Năm Kiến Bình thứ mười, Sở vương từ kinh thành trở về Kỳ Sơn, trong kinh trải qua nửa năm tương đối an bình.
Mùa Thu.
"Trong kinh đều đã kiểm tra, thiếu sót cũng đã được bổ sung, đây là chức vụ ở các châu phủ còn trống, mời bệ hạ xem qua...!" Lại bộ đem danh sách địa phương trình lên: "Người có thể dùng trong triều đều đã dùng hết, Thu Mân vừa qua, năm nay sĩ tử trúng tuyển so với những năm trước cũng nhiều hơn, liền chỉ mong Xuân Mân năm sau có thể đến nhanh hơn một chút."
Hoàng đế nhìn quyển sách ngẩng đầu nhìn về phía quan viên, nghi ngờ: "Sao lại là ngươi?"
"Trần thị lang biết bệ hạ không muốn gặp hắn, vì vậy đã sai thần tới."
Hoàng đế chống đầu: "Không ai có thể sử dụng được sao?" Nhìn vòng tròn màu đỏ trên phủ Phượng Tường, nheo mắt lại, hỏi người bên cạnh: "Trẫm nhớ rõ Sở vương từng đề cử một người, Đô thừa chỉ còn nhớ không?"
Hàn Đồng liền xoay người khom người nói: "Bẩm bệ hạ, thần còn nhớ rõ, bất quá đã gần một năm rồi, là họ Lưu."
Hoàng đế đặt quyển sách sang một bên: "Phượng Tường là châu phủ ở biên giới, người không thể quá cẩu thả, phái thông phán đi."
Quan viên Lại bộ liền hỏi: "Kính xin bệ hạ ra hiệu."
"Trẫm nhớ thông phán ở Dương Châu đã tự mình ở Dương Châu được hai năm rồi, đúng không?"
Quan viên Lại bộ trả lời: "Đúng vậy, Khương Thông phán hai nhiệm kỳ đã thông qua khảo hạch của Thẩm Quan Viện, có thể được thăng chức tri châu hay không, kính xin bệ hạ định đoạt."
"Lại để cho hắn ở lại phủ Phượng Tường thêm một năm nữa đi, sau đó sẽ điều về kinh thành."
"Vâng."
Sau khi Lại bộ rời đi, Hoàng đế vươn tay chỉ chỉ ngoài điện, trong lúc nhất thời giống như không nhớ ra tên người muốn gọi: "Đem người kia...là ai a?"
Hàn Đồng ở bên cạnh cẩn thận nói: "Bệ hạ nói là Lương nội hàn sao?"
"Đúng, chính là hắn, gọi hắn tới đây soạn chỉ."
"Bệ hạ đã quên rồi sao? Lương nội hàn gần đây xin nghỉ phép về quê." Hàn Đồng nhìn Hoàng đế, lại nói: "Có lẽ là tết Trung thu sắp đến rồi, Nội Hàn hắn nhớ nhà đi."
"Tết Trung Thu?" Hoàng đế ngẩng đầu ngưng mắt nhìn Hàn Đồng, chợt ngã tựa vào ghế: "Nhanh như vậy, sắp đến Trung thu rồi sao?" Hoàng đế nhẹ nhàng thở ra một hơi: " Đi Hàn Lâm viện gọi các học sĩ khác lại đây."
"Vâng."
Sau khi Hàn Đồng lĩnh mệnh đi Hàn Lâm viện, Hoàng đế mở tấu sơ trên bàn ra.
Đã một năm, hai chữ lập Thái tử khiến hắn lúc này chìm mặt xuống.
Một khắc sau Hàn Đồng trở về: "Bệ hạ, người đã đến."
"Thần bái kiến bệ hạ."
Hoàng đế cúi đầu xem tấu sơ, chỉ vào cái bàn nhỏ bên cạnh nói: "Soạn hai đạo chỉ."
"Vâng."
"Bệ hạ." Triệu Từ đi vào điện: "Sở vương phi mang theo nhi tử ở ngoài điện cầu kiến."
——————————
Năm Kiến Bình thứ chín, đến Trung Thu, trước cửa nhà trọ, ven các con phố ở huyện Kỳ Sơn đều chật ních người uống rượu và mua rượu, phía dưới có vẽ treo một lá cờ gấm, phía trên viết hai chữ Túy Tiên.
Sở vương nằm sấp trên bàn sách trong thư phòng ngủ thiếp đi, bên cạnh còn có một đĩa nho tươi mới chưa được đụng tới.
Tiếng vó ngựa trong mộng đánh thức nàng dậy, lúc tỉnh lại mới phát hiện là tiếng bước chân của Tiểu Lục Tử.
"A Lang, lại gặp ác mộng sao?" Tiểu Lục Tử đem rượu mua về nhẹ đặt ở trên bàn, xoay người đi ra ngoài bưng một chậu nước sạch trở về: "Mồ hôi đày trên trán."
Sở vương nghiêng đầu nhìn ánh sáng trong viện, Tiểu Lục Tử đem một khối vải lụa sạch sẽ vắt khô đưa qua: "Ngày mai là Trung Thu, rượu đều đã chuẩn bị cho ngài rồi."
Sở vương lau mặt, ngơ ngác nói: "Không phải mới qua Thu Mân sao? Sao lại đến Trung Thu rồi?"
"Thu Mân?" Tiểu Lục Tử chớp chớp ánh mắt ngơ ngác: "Đã là chuyện của hai tháng trước rồi."
"Thật sao?" Sở vương cúi đầu, nhìn lá thư cũ trên bàn.
"Ngài bây giờ là tri huyện, tết Trung thu có cần thông báo cho người trong nha môn hay không?"
Sở vương lắc đầu: "Không cần, để cho bọn họ ở nhà hảo hảo đón Trung thu đi."
"Hai năm trước ngài cũng không cho thông báo, nhưng sinh thần năm nay ngài cũng không thông báo sao?"
Sở vương chỉ cầm lấy rượu trên bàn, một mình từ thư phòng đi ra sân sau nha môn.
Khi xây dựng nha môn, vì để thể hiện công lý, sân trước đại sảnh liền cho phép dân chúng tiến vào quan sát, bởi vậy sân đại sảnh được xây dựng vô cùng rộng rãi.
***
Gió thu thổi bay lá cây ố vàng trên cây, vó ngựa đạp lên cành cây khô, khác với cấm quân châu phủ mang theo sương quân đi theo hai bên xe ngựa, phía trước có tướng lĩnh mang giáp cùng với một quan viên trẻ tuổi mặc công phục cưỡi ngựa.
Đến biên cảnh Phượng Tường, quan viên gọi mấy sĩ tốt cưỡi ngựa nhỏ giọng phân phó vài câu, sau đó liền thấy bọn họ nhanh chóng thúc roi chạy tới phủ Phượng Tường.
Xe ngựa vững vàng chạy trên đường phố, khi thì có thể nghe thấy tiếng chuông lạc đà trên đường đi.
Người trong xe ngựa ôm đứa nhỏ đã ngủ say chậm rãi nhấc rèm xe lên, hoàng hôn chiếu tới trước mặt, có chút chói mắt.
[ Đầu tháng trước.
Hàn Lâm học sĩ dựa theo ý của Hoàng đế soạn xong hai đạo chỉ, ôm thánh chỉ đi tới Chính Sự Đường, hoàng đế cuối cùng dặn dò xong một ít việc vặt mới tự minh triệu kiến Sở vương phi đã chờ ở ngoài điện đã lâu.
"Thỉnh an thánh thượng."
Lúc Tiêu Ấu Thanh tiến vào còn mang theo một đứa nhỏ đã biết đi, Hoàng đế chăm chú nhìn đứa nhỏ được mẫu thân khuyên bảo quỳ trên mặt đất.
Từ khi hắn được sinh ra, đây là lần đầu tiên Hoàng đế gặp mặt.
Hoàng đế đứng dậy từ trên ghế, chậm rãi đi tới trước mặt Tiêu Ấu Thanh: "Hắn tên là gì?"
Sau khi Sở vương rời đi, Hoàng đế không hỏi bất cứ chuyện gì của Sở vương phủ nữa, Tiêu Ấu Thanh liền trả lời: "Vương gia trước khi rời kinh đã thay hắn đặt tên là Tông Nhân."
"Nhân?" Hoàng đế chợt cúi người vươn tay, đứa nhỏ liền bò ra sau lưng mẫu thân trốn không chịu đi ra.
"Hài tử này trời sinh có chút nhút nhát."
Hoàng đế liền đứng thẳng dậy: "Ngươi đứng lên đi."
Tiêu Ấu Thanh lôi kéo đứa nhỏ cùng đứng lên.
Hoàng đế chắp tay xoay người: "Ngươi đã lâu cũng chưa từng tiến cung, lần này tới gặp trẫm là...?"
"Sắp đến Trung Thu..."
Nghe được hai chữ Trung Thu, Hoàng đế liền ngắt lời Tiêu Ấu Thanh: "Cho nên, ngươi muốn trẫm triệu Sở vương trở về?"
"Ấu Thanh không cầu bệ hạ có thể khai ân triệu nàng về, nhưng cầu bệ hạ có thể để cho Ấu Thanh mang theo đứa nhỏ này đi gặp phụ thân của hắn."
Hoàng đế đến gần bàn, nhặt tấu sơ trên bàn lên, nghiêm mặt: "Lần này đường đi Kỳ Sơn xa xôi, ngươi cũng không sợ làm khổ đứa nhỏ này sao?"
"Có cái gì khổ, so với cốt nhục cách biệt còn khổ hơn sao?"
Hoàng đế dừng tay lật xem tấu chương, cau một khuôn mặt già nua: "Nếu trẫm không đồng ý thì sao?"
Tiêu Ấu Thanh ngẩng đầu nhìn bóng lưng Hoàng đế, đột nhiên bàn tay nhỏ bé ở góc quần nàng buông lỏng, Tiểu Tông Nhân tập tễnh chạy đến phía sau Hoàng đế, tựa hồ rất hứng thú với đai da trên người hắn, tiến đến bên cạnh chân Hoàng đế cầm lấy vạt áo Hoàng đế, khéo chân muốn kéo đuôi thắt lưng sau đó rủ xuống mặt đất.
"Tông Nhân!"
Hoàng đế giơ tay về phía Tiêu Ấu Thanh, quay đầu nhìn xuống đứa nhỏ này, xoay người sắp tấu sơ buông xuống, sờ sờ đai ngọc trên thắt lưng mình? Hắn ngồi xổm xuống ôm đứa nhỏ lên: "Ngươi muốn cái này?"
"Bệ hạ, tiểu hài tử không hiểu chuyện..."
Hoàng đế không để ý tới, ngược lại nhìn đứa nhỏ trong ngực từ từ cười nói: "Bất quá cái này, không phải là thứ mà ngươi hiện tại có thể mang theo."
Tiểu Tông Nhân nghe không hiểu lời Hoàng đế, lại trưng vẻ mặt ngây thơ nhìn hắn, chợt trừng mắt to đưa tay chọc chọc râu Hoàng đế mà cười to.
Nụ cười của hài tử mang theo sự thanh thoát và ngây thơ, làm mềm lòng lão Hoàng đế cứng ngắc kia: "Mắt sáng răng nanh, đứa nhỏ này sinh ra có một bộ dáng thật tốt." Hoàng đế liền hướng ra ngoài gọi: "Triệu Từ."
Triệu Từ đi vào: "Quan gia."
"Đi lấy một cái đai vàng trong Trấn Khố, ban cho trưởng tử của Sở vương."
"Vâng."
Ban thưởng của Hoàng đế nằm ngoài dự liệu, nhất thời Tiêu Ấu Thanh đoán không ra dụng ý của hắn, luôn cảm thấy không phải chuyện tốt gì: "Bệ hạ, Tiên đế lệnh cho thợ xảo khéo ở dưới lầu Tử Vân chế tạo vành đai vàng quá mức quý trọng, Tông Nhân còn nhỏ, không nhận nổi ban thưởng quý giá như vậy." Lúc Thái Tông tại vị từng lệnh cho thợ thủ công khéo léo chế tạo đai vàng, quá trình gian khổ lại khiến thợ thủ công kiệt lực mà chết.
Cuối cùng còn lại ba mươi đai vàng, Thái Tông lấy một cái, lại ban cho Long Đức Công và Văn Mục Công mỗi người một cái, còn lại đều cất ở trong khố, liền có xưng hô Trấn Khố Đai.
Hoàng đế sống nửa đời người, đây là lần đầu tiên có người to gan dám sờ râu của hắn như thế, hắn cũng không tức giận, ngược lại cười nói: "Hắn là tông tử, tất nhiên có thể nhận nổi, chờ hắn lớn lên, tất nhiên cũng có thể dùng được." Hoàng đế ôm đứa nhỏ, chợt nắm tay hắn: "Người tới."
"Bệ hạ." Triệu Từ không có ở đây, người tiến vào là một nội thị Tiểu Hoàng Môn.
"Để cho người của Lại bộ ti Phong Ti đến Văn Đức điện một chuyến."
"Vâng."
Hoàng đế híp mắt cười, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng: "Quân tử giáng sinh, là niềm vui đại khánh của quốc triều, trẫm trước tiên phong ngươi làm Khánh quốc công đi."
