Nữ Thứ Vương


Đầu tháng tám năm Kiến Bình thứ mười một, Hoàng đế triệu Tam Ti hội thẩm, chuyện liên quan đến quốc thích lại liên lụy đến Thái tử liền để cho quân chính nhị phủ làm Tể Thẩm, Tam Ti cùng nhau điều tra vụ án trong gần một tháng.
Dưới tháng tám, chứng cứ xác thực để Trầm Dịch An thú nhận, lấy tội mưu nghịch luận vào ngục tịch, Hoàng hậu Thẩm thị bị giam cầm ở trung cung, Hoàng đế nổi lên ý định phế Hậu.
Ngự sử trung thừa Khương Lạc Xuyên dính tội vu khống Thái tử mà bị giáng chức xuống Triều Châu, Phó sứ của Tam Ti là Khương Phú Bình bị bãi bỏ chức vị, xuống làm Hộ bộ phó sứ.
Hoàng đế lại sai người truyền lời đến Thái tử, nội thị Tiểu Hoàng Môn lần thứ hai từ nội tỉnh đi đến Đông Cung thay mặt truyền lời: "Tiểu nhân là nghĩa tử của Triệu đô tri, Triệu Áp Ban, đặc biệt đến để truyền lời cho điện hạ."
Thái tử sắc mặt u buồn: "Đã qua một tháng rồi, bệ hạ còn muốn cái gì?"
Triệu Áp Ban liền nói: "Quan gia nói điện hạ sau này sớm hay tối cũng đều không cần vào cung vấn an nữa, để điện hạ tự mình ở Đông Cung suy nghĩ lại."
Thái tử nhìn hắn mà ngẩn người, chợt đến gần nắm lấy cánh tay hắn, ý tứ của Hoàng đế chính là không muốn gặp hắn mà thôi: "Bệ hạ thật sự nói như vậy sao? Chẳng lẽ bệ hạ cũng muốn vứt bỏ nhi thần sao?"
"Điện hạ suy nghĩ nhiều rồi, chỉ vì vụ án Thẩm thị trọng đại, bệ hạ là vì muốn bình ổn cơn giận của mọi người mới ra hạ sách này, cũng là vì để ngài tránh bị đưa lên đầu sóng ngọn gió mà thôi." Triệu Áp Ban theo đó đến gần nhỏ giọng nói: "Nếu quan gia thật sự muốn vứt bỏ điện hạ, thì chỉ sợ cũng không phải là ban lệnh cấm túc suy nghĩ cho ngài, mà là phạt ngài đến canh giữ Đế lăng a.

Bất quá vào mấy ngày gần đây sắc mặt của quan gia cũng không được tốt lắm, điện hạ ngài tốt nhất là đừng đi đụng vào đóng lửa này, chờ nguôi giận thì quan gia sẽ tự nhiên muốn gặp ngài thôi."
Triệu Áp Ban nói xong liền vòng qua sau rời khỏi điện.
Chợt có một Trực Thông lang của Đông Cung trực tiếp xuyên qua hành lang, đến gần trong điện thông báo: "Điện hạ, Hình bộ thị lang cầu kiến."
***
Người mặc tử bào đang đi trong hành lang của đại lao ở Hình bộ, xa xa truyền đến tiếng gầm gừ của nam tử trung niên.
Mấy ngục quan theo sát phía sau người mặc tử bào: "Thị lang, mỗi ngày Thẩm Dịch An đều ồn ào la làng đòi gặp Thái tử điện hạ và bệ hạ, hắn la hét như vậy đã kéo dài hơn nửa tháng rồi."
Lương Văn Bác đi đến cửa phòng giam, phất phất tay với tên ngục tốt phía sau.
Thẩm Dịch An trèo đến cửa, nắm lấy cột gỗ: "Để ta gặp Thái tử điện hạ!"
"Thái tử điện hạ đã sớm đoán được sẽ có ngày này, cho nên sáng sớm đã điều ta vào Hình bộ, bất quá cũng không phải là vì cứu ngươi."
Thẩm Dịch An ngẩng đầu lên: "Ngươi nói cái gì?"
Lương Văn Bác ngồi xổm xuống, lạnh lùng chăm chú nhìn Thẩm Dịch An:"Quốc cữu gia cảm thấy bản thân hại chết cả tộc như vậy, Thái tử điện hạ còn có thể mạo hiểm mà cứu ngài ra ngoài hay sao?"
"Ý ngươi là sao?" Thẩm Dịch An trừng mắt.
"Điện hạ đặc biệt điều ta vào Hình bộ là sợ ngươi ở Hình bộ khai ra gì đó, bây giờ là do bản quan cầm chưởng Hình bộ, những tên ngục tốt canh giữ ngươi đều là tâm phúc mà bản quan tự tay an bài.

Lời nói của ngươi ở trong tòa đại lao này ngoại trừ bản quan, những người khác có cố cũng không nghe được."
Thẩm Dịch An buông tay trên cột xuống, quỳ khom lưng run rẩy nói: "Điện hạ đây là muốn giết ta diệt khẩu sao?"
"Quốc cữu gia cảm thấy thế nào?" Lương Văn Bác chậm rãi đứng lên, vỗ vỗ bụi bặm trên y phục: "Kỳ thật ta cũng không muốn Quốc cữu gia chết, chúng ta đều là người trên cùng một con thuyền, cùng là thần tử của Vệ gia và Thái tử điện hạ.

Nhưng hiện giờ Sở vương đã chết, nếu ngươi cũng chết, vậy thì người khiến Thái tử điện hạ lo lắng sau này sợ là cũng chỉ có bản quan đi." Lương Văn Bác xoay người: "Ta sẽ cho ngươi gặp Thái tử điện hạ, nhưng có thể sống sót hay không, còn phải xem chính ngươi."
Lương Văn Bác từ đại lao Hình bộ đi ra, nhìn ngọc trong tay, chợt lạnh mặt: "Muốn ta chịu tội, thật sự là dễ tính toán a." Lương Văn Bác đem ngọc thu hồi: "Sở vương không còn, nhưng trong Vương phủ còn có một vị Quận vương."
"Người đâu, chuẩn bị xe đi Đông Cung."
"Vâng."
***
Bên trong Đông Cung, Thái tử mặc thường phục chống trán: "Mọi chuyện đều đã làm xong hết chưa?"
Lương Văn Bác quỳ xuống, dâng ngọc trong tay lên: "Thần vốn là muốn làm theo lời điện hạ...!A không, thần vốn là muốn động thủ, nhưng Quốc cữu gia giãy dụa đòi gặp điện hạ, hắn nói nếu điện hạ không gặp hắn thì nhất định ngài sẽ hối hận, thần nghe xong không dám trì hoãn nên liền lập tức đến gặp điện hạ."
Thái tử đứng dậy cong hai bên tay lên đi tới trước mặt Lương Văn Bác, cúi đầu cười nhạt: "Không hổ là kim khoa Trạng Nguyên lang."
Chuyện Thẩm Dịch An tạo ra một trận náo loạn lớn, văn võ cả triều đều thổn thức không thôi khiến Hoàng đế muốn phế trung cung, lại băn khoăn Thái tử nên chỉ cấm túc Thẩm hoàng hậu trong trung cung.
Vệ Khải cũng cho rằng Hoàng đế chỉ còn lại một đứa nhi tử là mình nên sẽ không dám dễ dàng phế Hậu: "Nếu cữu cữu muốn gặp bổn cung, vậy liền phiền Lương thị lang cùng bổn cung đi một chuyến đi."
Lương Văn Bác nhắm mắt, dập đầu trên mặt đất: "Thần, tuân chỉ."
Thái tử đi ra thư các của Đông Cung: "Người đâu, chuẩn bị một bình rượu ngon do bệ hạ ban tặng."
"Vâng."
***
Trong đại lao Hình bộ, Đô chỉ huy sứ của Điện Tiền ti phong quang vô hạn ngày xưa nay lại khoác lên một mái tóc bạc lộn xộn, tựa vào vách đá, ốm yếu không chịu nổi.
Nội thị đem bầu rượu bạc cùng chén rượu bạc trên mâm buông xuống, sau đó cung thủ khom người lui ra.
"Cữu cữu."
"Điện hạ, điện hạ!" Thẩm Dịch An trừng mắt nhào về phía Thái tử đứng bên ngoài phòng giam: "Điện hạ cứu thần, thần còn chưa thể chết, hai đường Kinh Hồ, Hoài Nam thậm chí là Lưỡng Quảng đều có bộ hạ cũ của thần, bọn họ tuyệt đối nghe..."
"Cữu cữu chỉ mấy Đô chỉ huy sứ này thôi đúng không?" Thái tử mở một phần mật lục ra, trên đó có viết tên của vài người: "Mấy năm nay bổn cung đã thu thập chứng cứ bọn họ nhận hối lộ, triều ta đối với quan viên kết đảng riêng và nhận hối lộ đều là phán tội chết không thể tha.

Nhưng vì cữu cữu, những bộ hạ cũ này bản cung sẽ thay người nhận lấy, tránh cữu cữu một phen tuổi già lại còn phải quan tâm chuyện nhiều người."
Thẩm Dịch An nhìn bầu rượu trên mặt đất, chợt xụi lơ thân thể: "Điện hạ đây là có ý gì?"
"Kể từ lúc bản cung rời khỏi nơi này, thì ngày mai sẽ có tin tức cữu cữu tự mình nhận tội truyền ra..."
Thẩm Dịch An nhìn chằm chằm Thái tử, trợn tròn hai mắt, bỗng nhiên nhớ tới lời Sở vương cảnh báo hắn khi còn ở Phượng Tường.
【Sở vương lập tức tiến tới gần, có thâm ý khác nói: "Thái tử họ Vệ."
"Lục vương nói lời này là có ý gì?"
"Thẩm nguyên soái mang lòng trung thành có trời đất giám chứng, nhưng bổn vương rất muốn biết là có đáng giá hay không? Phần trung thành với Triệu vương này có thể gánh vác được hay không, hoặc là nói những thứ này đều chỉ là một mảnh ngu trung xích kỷ của Thẩm nguyên soái mà thôi."
Thẩm Dịch An nhíu mày: "Hạ quan không biết rốt cuộc là Lục vương muốn nói cái gì."
Sở vương nghiêng đầu lạnh lùng: "Chuyện cho tới bây giờ, Thẩm nguyên soái còn muốn giả bộ hồ đồ với bản vương sao? Triệu vương không phải là phế Thái tử, phế Thái tử Vệ Diệu tuy rằng nhẫn tâm nhưng vẫn nhớ tình thân.

Mà thế cục bây giờ, một khi ta chết, sẽ không còn ai có thể cản trở được Triệu vương, trên đời này nào có tường nào mà không thông gió, cái chết của Thân vương cũng phải có người đứng ra nhận tội, mà Thẩm nguyên soái ngăn cản chuyện quân báo ở Vĩnh Hưng..." Sở vương nhìn Thẩm Dịch An, nhếch miệng cười: "Hắn vì muốn trấn an lòng người, trấn an bệ hạ, nhất định sẽ tế xuất Nguyên soái là ngươi, Thẩm gia các ngươi là ngoại thích, nhưng Triệu vương họ Vệ, kết cục của cựu Mật Viện Sứ Diêu Thận kia chắc Thẩm nguyên soái cũng đã thấy rồi đi.

Hắn chính là thái sư dạy dỗ Thái tử điện hạ hai mươi năm qua, như phụ thân mà đối đãi với hắn, người như vậy hắn còn có thể bỏ qua, vậy thì còn có cái gì mà hắn không thể bỏ để đạt được mục đích của mình đây? Trước khi đi, bổn vương đã đặt cược với người kia, bây giờ bổn vương lại muốn đánh cược với Thẩm nguyên soái ngươi, thế nào?"
Thẩm Dịch An không nói lời nào, sau đó Sở vương lại nói: "Cũng dùng cái đầu người này của ta để làm thứ đặt cược, đánh cược sự nhẫn tâm của Triệu vương, cũng đánh cược lòng trung thành của Nguyên soái.

Ngươi có tin hay không? Nếu ta chết, thì người thứ hai chết đi chính là Nguyên soái ngươi, bao gồm cả Thẩm gia các ngươi."
"Trên đời này không có lòng trung thành nào là tuyệt đối, chỉ có tham lam và dục vọng mới là vô tận, mỗi người đều có lòng riêng.

Ngươi trung thành với Triệu vương không chỉ bởi vì ngươi là cữu cữu của hắn, mà là bởi vì ngươi muốn bảo toàn chính mình, bảo toàn người nhà của ngươi.

Phế Thái tử vừa chết, ta liền trở thành thứ cố kỵ duy nhất của Triệu vương, nếu Nguyên soái muốn bảo trụ tánh mạng của mình và toàn tộc, có lẽ có thể dùng ta thử một lần!" 】
Thẩm Dịch An đột nhiên bật cười, ngưng tụ hai mắt ửng hồng, lúc đầu hắn không tin lời Sở vương nói, nhưng bây giờ sự thật đã bày ra trước mắt, lời nói của Thái tử làm cho hắn lạnh lòng vô cùng: "Thần là người nhìn điện hạ lớn lên, điện hạ biết cưỡi ngựa bắn cung là do thần đích thân một tay dạy dỗ, hơn hai mươi năm a, điện hạ còn nhớ rõ hay không? Năm Đại Nghiệp thứ chín khi quốc triều chiến tranh với Thổ Phiên, vết thương trên chân của thần là vì thay điện hạ ngăn cản, mấy lần bệ hạ mang điện hạ đi theo thân chinh, có lần nào người bảo vệ bên cạnh điện hạ không phải là thần?" Thẩm Dịch An xé y phục trên người xuống, lộ ra một thân vết thương: "Một thân vết thương này, cái nào là vì điện hạ ngăn cản, điện còn nhớ rõ hay không?"
Thái tử nuốt một ngụm nước bọt, chợt lạnh lùng xoay người: "Chuyện cũ còn nhắc đến làm cái gì? Thẩm gia không phải cũng bởi vì bổn cung mới được quý trọng hay sao?"
Thái tử lạnh lùng khiến Thẩm Dịch An hoàn toàn hết hy vọng, hắn lạnh lùng nhắm lại hai mắt: "Từ lúc nhìn thấy bức thư của điện hạ muốn ta tự mình đoạn tuyệt quan hệ được gửi đến, ta cũng đã đoán được rằng điện hạ muốn vứt bỏ mẫu tộc của mình, vì Đế vị mà không từ thủ đoạn, điện hạ từ đầu đến cuối đều chỉ quan tâm đến bản thân mình."
Thẩm Dịch An thở dài một hơi, chợt cười lạnh: "Đáng tiếc, Sở vương còn chưa chết."
Mặc kệ là thật hay giả, lời nói của Thẩm Dịch An khiến Vệ Khải kinh hãi, hắn xoay người như phát điên, trợn mắt nói: "Ngươi nói cái gì?"
"Ta đoán được ngươi sẽ lạnh lẽo như vậy, vì vậy đã lên kế trước." Thẩm Dịch An cười lạnh: "Sở vương chưa chết, nhưng chỉ có ta mới biết hắn ở đâu, chỉ cần ta chết, người của ta sẽ thả hắn trở về."
"Làm sao có thể? Thi thể của hắn rõ ràng đã được vận chuyển về kinh thành, Tông Chính tự và Thái Thường tự cũng đều đã kiểm tra qua..."
"Chẳng lẽ ngày xuất chinh điện hạ không phát hiện bên cạnh Sở vương còn có mười mấy hộ vệ đi cùng hay sao? Ngày đó điện hạ cũng có thể nhìn ra rồi, người nằm bên trong linh cữu là một thi thể bị cháy." Thẩm Dịch An đỏ mắt cười điên cuồng: "Bởi vì, đó chỉ là thế thân mà thôi."
Ngày xuất chinh Sở vương có mang theo thị vệ, Thái tử tuy rằng không chú ý tới, nhưng sau đó có tai mắt bẩm báo với hắn, thi thể đưa về cũng quả thật đã bị thiêu đến mặt mũi hoàn toàn thay đổi mà không nhận ra được, Thái tử đến gần cửa phòng giam, phát điên nói: "Sở vương ở đâu?"
Thẩm Dịch An cũng không nóng lòng trả lời, lạnh lùng nói: "Nếu Sở vương trở về, Thái tử bất nhân, tàn sát huynh đệ ruột thịt thì làm sao còn ngồi vững ở Đông Cung đây? Những triều thần có xu hướng nghiêng theo thế cục kia còn có thể mở mắt nói dối nữa hay không a?"
Vệ Khải run rẩy lui về phía sau hai bước, chợt cúi xuống nhặt bầu rượu lên tự mình rót một chén rượu: "Ta làm lòng cữu cữu lạnh đi, nhưng cữu cữu,...!"Hắn uống rượu trong chén một hơi cạn sạch: "Chẳng lẽ không làm ta lạnh lòng hay sao?"
***
Vệ Khải mang lửa giận trở lại Đông Cung: "Gọi Thái tử chiêm sự lại đây."
Nguyên trưởng sử của Triệu vương phủ theo Triệu vương vào Đông Cung liền đổi thành Thái tử chiêm sự: "Điện hạ gọi thần?"
Vệ Khải đuổi cung nhân lui ra, cửa phòng được đóng lại rồi mới nói: "Cái chết của Sở vương là có người sắp xếp, ngươi nhanh chóng phái người âm thầm đi các nơi điều tra, nếu thấy có người khả nghi thì thà giết nhầm cũng không thể buông tha."
"Sở...!Sở vương?" Thái sử chiêm sự kinh hãi ngẩng đầu lên: " Vâng."
Thái tử từ trong phòng đi ra hỏi thẳng nội thị: "Có tin Đô Thừa Chỉ trở về hay không?"
"Bẩm điện hạ, nữ sứ ở Hàn trạch nói hôm nay Đô Thừa Chỉ ở Khu Mật viện trực thủ cấm cửa cung, sẽ không trở về."
***
Hôm sau, người có thể thay ca nghỉ ngơi, vừa bước vào cửa trạch, dụi dụi mắt, sau đó chắp tay: "Điện...ngài?"
Theo đó dẫn người vào trong, Hàn Đồng kéo đôi mắt buồn ngủ lên, nhíu mày nói: "Cấu kết với ngoại thần thật sự là..."
"Tiên sinh, bổn cung không quan tâm nhiều như vậy..." Thái tử đem những gì mình nghe được hôm qua ở đại lao Hình bộ lần lượt kể lại cho hắn, lo lắng nói: "Các thần tử trên triều hướng về phía ta bất quá là bởi vì triều ta không còn Hoàng tử nào khác để lập mà thôi, đây là giang sơn Vệ gia ta, thanh danh thanh lưu của sĩ đại phu cũng không sánh bằng đầu người phía trên của mình.

Dưới tình huống chỉ còn lại một nhi tử là ta của bệ hạ, mặc dù ta phạm sai lầm lớn nhưng nháy mắt một cái cũng đã qua, nhưng nếu Sở vương thật sự trở về..."
"Trước tiên điện hạ không cần gấp gáp, có thể là Thẩm Dịch An vì mạng sống nên cố ý chuyển qua Sở vương để điện hạ không dám giết hắn, lấy tình cảm của hắn đối với điện hạ thì làm sao có thể giữ lại đường sống của Sở vương mà để điện hạ rơi vào hiểm cảnh đây."
"Điều này...!Bổn cung thật không ngờ, mấy năm nay cữu cữu yêu thương ta giống như phụ thân..." Thái tử đột nhiên nhíu mày.
Hàn Đồng lại nói: "Phàm không có gì là tuyệt đối, để phòng ngừa vạn nhất, điện hạ vẫn nên giữ lại tính mạng của Thẩm Dịch An, ít nhất phải chờ trận phong thanh này qua đi đã."
Thái tử thở dài một hơi: "Cho nên bổn cung đã giao cho Hình bộ thị lang là Lương Văn Bác giữ lại tính mạng của hắn trước khi bị xử trí vào mùa Đông rồi."
Hàn Đồng gật đầu: "Hiện giờ cả thiên hạ đều biết tin Sở vương đã chết, điện hạ không thể chỉ vì một câu nói mà tự mình làm rối loạn trận tuyến."
Vệ Khải liệt người ngồi xuống: "Sở vương đã chết nhưng đứa nghiệt chủng kia vẫn còn, tông tử chưa đủ tuổi ngay cả Tông Duyên cũng chưa được nhập vào mà bệ hạ liền phong hắn làm Quốc Công, chỉ hai tuổi đã phong làm Quận vương,..." Vệ Khải cười lạnh: "Chỉ sợ kế tiếp chính là Thân vương hoặc là Thái tôn đi."
Hàn Đồng lắc đầu: "Thánh chủ ở tuổi gần hoa giáp như mình sao lại dám vứt bỏ trưởng tử để lập hài tử lên a, (*)mẫu cường tử nhược nhất định sẽ lâm triều xưng chế, điều này sẽ dẫn đến triều chính bất ổn, bệ hạ sẽ không làm như vậy."
(*)Mẫu cường tử nhược: ý nói mẹ mạnh con yếu, nghĩa là người mẹ nắm quyền.
"Tiên sinh nói cũng không phải không có đạo lý, nhưng..." Thái tử ngẩng đầu: "Tiên sinh không phải là nhi tử của hắn, cũng chưa từng thấy hắn đã tàn nhẫn với nhi tử của mình như thế nào."
Thái tử đem một nhúm kim hoàn thả xuống: "Ngày đó trên Tử Thần điện, hắn thay bản cung nói chuyện với quan viên, bổn cung đều ghi nhớ.

Vì bảo toàn vẹn toàn thì bổn cung cũng chỉ có thể cùng những triều thần này trú cùng một chỗ, những kim hoàn này đã đưa đến trạch viện của bọn họ, chỉ cần quần thần tỏ thái độ muốn lên thuyền cùng bổn cung, thì cho dù Sở vương thật sự vẫn chưa chết, trong tay bổn cung nắm được nhược điểm của bọn họ, nếu muốn đứng ngoài cuộc tuyệt cũng đối không có khả năng."
Hàn Đồng lo lắng cho chủ trương tự làm của Thái tử: "Hành động này của điện hạ không sợ..."
"Hoàng Thành ti của tiên sinh nếu không nói thì bệ hạ ở trong cung cấm làm sao có thể biết được, cho dù biết thì đã sao, nếu thật sự phải đi đến một bước kia,..." Vệ Khải nắm chặt nắm đấm: "Hắn bỏ được thân tử, vậy bổn cung tất nhiên cũng bỏ được thân phụ."
***
Vụ án kéo dài đã kết thúc, những người ban đầu muốn kết thông gia với Khương gia đều lần lượt phái người làm mối tới cửa yêu cầu rút lui, ngay cả Xu Mật Sứ giúp đỡ nói chuyện cũng bị hủy hôn.
Trên trung đường của phủ Khu tướng, một đám người mang theo một đống bồi lễ của chủ nhân đem đến cửa.
"Tướng công chớ trách, tiểu nhân cũng là được quan nhân ủy thác, hiện giờ thế cục này hỗn loạn, nhà hắn tuy là (*)thư hương môn đệ, nhưng từ tổ tiên đến nay trong nhà cũng không có ai làm quan lớn hay trọng thần.

Tiểu nương tử nhà ngài ta thật sự nhận không nổi, cũng không có phúc phận để thừa nhận, cho nên thừa dịp còn chưa hạ sính liền muốn lui mối hôn sự này."
(*)Thư hương môn đệ: là nhà có dòng dõi Nho học, học vấn theo Nho giáo.
Trần Dục nhận lấy thư cưới của bà mối, chợt vỗ mạnh lên bàn: "Trượng nghĩa không thấy chỉ thấy đồ cẩu bối nhà ngươi, phụ lòng người lại còn muốn làm người đọc sách."
"Tướng công ngài đại nhân đại lượng, ngài xem thử...?"
Trần Dục xé nửa thư thành hai nửa: "Lui!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui