Nữ Thổ Phỉ Trứ Danh Mượn Xác Hoàn Hồn Ở Thập Niên 70


Trịnh Kiến Thiết thân hình cao xách Lý Thiết Chùy ốm yếu như xách một con gà con vậy, giọng nói lớn như tiếng sấm làm dầu Lý Thiết Chùy cứ ong ong:“Lý Thiết Chùy, bà mẹ mày có còn phải là người không?”Người thân của nhà họ Tiết cũng không thể nhịn được nữa đứng ra chỉ Lý Thiết Chùy chửi mắng:“Lý Thiết Chùy, có phải ông cảm thấy nhà họ Tiết chúng tôi không có người nữa không? Hôm nay ông dám đánh Tiểu Yến thử xem.

”Nhà họ Tiết tuy không phải là họ lớn nhất của thôn Hồng Tinh, nhưng mà số người cũng không ít, những đàn ông vừa đứng ra, tiếng la cũng kinh động trời đất.

Lý Thiết Chùy vừa nãy còn đang rêu rao ngay lập tức hèn liền, cúi đầu xuống rút vai lại vờ làm con út.

Trương Tái Hoa còn trông chờ Lý Thiết Chùy làm bà ta hả dạ, thấy mọi người đều giận bà ta cũng không dám châm thêm, núp bên cạnh giả chết.

Nhưng bọn họ muốn giả chết, Tiết Linh Yến lại không muốn buông tha cho hai súc sinh này.

Cô nắm lấy tay của em trai đứng lên, lạnh lùng nhìn Lý Thiết Chùy một cái, ánh mắt đó đầy sát khí, hơi thở lạnh lùng cả người làm Lý Thiết Chùy đứng hình.

Con gái ngoan ngoãn bình thường sao lại có ánh mắt đáng sợ như vậy? Ông ta có hơi sợ rồi, có phải mình ép Tiểu Yến quá mức rồi không?“Tiểu Yến…”Lý Thiết Chùy nuốt nước bọt, dịu dàng gọi tên con gái, dỗ dành cô cho qua ngày hôm nay trước rồi tính.

Trực giác nói với ông ta Tiểu Yến hôm nay khác rồi, cô sẽ không nuông chiều người ba này nữa.

Lúc cần nhận lỗi ông ta biết vờ đáng thương hơn ai hết, ngày trước chiêu này cực kỳ hữu dụng với Tiểu Yến, cô lúc nào cũng sẽ nể nang tình cha con.

Ai ngờ Tiết Linh Yến không thèm quan tâm anh ta, ôm lấy em trai nhìn những ông cụ nhà họ Tiết và đại đội trưởng, giọng nói nhè nhẹ trông rất bất lực, rất đau thương, cũng rất-- quyết liệt!“Đại đội trưởng, các ông các bác, các chú nhà họ Tiết, xin hãy làm chủ cho chị em nhà cháu ạ.

”“Được, Tiểu Yến, chú làm chủ cho cháu.

”Trịnh Kiến Thiết vốn là người chính trực, ngày tước Tiết Linh Yến bị hành hạ vốn chưa từng đi kiện, Trương Tái Hoa lại quen thói đóng kịch giả vờ bên ngoài, giống như tốt với hai chị em họ lắm vậy.

Dân không kiện quan không quản, Tiểu Yến đã không nói đương nhiên là ông sẽ không đi quản việc nhà họ Tiết, hôm nay Tiểu Yến đã tìm ông ta làm chủ, việc này ông ta quản chắc rồi.

“Cháu gái à, cháu nói, không cần biết là việc gì nhà họ Tiết chúng ta cũng sẽ làm chủ cho cháu.

”Ông chú hai là trưởng bối có tuổi cao nhất nhà họ Tiết, cũng là người có quyền uy nhất, ông ta mở miệng chống lưng cho Tiết Linh Yến, nghĩ là cả nhà họ Tiết chống lưng cho cô rồi.

Trương Tái Hoa có hơi hoảng rồi, sự đắc ý vừa nãy đã sớm bị hối hận thay thế, bà ta chỉ nghĩ Lý Thiết Chùy có thể làm mình hả dạ, có thể giúp Tiểu Hồng tìm lại danh tiếng.

Sao mà quên được ông ta chỉ là một con rể ở rể của nhà họ Tiết? Trong mắt nhà họ Tiết ông ta không là cái đếch gì cả.

Việc sắp toang rồi…Lý Thiết Chùy còn sợ hơn bà ta, ánh mắt tuyệt nhiên kia của con gái khiến ông ta hoảng loạn, lo lắng cứ áp sát vào bên cạnh Tiết Linh Yến, muốn nói vài lời tốt dỗ dành lại cô.

Trịnh Kiến Thiết còn tưởng ông ta muốn đánh Tiết Linh Yến, trừng mắt một cái, đẩy ông ta ra: “Cút ra.

”Dưới cơn thịnh nộ ông ta cũng không kiềm chế sức, Lý Thiết Chùy bị ông ta đẩy ngồi thẳng xuống đất, đau đến mức cứ ngồi rên rỉ, làm gì còn dám qua nữa, đáng thương nhìn Tiết Linh Yến, hoang tưởng rằng cô còn có thể nể nang tình cha con.

Tiểu An ngoài dòng người phẫn nộ nói với Cố Minh Hành bên cạnh:“Quản đốc, sao lại có loại ba như vậy chứ? Tức đến mức em muốn đánh người.

”Cậu ta và quản đốc đến tìm đại đội trưởng, không ngờ lại nhìn thấy thấy người ba tệ hại như vậy? Thanh niên tức chết đi.

Cố Minh Hành không nói gì, đôi mắt sâu im lặng nhìn bóng lưng ốm yếu kia, cô mặt đầy quyết liệt dẫn em trai đứng đó, trông cô đơn bất lực thế kia!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui