Rạng sáng ngày hai mười bảy tháng hai năm Kiến Bình thứ mười một, hình ảnh trong thành Đông Kinh vẫn là vạn nhà đèn đuốt sáng sủa, bên trong ngói các thành truyền đến tiếng ồn không ngừng.
Đến canh tư, sự náo nhiệt dần dần trôi đi, trong đêm tối đưa tay lên cũng không thể thấy rõ năm ngón tay, một con ngựa to lớn chạy như bay vào thành, sĩ tốt lập tức giơ tay đưa kim phù lên, dừng trước cửa thành hô to: "Vĩnh Hưng khẩn cấp truyền đến quân báo!"
Trong đêm tối cửa cung mở rộng, sĩ tốt cưỡi ngự theo một đường chạy như điên vào trong, tiếng vó ngựa vang vọng ở hành lang cung.
Hoàng đế còn đang ngủ đã bị Triệu Từ đánh thức, nghe quân báo khẩn cấp liền vội vàng khoác y phục triệu kiến sĩ tốt.
Triệu Từ tiếp nhận tình báo dâng lên, sau khi Hoàng đế mở ra xem liền trừng tròn tròng mắt đỏ bừng, đứng lên lật bàn lật ghế: "Trẫm không phải đã sớm sai người đề phòng rồi hay sao? Làm sao còn để thất thủ đây? Các ngươi làm tướng lĩnh trấn thủ biên cảnh để làm cái gì?"
"Tây Hạ không tuyên mà chiến, giả làm thương đội thừa dịp đêm đến liền đánh lén biên thành, Lý tướng quân chết trận, quân ta liên tục mất đi ba thành, quân địch đã ép đến Khánh Châu, thủ thành lại bất lợi, thần tội đáng chết."
Hoàng đế bước nhanh đi ra: "Đánh chuông báo động, gọi tất cả tể tướng quân chính nhị phủ lập tức tiến cung."
Trong bên trong đại nội truyền đến tiếng chuông vàng, đêm đen êm ắng làm tiếng chuông đặc biệt trở nên càng rõ ràng, trong thành lại một lần nữa có ánh sáng đèn đuốt nổi dậy.
"Từ khi bệ hạ đăng cơ đến nay vẫn luôn bận rộn cải cách cuộc sống cho con dân Đại Tống, vì vậy lúc này mới để cho Hạ quốc có cơ hội dâng lên tâm cơ.
Sau khi Ngụy quốc công qua đời, hạ nhân đã mấy phen thăm dò, lần này Hạ quốc đột nhiên tiến công, chắc hẳn là đã chuẩn bị đầy đủ."
"Thành trì bị mất là do tướng lĩnh biên cảnh thủ thành bất lợi, không phát hiện địch tập kích là tội của tướng lĩnh thủ thành đã lơ là nhiệm vụ mà thất trách.
Quân ở Vĩnh Hưng này..."
"Tướng lĩnh thủ thành đã chết trận, Khu tướng chẳng lẽ muốn xách thi thể mang ra hỏi tội hay sao?" Hoàng đế vẻ mặt âm trầm cắt đứt lời của Trần Dục.
Trần Dục xắn tay áo màu tím khom người: "Thần không phải có ý này, quân vụ từ biên cảnh luôn gửi về Khu Mật viện, biên vụ xảy ra chuyện thần khó thoát khỏi tội.
Nhưng người Tây Hạ có hành động lớn như vậy, biên tướng ở Vĩnh Hưng sớm nên phát hiện ra mới đúng, tại sao cho tới bây giờ thần cũng chưa từng nhận được tin tức đây? Có phải có người cố ý giấu diếm quân tình báo hay không?" Trần Dục lạnh lùng nhìn về phía các vị thần tử.
"Đã là khi nào rồi, hiện tại Khánh Châu đang thà chết mà thủ thành, việc cấp bách trước mắt là sớm tìm ra cách ứng phó, cũng xin bệ hạ ra quyết định, có phái quân đến đó trợ giúp hay không?"
"Tiêu nguyên soái không phải ở Hi Châu hay sao? Trong tay hắn có mười vạn tinh nhuệ của triều ta."
Trần Dục đứng đối lập với Chính Sự Đường, nghe xong thì hừ lạnh một tiếng: "Trong tay Tiêu Hiển Vinh ở Hi Châu chỉ còn lại năm vạn, năm vạn còn lại còn ở Nhã Châu trấn thủ Tây Nam.
Lấy năm vạn binh tinh nhuệ đi là muốn tặng cho địch nhân làm lễ gặp mặt hay sao? Trong tình thế này cần phải nhanh chóng huy động quân thường trực từ các nơi đến ứng chiến mới đúng."
"Khu Mật sứ là có ý gì? Chính bởi vì là quân tinh nhuệ, lấy một địch mười nên mới có thể ngăn cản trước được một thời gian..."
"Bọn họ là binh, không phải thần tiên!" Trần Dục trách mắng: "Tây Hạ không tuyên mà chiến, tất nhiên là đã chuẩn bị đầy đủ, không có sức mạnh làm sáo dám phạm lên lãnh thổ của ta, mấy vị tể tướng sợ là còn chưa tỉnh ngủ đúng không?"
"Trần Dục, ngươi."
"Đủ rồi, truyền lệnh chỉ của trẫm, triệu tập binh lính Tần Phượng, Vĩnh Hưng, Hà Đông, Tây Kinh, bốn nơi..."
Trần Dục lại nhắc nhở: "Quân lính Tây Kinh không thể điều động, mới chỉ thu phục mười sáu Châu ở phương Bắc hơn mười năm ngắn ngủi, lòng dân còn chưa ổn định, nay người Khiết Đan lại quay trở lại, không thể không đề phòng."
Hoàng đế vuốt râu, cũng không trách cứ Trần Dục nói chuyện không chút bận tâm đến thể diện của mình, ngược lại nói: "Quân đội Tây Kinh không thể điều động, chuyển sang cấm quân, như vậy các khanh cho rằng, ai có thể giữ chức vị Nguyên soái đây?"
Nhị phủ tể tướng nhao nhao ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đề cử xem nên để ai có thể giữ chức vị thủ lĩnh, sau đó lại nghĩ đến tổ chế: "Triều ta trước nay khi xuất chinh, vị trí Đại Nguyên soái binh mã của thiên hạ đều là do Thân vương đảm nhiệm, hiện giờ Thái tử đã lập, chỉ còn lại một vị thân vương là Sở vương mà thôi."
"Không thể, Nguyên soái binh mã cầm hổ phù lĩnh binh, quyền vị quan trọng, hơn nữa Đảng Hạng Nhân cực kì hung tàn, Sở vương chưa từng lên chiến trường, sao có thể dẫn quân ngự địch a?"
"Nhưng Triệu vương bây giờ đã là Thái tử rồi..."
"Đủ rồi, gọi các ngươi đến thương nghị, không phải gọi các ngươi đến cãi nhau, tạm thời điều các binh mã ở các phủ trợ giúp trước." Hoàng đế nhìn sắc trời một chút, đã sắp canh năm rồi: "Để Tiêu Hiển Vinh dẫn theo khinh kỵ, nhất định phải trong một đêm chạy tới đó.
Thủ trước, lúc triều nghị lại chọn ra tướng lĩnh xuất chinh."
"Vâng."
——————————
Trong phòng ngủ Sở vương phủ mới đến canh tư đã thắp nến sáng đèn, Sở vương đem một phong mật tín đi thiêu hủy.
"Đã trễ như vậy rồi, ai lại gửi thư cho ngươi?"
"Là từ phía Tây gửi tới, chuyện của hai ngày trước, ngự mã trong cung chạy nhanh hơn, phỏng chừng lúc này đèn lớn trong đại nội cũng đã sáng." Sở vương nghiêng đầu nhìn Tiêu Ấu Thanh: "Tỷ tỷ có biết võ tướng triều ta trước nay chuyên quyền, luôn để Thân vương đảm nhiệm chức vị Nguyên soái binh mã đi chinh phạt tứ phương hay không? Thái Tông là như thế, bệ hạ cũng như thế..."
Tiêu Ấu Thanh nhẹ nhàng nhướng mày, vội vàng hỏi: "Biên cảnh khởi chiến rồi?"
Sở vương gật đầu: "Có một tướng quân ở Hạ quốc rất thiện chiến, là thê đệ của Hạ vương, người này khi còn trẻ từng lấy ít đối nhiều mà đánh bại người Khiết Đan.
Long Đức Công cũng từng nói hắn là một đối thủ mạnh mẽ, trước kia Long Đức Công còn nên bọn họ không dám càn rỡ.
Bây giờ..." Sở vương nhíu mày: "Ta nghĩ lúc này...!Khánh Châu hẳn đã thất thủ rồi."
Tiêu Ấu Thanh nhìn chằm chằm nàng: "Ngươi biết, ý ta là muốn hỏi cái gì..."
Sở vương ngẩng đầu nháy mắt, thở dài nói: "Ta ngược lại muốn vào chức vị Nguyên soái kia để dẫn binh quyền lập uy.
Nhưng xét theo tuổi của ta, cùng với việc chưa từng ra trận đánh giặc, cho dù ta muốn dẫn binh thì những đại thần kia cũng sẽ quả quyết không đồng ý để ta vào chức vị đó.
Bệ hạ phân chia binh quyền của Thái Sơn, lần này tất nhiên cũng sẽ không để Thái Sơn đảm nhiệm chức vị Nguyên soái kia mà đi chinh phạt."
"Vậy thì chỉ còn lại Đô chỉ huy sứ của Điện Tiền ti."
Sở vương ấn trán khẽ thở dài một hơi, Tiêu Ấu Thanh rất ít khi thấy nàng như vậy, vì thế tiến lên nhẹ nhàng nắm tay nàng: "Mọi việc đều có cách đối phó, đừng quá lao lực mà suy nghĩ."
—— Thùng! —— Thùng! ——
Trong đại nội truyền ra tiếng chuông vang từ sáng sớm, mấy con khoái mã vội vàng dừng ở trước cửa Sở vương phủ.
Cấm vệ tung người nhảy xuống ngựa, dơ lệnh bài trên thắt lưng ra biểu thị để phủ vệ nhường đường, sau đó liền bước nhanh vào Vương phủ tuyên triệu: "Phụng bệ hạ khẩu dụ, triệu Sở vương nhanh chóng vào triều tham nghị, các đại thần đều đã đến đủ, kính xin Vương gia nhanh một chút."
"Hôm nay vào canh tư bổn vương đã nghe được tiếng chuông từ trong đại nội truyền ra, là xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Cấm vệ lắc đầu: "Hạ quan cũng không biết, chỉ biết bệ hạ nổi giận, mới canh tư đã triệu kiến tất cả tể tướng vào cung.
Bây giờ triều nghị cũng không chỉ gọi Lục vương ngài, mà còn triệu cả Thái tử điện hạ."
"Lục Tử, dắt ngựa ra đi, không ngồi xe nữa."
"Vâng."
Tiêu Ấu Thanh xoay người vào trong phòng lấy ra một cái áo choàng thay nàng khoác lên: "Ngươi là Thân vương lẽ ra không được tham chính, hôm nay cũng có thể được nhàn rỗi ở nhà.
Lúc này bệ hạ lại đột ngột triệu ngươi, ta cảm thấy sẽ không có chuyện tốt gì."
Sở vương nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng: "Tỷ tỷ yên tâm, từ khi ta được sinh ra đến này còn gặp ít chuyện xấu hay sao?" Nàng cười cười: "Ngoại trừ gặp được ngươi."
Sở vương bọc áo ngắn từ trong tay Tiểu Lục Tử nhận lấy roi ngựa, mới bước lên ngựa liền nghe thấy hướng Bắc truyền đến một tiếng gọi khách khí.
"Thật trùng hợp, Lục vương sao cũng dậy sớm như vậy a?"
Sở vương kéo dây cương ngồi thẳng: "Hàn đô thừa chỉ cũng biết cưỡi ngựa sao? Bổn vương còn tưởng rằng Đô thừa chỉ chỉ là một thư sinh văn nhược mà thôi."
Hàn Đồng khẽ cúi đầu: "Không sai, hạ quan là thư sinh văn nhược, nhưng cũng còn không có yếu đến mức tay cũng không thể nhắc nổi dây cương.
Vừa mới canh tư thì hạ quan nghe thấy tiếng chuông từ trong đại nội vang lên, sợ vào cung không kịp nên mới cưỡi ngựa, Lục vương có biết trong triều đã xảy ra chuyện gì hay không?"
"Đô thừa chỉ thường xuyên ở bên cạnh bệ hạ, hẳn là so với bổn vương càng rõ ràng hơn đi."
"Hạ quan chỉ là một cái chân thay bệ hạ chuyển chiếu thư, những chuyện triều chính kia hạ quan cũng không biết."
"Ồ, thật sao?" Sở vương chỉ cười nhạt một tiếng, chợt giơ roi lên đánh ngựa rời đi.
————————————
Trong Thùy Củng điện, Hoàng đế sai người đem quân tình ở phía Tây đọc ra, một đêm liên tiếp mất đi ba thành, khiến cả triều khiếp sợ.
"Đảng Hạng Nhân mang dã tâm lớn, hiện giờ Long Đức Công vừa mới mất không được bao lâu, bọn họ liền dám đến xâm lược, thật sự là coi triều ta không còn tướng nữa hay sao?" So với sự hoảng sợ của văn thần, võ tướng đứng bên phải lại tràn đầy nhiệt huyết.
"Một đêm liên tục mất đi ba thành a, người lãnh binh bên phía địch chẳng lẽ là tên kia..."
Hoàng đế ngồi ngay ngắn trên minh đài, trầm giọng nói: "Nguyên soái của quân địch chính là Vệ Mộ Đan Hỉ."
"Thần nghe nói Vệ Mộ Đan Hỉ khi hai mươi tuổi đã lĩnh bách kỵ từ trong Liêu quân ra chiến trường, lấy ba vạn quân đánh bại ba mươi vạn quân, là mãnh tướng của Đảng Hạng Nhân."
"Nhưng đến cuối cùng còn không phải là đã bại trong tay Long Đức Công hay sao? Từ đó còn rút khỏi phủ Duyên An, không dám trở lại xâm lược nữa."
"Bệ hạ, địch nhân khí thế hùng hổ, kéo dài một ngày thì dân chúng phải chịu khổ một ngày, việc cấp bách trước mắt là phải chọn ra một chủ soái lãnh quân đi ngự địch."
"Đã tới thì chiến, Tây Hạ không tuyên mà chiến, chính là khinh thường trẫm..."
"Bệ hạ nếu muốn thân chinh, Khu Mật viện sẽ là người đầu tiên không đồng ý." Trần Dục đứng ra.
"Khu tướng là cảm thấy trẫm đã lớn tuổi, không chịu nổi việc ra trận hay sao?"
Trần Dục lúc này quỳ xuống: "Thần không dám, nhưng bệ hạ là Thiên tử, quốc triều cần bệ hạ tọa trấn ở phía sau."
"Trẫm không chỉ muốn ngự địch, mà trẫm còn muốn thảo phạt chinh phạt Tây Thảo.
Nếu không ngày sau đại điển triều hội này, trẫm sao còn mặt mũi để gặp sứ thần các quốc chứ?"
"Dưới gối của bệ hạ còn có nhi tử, Thân vương cũng đều đã trưởng thành, có thể bổ nhiệm làm Nguyên soái đi chinh phạt Tây Thảo."
Thái tử đứng dưới minh đài, các công thần lại nhìn về phía Sở vương đang đứng đầu văn thần, Hoàng đế lúc này trầm xuống mặt bất mãn.
Nghị luận vừa xôn xao nói ra liền có đại thần đứng ra phản đối: "Thái tử điện hạ chính là quốc bản cho nên không thể mạo hiểm, mà Sở vương lại còn quá trẻ tuổi, cũng chưa từng ra chiến trường, chiến tranh không phải là trò đùa, sao có thể bổ nhiệm qua loa a."
"Điều này là quy củ do Thái tổ Cao Hoàng đế đặt ra, khi bệ hạ còn trẻ, lần đầu tiên xuất chinh không phải cũng là nhậm chức Đại nguyên soái binh mã sao? Ngay cả Long Đức Công lúc trước bách chiến bách thắng cũng chưa từng nhậm chức ở vị trí đó."
"Báo!"
"Khánh Châu khẩn cấp gửi quân báo!"
"Đọc."
"Khánh Châu thất thủ, vị tri châu không chiến mà chạy, quân địch đã bức đến Phượng Tường."
Hoàng đế từ ngồi trên ghế liền đứng lên, chợt đưa tay túm lấy y phục trước ngực, giận dữ trừng mắt nhìn tên sĩ tốt tấu báo, sau đó từ trên ghế quay cuồng ngã xuống.
Thái tử đứng dưới minh đài, thấy thế vội vàng chạy lên đài: "Bệ hạ, bệ hạ!" Cau mày lo lắng nói: "Mau truyền thái y, mau a!"
Trước khi thái y tới, nội thị đành phải đỡ Hoàng đế nằm trên ngự tọa, nửa khắc sau Hàn lâm y quan sứ Tôn Hồng Đạt vội vàng chạy tới, kiểm tra một phen sau đó nói: "Trước tiên nâng bệ hạ đến Thiên điện."
Thái tử phất tay, chợt lại phân phó: "Nâng nhẹ thôi."
Trong Thùy Củng điện vốn dĩ trật tự liền bị làm loạn lên như một nồi cháo, Thái tử lo lắng đi cùng thái y đến Thiên điện, duy nhất chỉ có Sở vương thờ ơ đứng ở trong điện không nhúc nhích.
Đồng Bình Chương đi lên phía trước: "Lục vương thân là nhi tử, mặc dù không tình nguyện nhưng tốt xấu gì cũng phải biểu hiện ra một chút, nếu không..." Lữ Duy liếc về phía sau nhìn các vị đại thần.
"Bề ngoài mồm mép như thế nào, bổn vương cũng đã không muốn quan tâm nữa.
Hữu tướng có phải đã chọn ra người phù hợp để xuất chinh rồi hay không?"
Lữ Duy gật đầu: "Trước triều nghị, bệ hạ cũng đã triệu kiến tể tướng nhị chính quân phủ đến thương lượng rồi."
Sở vương liền lạnh lùng nhìn về phía Thiên điện, không bao lâu sau Thông Sự Xá Nhân được gọi vào Thiên điện, ngay sau đó là Đồng Bình Chương.
Một khắc sau, Thông Sự Xá Nhân cầm chiếu thư trên tay của Hoàng đế đi ra.
"Các vị đại thần không cần lo lắng, bệ hạ đã không có việc gì rồi." Thông Sự Xá Nhân đem chiếu thư trên tay mở ra: "Bệ hạ có chỉ."
Lệnh chỉ vừa ra, Thùy Củng điện liền trở về khoảnh khắc yên tĩnh, chư thần đồng loạt quỳ xuống: "Thỉnh an thánh thượng."
"Trẫm mông trời thương quyến mệnh, giặc tặc nơi biên cảnh nhiều lần phạm vào biên cương, quấy nhiễu bách tính ở biên cảnh, trải qua các đời tổ tiên nhưng xua đuổi không được.
Tâm bệnh này của trẫm nay lại một lần nữa trở nặng, làm trẫm đêm đêm không ngủ được.
Cố lệnh Điện Tiền Đô chỉ huy sứ làm Nguyên soái Tây Thảo, trẫm vốn muốn thân chinh nhưng đột nhiên lại cảm thấy thân thể không khỏe.
Cố lệnh Lục hoàng tử Sở vương thay thế, lấy hổ phù ở Khu Mật viện, binh mã đều do Đại nguyên soái Thẩm Dịch An chỉ huy.
Vân Trướng tướng quân Tiêu Hiển Vinh trợ giúp không thành, cho nên lệnh cho hắn trở thành Phó nguyên soái lập công chuộc tội, đệ đệ Tiêu Hiển Phù tạm thời cách chức ở Hoàng Thành ti.".