"Bệ hạ, Tông Nhân hắn còn chưa tới tuổi."
Hoàng đế vẫn chưa nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn Tiêu Ấu Thanh đứng ở một bên: "Ngươi vừa mới nói muốn mang tiểu tử này đi Kỳ Sơn gặp phụ thân hắn?"
"Đúng vậy."
"Trước khi ngươi đến gặp trẫm, trẫm đã hạ hai đạo chỉ đến Phượng Tường, một đạo trong đó chính là triệu Sở vương trở về." Hoàng đế đem đứa nhỏ trả lại cho Tiêu Ấu Thanh, đưa tay sờ thắt lưng đỏ sau lưng, phía trên là hình vuông bằng ngọc: "Ngươi mang theo hắn đi đi, mặt khác trẫm lại để cho Mã Quân Đô chỉ huy sứ phái một đội Mã quân hộ tống các ngươi."
"Tạ ơn ân điển bệ hạ." ]
Tiêu Ấu Thanh buông rèm xe xuống, cúi đầu nhìn đứa nhỏ đã ngủ say, trong mắt giống như đang suy nghĩ cái gì đó.
Từ đầu năm đến gần Trung Thu, đã qua tám tháng chưa từng gặp mặt, trong lòng Tiêu Ấu Thanh có rất nhiều nghi vấn, hỏi cũng không nói, viết thư cũng không trả lời.
Từ Trung Thu, lại đến sinh thần của Sở vương, nàng liền nghĩ đến việc tự mình tới thăm Kỳ Sơn.
Xe ngựa vào thành một đường thông suốt không trở ngại, phủ Phượng Tường lâu năm như vậy vẫn dựa vào một ít tiểu quan lại tạm thời thay chức tri phủ, chuyện nhỏ thì tự định, chuyện lớn thì trình lên Chuyển Vận Sứ ty.
Lúc rời khỏi thành, trước cửa thành có hai hàng quân sĩ thủ thành, cùng với một đống quan lại mặc công phục màu xanh.
"Hạ quan nhận được mệnh lệnh, triều đình phân công Thông Phán đến Phượng Tường đi nhậm chức, vừa mới có người tới thông báo cho ta mới biết lần này Sở vương phi cũng tới, vả lại ân phủ sớm đã đến Phượng Tường, không ra khỏi thành nghênh đón là các hạ quan thất sát thất trách, kính xin Sở vương phi trách tội." Không chỉ như thế, thẳng đến khi khung xe Sở vương phi tiến vào biên cảnh Phượng Tường, bọn họ mới biết thì ra Thân vương đương triều đang trốn trong phủ Phượng Tường này.
Bên trong xe ngựa rộng lớn đột nhiên có một hài đồng bò ra, trên người mặc cổ áo tròn, tay áo hẹp có hoa văn tối.
Đứa nhỏ bò đến trước xe, nắm lan can nhỏ đứng lên, tò mò nhìn bốn phía.
Hai mã phu bắt xe liền xoay người, cẩn thận đưa tay chào hỏi, sợ hài đồng xảy ra sơ suất gì đó.
"Tông Nhân, ngươi lại không ngoan."
Nghe thấy mẫu thân kêu gọi, hắn liền quay đầu bò trở lại trong xe, đem mấy quan viên khom lưng trước xe ngựa kinh hãi, nghiêng đầu thấp giọng nghị luận: "Đây không phải là trưởng tử của Sở vương gia chứ?"
"Theo Vương phi ngồi trên xe, không phải Tiểu Quốc Công thì còn có thể là ai."
Cách đây không lâu triều đình lưu truyền văn thư ban hành đến địa phương, ban phong trưởng tử của Sở vương làm Khánh Quốc Công.
Vì thế các quan viên một lần nữa chắp tay nói: "Hạ quan bái kiến Khánh Quốc Công."
Khương Lạc Xuyên băng qua dây cương đánh ngựa xoay người đi về phía sau gần xe ngựa: "A tỷ, bọn họ..."
"Trực tiếp đến Kỳ Sơn đi, ta không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này."
"Vâng." Khương Lạc Xuyên khẽ gật đầu, lại đánh ngựa trở về.
"Thái độ của Sở vương phi đã thấy rõ, sắp tối rồi, Vương phi còn phải đến Kỳ Sơn đón Vương gia, mấy vị nhường đường đi."
Mấy tiểu quan lại liền vội vàng dịch sang bên cạnh: "Hạ quan chờ cung tiễn Sở vương phi, Khánh Quốc Công.".