Nữ Thứ Vương


Không khí của tiết Đoan Ngọ vừa qua đi, trong ngoài Sở vương phủ tất cả đều thay bằng vải trắng, lại bởi vì quốc triều còn đang trong chiến loạn, ngoại trừ quy cách lễ chế thì những việc nhỏ khác trong tang lễ đều bị lượt bỏ bớt.

Phế triều năm ngày, truy tặng Thái Sư, Thượng Thư lệnh, truy phong Tấn vương, ban lời ca ngợi, Thái tử dẫn các đại thần cùng đến Vương phủ phúng viếng.
Từ Đông Cung chạy tới tang lễ, Thái tử cố ý thay tang phục có vải thô sơ làm thành Tề Suy, Sở vương phủ vang lên nhạc "Thi", trong lúc đó tiếng khóc vang lên không ngừng.
Thái tử đi vào linh đường, không chút do dự quỳ gối xuống, vừa quỳ xuống chính là nức nở không ngừng, vừa tự trách lại vừa lẩm bẩm sám hối lỗi lầm của mình.

Các đại thần đi cùng không đành lòng nhìn tiếp, liền đứng dậy tiến lên khuyên can.
"Điện hạ lấy thân phận Thái tử đến tưởng nhớ huynh đệ ruột thịt, hạ quan nghĩ, Sở vương gia dưới suối vang có thấy cũng sẽ cảm niệm tấm lòng của điện hạ a."
Thái tử khóc đỏ hai mắt, muốn đứng dậy nhưng hai chân lại mềm nhũn đứng không nổi, chỉ có thể nhờ đại thần đỡ đi đến sau bài vị, chợt nhìn đến thi thể bị quấn vải xung quanh che lại, hoàn toàn bị biến đổi nằm trong quan tài, thiếu chút nữa khiến hắn sợ tới mức vô thức lui về phía sau.
Lau mấy giọt nước mắt, Vệ Khải từ trong linh đường đi ra, nhìn bốn phía xung quanh: "Hôm nay nhập tang, sao lại không thấy Sở vương phi đâu?"
Mấy nữ sứ trong Vương phủ hướng về phía hắn hành lễ: "Điện hạ vạn phúc, mấy ngày nay Vương phi nàng bôn ba giữa hai nơi thành cũ và thành mới, hôm qua đã mệt mỏi quá độ."
Vệ Khải quay đầu lại, thiếu chút nữa quên mất không chỉ Sở vương mà ngay cả phụ thân của Tiêu Ấu Thanh cũng chết trận.

Phụ nhân đồng thời mất đi hai ngọn núi lớn, tang táng chưa xong thì thúc thúc và huynh trưởng lại chạy đến nơi sa trường, đến nay sống chết còn chưa biết, thiết nghĩ nỗi đau của đời người quá lắm cũng chỉ có thể là như thế.
"Bổn cung đi thăm *đệ muội."
(*)Đệ muội: là em dâu.
Nữ sứ có chút khó xử: "Điện hạ là thân thể ngàn vàng, Sở vương phủ có thể được điện hạ đến phúng viếng đã là phúc phận lớn lao, há dám làm điện hạ lo lắng..."
Vệ Khải lạnh lùng: "Ngươi chẳng qua chỉ là một nữ sứ, cũng không tính là cung nhân, bổn cung là quân cũng là huynh, chuyện của Vệ gia ta, đến phiên một nữ sứ như ngươi xen vào hay sao?"
Nữ sứ nghe xong liền vội vàng quỳ xuống: "Nô tỳ không dám, là...là Vương phi bảo các nô tỳ nói như vậy."
Vệ Khải nhìn xuống, chợt đi về phía viện Đông Bắc của Vương phủ.

...
"Ấu Thanh bái kiến Thái tử điện hạ."
Tiêu Ấu Thanh tiều tụy đi ra, so với lúc trước còn gầy hơn không biết bao nhiêu, hiện giờ hai mắt vẫn còn sưng đỏ, tiều tụy đến khiến người ta đau lòng.

Vệ Khải vội vàng tiến lên muốn nâng nàng lên.
Chỉ thấy Tiêu Ấu Thanh rụt tay về, lúc đứng dậy còn lui về phía sau một bước.
Vệ Khải liền thu tay ngây người giữa không trung, có chút xấu hổ cười cười, chợt lạnh lùng nói: "Phụ nhân có nghĩa tam tòng, không có đạo chuyên.

Phụ nhân không mặc trảm tang, cho dù vẫn còn hay không cũng vậy, không biết Sở vương phi mặc trảm tang này là vì ai?"
Tiêu Ấu Thanh thấy người tới không có ý tốt, còn mang bộ dáng vui sướng khi thấy người gặp họa, lạnh lùng nói: "Dù sao cũng không phải vì Thái tử điện hạ mà mặc."
Vệ Khải sắc mặt đại biến: "Ngươi..."
Ngay khi Vệ Khải khoanh tay chuẩn bị trả lời, một tiểu bánh bao loạng choạng chạy vào phòng, trừng đôi mắt to tròn vo, kinh ngạc nhìn các nàng.
"Nương."
Vệ Khải bị tiếng 'nương' này kêu lên mà đứng tại chỗ hoảng sợ, lại thấy trên người đứa nhỏ ăn đang mặc đồ tang, liền hiểu ra.
Tiêu Ấu Thanh vội vàng kéo tiểu bánh bao ra sau lưng.
Vệ Khải hừ lạnh một tiếng: "Lúc Lục đệ còn sống bệ hạ đã không thích hắn, về phần đứa nhỏ này..."
Tiêu Ấu Thanh tự nhiên sinh lòng chán ghét: "Giết hại huynh đệ còn chưa đủ, ngay cả cháu ruột chưa lớn điện hạ cũng không buông tha sao?"
Vệ Khải vuốt ve vải bố quen thuộc trên ống tay áo: "Người bệ hạ muốn bảo vệ thì ta sao dám động vào đây? Nhưng bổn cung cũng không cho rằng bệ hạ sẽ chấp nhận vi phạm lễ pháp, cũng không cho rằng bệ hạ sẽ để cho những quan Đài gián kia phế ta mà lập một thứ tôn lên a."
Tiêu Ấu Thanh ngồi xổm xuống, hai mắt đỏ hoe ôm đứa nhỏ vào lòng: "Bây giờ Ấu Thanh không còn gì nữa, chỉ còn lại hắn."
Vệ Khải thấy nàng như vậy, trong nháy mắt liền hạ quyết tâm: "Thanh Thanh..."

"Ngày sau điện hạ sẽ kế thừa Đế vị, như vậy khi nói chuyện và làm việc cần phải nên cẩn thận tỉ mỉ, trường hợp như thế này, kính xin điện hạ tự trọng."
Vệ Khải cúi đầu, đột nhiên run rẩy: "Ta sẽ không động đến mẫu tử các ngươi, chỉ cần ngươi an phận, không còn tâm niệm kia nữa."
***
Giữa tháng sáu, vì ổn định lòng quân nên triều đình vẫn lệnh cho Thẩm Dịch An làm chủ soái lập công chuộc tội cho tam quân, lại phong Tiêu Hiển Phù làm phó nguyên soái của binh mã, Tống Hạ lại một lần nữa giao chiến.
Tiêu Hiển Phù thấy Tiêu Vân Trạch mấy ngày nay khi tác chiến trong mắt có mang theo một cỗ sát khí, liền lo lắng nói: "Trận cước bên quân địch đã loạn, ngươi đừng tùy tiện gây chuyện, bây giờ ca ca chỉ còn lại một nhi tử là ngươi."
Tiêu Vân Trạch đem một quân địch phía bên cạnh đang khiêu khích ném lên không trung, liên tục nện lui mấy người, giết đỏ mắt, sau đó nhìn đài chỉ huy phía trước.
"Làm nhi tử, thù giết phụ thân sao lại có thể không báo đây?"
Nội bộ Tây Hạ bởi vì quân Lương Châu có bộ tộc Tàng thị không chịu nghe theo chỉ huy mà dẫn đến cục diện không khống chế được.

Vệ Mộ Đan Hỉ điều binh xoay vòng vẫn không địch lại, cuối cùng chỉ có Tàng thị bị quân địch dụ dỗ mà một mình xâm nhập vào, sau đó bị bắt.
"Đừng giết hắn..." Lời còn chưa dứt, tướng địch liền bị chém ngã xuống ngựa, đầu người rơi xuống đất.
Tiêu Hiển Phù biết Tàng thị là gia tộc lớn của Tây Hạ, nếu có thể bắt sống có lẽ có thể mang lại lợi thế.
Nhưng một trảm này cũng chém loạn quân đội Hạ quốc, kỵ binh tiến công nhao nhao kéo dây rút lui, binh lính của tộc Tàng thị chạy trốn, làm trận thế của Vệ Mộ Đan Hỉ bị xáo trộn.
Đến cuối tháng sáu quân Tống đại thắng, thu phục lại Khánh Châu, tháng bảy lại thu phục được Hoàn Châu, tháng bảy Tây Hạ phái sứ giả đến nghị hòa.
Tin tức quân địch nghị hòa vừa đưa ra, trên triều đình liền dấy lên một phen tranh luận, trên Tử Thần điện có Thái tử đang ngồi, mà Đô Thừa Chỉ của Khu Mật viện bình thường hay đứng ở giữa điện hôm nay cũng không có ở đây, chỉ có Thái tử biết giờ phút này Đô Thừa Chỉ là đang cùng Hoàng đế ở hậu uyển nội cung cho cá ăn.
"Khả Hãn của Tây Hạ bệnh tình nguy kịch, Vệ Mộ Đan Hỉ lúc này mới thất bại mà rút quân, trước khi khai chiến trẫm đã nhận được tin tức từ Tây Hạ, lão Khả Hãn thân thể không tốt, các vị Vương tử tranh ngôi vị đều tìm kiếm các gia tộc lớn làm chỗ dựa.

Lần này Vệ Mộ Đan Hỉ cố gắng xuất chiến, thứ nhất là bởi vì Ngụy Quốc Công đã chết, thứ hai là muốn dùng chiến thắng để củng cố địa vị gia tộc và muốn thay trưởng tử của Khả Hãn tranh ngôi vị kia."
"Bất quá a, nữ nhi của hắn lại trốn tránh hôn ước, đổi lại là trẫm, một người cầm trong tay binh lực của bảy thành trì, vậy thì đối với một Đế quốc thì làm sao có thể không kiêng nể cho được.


Cho nên hắn chỉ có thể tốc chiến tốc thắng, Vệ Mộ Đan Hỉ và trẫm đã từng giao chiến qua, nhưng thứ làm trẫm thật không ngờ chính là, trẫm ở Hoàn Châu âm thầm bố trí trận địa cũng không thể ngăn cản hắn, đúng là soái tài hiếm có,...!" Hoàng đế đem một nhúm thức ăn cuối cùng trong tay đổ xuống ao.

Cầm lấy khăn tay Hàn Đồng đang bưng mà lau tay: "Dưới tình huống binh lực tương đương, trận chiến Khánh Châu lại có thể thua thảm như vậy!"
Hoàng đế quay trở lại lương đình, đưa tay gác lên lan can: "Cơ nghiệp của tổ tông sao lại có thể để bại trong tay ta.

Tây Hạ nội chiến không ngừng, triều đình Vệ gia ta sao lại không có tranh giành a."
Hoàng đế thở dài một tiếng: "Hàn khanh có phải cảm thấy, phụ thân như trẫm này quá mức lạnh lùng hay không?"
Hàn Đồng đi theo phía sau Hoàng đế, cung kính đáp lại: "Quan gia là quân phụ của thiên hạ, quân ở phía trước, phụ ở sau, nhân sinh ở thế khó chính là phải lưỡng tình tương duyệt."
"Quyết định nghị hòa, đại quân ít ngày nữa sẽ phải ban sư hồi triều, tội này của Thẩm Dịch An khó thoát, khanh cảm thấy binh phù này hắn có giao hay không?"
"Hắn sẽ giao." Hàn Đồng xắn tay áo cúi đầu: "Bởi vì Tiêu nhị lang cũng mang ra ngoài mười vạn binh, trong tay bệ hạ còn có mười vạn, Giang Ninh ở hướng Nam các nơi đóng quân cũng có mười vạn."
Hoàng đế nắm chặt lan can ngưng tụ hai mắt: "Chỉ huy thất bại..." Chợt cong hai tay lên: "Bất tri bất giác, trẫm cũng đã qua gần một con giáp, càng già càng không chịu nổi giày vò, nhưng ngươi càng không chịu nổi giày vò thì lại càng không có được bình an."
"Bệ hạ chính là muốn báo thù trận Khánh Châu sao?"
Hoàng đế chắp tay từ trong đình đi ra, dọc theo ao chậm rãi đi lại, cúi đầu cười nói: "Hai quân giao chiến tử thương là chuyện khó tránh khỏi, trẫm đã suy nghĩ rất nhiều năm, nếu không chuẩn bị đầy đủ để có thể tiêu diệt được quân địch, như vậy chiến tranh lâu dài sẽ chỉ mang đến tai họa cho con dân."
"Khai cương mở rộng đất đai vẫn luôn là nguyện vọng trước nay của trẫm, nhưng thật sự khi làm Thiên tử của thiên hạ rồi mới phát hiện ra, có chút đồ cho dù có gần trong gang tấc cũng là thứ mà ngươi dành cả đời cũng không thể tiếp cận được, bảo vệ so với đoạt đi còn khó hơn."
Hàn Đồng đi theo phía sau Hoàng đế, nhỏ giọng nói: "Cảm thấy khó là bởi vì trong lòng còn có băn khoăn, có băn khoăn mới là hành động của Thánh quân.

Người ngất xỉu thì không có gì để người khác để ý, nhưng người tầm thường không biết lại vẫn cố."
Hoàng đế đột nhiên dừng lại: "Trẫm muốn ngươi làm gương cho Thái tử, phụ tá hắn thật tốt."
Hàn Đồng liền buông hai tay, nhấc vạt áo quỳ xuống: "Thần, tuân chỉ."
Tháng bảy năm Kiến Bình thứ mười một, phong Đô Thừa Chỉ của Khu Mật viện là Hàn Đồng kiêm chức tiểu sư tri kinh ở Đông Cung, đến giảng dạy cho Thái tử.
***
Giữa tháng bảy năm Kiến Bình thứ mười một, Tống Hạ nghị hòa, quân Hạ rút khỏi biên giới đất Tống, ban sư Thẩm Dịch An về triều.


Triều đình bắt tay vào việc tu sửa phòng tuyến ở Khánh Châu, Hoàng đế thiết lập yến tiệc mừng chiến công, phong thưởng tại Tập Anh điện.
"Trước tiên cữu cữu đem binh phù giao cho bệ hạ rồi hãy đi thỉnh tội với bệ hạ, cữu cữu vì triều đình mà vào sinh ra tử, lại chấp chưởng Điện Tiền ti nhiều năm, bệ hạ sẽ không làm khó người."
Thẩm Dịch An quỳ gối trước mặt Thái tử: "Sở vương đã chết, rốt cuộc cũng đã không còn gì có thể uy hiếp đến Thái tử điện hạ.

Người sẽ bỏ rơi thần sao?"
Vệ Khải nắm chặt tay sửng sốt, chợt đứng dậy đi lên đỡ Thẩm Dịch An lên: "Cữu cữu đây là hỏi cái gì a? Một thân cưỡi ngựa bắn cung này của bản cung đều là do cữu cữu đích thân dạy cho, như phụ như sư, bổn cung há có thể làm loại chuyện bất nghĩa như vậy?"
"Có lời điện hạ nói như vậy, thần có chết cũng không hối hận."
Yến tiệc mừng chiến công còn chưa bắt đầu, Thẩm Dịch An đã giao ra binh phù, thản nhiên quỳ trước Thùy Củng điện thỉnh tội.

Trên cánh tay không được y phục che lại đều là những vết sẹo dài ngang.
"Bệ hạ có lệnh, thân là chủ soái tam quân nhưng lại khinh địch khiến quân ta bại trận, trách nhiệm khó thoát, niệm kỳ vì là lão thần có công qua hai triều đại, lần này thu phục được hai thành, có công đặc xá được miễn tội chết, thay đổi tước vị, tước lại chức quan, trở về suy nghĩ." Nội thị truyền đạt khẩu dụ xong liền lên nâng hắn lên: "Bệ hạ còn bảo tiểu nhân chuyển cáo, chỉ huy thất bại khiến tướng soái và Thân vương mất mạng đã đủ rồi, bệ hạ không đề cập đến chuyện Sở vương, miễn cho ngài tội chết là vì nể tình Thái tử điện hạ và thánh nhân.

Nếu ngày khác Thái tử điện hạ còn làm khó dễ, vẫn hy vọng ngài có thể nhớ tới phần ân tình này."
Thẩm Dịch An lại quỳ xuống đất, dập đầu nặng nề nói: "Tội thần, dập tạ thánh ân."
Âm thanh của Thẩm Dịch An truyền vào Thùy Củng điện, điện này không trống trải, uy nghiêm như Sùng Chính điện, ánh mặt trời lộ ra cửa sổ chiếu vào trong điện mang theo một mảnh ấm áp yên bình.

Lão nhân vừa mới tiếp kiến đại thần từ trên ngự tọa đi xuống, khom lưng ngồi trên bậc thềm trên điện.
Triệu Từ từ Tây Đóa điện đi ra: "Quan gia sao lại ngồi trên bậc thang a? Nơi này vừa cứng vừa lạnh." Thấy Hoàng đế thờ ơ, liền đưa quyển tư tấu trong tay qua: " Hoàng Thành ti dâng tấu."
Hoàng đế ngẩng đầu vươn tay, còn chưa tiếp nhận liền lại lui về thở dài nói: "Không cần xem."
Năm Kiến Bình thứ mười một, truy phong Phó nguyên soái binh mã Hà Tây làm Vũ An Hầu, tặng Trung Thư lệnh, tôn ân ấm bổ, thế thưởng cho con cháu thân quyến, lệnh cho đệ tử kế thủ biên cảnh Tây Bắc, nhân công tiến lên bảo hộ quân.

Trưởng tử của Vũ An Hầu được phong làm Quy Đức tướng quân, thủ ở thành Khánh Châu, phong Sương đô chỉ huy sứ Trương Hòe làm Dực Vệ đại phu, dời đến Hi Châu làm phòng ngự sứ, lĩnh Tĩnh Tắc quân chỉnh đốn lại Hi Châu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận