Giữa tháng năm năm Kiến Bình thứ mười hai, các bộ liên danh thỉnh cầu lập Thái tử, trát tử và tấu sơ chất đống trên bàn án đã tích lũy thành núi, Sở vương lại cự tuyệt không chịu.
Cuối tháng năm, lấy thân là Thân vương của phủ Doãn Khai Phong, vẫn thay quân giám quốc.
Mùng một tháng sáu, tổ chức Sóc Sâm ở Tử Thần điện, các quan ở châu lên kinh, cả một triều thần tử tụ họp.
Tử Thần điện là cung điện lớn nhất trong cung cấm, mặc dù cả đám bách quan đứng đó cũng không thể đầy.
Ngự tọa trên Minh Đài bị bỏ trống đã lâu, mà trên điện bên cạnh đã thiết lập một cái ghế giám quốc khác.
...
Canh năm ba khắc sáng sớm, lúc này mới đến bình minh.
Trời còn chưa sáng, còn chưa bình minh thì bách quan đã xách đèn lồng từ các cửa cung chạy vào.
Tường phía nam nội thành có ba cánh cửa, người hầu và văn võ bách quan đều phải xuống ngựa đi bộ trước tòa cửa thứ nhất, Tể tướng thì xuống ngựa ở tòa cửa thứ hai.
"Bái kiến Lữ tướng." Một đám quan viên xách đèn lồng đi tới hành lễ với Lữ Duy vừa từ trên ngựa xuống.
"Thứ cho hạ quan mạo phạm, Đại vương vẫn không chịu vào Đông Cung, theo trạng thái hiện tại của quan gia thì chỉ sợ khó có thể khôi phục lại.
Đại vương lấy thân phận Thân vương của tông thất mà lâm triều, cứ thế này thì lại mở cơ hội cho người sau a."
"Lý do vì sao Đại vương mãi vẫn không chịu vào Đông Cung, trong lòng ta và ngươi còn chưa rõ hay sao?" Lữ Duy bình tĩnh đứng đó: "Đối với tông thất mà nói, làm Thân vương còn thoải mái hơn làm Thái tử."
"Nhưng mà đại triều sau này thì phải làm sao bây giờ? Hơn nữa các đại lễ kỷ niệm đều cần quan gia đích thân đến, Lữ tướng là giảng sư của Đại vương, chẳng lẽ..."
Lữ Duy lắc đầu đi vào trong cửa, vừa đi vừa nói: "Người làm quân, thì: Lấy lễ nghi phân chức vị, không thiên vị.
Người làm thần tử, thì: Lấy lễ nghi để chọn quân, trung thuận mà không phản."
"Lữ tướng đây là có ý gì?"
"Quân vương công bằng mà không thiên vị thì thần tử mới có thể trung thành mà thuận theo, trước kia quan gia lại thiên vị như vậy, các vị nhìn không rõ sao?"
"Đại vương không muốn làm Thái tử đương triều, là bởi vì ngài đối với phụ thân của mình đã lạnh lòng rồi sao?"
"Ai, thời gian trước Đại vương vì thay công chúa trút giận mà thiếu chút nữa đã điều Nhị phò mã đến quân doanh phía Bắc, Nhị phò mã lại là cháu ruột của Lữ tướng, không bị phán tội đã là may mắn lắm rồi.
Lữ tướng tuy là người thuộc Sở vương phủ, nhưng không có nghĩa là hắn thật sự chỉ hướng về Đại vương.
Hiện giờ cục diện đương nhiên là phải thuận theo mọi chuyện rồi, sao dám tự mình đi rước xui xẻo chứ."
"Thay vì hỏi Lữ tướng thì không bằng đi hỏi Khu phó đi.
Mà cục diện hôm nay, ngày sau hắn nhất định phát tài là điều chắc chắn không thể nghi ngờ a." Quan viên cầm tấm bảng cầm đèn lồng nhìn về phía người mặc áo bào màu tím đang đi về phía cửa cung.
"Các vị đồng liêu sao lại đứng ở cửa thứ hai này a? Lại còn nhìn chằm chằm bản quan, là đang xem quan phục mà bản quan đang mặc có hợp hay không sao?" Hàn Đồng cầm đèn lồng mở tay ra.
"Hôm trước Khu phó vui mừng vì phu nhân hạ sinh tiểu cô nương, hạ quan còn chưa tới cửa chúc mừng, trước tiên ở đây nói một tiếng chúc mừng a."
Hàn Đồng cười cười: "Chờ cô nương được trăm ngày, tất nhiên sẽ đem thiệp mời đưa đến nhà các vị đồng liêu, đến lúc đó nhất định phải đến a."
"Nhất định nhất định."
—— Thùng thùng! ———
Thái Sử Cục rung chuông trống báo hiệu: "Giờ dần hai khắc."
Hàn Đồng nghiêng đầu nhìn lại, ôm quyền lắc lắc tay: "Dô, hai khắc rồi a, chúng ta nên vừa đi vừa nói đi."
***
Trong điện đèn đuốc sáng trưng, các góc đều có thị vệ đứng đó trong coi, bách quan trật tự tự phân định ra văn võ mà đứng.
Sở vương mặc quan phục màu tím có tay áo rộng, cổ tròn đi vào điện, khởi động "Đại An" nhạc, tiếng trống hùng hồn đến chấn động.
Sở vương từ giữa văn võ bá quan đi lên bậc điện tiến đến chiếc ghế bên cạnh đại vị mà ngồi xuống.
Theo lễ khi bắt đầu vốn dĩ phải là một điệu nhảy và chín lần bái lạy, nhưng lại bởi vì Sở vương đang thay Thiên tử giám quốc, nên những nghi lễ này đã được giản lược, chỉ làm lễ bái lạy chứ không hô khẩu hiệu nữa.
Sau khi quần thần có mặt đầy đủ, Sở vương mở miệng cảnh cáo nói: "Việc lập Thái tử phải chờ bệ hạ sau khi khỏe mạnh rồi lại thương nghị, hôm nay trên triều không cần phải nghị luận nữa."
Một quan viên bước ra cùng mọi người đồng thanh đáp lại: "Vâng."
"Chúng ta thân là thần tử chính là muốn thay bệ hạ bảo vệ tốt mảnh cương thổ này, cũng vì dân chúng thiên hạ tạo phúc mà cầu được yên bình.
Sau này phàm là làm việc không hợp quy củ thì cứ lấy tội vượt qua quy chế mà xử lý."
"Vâng."
Quan viên Hữu Lễ bộ, Chương Quản sách án đứng ra: "Đại vương, lúc vào xuân bệ hạ đã từng cùng các đại thần thương nghị về chuyện lập Hậu, Thái Sử cục cũng đã chọn ra ngày lành thánh tốt do Lại bộ tư phong kiểm tra.
Hiện giờ bệ hạ lại nằm trên giường, sau khi lập Hậu xong, tiếp theo nên làm sao còn xin ý chỉ của Đại vương."
"Các vị đại thần cảm thấy thế nào?"
"Trước kia mỗi lần nghị triều thì thần đều có mặt, việc lập Hậu chính là do bệ hạ làm chủ, hiện giờ bệ hạ ở Phúc Ninh điện tĩnh dưỡng, Hậu vị không thể để trống rỗng, thần cho rằng nên trao hiệu Quốc mẫu trước."
"Đám người trong Lục cung kia, chỉ có Quý phi là dưỡng dục ra Hoàng tự, chiếu theo lễ pháp thì lập là hợp lí, thần không có ý gì."
"Tam Ti cũng không có dị nghị."
"Ngự Sử Đài cũng không có dị nghị."
"Không có dị nghị nào đối với việc này."
"Như vậy đi, sau khi tan triều thì bản vương lại đi xin chỉ thị của bệ hạ, nếu được chấp thuận thì chuyện lập Hậu này liền dựa theo ý định trước đó mà chấp hành, chỉ là làm nghi lễ đơn giản, không cần xa xỉ."
"Như thế là thỏa đáng nhất, Đại vương Thánh Minh."
***
Đầu tháng sáu, Thái Sử cục đẩy ngày cát định sách, ngày mười hai tháng chín thông cáo ra dinh báo truyền để các châu.
Văn Ty viện, Bằng Cẩm viện và Phục Thượng cục trước đó bị gián đoạn cũng bắt đầu tiếp tục chuẩn bị lễ phục.
"Mùng sáu tháng sáu tháng này là ngày sinh thần của phu nhân Bắc thị phủ Bắc Thôi, ngày hai mươi bốn là sinh thần Nhị lang của Tây thành bên kia.
Nội thị tỉnh trong điện phái người đến xin chỉ thị về sinh thần của hai vị này trong năm nay có được làm hay không?" Nội thị đem một quyển tấu sơ trình lên.
"Làm, cũng mượn cơ hội này cầu phúc với thần tiên, cầu nguyện bệ hạ sớm khôi phục sức khỏe."
"Vâng."
***
Trong đình viện ở Phồn Anh Các, nội thị cùng cung nhân cẩn thận trông coi mấy hài tử.
Hai đứa nhỏ tuổi còn nhỏ ngồi trên xích đu, tiểu cô nương đẩy xích đu nhìn qua cũng đã năm sáu tuổi.
"Đại vương, Khang Ninh công chúa tới rồi, đang ở trong phòng bếp với Vương phi."
Sở vương trở về sau khi tan triều, gật đầu hỏi: "A tỷ đến thăm bệ hạ sao?"
Nội thị gật đầu: "Hôm nay lúc công chúa vào cung đã đi thăm bệ hạ trước rồi mới đi Khôn Ninh điện, bây giờ vừa đến Phồn Anh Các không lâu."
Hài đồng nhìn thấy có người tiến vào, nhao nhao từ trên xích đu nhảy xuống.
Tiểu cô nương nhào tới trước mặt Sở vương hô to: "Cữu cữu!"
"Ai." Sở vương khom lưng sờ sờ đầu nàng: "Thần nhi lại cao lên không ít rồi."
"Phụ thân." Nam hài phía sau so với tiểu cô nương to gan đi cùng thì thiếu một phần ngây thơ, mà lại có thêm một phần câu nệ vốn không nên có ở tuổi này.
Phía sau còn có một đứa nhỏ lẳng lặng đi bộ không vững, được nhũ mẫu ở phía sau chăm sóc.
Mấy người nội thị từ phòng bếp đi ra, trong tay mỗi người còn bưng theo một chén bột nhão màu đỏ, phía dưới là trái đào đã được đập nát.
"Bái kiến Đại vương, Vương phi và Khang Ninh công chúa đang làm anh đào chiên, nói là muốn giải nhiệt cho Đại vương."
"Oa, cữu mẫu làm nước anh đào a." Trên nước trải đầy một lớp anh đào đã được xáy nhuyễn, màu đỏ sẫm, nhìn rất hấp dẫn.
"Là để giải nhiệt cho ta sao? Chắc mấy đứa nhỏ này cũng thèm ăn, cho bọn họ đi."
"Đúng vậy, các nàng thèm ăn chẳng lẽ ngươi không thèm sao?" Hai nữ tử thay đổi y phục, sau đó đi ra khỏi phòng bếp.
"Tham lam,..." Sở vương cười, tiến lên nghênh đó kéo tay Tiêu Ấu Thanh lên: "Nương tử làm điểm tâm, ta sao có thể không tham lam a."
Tiêu Ấu Thanh rút tay ra khỏi người nàng, sau đó rời đi: "Trước mặt mấy đứa nhỏ và tỷ tỷ, ngươi cũng không sợ xấu hổ." Lại bưng lên một chén anh đào trong tay nữ sứ không lạnh đi về phía đứa nhỏ một tuổi.
"Nương." Nam hài cung kính nói: "Tông Nhân là ca ca, để Tông Nhân chăm sóc muội muội đi."
Tiêu Ấu Thanh nhìn nhi tử hiểu chuyện rất vui mừng nở nụ cười, chợt sờ sờ sau gáy hắn, ôn nhu nói: "Được, Đại lang nhà chúng ta đã trưởng thành rồi."
Khi một nhà đang vui vẻ hòa thuận, một vị nội thị của Khôn Ninh điện đi vào Phồn Anh Các.
Hướng về phía Sở vương khom người chắp tay: "Bái kiến Lục vương, Lục vương phi, Khang Ninh công chúa.
Quý phi nương tử truyền lời đến nói hôm nay ở Khôn Ninh điện chuẩn bị yến tiệc tối, nên gọi mấy vị tiểu chủ tử cùng đi qua." Sau khi Lại bộ ti phong Hậu, Lễ bộ đến trao sách thì Lý thị liền chuyển đến Khôn Ninh điện.
"Trở về nói với Quý phi nương tử, lát nữa chúng ta sẽ đi qua."
"Vâng, tiểu nhân cáo lui."
***
Ánh sáng hoàng hôn chiếu lên tường Bích Ngõa Chu, không còn tranh đấu trong nội cung, vì vậy bây giờ trong viện chính là một mảnh yên bình.
Sở vương nhắm mắt hưởng thụ khoảnh khắc an bình này: "Thật muốn vĩnh viễn dừng lại vào thời khắc này, mặc kệ trên triều có bận rộn đến mức nào, về đến nhà nhìn bọn nhỏ truy đuổi đùa giỡn, cho dù có phiền não nhiều hơn nữa ta cũng sẽ bị những tiếng cười này xua tan."
Tiêu Ấu Thanh đi về bên cạnh Sở vương: "Bất luận sau này ngươi phải đối mặt với chuyện gì, ta đều sẽ ở bên cạnh ngươi."
"Mẫu thân, ta xem cữu mẫu và cữu cữu tốt biết bao.
Mẫu thân sẽ không đối xử với phụ thân như vậy, ở đâu cũng quản phụ thân." Trưởng nữ Triệu Thần của Khang Ninh công chúa đi đến bên cạnh mẫu thân, thấp giọng nói.
"Đứa nhỏ này, ngươi nói bậy cái gì đây?"
"Thần nhi, không có chuyện gì, cữu mẫu cũng quản cữu cữu ngươi a."
"Ta biết rồi, là phụ thân nói, đại trượng phu thì phải khiêm nhường, không thể tức giận với nữ tử, đặc biệt là thê tử của mình."
Sở vương vốn định trả lời nàng, lại bị Tiêu Ấu Thanh kéo ra phía sau: "Thần nhi, ngươi đừng nghe cữu cữu ngươi nói bậy.
Sự khiêm nhường này là lẫn nhau, mẫu thân ngươi quản phụ thân ngươi, đó là bởi vì thích phụ thân ngươi mới làm như thế."
"Tứ tỷ để cho các nàng đọc sách đi, quân tử lục nghệ, không nên để các nàng học quy củ thế tục chuyên để dạy nữ tử kia."
"Đã mời học sĩ đến tư trạch dạy nàng rồi, bản thân nàng đối với những cuốn sách kia cũng có hứng thú.
Ở trong trạch nhìn thấy tranh của ngươi còn la hét muốn học theo ngươi a."
"Đúng rồi, mẫu thân không nói Thần nhi cũng đã quên, Thần nhi muốn học vẽ, học thư pháp với cữu cữu."
"Học vẽ?" Sở vương nhìn Triệu Thần cười nói: "Học vẽ và học thư pháp thì ngươi có thể hỏi cữu mẫu ngươi một chút, nàng chính là đồ đệ của thánh hoạ a."
"Thánh hoạ? Là họa viện thị chiếu Khương tiên sinh sao?"
Sở vương gật đầu: "Hắn cũng là cữu cữu của ngươi."
Triệu Thần há miệng: "Nhưng ngài ấy chưa bao giờ nhận đệ tử, ngay cả ta cũng không thể."
Thấy trong mắt Triệu Thần có phần thất vọng, Tiêu Ấu Thanh liền nói: "Thần nhi muốn học thì ngày khác ta đi nói với cữu cữu, hắn chỉ là có tính tình kiêu ngạo mà thôi, nhưng thật ra cũng là một người dịu dàng."
Khang Ninh công chúa lôi kéo trưởng nữ sang một bên: "Hai người các ngươi nha, đừng chiều theo đứa nhỏ này."
Triệu Thần túm lấy góc áo mẫu thân mình: "Thần nhi biết cữu cữu và cữu mẫu rất bận, không thể gây thêm phiền toái."
Tiêu Ấu Thanh đi lên sờ sờ cái đầu nhỏ của Triệu Thần: "Cũng không phải chiều, chỉ là cữu mẫu hy vọng ngươi không phải bởi vì đẹp mới muốn học.
Học vẽ cũng không phải chuyện một sớm một chiều."
"Thần nhi chịu được."
"Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, nếu không đi qua thì mẫu thân lại phái người tới thúc giục a."
...
Khôn Ninh điện nằm bên cạnh Phúc Ninh điện, tiếng cười vui vẻ của bọn trẻ thỉnh thoảng từ Khôn Ninh điện truyền đến Phúc Ninh điện.
Hai gã thị vệ có khăn quấn đầu đen trực tiếp hướng về phía nam tử nội thị chắp tay hành lễ: "Bái kiến Triệu áp ban."
"Vất vả cho hai vị tiểu thị vệ rồi, tiếp theo các ngươi cứ đi nghỉ ngơi đi, để ta canh là được."
"Vâng."
Nội thị tiến vào trong phòng, mấy tên nội thị còn lại mang thức ăn đi theo.
Thượng Thực Cục mỗi ngày đều dựa theo khẩu vị trước kia của Hoàng đế mà chuẩn bị bữa, đem thịt khó có thể nhai đều nghiền nát ra, giống như đút cho hài đồng.
Nội thị đuổi mấy thuộc hạ lui ra: "Vừa rồi những món ăn này Lục đại vương đã đều tự mình thử qua rồi mới phân phó tiểu nhân đưa tớ." Lại bưng ra thêm một chén anh đào không lạnh.
Múc một thìa đút cho Hoàng đế: "Quan gia có nhớ rõ mùi vị này giống như là ai làm không?" Ngay sau đó lại múc thêm một thìa, Hoàng đế nếm qua rồi lại ướt đẫm hai mắt, không chịu ăn nữa.
"Cô nương từ nhỏ đã thông tuệ, học qua một lần thì sẽ không quên.
Rất nhiều thứ đều là do Đại nương tử tự tay dạy nàng.
Trước khi Đại nương tử lâm chung, cứ miệng lưỡi không rõ gọi hai tiếng 'Tam nương', nhưng tiểu nhân nghe vào tai,.." Nội thị mở mắt nhìn Hoàng đế: "Lại cảm thấy giống Tam lang."
Hoàng đế run rẩy, uốn cong tay không thể duỗi thẳng.
"Đại nương tử là một người dịu dàng như vậy, lại đem tấm chân tình giao cho một người phụ lòng, cuối cùng lại khốn đốn nửa đời người.
Cô nương có bộ dáng giống Đại nương tử vậy, ngay cả tính tình cũng có vài phần tương tự.
Chỉ là nàng và Đại nương tử không giống nhau, sẽ không bao giờ cười với quan gia."
"Nếu có tâm thì sao lại làm như thế, mà nếu là như thế thì nói rõ là do có tâm còn chưa đủ.
Quan gia không muốn bỏ gần cầu xa, vì vậy bây giờ mới tiếc nuối."
"Cô nương nói Đại nương tử chưa bao giờ hận quan gia, nhưng chỉ có ta biết, thất vọng đến cực hạn rồi mới có thể ngay cả ý hận cũng không còn nữa." Nội thị hai mắt đỏ ửng đột nhiên nổi lên đầy tơ máu: "Tiêu Hoài Đức chọn ngươi là vì để Khương thị đảo ngược mà hướng lên Tiên đế xin ý chỉ, sau lại bức bách Đại nương tử gả vào Tiêu gia."
"Từ đầu đến cuối quan gia luôn là một người lạnh nhạt." Nội thị đặt chén xuống: "Tiểu nhân không sợ chết, nhưng tiểu nhân cũng sẽ không làm gì quan gia.
Đại nương tử đi rồi, trước khi lâm chung đã từng dặn ta chăm sóc tốt cho cô nương.
Bây giờ cô nương và cô gia rất tốt, nên ta liền hận ngươi, cho dù chỉ một chút thanh danh bất trung bất hiếu ta cũng không muốn để cho hai người họ dính vào, vì vậy quan gia cứ an tâm tĩnh dưỡng ở Phúc Ninh điện đi.".