Tháng bảy năm Kiến Bình thứ mười hai.
Kỳ Lục đi vào điện thông báo: "Đại vương, Thám Sự ti cầu kiến."
"Để hắn vào."
Nội thị chờ ở bên ngoài nhận được ý chỉ liền đi vào bên trong chắp tay: "Đại vương, Thám Sự ti báo tin tức đến, nói nữ nhi của Khu tướng tái giá với nhi tử của Kế tướng, đã hạ sính lễ, nhưng lại không thông báo ra bên ngoài."
Sở vương dừng bút trong tay, ngẩng đầu: "Động tác thật sự rất nhanh a."
Kỳ Lục lần thứ hai đi vào bên trong: "Lữ tương cầu kiến."
"Ngươi lui ra đi, tiện thể đi nói cho Quy Đức tướng quân biết, bổn vương không ép buộc hắn cưới Trần thị."
"Vâng."
...
"Mời Lữ tướng tiến vào."
Lữ Duy cầm lệnh bài cá vàng sau lưng đi vào điện: "Bái kiến..."
"Lữ tướng đa lễ." Sở vương đứng dậy đi lên: "Triều ta không có tiền lệ, Tể tướng phải quỳ trước Thân vương."
"Đại vương bây giờ là người giám quốc, là quân của các thần tử, tất nhiên đã không còn là Thân vương bình thường nữa."
"Hôm nay đúng lúc Lữ tướng tới đây, bổn vương biết Lữ tướng còn lại hai nữ nhi, trưởng nữ đã gả đi, không biết tiểu nữ này..." Sở vương kéo dài lời nói, xoay người ngồi trở lại ghế.
"Hạ quan bận rộn chính vụ, tiểu nữ còn đang trong khuê phòng học chữ."
"Vệ Tiềm muốn sư phụ làm Giám Tu Quốc Sử, không biết ý sư phụ như thế nào?" Lúc bưng chén trà lên uống, nàng cố ý giương mắt nhìn Lữ Duy một cái.
Các văn tướng còn chưa được thiết lập lại, từ khi Thôi thị bị cách chức Tể tướng, chức Giám Tu Quốc Sử cũng bỏ trống đến nay.
Cách đây không lâu, nàng tập hợp các đại học sĩ ở Hiền Điện, lại mời thêm các lão thần tiền triều đến nghị sự.
Lữ Duy ở Chính Sự Đường tuy là người trẻ tuổi nhất, nhưng cũng là người có tài học cao nhất.
Lập tướng hiền trung thì phải mời lớn, Lữ Duy sẽ trở thành tướng duy nhất nằm giữa yêu cầu này.
Hiện giờ để cho hắn giữ chức Giám Tu Quốc Sử kỳ thật là nàng đang muốn phân quyền, Lữ Duy ngẩng đầu buông hai tay vén vạt áo quỳ gối: "Nếu tiểu nữ có thể gả vào Thiên gia, trở thành..."
"Khụ khụ!" Sở vương bị sặc liên tục ho khan, nước trà xanh vừa mới uống vào miệng thiếu chút nữa đã nôn ra: "Sư phụ hiểu lầm ý của ta rồi, sư phụ là quốc sĩ được Tiên đế tự mình khâm điểm, đường đường là nữ nhi của đại học sĩ quốc triều, sao lại có thể gả cho ta làm thiếp a."
"Nhưng trước tiên ta là thần tử của Đại vương, sau đó mới là phụ thân của nàng.
Tiểu nữ có thể được gả cho Đại vương, cũng là phúc phận mà thần và nàng tu luyện mấy đời."
"Sư phụ, chỉ cần một ngày ta còn là Thân vương thì một ngày cũng không phải là quân của các người.
Ta sẽ không để nàng thiệc thòi làm thiếp thất, trước kia bổn vương cũng không có ý định sẽ nạp thiếp, hiện tại cũng không có ý định, sau này vẫn sẽ không."
"Ý của Đại vương là gì?" Lữ Duy ngẩng đầu rất khó hiểu nhìn Sở vương.
"Sư phụ cảm thấy Quy Đức tướng quân thế nào?"
"Có phong thái của Võ Trung Công, là kiệt trong nhân trong các nhi tử của tướng..." Lữ Duy mở mắt, chợt bái lạy nàng: "Hạ quan hiểu rồi."
Lần thứ hai Sở vương từ trên ghế ngồi đứng dậy đỡ Lữ Duy dậy: "Sau này mặc kệ là có người nào khác hay không, cũng mặc kệ là ta sẽ ở vị trí nào, sư phụ cũng không cần phải hành đại lễ như vậy nữa."
"Đa tạ Đại vương thông cảm."
Sau khi Lữ Duy rời đi, khuôn mặt đang hiền lành của Sở vương chợt lạnh lùng lại: "Triệu Quy Đức tướng quân vào cung đến Thùy Củng điện gặp ta."
"Vâng."
***
Điện Tây Đóa của Thùy Củng điện có một phiến bình phong, Sở vương đi tới trước bình phong, phía trên là bức tranh vẽ hổ.
Nàng đạp giày màu đen vòng đến phía sau bình phong, mặt sau là một bức tranh vẽ toàn bộ lãnh thổ của Vệ quốc, tại vùng đất Hà Tây đang bị bỏ trống một khối lớn.
"Đại vương?" Người trong Hoàng Thành ti kiểm tra vụ án phản loạn của phế Thái tử tiến vào Thùy Củng điện nhưng không nhìn thấy Sở vương, liền nghiêng đầu nhìn trái nhìn phải.
Phát hiện nàng đang ở phía sau Đóa Điện hắn liền cất bước đến gần, tiến lên chắp tay nói: "Bái kiến Lục đại vương."
Sở vương từ phía sau bình phong thò đầu ra: "Sao người nhìn thấy ta?"
Nội thị nhìn phần bị che lại dưới bệ của bình phong, nói: "Sau bình phong có bản đồ lãnh thổ triều ta, Đại vương đứng giữa."
Sở vương đưa tay chấp sau lưng đi ra: "Ngươi và Kỳ Lục cũng trở nên giống như bọn họ rồi."
Nội thị chắp tay khom lưng: "Đại vương, Tông Chính Tự tấu báo."
"Hắn lại có việc gì sao?"
"Bây giờ hắn không còn làm loạn đòi gặp quan gia, cũng không kêu gọi muốn gặp ngài, nhưng..." Nội thị cúi đầu: "Hắn nói Lục vương phi từng cùng hắn...còn lại phía sau thì hắn muốn gặp người rồi mới nói.
Cũng may mà những người đưa cơm đến cho hắn đều là người do tiểu nhân tự mình sắp xếp."
"Ngươi tin không?" Không đợi Nội thị trả lời, Sở vương liền trầm mặt xuống: "Dù sao bổn vương cũng không tin."
"Tiểu nhân cũng không tin."
Nội thị vừa dứt lời, nàng liền nói: "Cùng đi luyện võ với ta đi."
"A?" Nội thị xuất thân trong quân doanh, cũng từng đảm nhiệm chức vụ trong quân trại.
Hắn vốn là người của Yến vương, về sau không biết tại sao lại thoát được một kiếp, sau khi Sở vương xuất cung thì hắn liền tiến vào phủ Thành Đô quận vương.
Sở vương lại phân phó Nội thị đứng ở cửa điện: "Nếu Quy Đức tướng quân tới thì nói hắn đến đài luyện võ tìm ta."
"Vâng."
...
Đài gỗ được dựng lên mỗi ngày đều được cung nhân lau sạch sẽ, trước kia khi thân thể Hoàng đế còn khỏe mạnh thì thường sẽ lui đến nơi này.
Hai bên là đủ loại binh khí, đao, thương, côn, bổng, chùy.
Sở vương cầm lấy một thanh kiếm lên, chợt lại buông xuống chọn một thanh khoan đao.
"Tiểu nhân vẫn dùng..."
Sở vương ném một thanh đao qua, Nội thị tiếp nhân đao, cảm thấy có chút nặng, liền nhướng mày nói: "Nếu tiểu nhân làm Đại vương bị thương..."
"Thứ cho ngươi vô tội." Sở vương quay đầu hoạt động gân cốt: "Ta biết ta đánh không lại ngươi, năm ngoái bị ngâm mình trong nước một ngày một đêm, bây giờ nhắc tới ta còn loại cảm giác tê dại đó a."
"Nếu Đại vương muốn tìm người..." Nội thị ngậm miệng lại, lời nói vừa nói ra chính là ý không tin chuyện phế Thái tử nói, hiện giờ nàng chẳng qua chỉ là tìm người trút giận mà thôi.
Tay cầm đao trầm ổn có lực, lực bạo phát khi chém xuống phía dưới càng tăng thêm mười phần, làm cho Nội thị cầm đao ngăn cản liên tục lui về phía sau vài bước, có chút bất ngờ nhìn Sở vương: "Đại vương, đây là loại đao pháp gì?" Từ khi hắn còn đi theo Yến vương, thì vị Hoàng tử trẻ tuổi này chẳng qua chỉ là một thư sinh văn nhược, tay trói gà không chặt mà thôi.
"Lúc ở Tây Hạ ta học với những người Đảng Hạng kia, còn có cưỡi ngựa bắn cung."
Nội thị một lần nữa đứng vững vàng, hai tay nắm chuôi đao đặt ngang: "Lục đại vương phải cẩn thận một chút."
Mấy chiêu hạ xuống, mồ hôi trên đầu làm ướt tóc vụn trên trán của nàng.
"Nếu Đại vương tức giận thì đi tìm hắn đi, trừng trị một phen cũng tốt." Trong lúc nói chuyện, khoái đao của Sở vương liền kề tới trước cổ hắn một tấc.
Sau đó đao bị Sở vương ném xuống đất, khẽ thở ra một hơi.
Nội thị một lần nữa đứng vững chắp tay với nàng: "Thành vương đã bại, hiện tại người thắng là ngài."
"Hắn đây là tìm mọi cách để khiến ta đi gặp hắn, ta biết bọn họ từng có quá khứ, nhưng ta biết tỷ tỷ nhất định không thích hắn."
Nội thị ngẩng đầu chớp chớp ánh mắt ngây ngốc nhìn nàng: "Tỷ tỷ?"
Sở vương tiếp nhận khăn trắng đã được vắt khô trong tay Kỳ Lục lau khô mồ hôi.
Nhìn bóng lưng của nàng, hắn khó hiểu hỏi: "Đại vương gọi Vương phi là tỷ tỷ sao?"
"Không được sao? Đại vương và Vương phi tình cảm thâm hậu,..." Kỳ Lục đem khăn trắng thả về: "Ngươi xem, cả ngày ngươi chỉ biết đánh đánh giết giết thôi a."
"A, bản lĩnh phòng thân của Đô Giám không phải cũng là học được từ chỗ tiểu nhân hay sao?"
Kỳ Lục tức giận quay đầu rời đi: "Ta lười nói chuyện với người, hừ!"
Nội thị lắc đầu khom lưng nhặt đao trên mặt đất lên, chỉ thấy lưỡi đao sắc bén bị đục ra một lỗ hổng nho nhỏ, nhướng mày nói: "Tự mình vào Quận vương phủ nhiều năm như vậy rồi, ta cũng chưa từng thấy ngài ấy vì ai mà nổi giận như vậy."
Sau khi thả đao trở về, hắn lại theo sát Sở vương.
***
Nội thị từ đại nội đi ra ngoài báo tin dẫn Tiêu Vân Trạch cùng vào cung, từ Thùy Củng điện vòng một vòng lớn chạy đến đài luyện võ, đột nhiên lại nhận được thông báo Sở vương đã rời khỏi cung, nói hắn trở lại Thùy Củng điện chờ, đi lòng vòng rồi lại vòng trở về.
Trong ngoài Tông Chính Tự đều có cấm quân đứng canh giữ, một chiếc xe ngựa dừng trước Tông Chính Tự, Nội thị cưỡi ngựa nhảy xuống ngựa.
Cấm quân từ trên bậc thang đi xuống dắt ngựa vào: "Vào trong đi."
Nội thị gật đầu: "Đại vương tới."
Kỳ Lục đỡ người mặc thường phục đi xuống, Sở vương ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Cách lần trước đến đây cũng đã bốn năm trôi qua, Tông Chính Tự khanh từ trong đại sảnh đi ra nghênh đón.
"Hạ quan bái kiến Đại vương."
"Phế Thái tử được giam ở chỗ nào?"
Tông Chính Tự khanh trả lời: "Trong phòng giám, đã được niêm phong cẩn thận, do cấm quân trông coi."
"Vất vả cho các ngươi rồi."
Trong một tòa tiểu viện bị tường cao bao quanh bốn phía, người có tay chân đều bị xiềng xích trói buộc đã trở nên điên khùng, y phục không che được hết thân thể, tóc tai bù xù nằm sấp trên mặt đất.
Những người thuộc Đông Cung và Triệu vương phủ, từ thuộc hạ đến chiêm sự của Thái tử đến nội thị cung nhân hiện giờ đều đã thành bạch cốt rồi, chỉ có người tự trách thân này là còn hoàn hảo ở đây.
Cửa phòng bị người từ bên ngoài mở ra, Kỳ Lục cực kỳ lo lắng cầm ra một thanh kiếm đưa cho nàng, nhưng Sở vương không nhận.
Sau khi đẩy cửa ra, nàng một mình đi vào.
Nghe tiếng bước chân, phế Thái tử từ trên mặt đất bò lên vén tóc sang hai bên, râu ria khiến khuôn mặt của hắn trở nên cực kỳ tiều tụy: "Rốt cục ngươi cũng tới."
Sở vương chấp hai tay sau lưng đến gần, nhìn trái nhìn phải: "Đây hẳn là lần đầu tiên ngươi đến Tông Chính Tự đi, cảm thấy như thế nào?"
Phế Thái tử tức giận trừng hai mắt muốn nhào tới, nhưng bị xiền xích trói dưới chân, phát điên nói: "Ngươi mới là đầu sỏ giết phụ diệt huynh kia!"
"Giết phụ? Diệt huynh sao?" Sở vương nửa nắm tay áo hẹp: "Hiện tại bệ hạ đang tĩnh dưỡng ở Phúc Ninh điện, Tam lang của hắn cũng an ổn ở chỗ này tĩnh dưỡng a, sao lại gọi là giết phụ? Sao lại gọi là diệt huynh đây?"
Phế Thái tử thổi râu trừng mắt, thở hổn hển nói: "Tiểu nhân hèn hạ!"
"Bổn vương hèn hạ sao?" Sở vương âm trầm hạ mặt: "Là ai trăm phương ngàn kế muốn ta chết? Lại là ai sắp xếp hơn mười cấm vệ ở trong loạn quân để giết ta đây? Nếu không phải các ngươi từng bước ép sát, thì sao ta lại làm đến mức này chứ?"
Phế Thái tử đột nhiên cười lên điên cuồng nói: "Chung quy ngươi vẫn biến thành người mà ngươi ghét nhất, sự ghét cay ghét đắng kia của ngươi chẳng qua là đang che dấu sự hèn mọn không chiếm được tình yêu của phụ thân ngươi mà thôi.
Đáng tiếc a, cho đến cuối cùng hắn vẫn coi ngươi là địch, cho dù có ném giang sơn này đi thì hắn cũng không muốn giao cho ngươi.
Mặc dù ta tạo phản muốn giết hắn, nhưng hắn vẫn chỉ ra ý chỉ giam ta vào Tông Chính Tự.
Cho dù ngươi có bắt cóc phụ thân để theo lệnh chư hầu, một tay che mây phủ mưa thì sao? Ngươi vẫn bại mà thôi!"
Phế Thái tử chỉ lên trời: "Tranh đấu trong Hoàng thất là chuyện không ngừng nghỉ, ngươi vĩnh viễn vẫn sẽ bị nhốt trong cái lồng kia, không bao giờ được thấy mặt trời nữa."
Sở vương nắm chặt tay: "Hắn chán ghét ta, thậm chí là kiêng kỵ ta, nhưng tình cảm hắn đối với ngươi thì được tính là tình phụ tử sao?" Sở vương lạnh lùng nhìn chằm chằm phế Thái tử: "Hắn đối với ngươi chẳng qua chỉ là thương hại, chẳng qua là không thể làm gì được ngươi mà thôi.
Nếu hắn đối với ngươi có một tia tình cảm phụ tử kia, thì vì sao lại bức ngươi tạo phản đây? Hắn ta thà chọn một đứa nhỏ còn hơn muốn chọn ngươi a."
Phế Thái tử bị lời nói của nàng làm cho phát điên, lui về phía sau vài bước bị bậc thạch dưới chân cản lại mà vấp ngã: "Không...không phải..."
"Kỳ thật trong lòng ngươi rất rõ ràng, ngươi cũng luôn biết như vậy, ngươi cũng oán giận, là bởi vì ngươi cảm thấy không công bằng.
Ngươi cũng khát vọng, cũng chờ mong, cho đến cuối cùng thứ ngươi chờ được chỉ có thất vọng.
Nhưng ngươi không giống như ta, ta không phải vì thất vọng mà là triệt để chết tâm, ẩn nhẫn của ngươi bất quá chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi."
Phế Thái tử nằm sấp trên mặt đất, thất thố nắm lấy cỏ khô: "Là ta thua, là ta thua..."
Sở vương bước lên chậm rãi ngồi xổm xuống: "Ngươi dùng Ấu Thanh bức ta đến gặp ngươi, ta quả thật đã bị ngươi chọc giận, trong lòng không thoải mái, cũng có tức giận.
Nhưng ta ngẫm lại, nếu như không có ta, thì hôm nay người một tay che trời tất nhiên là ngươi rồi."
"Ban đầu nàng chọn ngươi bất quá là chuyện bất đắc dĩ.
Người thường tự mình vây mình trong quá khứ, thường nhớ rồi lại tự bi ai, oán trời trách người cuối cùng lại dẫn đến thất bại." Sở vương chắp tay xoay người, hướng về phía cửa phòng cất bước nói: "Hài tử sẽ không vĩnh viễn là hài tử, thiếu niên cũng sẽ không vĩnh viễn là thiếu niên nữa.".