Các công chúa cùng các vị nương tử dẫn theo hài tử vào nội các trong Phúc Ninh điện.
Sở vương ngơ ngác đứng trước Phúc Ninh điện, nhìn hoa Hải Đường nở rộ trước mắt mình.
Tiêu Ấu Thanh đi cùng các nàng vào trong chỉ một lát liền trở ra, bên trong có Triệu Bình chờ đợi: "Năm đó Tề vương cũng chính là quan gia của hiện tại nuốt lời mà vứt bỏ mẫu thân đi cưới tiên Hoàng hậu điện hạ, trong cơn giận dữ mẫu thân đã trở về tổ trạch ở Giang Nam.
Tề vương nhận mệnh xuất chinh liền cưỡi ngựa đến Giang Nam gặp mặt mẫu thân một lần, dấu vết trên thân cây này chính là năm đó bị mẫu thân chém, một kiếm chém đứt tương tư."
Sở vương nhìn vết đao cũ kỹ trên thân cây, sau đó lại nhìn chằm chằm một đóa hoa Hải Đường phía trên: "Trong hậu cung này có nhiều nữ tử như vậy đều chỉ xoay quanh một mình Hoàng đế.
Nhưng trong mắt hắn thủy chung chỉ có mình mình, vì làm quân mà đánh mất đức hạnh, làm thần tử lại phản luật mà khi quân, làm quan thì lại là quan không thương thứ dân, làm tử thì lại bất hiếu cả phụ lẫn huynh, làm phu lại không để ý thê thân, làm phụ lại không để ý con cháu.
Mà bây giờ ta...so với hắn có khác gì nhau sao?"
Bàn tay buông xuống bên cạnh đột nhiên được người bên cạnh nắm lấy: "Ta mặc kệ các nàng thấy ngươi như thấy nào, cũng mặc kệ hậu thế đánh giá như thế nào.
Ngươi ở trước mặt người khác là Đại vương, nhưng ngươi đối với ta mà nói chỉ là Vệ Tiềm của Tiêu tam nương, chỉ là A Tiềm của ta, ta không cho ngươi nói với chính mình như vậy."
"Được..."
Âm thanh khóc lóc không phân biệt rõ là của ai từ trong truyền ra, mang theo nức nở còn có nghị luận, lại thêm oán giận, cũng có bất đắc dĩ.
Các vị nương tử và công chúa đã từng sinh Hoàng tự thì Sở vương đã gặp qua, chẳng qua không phải rất quen thuộc.
Các nàng tuy không phải là công chúa đích xuất, nhưng trước kia cũng rất được Hoàng đế yêu thương.
Tiêu Ấu Thanh vốn định thu tay về nhưng lại bị Sở vương giữ chặt lấy: "Trước mặt hai vị nương tử, Lục lang không cần giữ lễ sao?"
Sở vương nhìn chằm chằm người phụ nhân đang đi về phía mình: "Các nàng cũng không phải là kiểu người nói lý lẽ."
Sở vương buông Tiêu Ấu Thanh ra, khẽ khom người chắp tay nói: "Tiêu thuận nghi, Khổng tu dung, các vị tỷ tỷ an.
Mấy ngày gần đây Lục lang bận rộn chính vụ nên không có thời gian quản chuyện trong nội cung này.
Bây giờ các vị đến thăm thì cũng đã thăm, thân thể của phụ thân như thế, Lục lang không có lừa các ngươi chứ?"
Hai vị nương tử trong miệng Sở vương hơi phúc thân hành lễ với nàng: "Đại vương lễ trọng, đám người kia nói chuyện không đúng, hôm nay không biết chuyện lại chạy tới đây ầm ĩ, trước kia cũng có chỗ không đúng..."
"Luận bối phận, hai vị nương tử là phi tần của bệ hạ, cũng là trưởng bối của Lục lang, Lục lang xuất cung đã gần mười năm, chuyện trước kia cũng đã không nhớ rõ nữa."
Các vị nương tử lại phúc thân: "Lục ca thiên tư thông minh, lại đôn hậu nhân hiếu.
Phụ nhân tam tòng, quan gia hiện giờ nằm bệnh, chuyện nội cung này sau này còn phải cần Lục ca gánh vác nhiều hơn một chút mới được a."
"Bổn vương ở trên triều cùng với các vị đại thần nói, bệ hạ lúc trước đị ban chiếu lập Quý phi nương tử làm Hoàng hậu.
Bây giờ ta chỉ là tạm thời thay bệ hạ xử lý triều chính, Quý phi nương tử lại đứng đầu trong tứ phu nhân, chuyện nội cung này vẫn là giao cho Quý phi nương tử xử lý là được rồi."
"Lục ca xử sự cẩn thận tỉ mỉ, ngược lại là mấy phụ nhân chúng ta không biết chuyện a."
Sau đó các vị công chúa trở lại viện các nơi mẫu thân của mình ở, Tiêu thuận nghi lại lôi kéo Tiêu Ấu Thanh một mình đi riêng ra một chỗ.
"Cô cô."
"Ta biết lúc này kéo ngươi ra ngoài không đúng lúc, nhưng ta ở đại nội này hơn hai mươi năm, sau khi Ngũ ca chết non, ngoại trừ được quan gia tuyên triệu thì sẽ xem như không lấy chồng nữa, nhưng vẫn cẩn thận quan sát a, ta và Lục ca cùng vui mừng bất quá là bởi vì khiêu khích để Thẩm thị kia bị phế mà thôi.
"Cô cô, quan nhân cũng đã nói chuyện lúc nhỏ đã lâu không nhớ rõ rồi, quá khứ để cho đi qua.
Còn nữa, ngài cũng là một trong những mẫu thân của nàng."
"Không dám làm a, ta chỉ là một thiếp thất của quan gia, hắn là nhi tử của quan gia, là Tiểu tông a.
Quý phi nương tử lại được sắc làm Hậu, vậy thì hắn chính là Đại tông rồi, ta chỉ cầu hắn ngày sau chớ làm khó Nhị nương mà thôi."
Tiêu Ấu Thanh vỗ vỗ mu bàn tay của Tiêu nương tử, trấn an nói: "Bọn họ là tỷ đệ ruột thịt, làm đệ đệ thì làm sao có thể làm khó tỷ tỷ mình đây?"
"Thật sự cũng không gạt ngươi, con đường làm quan của Phò mã đỏ mắt, Phò mã ở Tư Mã quân vì để có thể nhậm chức ở Tam Nha mà nhiều lần tìm đến Nhị nương, muốn nàng tiến cung thỉnh cầu quan gia.
Nàng lại có tính tình nhân hậu, cho dù có bị ủy khuất cũng sẽ không nói ra, nhưng Phò mã tính tình bạo ngược, trước kia quan gia còn khỏe mạnh thì Phò mã còn có thể thu liễm một chút, bây giờ..." Tiêu nương tử bất đắc dĩ lắc đầu.
"Bây giờ Nhị phò mã đã nhậm chức trong triều rồi sao?"
"Phải, nhưng chỉ phong một danh hiệu là Thứ sử Vũ Châu."
"Nói như vậy,.." Tiêu Ấu Thanh khép tay xoay người: "Quan gia là Thiên tử, ta nghĩ tất nhiên là hắn không có năng lực nhậm chức, nếu nhân phẩm cũng có vấn đề thì sống qua từng ngày không nổi nhất định sẽ hòa ly đi.
Để Nhị tỷ tự mình đi tìm quan nhân nói ra, nhưng nếu chính Nhị tỷ cũng không lên tiếng, thì ta có cái gì để nói chứ? Bản thân nàng là cam nguyện nén giận muốn nhận uất ức này, cũng không thể oán người khác.
Cô cô muốn nói Ấu Thanh vô tình thì Ấu Thanh cũng không phủ nhận, nhưng có vài thứ là tự mình kiếm được, làm người thiện sẽ luôn bị người khác khi dễ.
Không có ai quy định nữ tử đã gả thì phải ở nhà phu tộc, phải là cả đời thuận theo mà cúi đầu cả, chữ thê ở sau lưng chính là chữ *Tề."
(*)Tề ở đây là Tề gia: là làm cho gia đình mình tốt đẹp, tề chỉnh, có nề nếp, gia phong.
Ai muốn tìm hiểu sau hơn về ý nghĩa sâu hơn thì có thể tìm ["Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ" (修身, 齐家, 治国, 平天下).
Câu này được chép lại trong sách Đại Học, một trong bốn cuốn "Tứ thư" của người xưa.
Đại Học" (大学) nguyên là một chương trong Lễ Ký, được thành sách ước trong khoảng thời gian từ thời Chiến Quốc đến thời Tần Hán.
Sách do Tăng Tử, một học trò của Khổng Tử ghi chép lại.]
"Ta sẽ nói lại với nàng sau."
"Cô cô cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần là người cố ý tranh giành thì có thế nào quan nhân cũng sẽ không phải là người nằm trong loại đó."
***
Mấy ngày sau, các vị công chúa và phi tần trở về, tin tức Hoàng đế nằm giường dưỡng bệnh cũng là sự thật.
Trong vòng mấy ngày ngắn ngủi đã truyền ra trong ngoài kinh thành, bởi vì ở dính báo truyền ra độ tin cậy rất cao, vì vậy lời đồn đãi nghi kỵ Sở vương không công tự phá, ngay cả lời ác ý trong dân gian đối với nàng cũng ít đi rất nhiều.
Ngày mùng năm tháng năm năm Kiến Bình thứ mười hai, tất cả yến hội về tết Đoan Ngọ trong cung bị hủy bỏ toàn bộ.
Lấy danh nghĩa Hoàng đế cầu phúc đại xá thiên hạ nên người sẽ cử đến Triều Châu là Khương Lạc Xuyên được triệu hồi về kinh đô, kế nhiệm chức Ngự sử trung thừa.
"Mấy ngày trước lời ta nói với ngươi ngươi còn nhớ rõ không?" Tiêu Ấu Thanh nằm nghiêng trên giường, vươn ngón tay xắn tóc mai thật dài của người bên gối, thấy nàng không để ý, vì vậy liền chống đỡ thân mình đứng lên: "Tiêu nương tử ngày đó kéo ta ra một bên khóc lóc kể lể, tuy ta đã lạnh nhạt đối với nàng, nhưng Trần Quốc công chúa tốt xấu gì cũng là Nhị tỷ của ngươi, chuyện này cũng liên quan đến thể diện của Hoàng thất a."
Sở vương mở mắt ra, đột nhiên cười nói: "Tam nương còn chưa làm Hoàng hậu mà đã quan tâm đến việc vặt của các mệnh phụ kia rồi sao?"
"Bị mẫu thân mặc kệ nên các nàng đều chạy đến chỗ ta, nhưng chuyện này ngươi không làm thì đương nhiên ta cũng không thể rồi.
Ngoài mặt ta cứ đẩy ra là được, nhưng ngươi là người giám quốc, phu tử tòng tử, phu bệnh cũng theo tử, ngươi không thay các vị tỷ tỷ kia làm chủ thì ngày sau các nàng còn có thể dựa vào ai đây?"
"Lòng tốt của Tam nương là từ trong đáy lòng, lúc trước ta luôn một mực xử lý án cũ, hiện giờ quan địa phương cũng đã xử lý rất tốt rồi.
Ngày mai ta liền gọi Phò mã tới hỏi chuyện, bất quá..." Sở vương sờ sờ mặt mình, cực kì thoải mái cười nói: "Khi còn bé ta còn từng bị Tiêu nương tử tát một cái, thiếu chút nữa đã làm gãy cả răng cửa của ta đó a."
"Khó trách, nàng nói đã từng thất lễ với ngươi."
"Thất lễ sao?" Sở vương cười: "Đại khái là do nàng ta cảm thấy cái chết của Ngũ ca có liên quan đến ta đi."
"Ngũ hoàng tử không phải lúc bảy tuổi đã chết non hay sao?"
"Dân gian chỉ nói là do hắn bị bệnh mà chết thôi, kỳ thật là do chết đuối.
Lúc nhỏ Ngũ ca ở Hậu Uyển trượt chân rơi xuống nước, cứu lên được nhưng sau đó lại mắc bệnh.
Lúc đó ta cũng có ở bên cạnh, vì vậy Tiêu nương tử liền nói là do ta đẩy Ngũ ca xuống, may mà có nội thị đứng ra biện giải cho ta, nhưng nàng ta chẳng những không nghe mà còn bởi vậy mà tát ta một cái.
Ngũ ca chết đi thì nàng lại càng giận chó đánh mèo với ta, về sau là nhờ Hoàng hậu điện hạ ra mặt thay bệ hạ nên mới không trách phạt ta, ngược lại còn giáng phi vị của nàng ta xuống." Sở vương xoay người tiến đến trước mặt Tiêu Ấu Thanh: "Tiêu nương tử có ý nghĩ muốn đưa nhi tử của mình lên ngôi vị kia, ta cũng biết cái chết của Ngũ ca là có nguyên nhân khác, thấy quá nhiều chuyện tranh đấu trong nội cung, cũng thấy các ca ca cùng dòng máu lần lách rời đi trước mắt mình, mà tất cả những chuyện gây ra này là do lòng tham vô tận kia, vì vậy mà gây họa cho Tiêu Tường, đó là chủ nhân của Tề gia không chu đáo."
Nàng lại hỏi: "Tam nương có biết tiên Hoàng hậu điện hạ không?"
"Là Hiến Minh hoàng hậu sao? Hình như ta đã từng gặp qua, người trong đại nội truyền lời nói nàng là người ôn nhu giống như mẫu thân.
Có thể khiến cho ngươi tôn xưng một tiếng điện hạ, vậy cũng có thể là một người tốt đi."
"Đúng vậy, Hoàng hậu điện hạ tính tình nhu hòa, không tranh không cướp, bởi vậy nên bệ hạ rất kính trọng nàng nhưng lại không yêu nàng.
Phần ôn nhu này của nàng vô tình cũng trở thành mối họa lớn trong lòng của người khác." Sở vương kéo tay Tiêu Ấu Thanh đưa lên chóp mũi: "Khi đó ta liền suy nghĩ, nếu mẫu thân quả không che giấu thân phận của ta để cứu một nhà gia gia ta, thì có phải ta cũng sẽ giống như các nàng, đem một tòa thành nhỏ biến thành một tòa nhà nhỏ, tất cả mọi người đi lấy lòng cùng một người, hao hết tâm tư thậm chí trả giá bằng cả tánh mạng, cuối cùng lại đạt được cái gì chứ?"
"Trong bất hạnh tựa hồ lại mang theo hạnh phúc, cho nên từ đó trở đi ta liền âm thầm tự nói với chính mình, mặc dù không thể thay đổi nhưng cũng quyết không thể để cho những chuyện này phát sinh trên người ta."
Từ xưa đế nay, vị Đế vương có thể chân chính vì bảo vệ một người mà hi sinh không nhiều, Tiêu Ấu Thanh phủ lên bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Ấu Thanh sẽ luôn ở bên A Tiềm."
———Thùng thùng ——— Tiếng trống ruyền ra từ trong cung.
Phía đông ở đường giao thoa giữa trời và đất có một đường bạch quang chiếu sáng các đường phố và thành lâu, cùng lúc đó liền vang lên năm tiếng trống.
Đến lúc này, mười dặm đường dài đã có không ít quan viên đi xe chạy vào cung cấm.
Nội thị canh gác ban đêm đi vào hành lang bên ngoài đi đến trước cửa nhẹ giọng nói: "Đại vương, Vương phi, đến canh năm rồi."
"Canh năm rồi, A Tiềm nên đứng dậy rửa mặt rồi a..." Tiêu Ấu Thanh lôi kéo người đang cực kỳ không tình nguyện đứng dậy: "Không thể tiếp tục nằm nữa, các đại thần vẫn đang chờ Lục vương đây."
Hương an thần của tối hôm qua đã sớm thắp hết, chỉ còn lại một pho tượng Phật nhỏ trên bàn trang điểm là còn tản ra mùi thơm nhàn nhạt, Sở vương ngồi trước gương cầm lấy tượng Phật.
["Nữ tử dùng gương vì người mà điểm trang, cuối cùng nữ tử trong gương lại rửa mặt bằng nước mắt của chính mình."] Đang trong lòng tập trung suy nghĩ thì đột nhiên bàn tay đang thay nàng vấn tóc phía sau không tự nhiên mà run lên một chút.
"A, có chuyện gì vậy?"
Tiêu Ấu Thanh lắc đầu: "Chỉ là...nhìn thấy một sợi tóc bạc."
Sở vương đặt tượng Phật về tại chỗ cũ: "Có lẽ lúc trước gặp quá nhiều chuyện cần phải suy nghĩ, Tam nương thay ta nhổ xuống là được." Nàng lại nghiêng đầu: "Một sợi tóc bạc mà thôi, ngươi nhìn ta xem, mấy lần cận kề cái chết cũng không chết nổi, chứng tỏ cái mạng này cứng rắn..." Còn chưa dứt liền nhìn không được mà phủ tay lên che miệng mà ho khan vài tiếng.
Tiêu Ấu Thanh liền nương theo vỗ vỗ lưng nàng: "Ngươi nhìn ngươi kìa, ngại trời nóng nên không chịu khoác thêm xiêm y, lần này bị cảm lạnh rồi còn thoải mái nữa sao?"
Sở vương chỉ cười: "Hôm nay khô nóng, lại ngột ngạt đến bực mình a."
Sau khi rửa mặt thay y phục, Tiêu Ấu Thanh lại đưa nàng ra khỏi Phồn Anh Các để lên thượng triều sớm: "Bữa sáng có trở về cùng ta dùng bữa không?"
"Trở về, đương nhiên phải trở về a.
Ta không muốn ngồi ăn cùng những tên đại thần kia."
"Ngươi muốn ăn cái gì?" Tiêu Ấu Thanh lại vội vàng nói: "Rượu thì không được."
"Muốn ăn ngọt, Tam nương làm mật ong chiên cũng được."
"Tông Nhân cũng muốn ăn ngọt!" Mấy cung nhân cầm đèn lồng theo sát phía sau đứa nhỏ đang chạy tới, hắn vươn bàn tay nhỏ bé tròn trịa rồi khép lại: "Phụ thân, mẫu thân vạn an." Sau đó lại chạy đến chỗ Tiêu Ấu Thanh.
"Chuyện này không được a, tiểu hài tử ăn đồ ngọt sẽ không mọc răng được đâu."
"Phụ thân gạt người."
Tiêu Ấu Thanh sờ sờ đầu của hắn, lại hướng về phía Sở Vương cười nói: "Ngươi đã lớn như vậy rồi còn cùng hài tử tranh giành đồ ngọt sao? Bất quá đúng lúc hôm qua cữu cữu ở Giang Nam đưa tới một ít xoài mới chín, còn có thể chữa ho cho ngươi."
"Cái gì cũng được, chỉ cần là nương tử làm là ngon rồi."
"Sắp tới ba khắc rồi, A Tiềm mau đi đi."
Sở vương gật gật đầu, sau đó dẫn theo một đám người đang chờ trong đình viện rời khỏi Phồn Anh Các, nhưng ý cười trên mặt nàng khi ra khỏi hành lang cung liền dần dần ngưng đọng: "Hôm nay tham sự chỉ cần triệu nhị phủ Tể tướng và các chấp chính quan thôi.
Mặt khác, sau khi tham sự xong thì gọi Phò mã Vũ Châu thứ sử của Trần Quốc công chúa đến Thùy Củng điện gặp ta."
"Vâng.".