Mùa Thu năm Kiến Bình thứ chín, tiền Thái sư và Trung Thư môn hạ Bình Chương sự - Thôi thị lấy tội danh mưu phản mà bị xét toàn tộc, liên lụy đến bốn dòng tộc, ba mẫu tộc, và hai thê tộc.
Chém đầu thị chúng ở cửa nam Khai Phong phủ, đồng thời hạ chiếu phế Thái tử, giam cầm trong Đông Cung.
Lấy tội thất trách mà điều tra các chức vị trong triều đình, các quan lại ở phủ Chiêm Sự, phường Tả Xuân, phường Hữu Xuân đều bị mất chức hết.
Phán tội Khu Mật Viện sứ cùng Thôi thị đồng mưu ly gián quân thần, mưu hại Thân vương, lấy tội mưu phản mà trị, cắt đi công danh lợi lộc, cả phụ mẫu, thê thất đều bị tru di tam tộc.
Ngày hành hình hôm đó, trên đạo trường vậy mà lại không có một ai dám tiến lên phía trước xem.
Ngăn ngắn mấy tháng trong chuyện quân thần, các tai mắt cùng môn sinh phe phái đều bị trảm theo, còn lại những người có tương giao qua lại hoặc có liên quan đến các tai mắt kia đều bị cách chức hoặc bị chăm biếm, giam vào đại lao mấy tháng.
"Quan gia, đã sắp tới buổi trưa, quan giam chém tới tấu, phạm nhân cũng đã được áp giải tới đạo trường, danh sách đối chiếu cũng không có chỗ nào sơ suất."
Hoàng đế ngơ ngác ngồi ở trong điện, trên ghế tràn đày tro bụi.
Mấy tháng này tóc bạc sinh ra nhiều thêm mà như già đi mười mấy tuổi.
Triệu Từ thấy hắn thờ ơ không nhún nhít liền hướng đến phía Hàn Đồng đang đứng một bên, nói: "Nơi này đã lâu không có ai đến, trên đất tràn đầy bụi bặm, ta cũng không biết nên khuyên quan gia thế nào..."
"Truyền chỉ...!" Hoàng đế đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt trở nên cực kỳ tàn nhẫn nói: "Để cho Thông sự Xá nhân đem chiếu thư phế Thái tử đến đạo trường, đứng ở trước mặt mọi người mà đọc."
Triệu Từ kinh sợ đến mức ngẩng đầu lên: "Vâng."
Hoàng đế gập cong lưng chống đầu gối đứng dậy, Hàn Đồng thấy thế liền đến gần đỡ lấy.
Hoàng đế chỉ vào cái tủ đã bị mạng nhện vờn quanh kia: "Bên trong có một bức hoạ, ngươi đem ra cho trẫm."
"Vâng."
Hàn Đồng liền nhấc lên y phục hướng ngăn tủ mà đi đến, đưa tay đem mạng nhện vén ra.
Ngăn tủ kia ở ngoài đã dính đầy bụi mà chuyển thành màu xám, hắn mở nắp ra, cuộn tranh đã bị rất nhiều thư tịch cũ khác đè lên.
"Quan gia." Hắn đem bụi bặm phía trên mặt cuộn tranh đập sạch sẽ xong mới đưa cho Hoàng đế.
"Mở nó ra."
Hàn Đồng nghe theo, lấy cuộn tranh mở ra được một nửa thì giả vờ hoảng sợ: "Đây là...!Lục vương?"
Hoàng đế nghiêng đầu, nhìn thiếu niên trên bức họa kia, hai mắt ửng đỏ: "Ngươi có biết, nơi này đã từng có ai ở không?"
Hàn Đồng ngẩng đầu nhìn xung quanh: "Thần mơ hồ nhìn thấy trên bàn có một dấu vết bằng chữ, lại đang ở Hàn Hương Các.
Thần suy đoán, hẳn là Yến Vương trước khi xuất cung đã từng ở chỗ này đi." Hàn Đồng lại cúi đầu: "Đây là...!Yến Vương sao?"
Hoàng đế chỉ là thở dài một tiếng: "Đem, đốt đi."
Hàn Đồng liền đem bức tranh lên, không có hỏi nhiều nữa: "Vâng."
- -------------------------------
Đầu Thu gió vẫn mang theo một luồng khô nóng, trên hình đài, người kia gầy khô tóc vàng ngổn ngang, thân mặc công phục lục bào, trong tay cầm chiếu thư đang cưỡi ngựa tiến vào đạo trường.
Quan giam chém từ bên trong lều vội vã đi xuống: "Hạ quan bái kiến Thông sự Xá nhân." Quan giam chém thấy trong tay hắn cầm chiếu thư, sợ hãi trừng mắt mắt hỏi: "Lẽ nào là quan gia có lệnh đặc xá hay sao?"
Thông sự Xá nhân lắc đầu, chợt cầm chiếu thư đi tới hình đài.
Người kia híp đôi mắt già nua, chợt nghiêng đầu.
"Trung Thư tỉnh có mười sáu vị, Thông sự Xá nhân có chín vị đều là bởi vì cùng ngươi có quan hệ mà hiện giờ đều đã bị cách chức đày đi lưu vong.
Bản quan là Thông sự Xá nhân mới nhậm chức, lần này đến là để truyền đạt chiếu mệnh."
Thông sự Xá nhân cúi đầu liếc mắt nhìn người kia, chợt đem chiếu thư mở ra: "Môn hạ, trên có Hoàng vương, dưới có ty - mục - lê, túc tự làm gương, lấy thủ dòng dõi.
Cố bản âm mưu độc quyền, nay thay bằng công đạo, Thái tử Vệ Diệu kết bè kết cánh, nuôi dưỡng tử sĩ, dung túng thuộc hạ hành hung, lấy quyền mưu tư, mưu hại trung thần của quốc triều, không đủ đạo đức, lòng không mang nghĩa, khiến người thiện xa lánh, vô đức vô năng, ngỗ nghịch với quân vương, bất trung bất hiếu.
Hôm nay phế trữ làm thứ dân, trẫm vâng theo mệnh trời, làm gương cho phụ mẫu, phàm là tại muôn dân đều phải nuôi thân dưỡng tánh, trung thành với một quốc.
Một khi đã phạm, cho dù lần thân tử cũng không bao che."
Sau khi Thông sự Xá nhân lớn tiếng tuyên đọc xong thì người kia dần dần quay đầu lại, đỏ rực hai mắt trừng hắn.
Thông sự Xá nhân liền đem chiếu thư thu về, đến gần một bước cúi người nhỏ giọng nói: "Bệ hạ còn để bản quan tới để chuyển cho ngươi một câu, vào hôm qua thứ tử kia của phế Thái tử, đã chết yểu."
Người kia mở to, rống to: "Hoàn toàn đều là nói bậy, quân không thần thì thần không thần, quân thần nghi kỵ, phụ tử không hòa thuận, quốc triều này sớm muộn gì cũng sẽ không còn.
Hôn quân lại đường đường chính chính làm trữ quân, quốc triều này sắp không còn!"
"Các ngươi nghe đây..." Người kia trừng đôi mắt con mắt đỏ ngầu nhìn về phía cấm quân đang đứng ở xung quanh đạo trường: "Vệ Nguyên Triết giết cha diệt huynh, lên ngôi bất chính, tôn thất dòng dõi héo tàn đều là do một tay hắn tạo thành.
Nay lại giết vợ diệt tử, không xứng làm quân..."
"Vả miệng." Quan giam chém ở một bên hét lớn nói: "Dám nhục mạ đương kim Thánh thượng."
Trước lúc hành hình, khóe miệng người kia chảy máu tươi nhưng không ngừng mà tiếp tục cười mắng, "Vệ Nguyên Triết, rồi cũng sẽ có một ngày, ngươi cũng sẽ chết trong tay chính thân tử của mình!"
"Giờ Ngọ ba khắc đã tới, hành hình!"
***
—— bang ~ bang —— loảng xoảng! ——
Kim ngân bóng loáng rơi xuống trên mặt đất, thanh âm trong trẻo, nội thị khom lưng nhặt lên trâm vàng ở trong tay của phế Thái tử đã bị rớt trước đó, thấy quen mắt liền hỏi: "Đây là...!của Thái tử phi điện hạ sao?"
Nội thị đem trâm vàng cung kính dâng lên.
Vệ Diệu cúi thấp con mắt xuống, thất thần nói: "Tại sao ngươi còn chưa đi?"
A Tứ xoa hai tay đứng đợi ở bên người hắn: "Tiểu nhân vào cung hầu hạ điện hạ đã được hai mươi năm, điện hạ ở đâu thì tiểu nhân liền ở đó."
"Hiện giờ ta đã là thứ dân, là ta hại toàn tộc của gia gia, khiến cho mẫu thân ở dưới cửu tuyền cũng phải hổ thẹn."
A Tứ liền quỳ xuống nâng người đang co quắp ngã trên mặt đất, nghẹn ngào nói: "Chỉ là do lòng người hiểm ác mà thôi, điện hạ hà tất phải nói mình như vậy.
Những người ở bên ngoài kia luôn miệng mắng chửi người cũng không biết nhìn lại bản thân mình.
Tâm của bọn họ có tốt hơn sao, đều là từ trong hồ nước đục đi ra mà thôi."
Vệ Diệu đưa tay lên đầu, thất thanh cười khổ nói: "Đáng tiếc..
ta làm tất cả những điều này đều chỉ là vì muốn được hắn công nhận mà thôi, đều chỉ là vì muốn hắn có thể đến trung cung thăm viếng mẫu thân nhiều hơn một chút mà thôi."
Nội thị đau lòng than thở: "Phụ không từ, tử có hiếu thì có ích lợi gì."
- ---------------------------------
Tháng chín năm Kiến Bình thứ chín, sắp vào cuối Thu.
Trước kia Lý Xu mang theo một số nữ sứ cùng về Lý trạch, bây giờ nàng chỉ để lại một tùy tùng thiếp thân thuở nhỏ của nàng mà thôi.
Những người còn lại đều được phân phó hoặc thu xếp đến nơi khác, cũng bởi vì cách nhau rất gần, vì vậy mà Sở Vương phi liền thường xuyên tới thăm.
"Hại ngươi không thể tùy ý ra đường như lúc trước, mấy tháng này vẫn luôn chịu khó ở trong phủ..."
"A tỷ lại khách khí như vậy làm gì." Tiêu Ấu Thanh đưa tay ra đặt lên mu bàn tay của Lý Xu.
Lý Xu liền cười nhẹ một cái, rút tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay Tiêu Ấu Thanh đặt ở cái bụng đã nhô lên của mình.
Tiêu Ấu Thanh hơi trợn tròn mắt, lòng bàn tay cảm nhận được phía dưới bụng bị đạp vài cái, cảm thấy khó tin rồi lại thấy rất thần kỳ: "Ấu Thanh cảm giác được nó vừa động."
"Cái này cũng là lần đầu tiên ta cảm giác được sự hạnh phúc khi mang một sinh mệnh trong người.
Nó không cần phải lựa chọn quyền lực, bất ngờ xuất hiện trên đời này cũng không phải là sai lầm của nó.
Mà ta, cũng không có quyền ngăn cản chuyện nó được sinh ra."
"A tỷ ôn nhu như vậy, sau này nó cũng nhất định sẽ là một hài tử đôn hậu, hiếu thuận." Tiêu Ấu Thanh lại ngẩng đầu hỏi: "Chờ nó được sinh ra, a tỷ đã nghĩ kỹ sẽ đi chỗ nào chưa?"
"Nếu nó có thể bình an mà sinh ra, ta liền vào chùa chuộc tội."
Tiêu Ấu Thanh nghe xong, đột nhiên cảm thấy đau lòng: "Ấu Thanh sẽ thay a tỷ chăm sóc tốt đứa nhỏ này, có thể sau này nó cũng sẽ là một người có bản lĩnh."
"Đa tạ ngươi, nếu thật sự có ngày ấy, ta hi vọng các ngươi có thể giúp ta vĩnh viễn bảo vệ bí mật này, ta không muốn nó sẽ ôm cừu hận."
Tiêu Ấu Thanh gật đầu: "Ngoại trừ a tỷ và ta, cũng chỉ có Tôn thái y và nàng biết mà thôi."
Lý Xu đột nhiên nắm chặt tay Tiêu Ấu Thanh tay: "Bệ hạ nhiều lần phái Lục lang ra ngoài là bởi vì hắn không thể quên được chuyện Nhị lang chết.
Nếu như ngươi có thể khuyên nhủ Lục lang, bệ hạ có lẽ sẽ thay đổi chủ ý.
Ta biết, chỉ có ngươi mới có thể khuyên được hắn."
Tiêu Ấu Thanh nhướng mày lấy tay ra: "Tính tình của nàng, a tỷ so với Ấu Thanh chắc là sẽ rõ ràng hơn, a tỷ cũng so với Ấu Thanh càng hiểu rõ hơn."
Lý Xu buông xuống con mắt: "Đúng vậy, trong lòng hắn mang oán hận, đâu có dễ dàng bỏ qua như vậy."
"Ấu Thanh biết, a tỷ là sợ nàng sẽ nối theo gót chân của Nhị vương.
Nhưng ta cũng muốn a tỷ cũng nên giống như Ấu Thanh, cứ như vậy mà tin tưởng nàng."
"Kể chuyện này chỉ sợ ngươi chê cười, năm ngoái trước khi hắn rời đi đã từng cùng ta nói qua mấy câu.
Bây giờ ngươi lại cùng ta nói ra lời chắc chắn như thế, ngược lại thật sự là khiến ta hâm mộ."
"Là, ngày sinh thần hôm đó sao?"
Lý Xu gật đầu: "Hắn nói với ta, hắn đối với ngươi chính là vào lần đầu tiên nhìn thấy đã sinh lòng yêu thích, là sự rung động mà trong lòng hắn chưa bao giờ có."
Ánh mắt Tiêu Ấu Thanh đờ đẫn, hơi có chút thay đổi sắc mặt: "Lần đầu tiên nhìn thấy...!sao?"
***
Mùa Đông năm Kiến Bình thứ chín, trên triều đình có quan thần dâng tấu.
"Phế Thái tử bị phế làm thứ dân đã được tháng ba, không thể tiếp tục ở lại Đông Cung.
Chúng thần thỉnh tấu, đem phế Thái tử đưa đến Tây Kinh."
"Chúng thần tán thành."
Các quan thần dâng tấu chương không chỉ không được chấp thuận, mà còn bị Hoàng đế giận dữ, thẳng thừng bác bỏ, sau đó còn nghiêm trị các quan thần dâng sớ.
Trước kia chuyện triều thần thương nghị thỉnh lập Triệu Vương làm Thái tử cũng bị hắn một mực lơ đi.
"Tiên sinh, ngươi xem thái độ của lão đầu kia, từ trước đến nay làm gì có đạo lý để phế Thái tử tiếp tục ở lại Đông Cung chứ."
"Lấy quyết trị nghi, nghi hoặc không thể bỏ, nhưng khi cần quyết đoán mà không quyết đoán, bình định không được loạn giặc." Hàn Đồng từ bên trong đất trồng rau ngồi dậy, vỗ tay một cái: "Đều nói Thiên gia trước nay vô tình, bệ hạ là người cô đơn, kỳ thực chỉ có hắn tự mình biết.
Đến thời điểm thực sự phải vứt bỏ, hắn vẫn sẽ luyến tiếc."
Nhìn mấy rau cải bên trong mọc tốt, đôi con ngươi vừa tròn vừa lớn, mừng rỡ cười nói: "Đợi được đến Đông Chí sắp tới thì mấy rau cải này liền có thể thu hoạch rồi."
Triệu Vương chỉ nghe được hắn nói mấy câu: "Khi cần quyết đoán thì phải quyết đoán sao?"
"Như Thái tử là không có sao?"
Nụ cười của Hàn Đồng dần thu lại: "Có lẽ."
Hàn Đồng lại đi tới một bên, đưa tay rửa sạch: "Tam Vương có biết, tại sao mỗi lần bệ hạ đều muốn phái Sở vương ra ngoài hay không?"
"Chuyện hắn không thích Sở Vương không phải mọi người đều biết sao."
Hàn Đồng lắc đầu: "Không đúng."
"Vậy thì là vì cái gì?"
Hàn Đồng dùng ngón tay đã rửa sạch sẽ chà sát gương mặt trắng nõn của mình: "Lúc nhỏ khi Tam vương còn ở đại nội, hẳn là đã từng nhìn thấy qua Nhị vương."
Triệu Vương nhớ lại lúc trước: "Khi Nhị ca còn sống, bệ hạ suýt chút nữa đã đổi vị trí trữ quân kia đi.
Thậm chí còn khiến ta cảm thấy, bọn họ mới đúng là thân phụ tử.
Mãi đến tận..." Triệu Vương nhớ lại dáng dấp khi còn trẻ của Yến vương, lăng lăng nói: "Lẽ nào là bởi vì Sở Vương và Yến Vương giống nhau sao? Nếu là như vậy, lấy sự yêu thương của hắn đối với Yến vương thì không nên phái Sở Vương rời đi nhiều lần như vậy a?"
"Là bởi vì chột dạ.".