Nữ Thứ Vương


"Điện hạ thiên thu." Phát hiện phía sau có người, nữ tử liền xoay người lại hơi hành lễ nói.
Nhìn người kia ngây người khép tay áo đi lên thành lâu, đi đến bên tường thành liền nhìn xuống phía cây đào ở hai bên sông, Thái tử chắp hai tay lên: "Sở vương phi còn nhớ rõ lúc ở Triệu vương phủ bổn cung đã nói gì với ngươi hay không?"
Tiêu Ấu Thanh nhẹ nhàng nhíu mày: "Lời nói ngàn vàng của Thái tử điện hạ, Ấu Thanh làm sao dám quên."
"Những lời trước đó đều là lời nói trong lúc tức giận của bổn cung, ngươi cũng biết tâm của bản cung kỳ thật vẫn luôn nằm ở trên người ngươi a.

Bổn cung không sợ bị người ta chửi bới, cũng không sợ bị Ngự Sử Đài buộc tội, chỉ cần ngươi nguyện ý, nơi này của bổn cung vẫn có vị trí của ngươi."
Tiêu Ấu Thanh định trả lời hắn, hắn liền vội vàng tiếp lời: "Trước tiên ngươi không cần phải lạnh lùng cự tuyệt.

Hôm nay bổn cung chỉ hỏi ngươi một câu, Sở vương thật sự tốt như vậy sao?"
Tiêu Ấu Thanh nghiêng người nhìn Vệ Khải, trả lời: "Nàng không tốt." Chợt xoay người nhìn núi rừng xa xa, lạnh nhạt nói: "Nhưng là đúng đối với các ngươi, ngoại trừ ta ra."
"Ngoại trừ ngươi sao? Thật hay cho một câu không tốt ngoại trừ ngươi ra, thật đúng là không định chừa đường lui cho mình a." Vệ Khải cười lạnh: "Nhưng cũng không nhất thiết là đúng, hắn tìm mọi cách yêu thương ngươi, đó bất quá là cần Tiêu thị ngươi ủng hộ, hắn hiện giờ thuận theo ngươi, cũng bất quá là ham muốn mỹ sắc mà thôi, không có ai già mà sắc không suy, cũng không có ai có dung nhan mãi trẻ không già cả.


Hắn và ta đều là nam nhân, trong lòng nam nhân nghĩ cái gì, ta còn không hiểu hay sao?"
"Ham muốn?" Tiêu Ấu Thanh cúi đầu lạnh lùng cười, chợt ngẩng đầu ngưng tụ nhìn Vệ Khải: "Thái tử điện hạ, cũng không phải là như vậy hay sao?"
Vệ Khải cất bước vốn định bước lên một bước, cuối cùng vẫn nhịn xuống không có tiến về phía trước nữa: "Đúng vậy, bổn cung lúc trước cũng là có mưu đồ, nhưng bổn cung đối đãi với ngươi là mang một mảnh tâm thật lòng.

Ngươi sợ trợ giúp bổn cung thành công thì bổn cung sẽ trở tay với Tiêu gia các ngươi, nhưng ngươi đã từng nghĩ qua hay chưa? Xưa nay có quân vương nào sẽ không làm như vậy đây? Bất kể là ta hay là Sở vương hắn, ngươi có hỏi qua hắn chưa? Nếu hắn lên ngôi thì sẽ tha cho Tiêu gia hay sao? Hay là tha cho Khương gia?" Vệ Khải lắc đầu: "Hắn sẽ không, bởi vì từ trước đến nay bậc Đế vương đều là lấy chữ 'quyền' làm đầu, mà chữ 'tình' là nằm ở phía sau."
Tiêu Ấu Thanh cũng không phủ nhận lời Vệ Khải nói, bất luận cuối cùng là ai, một khi leo lên vị trí cao nhất thì sẽ không bao giờ bị ước thúc nữa.

Lấy tính cách và thủ đoạn của Sở vương, làm sao có thể giữ lại sự uy hiếp bên cạnh mình: "Điện hạ nói những lời này, cũng không sợ Thái tử phi đau lòng hay sao?"
"Lòng của các ngươi đều đặt trên cùng một người, cho dù sau này bổn cung có bị bạo bệnh mà bỏ mình, các ngươi nhất định cũng sẽ không đau lòng đi."
"Thái tử điện hạ thật đúng là rộng lượng."
"Không phải bản cung rộng lượng, mà là bổn cung muốn cho ngươi xem thái độ của bổn cung đối với chính thê của mình.

Thái tử phi là một cô nương tính tình đơn thuần, đơn thuần đến ngay cả hài tử của mình là như thế nào mà chết cũng không biết,..." Vệ Khải lạnh lùng nhìn Tiêu Ấu Thanh: "Lúc trước nếu nàng làm trắc phi của Sở vương, mới thật sự là chịu khổ."
"Tốc độ xóa sạch quan hệ của điện hạ thật đúng là nhanh, nếu không phải trong lòng mang dã tâm giở trò đòi bại, thì sao lại uổng hài tử của mình như vậy? Ấu Thanh như vậy, quan nhân cũng như vậy, như vậy điện hạ thì sao?" Tiêu Ấu Thanh xoay người nhìn Vệ Khải: "Bộ cẩm bào đai ngọc này của điện hạ là đến từ đâu?"
Ngay sau đó Tiêu Ấu Thanh tiến gần thêm một bước, mở to đôi con ngươi: "Là từ trên người ca ca ruột của mình...!lột xuống."
Vệ Khải bị lời nói của Tiêu Ấu Thanh làm cho hoảng sợ, theo bản năng lùi lại hai bước: "Ngươi đừng quên, trong đám người tham dự phế Thái tử cũng có ngươi.

