy, đây là đâu vậy?"

"Đây là Mai Trang." Văn Thúy cười giải thích.

"Chỗ chúng ta đang ở gọi là Mai Hoa Lý, tổng cộng hơn hai trăm mẫu đất, còn có một hồ lớn hơn trăm mẫu, tất cả đều thuộc về Mai Trang.

Mai Hoa Lý tổng cộng có 973 người, nhưng phủ chúng ta chỉ có chưa tới 400 người, có 64 vị chủ nhân, giờ Yên nương dẫn người và Thập Ngũ nương về nhà, là thêm 3 vị nữa."

Cô ta nói với tốc độ vừa phải, sau đó lại tiếp tục: "Chưa nói đến tiền viện, trong hậu viện này lấy Sát Vân Cư và Tị Hương Cư của hai lão thái thái làm đầu, Tam phu nhân hiện đang quản gia là con dâu chánh thất bên lão thái thái ở Sát Vân Cư.

Nương tử tạm thời biết đến đây là được rồi."

Mai Cửu chưa bao giờ nghĩ một nhà lại có nhiều người đến vậy, đầu óc rối bời, ngây ngây ngốc ngốc gật đầu.

Văn Thúy thấy nàng hơi mệt mỏi, liền ân cần nói: "Nương tử nghỉ ngơi thêm chút nữa, sáng mai mới có tinh thần bái kiến lão thái thái." Văn Thúy đỡ nàng nằm lên giường, đắp chăn cẩn thận: "Nô tỳ canh ở ngoài cửa, có việc gì thì cứ gọi một tiếng là được."

"Ừm." Mai Cửu rất mệt, nhưng không buồn ngủ lắm.

Tất cả nô tỳ đều theo Văn Thúy lui ra ngoài, trong phòng yên tĩnh trở lại.

Mai Cửu bò xuống giường, lén nhìn ra ngoài, thấy không có ai mới thở phào nhẹ nhõm.

Nàng ngồi xuống mép giường, dò hỏi: "Cô có ở đó không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui