"Cô nương, nội thị trong cung trở về nói, vừa rồi cô gia xuất cung đến Tông Chính Tự."
Nhớ đến Tông Chính Tự bây giờ còn đang nhốt phế Thái tử: "Tông Chính Tự sao?"
"Vâng."
"Đã trở về chưa?"
Hỉ Xuân gật đầu: "Đã trở về rồi, hiện giờ cô gia còn đang ở Thùy Củng điện với Quy Đức tướng quân."
***
"Ta không cưới." Âm thanh vang dội trong cung điện.
Sở vương dựa vào tay vịn của ghế nhìn tấu sơ, Tiêu Vân Trạch đối với lời đề nghị của nàng chưa suy nghĩ đã mở miệng từ chối ngay lập tức.
Sở vương đóng quyển trát tử lại, ngẩng đầu: "Ngươi là nhi tử của nhà võ tướng, Lữ tiểu nương tử là nữ nhi của Tể tướng..."
"Đại vương nói như vậy, nghĩa là người trong cuộc cũng nói là môn đăng hộ đúng không?" Tiêu Vân Trạch ngắt lời Sở vương.
Sở vương buông tấu sơ trong tay xuống: "Trước kia không, nhưng hiện tại cảm thấy cực kì có lý.
Nếu ngươi không phải huynh trưởng của Tam nương nhà ta, thì cho dù cả đời ngươi không lập thê thì ta cũng sẽ không quản ngươi."
"Làm ca ca thì việc cưới hay không cưới có liên quan gì với muội muội chứ?"
"Nếu chỉ là người bình thường thì thôi, nhưng ngươi họ Tiêu.
Bây giờ bổn vương bảo ngươi từ bỏ chức vụ, vứt bỏ danh hiệu tướng quân này thì ngươi có nguyện ý không?"
"Ta..." Tiêu Vân Trạch cúi đầu: "Phụ thân chết trận, ta là nhi tử của Tiêu gia thì há dám vứt nhà xá nghiệp.
Nhưng chuyện này cùng với chuyện cưới nữ nhi của Lữ tướng thì có liên quan gì? Huống hồ ta còn đang trong lúc thủ hiếu, sao mà cưới hỏi chứ?"
"Nếu ca ca không thay đổi được tính tình lỗ mãng này, ngày sau coi như là nàng có liều mạng thì cũng không bảo vệ được ngươi." Âm thanh truyền vào từ phía sau cửa điện.
Tiêu Vân Trạch xoay người: "Tam nương?" Thấy Sở vương phi ăn mặc đoan trang, hắn liền thanh tỉnh lại chắp tay về phía nàng: "Lục vương phi."
"Chỗ này là nội triều, ta vốn không nên tới..."
"Không sao không sao, trong cung này chỉ cần là nơi ta đi được thì chỗ đó ngươi cũng đi được.
Đúng lúc ngươi cũng đến, chuyện của huynh trưởng ta có khuyên thế nào cũng khuyên không được." Sở vương kéo tay Tiêu Ấu Thanh nhẹ nhàng vỗ vỗ, chợt đi tới một bên Đóa Điện.
Tiêu Ấu Thanh luôn ở trong nội cung, lần này Tiêu Vân Trạch trở về nhưng hai huynh muội cũng không gặp nhau được mấy lần: "Ta tự thủ ở biên cảnh nên luôn chuẩn bị tốt tình thần cho chuyện xui rủi."
"Nàng kêu ngươi cưới nữ nhi của Lữ tướng là có lòng riêng, nhưng cũng là vì tốt cho ngươi.
Tiêu gia đã không còn như trước, Lữ gia cửa lớn, nếu kết làm thông gia cũng là một phần bảo đảm cho ngươi.
Nàng tin ta nên cũng tin ca ca, tiểu nương tử của Lữ gia là nữ nhi mà hắn yêu thích nhất, bây giờ nàng đã đến tuổi chờ gả, đợi ba năm thủ hiếu của ca ca ba qua đi chỉ sợ là nàng sớm đã gả làm nữ nhân của người khác.
Quan nhân chỉ là kêu ca ca đến cửa cầu thân để định ra mối hôn sự này, đại lễ có thể đợi đến sau khi thủ hiếu qua đi rồi làm.
Chỉ có hai năm, ta nghĩ tân phụ hẳn là chờ được."
Tiêu Vân Trạch cúi đầu, chợt chắp tay với nàng lần nữa: "Vậy ta trở về mời mấy vị tộc lão viết thiệp chọn bà mối đến cửa cầu thân a."
***
Y phục ướt đẫm mồ hôi bị ném sang một bên, nước ấm trong ao còn bốc lên hơi nóng như ẩn như hiện, hai nữ tử ngâm mình trong nước, yên tĩnh chỉ có tiếng nước.
"Cũng may Tam nương nói là ca ca nghe, chờ sau khi hắn thành hôn, ta sẽ chuẩn bị để cho hắn mang binh về thủ ở Giang Hoài, nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian."
Tiêu Ấu Thanh nhìn chằm chằm mặt nàng, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve: "Vết sẹo trên mặt ngược lại đã nhạt đi không ít, nhưng thuốc này đã ngâm nhiều ngày như vậy, vết thương và cổ họng trên người ngươi vẫn không khá hơn chút nào."
Sở vương liền nuốt chuyện quốc sự trong miệng về, ngơ ngác nhìn chằm chằm Tiêu Ấu Thanh: "Phí tâm tư của ngươi rồi."
Tiêu Ấu Thanh lắc đầu, bàn tay trắng nõn chợt trượt xuống vị trí xương quai xanh của nàng: "Mẫu thân từng nói, trong Tam Quán có cất giấu tám mười ngàn cuốn sách, nếu vậy bên trong cũng phải có không ít sách về y thuật đi."
Sở vương muốn nói lại thôi, nhìn Tiêu Ấu Thanh: "Tam nương rốt cuộc là muốn nói cái gì?"
Tiêu Ấu Thanh ngẩng đầu nhìn nàng: "Ngươi đã đến Tông Chính Tự sao?"
"Hắn muốn gặp ta thì ta đi, nhưng ta không có làm gì với hắn."
"Sao A Tiềm có thể ngoan ngoãn đi gặp hắn chứ, nhất định là hắn đã lấy chuyện cũ ra chọc giận ngươi."
"Là lúc trước ta không được xuất chúng nên để cho hắn gặp được ngươi trước, sau khi đến đất Thục thì lại đúng lúc được Long Đức Công ở Tây Nam thủ hộ."
"Là ngươi không xuất chúng, hay là ngươi ẩn mình quá sâu đây?"
"Ta mặc kệ,..." Sở vương vươn tay ôm lấy eo nhỏ nhắn không mặc y phục của nàng: "Dù sao thì Tam nương cũng đã gả cho ta, vậy thì chính là người của ta, cả đời đều là..."
"Được được được, là của ngươi, người là của ngươi, tâm cũng là của ngươi, được chưa?" Một tay Tiêu Ấu Thanh khoác lên vai nàng, một tay lại khoác lên mái tóc vụn bên tai nàng: "Đã lớn như vậy rồi, vẫn giống như một đứa nhỏ vậy."
"Ngày mai là lễ (*)Khất Xảo, trước đó ta đã hạ lệnh trong một năm này trong cung đều không được phép tổ chức bất kì lễ hội nào.
Đoan Ngọ cũng chỉ ban thưởng đưa đến các tể phụ gia mà thôi."
(*)Lễ Khất Xảo: hay còn gọi là lễ thất tịch, diễn ra vào ngày 7 tháng 7 âm lịch hằng năm.
"A Tiềm muốn xuất cung sao?"
"Sai rồi, là muốn ngươi cùng ta xuất cung."
***
Đêm mùng bảy tháng bảy, trên đường phố kinh thành có xe ngựa qua lại không dứt, nam hài có búi tóc trên đầu tự mình mang theo một hoa sen, hai đầu hoa được làm từ túi hoa sen còn chưa nở.
Còn có một tiểu hài tử khác trong tay cầm một mảnh lá sen vừa hái từ trong ao ra, trong ngói không ngừng truyền đến tiếng quát to.
Người người lui tới không dừng, trong lúc đó còn có một hài đồng mặc y phục mới đang chạy đùa giỡn.
Đêm thất tịch, hai bên phố bán hàng đều là những thứ được dùng trong ngày lễ và đồ ăn thức uống.
Trên các loại điểm tâm đều có cắm cờ màu nho nhỏ, cũng có đồ uống cầm ô vải xanh bán đồ uống đá, nữ tử nhà sĩ tộc đầu đội mũ che cùng trưởng bối trong nhà hoặc là người thân xuất hành.
Cách tấm màn mỏng xung quanh có mũ che, Tiêu Ấu Thanh nhìn chằm chằm vào một bức tượng Phật nhỏ được chạm khắc bằng gỗ.
Sở vương nắm lấy tay nàng: "Tam nương, đang nhìn cái gì vậy?"
Nàng liền quay đầu siết chặt mười ngón tay đan vào nhau: "Thứ nhất mong lang quân thiên tuế, thứ hai mong ngươi khoẻ mạnh, thứ ba mong ngươi giống như Lương Thượng Yến, tuổi tác lâu dài."
Sở vương theo tầm mắt vừa rồi của nàng nhìn lại, xoay người đứng trước người nàng, vươn ra một cái tay khác nắm chặt, ôn nhu cười nói: "Lá sen lúc sinh vào mùa xuân thì hận sinh, lá sen khô vào mùa thu thì hận thành.
Biết rõ là đang trong tình cảm, nghe ra tiếng nước sông ở đầu sông, hận không thể gặp nhau mỗi ngày."
Mấy đứa nhỏ rời khỏi phụ mẫu liền ở trên đường đuổi theo đùa giỡn, hạ nhân phía sau lo lắng đề phòng theo sát, một tiểu cô nương xách túi hoa sen đụng vào đùi Sở vương thiếu chút nữa đã ngã xuống.
"Quan nhân, nương tử, tỷ nhi nhà ta nghịch ngợm đụng phải hai vị, xin hai vị thứ lỗi."
"Không sao, bất quá lần sau phải cẩn thận một chút, nơi này nhiều người mắt tạp, nàng còn nhỏ như vậy, lỡ đụng phải vài người có lòng bất chính thì cho dù có khóc cũng không thể trở lại được."
Nữ sứ liên tục gật đầu: "Đa tạ quan nhân, nương tử."
Tiểu cô nương ngẩng đầu, tay cầm hoa sen, ngây thơ nhìn Sở vương: "Đại ca ca lớn như vậy còn đẹp hơn phụ thân ta a."
Cúi đầu nhìn tiểu cô nương, Tiêu Ấu Thanh mở miệng hỏi nữ sứ: "Đây là hài tử nhà ai?"
"Nương tử, gia chủ của nô nhiều đời kinh doanh, bất quá phụ thân của Đại nương tử là đề cử hai quan thị lộ."
"Sao?" Sở vương cảm thấy thú vị, "Sĩ nhân cùng thương nhân thông hôn cưới vợ ngược lại có, nhưng gả con gái lại không hiếm thấy.
"
"Nhà chủ nhân vốn là nhân sĩ âm sơn Thiệu Hưng, thiếu chủ nhân từng một lần cử nhân liền cùng nương tử dời đến Đông Kinh, chỉ không khéo năm nay tỉnh thí rơi vào bảng."
"Sơn Âm a..." Con ngươi Sở vương đột nhiên ảm đạm: "Mẫu thân mỗ cũng là người Sơn Âm."
"Trùng hợp thật, tổ tiên nô gia cũng là người Sơn Âm.
Nô thường nghe mẫu thân nói lúc trước Sơn Âm là Ngô Việt, khi đó khắp nơi đều là chiến loạn của các tiểu quốc.
Về sau quy hàng, bởi vì Thái tử nhân hậu thương người nên mới có thiệu hưng phồn hoa và thái bình ngày nay."
Triều Vu Đương đề cập đến phế Thái tử của triều Thái tông chính là đại kỵ, Tiêu Ấu Thanh liền nhắc nhở: "Cô nương nói lời này với chúng ta cũng coi như vô tâm chi thất.
Mặc dù là sự thật không thể thay đổi, nhưng là kiêng kị nên về sau vẫn không nên tùy ý nói ra miệng là tốt nhất."
Nữ sứ nhẹ nhàng vỗ vỗ miệng mình: "Xem cái miệng này của ta kìa."
"Cử nhân hai quan thị lộ hai đường là họ Tào sao?" Sở vương hỏi.
Nữ sứ gật đầu: "Là họ Tào, chẳng lẽ quan nhân quen hắn sao?"
Sở vương cười nói: "Người quen cũ."
"Nói như vậy, cô nương còn phải gọi quan nhân một tiếng tiểu thúc thúc rồi."
"Ta không muốn." Tiểu cô nương kéo góc áo nữ sứ: "Ta muốn gọi là ca ca."
Nữ sứ khom lưng cực kỳ kiên nhẫn nói: "Cô nương, bối phận không thể kêu bừa a."
"Gọi cái gì cũng giống nhau, tiểu hài tử mà."
"Duyệt nhi." Giọng nói hùng hậu của nam tử xuất hiện ở đầu hẻm cuối đường.
Nữ hài chợt xoay người, xách túi hoa sen vui vẻ chạy về phía hắn: "Phụ thân."
Nam tử mặc y phục giống người đọc sách, khom lưng ôm lấy nữ hài: "Mới chớp mắt sao lại chạy tới nơi này rồi? Nếu ngươi lạc mất phụ thân và mẫu thân thì làm sao bây giờ?"
Nữ hài chọc vào khuôn mặt không để râu của phụ thân mình, nói: "Duyệt nhi biết sai rồi, lần sau không chạy nữa."
Nữ sứ đi theo nữ hài ở phía sau, chợt cúi người về phía nam tử: "Nhị công tử, đúng lúc vừa rồi có một vị tiểu quan nhân tuấn tú đỡ được cô nương..." Nữ sứ quay đầu lại vừa định đưa tay chỉ ra nhưng đã sớm không thấy bóng dáng mấy người kia đâu.
...
Sở vương lôi kéo Tiêu Ấu Thanh đi vào một ngói, bên trong có tiết ngưu lang chức nữ hay biểu diễn trong thất tịch.
"A Tiềm thích nữ hài kia sao?"
Sở vương nắm tay Tiêu Ấu Thanh, một đám nội thị của Hoàng Thành ti mặc thường phục xa xa đi theo phía sau, không dám tiến lên phía trước.
"Tam nương ghen sao?"
"Ghen?" Tiêu Ấu Thanh lôi kéo nàng đứng yên: "Ngươi cho rằng, ngay cả giấm của tiểu hài tử ta cũng ăn sao?"
"Ta..."
Đột nhiên từ bên cạnh truyền đến một trận tiếng cổ vũ, Ngưu Lang vốn là màn kịch với Chức Nữ gặp nhau trên cầu Vu Thước.
Nhạc cụ thanh tấu xen lẫn tiếng tỳ bà và tiếng trống nhỏ, mọi người an tĩnh lại, ngay sau đó phía sau sân khấu có giọng nam xướng vang lên: "Mây nhỏ lộng xảo, phi tinh truyền hận, ngân hán do dự ám độ.
Kim Phong Ngọc Lộ vừa gặp nhau, như thắng cả số mệnh của đời người."
Giọng nam hát xong rồi, giọng nữ liền nối tiếp: "Dịu dàng như nước, giai kỳ như mộng, cầu Vu Thước như đường trở về.
Lưỡng tình nếu là lâu dài, há lại ở nói là muộn."
Sở vương kéo nàng ngồi xuống, lại cố ý di chuyển cho hai ghế ngồi sát nhau.
Nghe kịch, xem kịch cũng cảm thụ được việc gặp nhau không dễ dàng, tụ tán vội vã trong màn kịch kia.
Sở vương khoác lên tay Tiêu Ấu Thanh, đặt ở trước bụng mình: "Đúng vậy, nếu lưỡng tình lâu dài, há lại ở nói là muộn a."
"Lâu dài thì không biết, nhưng ta biết ở bên nhau muộn là chuyện của duyên phận."
Sở vương nhìn nàng cùng nhau cười nắm, lại chặt tay nàng: "Vậy thì cả đời không rời xa nhau."
***
Đến tối, du khách tản đi nhao nhao trở về nhà, náo nhiệt trên đường cũng giảm đi không ít, nội thị chạy xe ngựa tới.
Người trong xe lười biếng nằm nghiêng trên đùi nữ tử.
Tiêu Ấu Thanh vuốt ve mặt nàng, chậm rãi nói: "A Tiềm thích nữ nhi, đợi qua một thời gian nữa chúng ta nhận một đứa bé trong tông thất làm hài tử dưới danh nghĩa có được không?"
Sở vương mở mắt ra: "Làm hài tử dưới danh nghĩa sao?"
"Cao hoàng đế thời Thái tổ cũng có không ít huynh đệ, nhớ lại gia phả một chút...!Hoặc là nếu ngươi thích Hi nhi, chờ Hi nhi lớn hơn một chút thì đưa nàng vào trong cung đi."
"Nếu Tam nương không ngại phiền toái thì được a." Sở vương từ trên người nàng đứng lên, áy náy nói: "Đời này ta không thể cho ngươi được hài tử, không thể để cho ngươi làm mẫu thân, ngươi có oán ta không?"
Tiêu Ấu Thanh ngừng phản ứng trong chốc lát, chợt nâng mặt nàng nói: "A Tiềm lại nói ngốc gì đây? Ai quy định là nữ tử thì nhất định phải làm mẫu thân? Ai lại quy định là nữ tử thì không thể thích nữ tử đây? Trước khi gặp ngươi ta chưa từng nghĩ tới, nhưng sau khi gặp ngươi, ta nghĩ đến tất cả."
"Gả cho ngươi, yêu ngươi, yêu ngươi, yêu ngươi, đi theo ngươi cả đời, cùng sống cùng chết."
Sở vương chớp chớp con ngươi động dung, mũi đột nhiên chua xót, vùi đầu vào trong ngực nàng nghẹn ngào nói: "Kiếp trước nhất định là ta đã đốt rất nhiều hương, tích rất nhiều đức nên kiếp này mới để cho ta cưới được ngươi."
Tiêu Ấu Thanh đột nhiên che miệng cười yếu ớt.
"Tam nương cười cái gì?"
"A Tiềm không phải không tin Phật sao?"
"Ta không tin a, nhưng ta tin nương tử nhà ta, nàng nói cái gì chính là cái đó."
Tiêu Ấu Thanh vuốt ve lưng nàng: "Rõ ràng đều là nữ tử, ngươi đừng gánh tất cả mọi chuyện trên người mình.
Ta đã nói rồi, ta không yếu đuối như vậy."
"Ta biết a." Sở vương buông tay xuống, nương theo đàn hương thanh u trong xe ngựa, đèn đuốc tối sầm, dần dần hòa hoãn ngữ khí: "Nhưng ta vẫn muốn vì ngươi mà vượt qua mọi chông gai, đem những thứ mà những nam nhân kia cho được hoặc không cho được đều đưa hết cho ngươi a.".