Nếu không phải người là do ngươi đưa cho, bệ hạ làm sao có thể phế hắn? Vả lại tất cả đều là do hắn tự gieo gió gặt bão."
Tiêu Ấu Thanh lướt qua bên cạnh Vệ Khải, lúc các nàng lên thành lầu đều không dẫn theo người bên cạnh, quân tốt canh giữ ở xung quanh thành cũng bị đuổi đi.


Tiêu Ấu Thanh theo bậc thềm đá đi xuống: "Lúc điện hạ ngủ ở Đông Cung, nhớ kỹ phải gọi người đốt chậu than, đuổi vận xui đi."
***
Thái tử mang đầy oán giận trở lại Đông Cung, đột nhiên có một con mèo màu trắng từ trong chính điện chạy ra vừa vặn đụng phải dưới chân hắn, hắn liền giận dữ đá văng con mèo ra: "Cút đi!"
Nội thị quản chuyện sinh hoạt cho con mèo kia liền sợ tới mức ôm lấy nó lên sau khi bị đá ngã xuống đất, cúi đầu run rẩy.
Thái tử phi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của con mèo liền từ trong điện đi ra, ôm lấy con mèo từ trong lòng nội thị: "Điện hạ tức giận thì tức đi, đá con mèo này làm gì? Nó cũng không làm gì ngươi a." Thấy mèo nhỏ không có vết thường gì, nhưng lại mang một bộ dáng suy yếu vô lực, Thái tử phi liền lo lắng hướng nội thị kia nói: "Đem nó đưa đến miêu xá kêu đại phu xem xét đi."
Vệ Khải cảm thấy nàng đang làm ầm làm ĩ, không cho là đúng, lại nói: "Chỉ là một con mèo mà thôi, bổn cung còn không được đá nó sao?"
"Điện hạ cũng biết đây là mèo lai, con mèo này là từ ngoại quốc triều cống vào, được bệ hạ ngự ban.

Nếu chết ở Đông Cung, nhiều người nhiều tai mắt như vậy, chẳng lẽ ai cũng sẽ mở mắt nói dối? Ai cũng đều dám khi quân sao?"
Vệ Khải bị Thái tử phi đột nhiên răn dạy như vậy mà kinh ngạc: "Sao ngươi cũng trở nên giống như những phụ nhân kia rồi a?"
Thái tử phi cúi đầu: "Không có gì, chỉ là từ khi tới Đông Cung này, thiếp không có việc gì mà chỉ có thể đi theo Ma Ma học tập lễ nghi, Ma Ma là người từ đại nội được tuyển chọn ra, các nàng nói cho thiếp biết không ít chuyện.

Gia gia cũng từng nói, Đông Cung là cung điện dành cho Thái tử ở đúng là không sai, nhưng đứng trên cao cũng đồng thời bị người khác nhìn ngó chằm chằm, kết cục của phế Thái tử, điện hạ không nhớ rõ sao?"
Vệ Khải hơi cúi đầu: "Sơn Âm bá..."
Một người hầu trong Đông Cung chạy từ cửa đình viện đi vào, cong thắt lưng báo cáo: "Khởi bẩm điện hạ, chấp tướng tới."

"Lương Văn Bác?" Vệ Khải nghiêng người, chợt lại hướng Thái tử phi nói: "Nghe nói thân thể gia gia gần đây càng lúc càng tệ, chờ có thời gian rãnh hơn, bổn cung cùng ngươi trở về thăm một chút đi."
Thái tử phi chỉ ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn, vẫn chưa trả lời.
Vệ Khải thấy nàng như vậy liền nhìn nàng hỏi: "Làm sao vậy?" Hắn ta lại sờ sờ mặt mình: "Là trên mặt ta có dính cái gì sao?"
"Lời đồn trên triều đình, là thật sao?" Thái tử phi nhẹ nhàng nhíu mày: "Bọn họ nói điện hạ và Sở vương..."
"Là ai to gan!?" Vệ Khải lúc này lạnh mặt, hướng về phía nội thị cùng cung nhân xung quanh mắng: "Rốt cuộc là ai ở trước mặt Thái tử phi lải nhải lung tung?"
Mấy cung nhân cùng nội thị liền sợ tới mức lúc này quỳ xuống đất, thân thể run rẩy không dám lên tiếng.
"Thiếp không phải bị điếc, cũng không phải người mù, những chuyện này không có liên quan với bọn họ."
"Ngươi ít nghe những lời đồn đãi bên ngoài đi, người không biết còn tưởng rằng là do bổn cung dạy dỗ không được chu đáo." Vệ Khải không để ý tới lời cầu tình của Thái tử phi, hướng về phía cửa viện hô: "Người đâu!"
Nghe tiếng, liền có mấy nội thị đi vào: "Điện hạ.".

Bạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận