Nữ Thứ Vương


Tháng chín năm Kiến Bình thứ mười một, trong Sở vương phủ vẫn treo vải trắng, trong phủ trên dưới đều mặc y phục đơn giản.
"Có tìm được tin tức gì hay không?"
"Thuộc hạ đã phái người tìm kiếm toàn bộ Tây Bắc, nhưng vẫn không tìm được tung tích."
Tiêu Ấu Thanh thất thần ngã xuống giường, chống bàn ảm đạm nói: "Không, Lạc Xuyên sẽ không lừa gạt ta, nàng cũng sẽ không lừa ta."
Nam tử mặc đoản kiệt, hai đầu gối quỳ xuống đất: "Thuộc hạ vô năng, xin chủ nhân trách tội."
"Tiếp tục tìm, cho dù lật tung toàn bộ Đại Tống cũng phải tìm được người!"
"Vâng."
Chờ sau khi nam tử kia rời đi, nữ sứ mới dắt hài tử vào trong, nữ sứ hành lễ, hài đồng vừa được thả xuống liền cất bước nhỏ chạy đến trước mặt mẫu thân.
Tiêu Ấu Thanh thất thần ôm lấy hắn, nhìn con ngươi ngây thơ của hài đồng mà cố nén nước mắt.
Nữ sứ cúi đầu nói: "Cô nương, Kỳ nội thị cầu kiến."
"Để cho hắn vào đi."
Tiểu Lục Tử nhẹ nhàng đi vào, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiêu Ấu Thanh một cái, nữ sứ liền ôm đứa nhỏ từ trong phòng lui ra ngoài.
"Tiểu nhân biết đại nương tử thương tâm khổ sở, nhưng hôm nay bầu trời của Sở vương phủ đã sụp đổ nửa bên, tiểu vương gia còn nhỏ, ngài là nửa bên trời còn lại của Sở vương phủ này, ngài không thể cũng ngã xuống a." Tiểu Lục Tử chắp tay đến gần, nhẹ giọng nói: "Bên kia có tin tức truyền đến, đại nương tử nếu rảnh rỗi thì hãy mang theo tiểu vương gia tiến cung nhiều hơn, đi đi lại lại nhiều hơn một chút."
Tiêu Ấu Thanh ngẩng đầu, chợt lại cúi đầu ngưng thần suy nghĩ một lát, nhướng mày nói: "Đây là đường lui mà nàng nghĩ ra sao?"
"Lấy trí thông minh của A Lang, đại nương tử chắc hẳn là biết."
Tiêu Ấu Thanh nhìn chằm chằm Tiểu Lục Tử: "Có được bao nhiêu hy vọng?"
Tiểu Lục Tử nhìn sự bức thiết trong mắt của Tiêu Ấu Thanh, bất đắc dĩ lắc đầu: "A Lang không nói, chỉ ra lệnh tiểu nhân chuyển lời cho ngài, trong lòng A lang lo lắng ngài cho nên không dám chết, cũng xin ngài vì A lang mà trân trọng, yêu quý chính mình."
Nghe Tiểu Lục Tử nói xong, Tiêu Ấu Thanh đứng dậy từ chỗ ngồi, đi ra khỏi phòng gọi: "Hỉ Xuân."
"Cô nương."
"Đi Giang Ninh chuyển một cây Hải Đường về đây, ngươi biết ta muốn là cây nào."
Hỉ Xuân triều hơi hành lễ: "Vâng."
***
Ánh mặt trời chiếu rọi, Hàn Đồng từ đại nội trở về liền vội vàng vào phòng thay áo choàng.
"A Lang, Hình bộ thị lang cầu kiến."
Hàn Đồng buộc dây đai bên phải của áo lông chồn, chọn một y phục có chiếc cổ tròn bằng sợi mỏng nhẹ: "Mời đến trung đường dâng trà."
"Vâng."
Trà nóng đổi thành trà thảo dược, Hàn Đồng ngồi xuống không lâu sau, xiêm y vừa mới thay liền trở nên ướt đẫm, người hầu biết chủ tử sợ nóng liền cầm quạt đứng bên cạnh quạt gió cho hắn: "Mới lạnh không được mấy ngày, hôm nay lại nóng lên."
Hàn Đồng nhìn ngoài sân lại nhớ tới gì đó: "Hôm nay khô nóng lại thêm ánh mặt trời gắt dễ bắt lửa, ngươi nhớ kỹ trong bể nước ở các góc viện mỗi ngày đều phải kiểm tra thêm nước."
"Vâng."
"Huyện chủ đâu?"
"Nương tử ở trong viện hóng mát."
"Ta mang về một ít hầm băng mà quan gia ban tặng, ngươi đưa qua chỗ nàng đi."
"Vâng."
Đợi mọi người rời đi, Lương Văn Bác ngồi trên ghế Thái sư cúi đầu cười yếu ớt: "Hàn thừa chỉ thật đúng là rất để ý đến thê tử kết tóc của mình."
"Hôm nay Lương thị lang tới cửa, là có chuyện gì quan trọng sao?"
"Đến thì cũng đã đến rồi, mỗ cũng không cùng Cảnh Minh huynh vòng vo nữa,.." Lương Văn Bác trong nháy mắt lạnh mặt: "Người xúi giục Thái tử, là Hàn thừa chỉ ngươi đúng chứ?"
"Hạ quan không biết Lương thị lang là có ý gì? Chẳng lẽ thị lang cho rằng chuyện giáng chức quan là chủ ý của hạ quan sao?" Hàn Đồng chợt cười nói: "Việc làm của thị lang, còn cần hạ quan ra miệng xúi giục hay sao?"
"Ngươi..." Lương Văn Bác trầm mặt xuống, phẫn nộ: "Hôm nay ta tới không phải muốn gây sự với ngươi."
Hàn Đồng đứng lên: "Hàn Cảnh Minh ta chưa bao giờ kết đảng với người khác, trước kia không, hiện tại sẽ không, sau này cũng sẽ không, người khác thất bại thì có liên quan gì đến ta? Nếu ta thất bại, cũng sẽ không liên lụy đến người khác, một mình đến, một mình trở về."
Lương Văn Bác cũng theo đó mà đứng lên, ngưng tụ hai mắt nhìn chăm chú một hồi lâu: "Hàn thừa chỉ hai tay áo có gió mát, nếu đã như thế thì Lương mỗ cũng không quấy rầy nữa, cáo từ."
Hàn Đồng khép hai tay lại nhìn bóng lưng Lương Văn Bác: "Lương thị lang, hạ quan phải khuyên ngươi một câu, phụ tử vĩnh viễn đều hơn quân thần, không nên cố gắng xen vào việc nhà của Thiên tử, hiện giờ đường lui duy nhất của ngươi chỉ có một đường là từ quan quy ẩn mà thôi."
Lương Văn Bác dừng bước, nhìn cây khô trong đình viện, run rẩy cười nói: "Việc mà Đông Cung làm, Lương mỗ biết được quá nhiều, nếu từ quan, ta còn có đường sống nữa hay sao?"
***
Phúc Ninh điện trong cấm cung.
"Quan gia." Triệu Từ bước vào trong điện.
Hoàng đế đang viết cái gì đó trước bàn, nhấc bút xuống hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Triệu Từ khom lưng, thấy trên tờ giấy Tuyên ố vàng có viết vài câu thơ : "Quan gia lại nhớ tới chuyện cũ sao?"
Hoàng đế xoay người đặt bàn tay già nua lên ghế, nhẹ nhàng vuốt ve nói: "Thật lạnh a."
Triệu Từ nhíu mày trắng: "Sở vương phi phái người đến dâng một cây Hải Đường, nói là từ Giang Ninh vận chuyển tới, là khi Quận Quốc phu nhân còn trẻ đã trồng, vào giữa Xuân hàng năm đều nở rất tốt."
Hoàng đế nghe xong liền phản ứng cực lớn xoay người, không chút suy nghĩ liền cất bước đi ra khỏi Phúc Ninh điện, ngọc liễn chở hắn ra khỏi vòm thì hạ liễn, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy cây Hải Đường đang được mấy nội thị chăm sóc.
Mấy nội thị thật cẩn thận cắt tỉa cành cây: "Nghe nói loại Hải Đường này quý giá nhất, một gốc cây nhỏ cũng không dưới mười vàng, cây Hải Đường này có vẻ ngoài lớn như vậy, so ra cũng sợ là phải mấy trăm vàng."
"Đồ Sở vương phi đưa tới còn có thể kém sao! Nghe nói Vương phi và mẫu thân của nàng đều cực kỳ yêu thích Hải Đường, Vương phủ có hoa uyển, đều là trồng Hải Đường a." Nội thị cầm cây kéo vàng, đột nhiên nhìn thấy trên thân cây có một vết sẹo cũ kỹ: "Ai, nơi này có vết chém, cũng không sâu, xem ra hẳn là qua không dưới hai mươi năm đi."
"Suỵt, quan gia tới rồi."
Mấy nội thị dừng tay nhao nhao lui về phía sau quỳ xuống.
[Hoàng tử bị Tấn Dương ở Long Thành đánh bại về triều, Thái tử bị Hoàng đế quở trách một trận, cùng lúc đó việc thi triển Nhân Chính lại dần dần được triều thần ủng hộ, so với Khương gia ở Ngự Sử Đài, hắn càng cần Thôi thị của Chính Sự Đường hơn.

Vì vậy chiếu thư ban xuống, Tam hoàng tử Tề vương cùng nữ nhi của Tham Tri Chính sự Thôi thị đại hôn.
Chiếu thư hạ sách ngày đó cực kì náo động, trong dinh thự đều viết về tin tức đó, chẳng mấy chóc đã truyền khắp thành Đông Kinh, nữ tử tức giận trở về tổ trạch ở Giang Ninh.
Tề vương mặc áo choàng, từ ngự mã nhảy xuống, lại bị gia phó của Khương gia ngăn ở ngoài cửa: "Ta biết nàng ở bên trong, để ta vào nói với nàng vài câu, nói xong liền rời đi."
Tề vương cầm bội kiếm đi vào viện của Khương trạch, đang vào mùa Xuân, hoa Hải Đường đón gió dựng đứng, nữ tử hướng tới người đang tìm đến, hơi hành lễ: "Nô bái kiến Tam đại vương."
Nghe xưng hô không được tự nhiên, Tề vương vuốt chuôi kiếm nhíu mày: "Ta biết ngươi không muốn gặp ta."
"Tân hôn đại hỉ, Tam đại vương hẳn là nên ở bên cạnh Vương phi nhiều hơn mới đúng."
"Ta..." Tề vương buông tay ra, giơ tay lên đến gần nàng.
Nữ tử liền căm hận rút ra bội kiếm bên hông hắn, khiến cho hắn sợ tới mức lui về phía sau một bước: "Ta không tới là được, ngươi chớ vì ta mà đả thương chính mình."
Nữ tử nhíu mày, chợt dùng sức chém về phía cây Hải Đường, thiết kiếm sắc bén chém vào thân cây sâu một tấc: "Nô đem thứ mình thích nhất chặt đứt, từ nay về sau cùng với Tam đại vương không còn liên quan gì."
Tề vương duỗi tay về phía trước chợt buông xuống: "Chỉ cần ngươi không thương tổn chính mình, ngươi muốn như thế nào cũng được, tiểu quốc phía Đông nổi lên ý đồ, bệ hạ lệnh cho ta làm Nguyên soái binh mã giết hạ Tấn Dương lập công,.." Tề vương lấy kiếm về, liếc mắt nhìn vết thương trên thân cây, chất lỏng tràn ra giống như đang khóc, thở dài nói: "Ngươi cố gắng chăm sóc chính mình."]
Hai mắt Hoàng đế ướt đẫm, con ngươi đỏ bừng, nâng tay vuốt ve vết thương trên thân cây.

Bây giờ cây Hải Đường này đã cao bằng mái hiên, ngay cả vết sẹo lúc trước cũng đã đến vị trí mà hắn cần giơ tay lên mới chạm được: " Đem nó trồng ở trước Phúc Ninh điện, cho người trông coi."
"Vâng."
"Truyền Lại Bộ ti, truy tặng thê tử đã mất của Vũ An Hầu là Khương thị làm An Quốc phu nhân, mặt khác phái người đến Sở vương phủ truyền lời, qua mấy ngày nữa rảnh rỗi hãy gọi Sở vương phi mang theo Đại lang vào cung."
"Vâng."
***
Giữa tháng chín năm Kiến Bình thứ mười một, đại lao Hình bộ đột nhiên bốc cháy, đốt cháy mấy phạm nhân và ngục tốt, Hoàng đế vì chuyện này mà ở trong Thuỳ Củng điện triệu kiến Hình bộ thị lang.
Lương Văn Bác đi tới trước Thùy Củng điện, bỗng nhiên nghe thấy bên trong có tiếng cười của hài đồng truyền ra: "Triệu Đô Tri, trong điện này..?"
"Sở vương phi và Thọ Xuân quận vương đang ở bên trong."
Lương Văn Bác kinh hãi: "Thùy Củng điện là nội triều, cái này..."
"Quan gia yêu thích tiểu Quận vương, liền ban trường hợp đặc biệt để cho mẫu tử bọn họ vào điện, Lương thị lang xin chờ một chút." Triệu Từ hơi chắp tay xoay người vào trong.
Lương Văn Bác duỗi cổ dài, nhìn thấy Hoàng đế trong điện lại ôm tiểu quận vương ngồi trên ngự tọa, lộ ra vẻ mặt hiền lành mà vui cười, đây là lần đầu tiên hắn thấy Hoàng đế tươi cười thoải mái như vậy.
Đứa nhỏ hơn một tuổi miệng lưỡi không rõ gọi một tiếng 'gia gia', làm cho lão Hoàng đế vẻ mặt vui vẻ hài lòng, hài tử lại kéo cái gì đó đỏ đỏ trước bụng Hoàng đế.
Phía sau thắt lưng có một dải ngọc chặt chẽ được đính chỉnh tề, mặt trên được điêu khắc hình thù tinh xảo.

Hoàng đế liền ôm hài tử giao cho nội thị bên cạnh, đứng dậy đem đai ngọc bên hông cởi xuống: "Nếu đã thích như vậy thì để gia gia ban cho ngươi đi."
Đai ngọc bên hông Hoàng đế đáng giá vạn quán, nhưng không liên quan đến tiền bạc: "Bệ hạ, Tông Nhân chỉ là một Quận vương, đai ngọc này không hợp lễ pháp."
Nội thị lấy một cái đai vàng khác thay Hoàng đế buộc lại, Hoàng đế lạnh nhạt nói: "Ai, quy củ là chết, chỉ có người mới là sống, nếu cả đời chỉ biết canh giữ trong quy củ, chẳng phải là buồn chết rồi hay sao?"
Thấy Sở vương phi sắc mặt tái nhợt, Hoàng đế lại nói: "Chuyện của Lục lang đã qua lâu như vậy rồi, thương tâm qua ngươi cũng nên sớm buông bỏ mới đúng, dù sao đứa nhỏ còn nhỏ cần mẫu thân chiếu cố."
"Vâng."
Đai ngọc đã được cởi từ bên hông của Hoàng đế được đặt trên hộp gấm gỗ lót vải đỏ.
Triệu Từ đi vào trong thông báo: "Quan gia, Hình bộ thị lang đến rồi."
Hoàng đế gật đầu: "Hôm nay các ngươi về trước đi, về sau hãy thường xuyên ra vào trong đại nội a."
"Vâng."
Tiêu Ấu Thanh ôm đứa nhỏ từ trong Thuỳ Củng điện đi ra, đi theo phía sau còn có một nội thị Hoàng Môn, trên mâm gỗ trong tay đặt một dải ngọc.
Lương Văn Bác khom người với Tiêu Ấu Thanh và đứa nhỏ, Tiêu Ấu Thanh nhìn hắn chỉ nhẹ nhàng nhếch khóe miệng vẫn không nói gì.
Lương Văn Bác nhìn đai ngọc màu đỏ trong mâm gỗ, phía sau thắt lưng rõ ràng là dải ngọc mà Thiên tử thường hay mang theo bên hông.
"Lương thị lang đang nhìn cái gì vậy?" Triệu Từ đi ra trước mắt hắn phất phất tay: "Quan gia gọi ngài đi vào."
Lương Văn Bác phục hồi tinh thần, chắp tay nhẹ nhàng gật đầu: "Được, làm phiền ngài rồi."
***
"Thiêu chết?" Hoàng đế trưng ra vẻ mặt khiếp sợ.
"Mấy ngày gần đây liên tục nắng chói chang, ngục tốt đem ngọn lửa châm sáp vào đại lao nên liền dẫn đến hỏa hoạn." Đem sự tình truyền đạt, Lương Văn Bác đầu quỳ xuống đất: "Thần làm việc không tốt, thỉnh bệ hạ trách tội." Chợt ngẩng đầu ngưng tụ nhìn Hoàng đế.
【"Triệu Đô Tri, đai ngọc kia là..?"
"A, vừa rồi khi quan gia ôm Thọ Xuân quận vương, Quận vương cứ kéo đai ngọc của quan gia mà không chịu buông tay, quan gia liền cởi ngọc xuống ban cho Quận vương." 】
"Trước khi bệ hạ trách tội, thần còn có một chuyện muốn bẩm báo."
Hoàng đế từ trên ngự tọa đứng dậy, buông lỏng hai tay đang nắm đặt bên hông: "Nói."
Lương Văn Bác lấy ra một khối ngọc khí hình vòng có lỗ hổng từ trong tay áo ra: "Lúc Thẩm Dịch An vào tù, Thái tử điện hạ từng ban vật này cho thần."
"Ý định quyết đoán như vậy, thần cả gan suy đoán đây là Thái tử điện hạ ra hiệu cho thần, nhưng tội nhân là Quốc Cữu gia, thần không dám làm theo, điện hạ là Thái tử nên thần cũng không dám nói cho bệ hạ."
"Ý của Khanh là, lần phóng hỏa này là có người cố ý gây ra, là Thái tử?"
Khi Lương Văn Bác còn làm Tham Tri Chính sự, từng cùng Đồng Bình Chương sự phân biệt cầm ấn tỷ chưởng của Chính Sự Đường.

Từ chiếu thư do Hoàng đế đích thân hạ xuống, trình độ thụ sủng của tiểu Quận vương so với các vị Hoàng tử còn lớn hơn: "Vu khống Thái tử là trọng tội, thần vạn lần không dám cho là đúng, Hình bộ đã bắt được ngục tốt phóng hoả, nhưng thần thân là thần tử, không dám lừa gạt quân thượng nữa lời..."
Hoàng đế ôm hai tay lên: "Đứng lên đi, dựa theo tội thất trách ngươi tự mình đi Thẩm Quan viện lĩnh phạt."
"Vâng."
Hoàng đế xoay người phất phất tay, Lương Văn Bác liền đứng dậy lui ra khỏi Thuỳ Củng điện.
...
Một người mặc phi bào hơn ba mươi tuổi từ phía trong Thuỳ Củng điện đi ra: "Bệ hạ."
"Nghe thấy rồi sao?"
Hàn Đồng khom người: "Bẩm bệ hạ, thần có nghe thấy."
"Đây là nhi tử của trẫm a." Hoàng đế xoay người từ trên điện đi xuống: "Thật sự là báo ứng."
Hàn Đồng xoay người nhìn thoáng qua cửa điện: "Lời này của Lương thị lang đến tột cùng có vài phần thật giả cũng không thể biết được, nhưng có thể khẳng định chính là hắn có lòng tự bảo vệ mình ở bên trong, trái phải đều cung phụng, nhưng không có kết quả thì hắn cũng chỉ có thể đi theo con đường khác.

Mà hai lần bệ hạ gia phong cho Thọ Xuân quận vương, trên mặt đều có ấn chấp tương."
"Quan gia!" Triệu Từ bước vào bên trong, đem lời nội thị Hoàng Môn chuyển lên: "Cũng không biết là cung nhân nào để lộ tin đồn, nói Hình bộ đại lao bốc cháy thiêu chết Quốc Cữu gia...!À không là tội nhân Thẩm Dịch An, thánh nhân liền đại náo ở Khôn Ninh điện, đòi muốn gặp bệ hạ."
Hoàng đế nhắm mắt lại, thở dài nói: "Nếu nàng đã không muốn ở lại Khôn Ninh điện như vậy, vậy trẫm liền thành toàn cho nàng đi, triệu tập Lại bộ và người của Tông Chính tự đến Văn Đức điện chờ."
"Vâng."
***
Mùa Đông năm Kiến Bình thứ mười một, Hoàng đế lấy cớ vì Thẩm thị không đủ đức hạnh, hạ chiếu phế, trục xuất khỏi cung.
"Cô nương, có tin tức từ cấm trung truyền đến, quan gia phế Hậu, không chỉ có triều báo nhập vào tấu viện, mà ngay cả báo nhỏ dân gian cũng đều truyền ra rồi, nói quan gia không để ý đến Thái tử, cố ý phế Hậu là...vì muốn phế trữ."
"Mặc dù có Thái tử ở đây, nhưng Thẩm gia đã bị diệt, Thẩm hoàng hậu ở trong cung cũng giống như lãnh cung, chuyện phế Hậu cũng chỉ thiếu một đạo chiếu thư đưa mà thôi, chỉ là..." Tiêu Ấu Thanh ôm hài tử, nhẹ nhàng sờ sờ mặt thịt tròn tròn của hắn: "Kết quả, sống chết của những người lớn như chúng ta còn phải dựa vào ngươi, cái gì cũng không hiểu."
Hạ lệnh phế Hậu, Thái tử cũng bị cấm túc ở Đông Cung suy nghĩ lại, một đám thần tử vào cửa cung, không được bao lâu sau khi có tin phế Hậu, liền bị một chiếc xe ngựa nhỏ đưa ra khỏi cung.

Phương hướng xe ngựa chạy đi chính là động miếu quán ở phường Hưng Đạo, cùng lúc đó có một đám nội thị phụng chỉ đi đến Đông Cung.
"Điện hạ, vào Nội thị tỉnh, Phó đô đều đã tới, còn có khẩu dụ của bệ hạ."
Một viên kim hoàn to bằng hạt đậu mang theo lửa giận của chủ nhân mà được bắn ra đem bình sứ phá vỡ, bình sứ bị vỡ thành mấy mảnh tản ra trên nóc mũ nội thị, nghe được có khẩu dụ của Hoàng đế, Thái tử mới đem thả tay xuống, nội thị đang đứng làm bia liền thở ra một ngụm.
Thái tử vội vàng rời khỏi viện, thay đổi một bộ thường phục có tay áo rộng, đi vào chính điện Đông Cung.
Phó đô tri chắp tay với Thái tử: "Bái kiến Thái tử điện hạ, điện hạ thiên thu." Chợt đứng thẳng, nghiêm túc nói: "Phụng, khẩu dụ của bệ hạ."
Thái tử liền tiến lên hành lễ: "Thần Tái tử Vệ Khải, thỉnh an Hoàng thượng."
"Trẫm bình thân." Nội thị lấy giọng điệu của Hoàng đế truyền chiếu: "Từ Thái Tông đến nay, Hoàng tử của bổn triều trước nay chỉ có chức trách vấn an thị thiện, chỉ phụng triều thỉnh, trẫm tự làm tôn, cho nên Thái tử Vệ Khải sau này không cần tham chính nữa, chăm chỉ doc lực học hành, đừng phụ hy vọng của trẫm."
Nội thị truyền đạt khẩu dụ xong liền khiến Vệ Khải nhịn không được mà ngẩng đầu: "Bệ hạ có ý gì..." Vệ Khải trầm xuống một hơi, chợt bái xuống: "Thần, tuân chỉ."
Đợi nội thị rời đi, Vệ Khải đem một bình hoa trong chính điện đập nát, Trực Thông lang cẩn thận chờ ở bên cạnh, sợ Thái tử vô ý đập phải tay mình, nhỏ giọng an ủi nói: "Điện hạ tức giận thì cũng chỉ tổn thương đến mình." Chợt vội vàng kêu cung nhân quét sạch mảnh sứ đã vỡ đi:"Trên dưới Đông Cung nhiều tai mắt, điện hạ nên cẩn thận lời nói và hành động..."
"Không cần ngươi nhắc nhở bổn cung, hắn nuôi bổn cung hai mươi lăm năm, bổn cung là loại người gì hắn không biết sao?" Hai tay Vệ Khải cắm vào bên hông, chợt sờ đến phía sau thắt lưng, mặt trên là đai ngọc, hắn liền cởi đai ngọc xuống: "Hắn phế mẫu thân, lại còn đưa mẫu thân ra khỏi cung, cấm túc ta không cho ta tham chính, bước tiếp theo có phải là muốn phế Thái tử hay không?" Vệ Khải muốn ném đai ngọc đi, lúc vung tay lại luyến tiếc: "Thứ mà bản cung thiên tân vạn khổ mới có được, hắn muốn lấy về thì liền cầm về..."
Vệ Khải đem đai ngọc giao cho Trực Thông lang bên cạnh, nheo mắt lại nói: "Ngày Đông Chí còn chưa đến, bây giờ còn đang trong lúc kinh giảng, đi giúp ta mời tiên sinh tới đây."
Trực Thông lang buộc chặt đai ngọc phía sau cho Thái tử, sau đó lùi một bước chắp tay: "Điện hạ, hôm nay là Song Nhật Kinh Tiểu giảng, học cũng phải hết một ngày."
Vệ Khải quay đầu lại: "Kêu ngươi đi thì ngươi chỉ cần đi, đúng rồi, thuận tiện nói cho Lữ tướng, nếu hắn rãnh rỗi, bổn cung tùy thời đều ở Đông Cung chờ học."
"Vâng.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui