Nữ Thiếu Tướng Thiên Tài

Sau khi Tào Hải Phú đi rồi, Hồ Khải Diệp nói cảm ơn với Tần Vi Nhiên: “Tần tiểu thư, cảm ơn cô. Tôi biết cô làm như vậy là vì muốn dụ người kia ra.”

“Lẽ nào anh không sợ? Có thể vì vậy mà anh mất mạng.”

Hồ Khải Diệp lắc đầu: “Tôi không sợ. Tần tiểu thư, tôi phải cho vợ và con gái câu trả lời. Cho dù vì vậy mà phải trả giá bằng mặng sống, tôi cũng không tiếc. Tôi chỉ hy vọng, nếu tôi gặp chuyện bất trắc, xin Tần tiểu thư thương xót cho vợ con tôi mà giúp đỡ họ.”

Tần Vi Nhiên mặt không cảm xúc nói: “Người nhà của mình thì tự mình chăm sóc, tôi sẽ không nhúng tay vào. Bất quá anh yên tâm, tôi cần anh làm bia đỡ đạn, cho nên tôi sẽ không để anh chết.”

Hồ Khải Diệp kinh ngạc: “Tần tiểu thư, ý cô là…”

“Những lời lúc nãy tôi nói đều là thật, tôi muốn anh làm Tổng giám đốc công ty, toàn quyền xử ly tất cả mọi chuyện trong công ty. Tôi biết thân phận của tôi, nếu tôi ra mặt sẽ gay ra rất nhiều phiền phức. Tôi không muốn phiền toái, cho nên tôi cần người phát ngôn.”

“Tần tiểu thư, cô thực sự tín nhiệm tôi sao?”

“Anh không phải nói mình là người tốt sao? Nếu là người tốt, thì nên biết báo ân. Tôi tin tưởng anh sẽ không phản bội tôi.”

Thời khắc này, Hồ Khải Diệp nhiệt huyết dâng trào, kiên định nói: “Tần tiểu thư, cô yên tâm, đời này, cho dù cố chết, tôi cũng sẽ không phản bội cô.”

Tần Vi Nhiên cười nói: “Không cần anh chết, tôi sẽ để anh sống thật tốt. Cho nên lấy ra tất cả nhiệt tình, tôi muốn anh dẫn dắt Mạt Thế ra toàn thế giới, chỉ được thành công, không được thất bại.”

“Được, tôi đã biết. Tần tiểu thư, tôi nhất định không lầm cô thất vọng.”

“Chờ thân thể anh khỏe lên, tôi còn cần kỹ thuật máy tính của anh hoàn thành hạng mục đầu tiên của Mạt Thế. Dưỡng thương cho tốt.”


Hồ Khải Diệp ngạc nhiên: “Chúng ta không phải là muốn hợp tác với ông chủ Tào sao?”

“Hừm, đây là việc nhỏ. Tôi chính là muốn phát ra tiếng thét kinh người. Công ty của ông chủ Tào sản xuất kim loại, cái này tuy rằng cũng kiếm được tiền, nhưng chưa thể trong một đêm khai hỏa danh tiếng của chúng ta. Tôi muốn cho mọi người nhớ kỹ hai chữ ‘Mạt Thế’ này.”

“Được, tôi nhất định dốc hết toàn lực. Tần tiểu thư, tôi có rất nhiều bạn là hacker, đến lúc đó tôi có thể tìm vài người bạn đáng tin cậy tới đây giúp cô.”

“Ừm, như vậy là tốt. Những chuyện này chờ anh khỏe hẳn rồi chúng ta thương lượng những chi tiết nhỏ. Bây giờ anh nên dưỡng thương cho tốt, không nên để tôi chờ quá lâu.”

“Được, tôi nhất định sẽ dưỡng thương thật tốt.”

Tần Vi Nhiên gật đầu, liền rời đi. Từ lúc tới Đế Hào, Tần Vi Nhiên đã có ý định bước vào giới kinh doanh, chỉ là còn chưa tìm được ứng cử viên phù hợp ra mặt. Hồ Khải Diệp, không thể nghi ngờ chính là lựa chọn tốt nhất. Cô tin tưởng Hồ Khải Diệp nhất định trung thành tuyệt đối với cô. Nếu đã như vậy, cô liền không cần lo tương lai hắn có phản bội cô hay không, cũng coi như bớt đi vài chuyện.

Lam gia quá thực là đại gia, thế nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều. Nếu nói Lam gia cố đầy đủ năng lực đối phó tần gia, như vậy Lam Hà Sinh hoàn toàn không cần nhẫn nhịn đến tận bây giờ. Có một số việc, cô thấy rõ ràng hơn ai hết. Tần Vi Nhiên biết, Tần gia trong quân giới không phải một, hai năm, giao thiệp cùng căn cơ, cô bây giờ không thể so sánh được. Cho nên, muốn đối phó Tần gia, cô phất định phải đứng cao hơn bọn họ, đi xa hơn bọn họ.

Chỉ là quyền lực không đủ, cô còn cần có tiền tài vô số. Coi nhưu là muốn điều động người của quốc gia thì cũng phải nghĩ đến những việc sau đó. Cho nên, hoặc là không làm, mà làm thì phải làm được tốt nhất, chỉ có nắm lấy mạch máu kinh tế mới có thể cân nhắc đến mọi việc.

Sở dĩ Tần Vi Nhiên tự tin như vậy, đó là bởi vì ở mạt thế, cái gì cũng không quan trọng, quan trọng nhất vẫn là khoa học kỹ thuật. Mạt thế không bao giờ thiếu nhân tài, cho nên đâu đâu cũng có nhà khoa học. Khoa học kỹ thuật ở mạt thế có thể nói mà vô cùng hoàn mỹ. Rất may mắn, cô cũng từng học được nhiều kiến thức về mặt này, hơn nữa đối với một ít thiết kế khoa học kỹ thuật, cô hiểu rõ vôc ùng. Muốn chế tạo một sản phẩm có thể khiến cho người ta than phục, đối với cô mà nói thì không quá khó.

Còn chưa tới Cục Quốc An, điện thoại của Tần Vi Nhiên rug lên một chút. Mở ra, nhập password, bên trong có một thời gian, 18:00.

Tần Vi Nhiên nhếch miệng cười nhạt, tăng tốc, đi tới Cục Quốc An.

Ai nấy đều biết hôm nay tầm tình của Thiếu tá Tần rất tốt, trên mặt Tần Vi Nhiên luôn mang theo ý cười đi tới sân huấn luyện. Hiện tại là giờ nghỉ trưa, sân huấn luyện không có nhiều người, chỉ có Minh Thủy và Trung úy Miêu đang tán gẫu với nhau.

Tần Vi Nhiên đi tới: “Hai người không nghỉ ngơi một chút sao?”

Trung úy Miêu có vẻ vô cùng hài long, cười hỏi: “Thiếu tá Tần, cô ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi.”

Minh Thủy cười cười: “Bọn họ đều đi đánh bài rồi, hai chúng tôi không hứng thú, nên không đi.”

Tần Vi Nhiên gật đầu ngồi xuống.

“Thiếu tá tần, sang nay sao cô không đến?”

“Tôi có chút việc.”

“À, ha ha, ở đây chính là như vậy, có chuyện gì thì cũng có thể tự do đi lại. Thiếu tá Tô, cậu nói xem có phải không?”

Minh Thủy gật đầu: “Ừ, nơi này chính là vậy.”


Trung úy Miêu cắn môi, tựa hồ như muốn quyết định chuyện gì đó, nói: “Thiếu tá Tần, Thiếu tá Tô, chúng ta thân thiết như vậy rồi, không bằng tối nay cùng ăn bữa cơm, thế nào?” Nói xong, hắn như chờ mong nhìn Tần Vi Nhiên.

Minh Thủy bất động thanh sắc nhíu nhíu mày, lập tức cười nói: “Tối nay tôi bận rồi, sợ là không được.”

Tần Vi Nhiên cũng lắc đầu: “Tôi cũng không được, đêm nay tôi có hẹn.”

Trung úy Miêu mất mát “ồ” một tiếng, nhỏ giọng nói: “Thiếu tá tần, cô có hẹn với bạn trai sao?”

Tần Vi Nhiên sửng sốt một chút, gật đầu: “Ừm, đúng vậy.”

“Thiếu tá Tần, hôm qua tôi thấy cô, bạn trai cô họ Phó phải không?”

Nếu Trung úy Miêu đã đoán được, Tần Vi Nhiên cũng không có dự định tiếp tục ẩn giấu, cười cười: “Đúng vậy.”

Trung úy Miêu viền mắt ửng đó, đứng dậy: “Tôi… tôi chúc hai người hạnh phúc. Xin lỗi, tôi còn việc chưa làm xong, về văn phòng trước.” Nói xong liền xoay người chạy đi.

Minh Thủy cau mày: “Anh ta yêu cô.”

Tần Vi Nhiên bất đắc dĩ gật đầu: “Có lẽ vậy.”

“Cô định thế nào?”

“Anh ta biết tôi đã có bạn trai. Cứ vậy đi, chắc hai ba ngày nữa là anh ta nghĩ thông thôi.”

Minh Thủy nhìn cô một chút, không nói gì.

Đúng lúc điện thoại Tần Vi Nhiên vang lên, Tần Vi Nhiên vừa nhiinf, là điện thoại của Phó Vân. Tần Vi Nhiên cũng không kiêng kỵ Minh Thủy bao nhiêu, nhận điện thoại trước mặt hắn.


“Chuyện gì?”

“Không có chuyện gì thì không thể tìm em sao?”

“Không có chuyện gì thì tôi tắt đay, tôi đang làm việc.”

“Buổi tối cùng nhau ăn cơm, anh đã đặt chỗ trước.”

“Tối nay không được, tôi có việc.”

“À? Vậy chẳng phải là anh phải hẹn một người ra ăn cơm cùng rồi sao? Nhà anh không có chuẩn bị cơm cho anh.”

“Vậy anh tùy tiện tìm một mỹ nữ nào đó đi ăn với anh đi.”

“Anh sợ em ghen.”

“Tôi rất yên tâm với anh, tôi sẽ không ăn dấm.”

“Vậy thì tốt. Vậy em chú ý an toàn, anh hẹn mỹ nữ ăn cơm đây.”

Tần Vi Nhiên bỏ điện thoại xuống, đột nhiên cảm thấy tâm tình tốt bị quét sạch sành sanh, không khỏi cau mày.

Minh Thủy lẳng lặng nghe, trong mắt có chút tự giễu, có chút đau xót, chỉ tiếc Tần Vi Nhiên còn đang suy nghĩ vì sao mình không vui, nên không để ý tới sự khác thường của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận