Cuối thu gió cực lạnh, phủ Bá tước Sơn Âm tràn đầy vẻ cô tịch, giày đạp cành khô: "Gia gia không nói cho ta biết chắc hẳn là về chuyện của biểu muội đi.
"
"Biểu ca là muốn hỏi về cái gì?"
"Ta nghĩ không chỉ là riêng Triệu vương mà rất nhanh, sẽ phát sinh chuyện rối rắm khác."
Dường như hiểu nhưng cũng như không hiểu, chỉ cảm thấy ngữ khí Sở vương rất nặng nề: "Ta không biết biểu ca là đang nói về cái gì.
"
"Nhi tử của gia gia bày ra chiêu trò, lần phục tước này nhất định sẽ mang đến không ít tai họa, ngươi cần phải cẩn thận một chút."
"Vì vậy mà ngoài Tiêu gia ra...!Sở vương phi nói, phủ Bá tước Sơn Âm không bảo vệ được biểu ca.
"
Vệ Hoàn xoay người: "Phải không? Phủ Bá tước Sơn Âm không bảo vệ được, vậy Khai Quốc Công phủ làm được sao? Nàng ta ngược lại rất tự tin.
"
"Biểu ca!" Lý Lâm Tuyên chần chờ nhìn Sở vương: "Người thích Sở vương phi sao? "
Vệ Hoàn ngẩng đầu, ngẩn người một chút, chợt xoay người cười nói: "Trước khi đại hôn, ngay cả gặp mặt cũng chưa từng thấy qua, nói gì đến..." Dần dần thanh âm thấp xuống: "Bất quá, nàng ngược lại là một người đặc biệt, nhìn không thấu đoán cũng không ra.
"
"So với Liễu tỷ tỷ thì sao?"
Nói đến Liễu thị, ánh mắt Sở vương tối sầm không ít: "Liễu tỷ tỷ không tranh, là từ trong tâm đã không có, mà sự tranh giành của Sở vương phi, cũng là do trong lòng không có ý đó.
Hai nữ tử hoàn toàn không giống, nhưng...!Kỳ thật đều là người rất ôn nhu, cũng đều là người khiến người khác nhìn không thấu nổi.
"
"Làm cho người ta nhìn không thấu, trong đó cũng có biểu ca ngươi." Người không hiểu nhất, kỳ thật là chính mình.
....
Trắc viện Sở vương phủ hứng khởi gió lạnh, cuốn xuống một mảnh lá cây treo lơ lửng cuối cùng trên cây khô.
"Cô nương, mật thám từ Tam vương phủ nói hôm nay vừa qua, Triệu vương liền mang theo một phần hậu lễ đi phủ Bá tước Sơn Âm, là muốn nạp cháu gái của Âm Bá làm trắc phi.
Còn có, phủ Bá tước Sơn Âm cũng chính là mục đích trong âm mưu của Triệu vương."
"Phủ Bá tước Sơn Âm là nhà mẹ của cô gia, Triệu vương là muốn mượn sức cô gia sao?" Hỉ Xuân phân tích.
"Quả nhiên, thấy có cơ hội liền kéo quan hệ, ngay cả tông thất cũng không ngoại lệ.
Tiêu gia ta chọn Sở vương, Thái tử cùng Triệu vương liền khẩn cấp muốn mượn sức kéo lấy tạo quan hệ." Tiêu Ấu Thanh khẽ nhíu mày: "Để Lý Lâm Tuyên gả cho Triệu vương đối với chúng ta cũng không có việc gì, chỉ là Lý Lâm Tuyên trở thành trắc phi của Triệu vương, sau này ở trước mặt Sở vương ít nhiều đều phải giữ khoảng cách, huống hồ nàng...!Đại khái cũng không nỡ để biểu muội nàng gả cho Triệu vương đi.
"
"Không nỡ?" Hỉ Xuân suy nghĩ một lát: "Nếu muốn nói Lý cô nương kia không nỡ xa cô gia thì nô tì tin, nhưng ánh mắt cô gia nhìn Lý cô nương giống như bậc trưởng bối, bình thường thản nhiên, còn không bằng ánh mắt lúc nhìn cô nương người.
"
Tiêu Ấu Thanh ngây người nhìn về phía Hỉ Xuân: "Nhanh như vậy đã chuyển hướng nói tốt về người kia? "
"Nô nói không đúng...!Còn tưởng rằng cô nương sẽ cao hứng, nếu không cô nương vì sao phải sưu tầm bức họa kia..."
"Hỉ Xuân, hậu viện còn thiếu một người giặt y phục, ta thấy ngươi gần đây rất là thanh nhàn..."
"Không, cô nương, ta không nói nhiều nữa được không? "
Hỉ Xuân ngậm miệng lại, Tiêu Ấu Thanh lại hỏi: "Vị Khai Phong phủ kia, đã tra ra được cái gì chưa? ".
truyện đam mỹ
"Điều tra ra được, Liễu thị, tổ tiên quê ở Giang Lăng, căn bản là hậu nhân của Nam Bình vương thời tiền triều Thập quốc, mẫu thân Cao thị, là cháu của đệ ngũ chủ Nam Bình, sau này Nam Bình vì triều ta mà bị diệt, Cao thị nhất tộc liền bị tản ra làm nô tì làm kỹ nữ, mẫu thân bởi vì có chút tư sắc liền bị một phú hộ ở Giang Lăng mua đi, sau đó...!Cô nương cũng biết chuyện đó,...!quá.
Thời tổ kiến quốc tứ phương lậm quyền, trải qua thời Thái tông cùng đương kim thánh thượng Tam triều mới chấm dứt tất cả quyền hành vô trị đó.
Giang Lăng khi đó lại bị chiến loạn, dân chúng di dời, Cao thị liền mang theo Liễu Tứ Nương đến Khai Phong phủ.
"
"Nam Bình...!Chuyện này đã bao nhiêu năm rồi, thật đúng là, một triều bị diệt đều là chuyện rất lâu." Thân thế Liễu thị có được phục hồi thì cũng chỉ là chuyện cũ, không nhấc lên sóng gió gì, nàng điều tra nàng ta, chỉ là muốn xem chuyện đó có thể gây ra nguy hại gì đối với Sở vương hay không: "Liễu thị trước mắt không cần lo nữa, phái người theo dõi động tác của Triệu vương phủ.
"
"Vâng."
***
Mấy ngày sau, Hoàng đế nghỉ ngơi một chút, liền tiếp tục phê duyệt sớ tấu tại Văn Đức điện.
"Bệ hạ, Sở vương phi cầu kiến."
"Sở vương phi?" Hoàng đế ngẩng đầu, lại cúi đầu: "Tuyên.
"
"Tân phụ, thỉnh Thánh An."
"Trẫm miễn lễ." Hoàng đế ngẩng đầu nhìn Sở vương phi trước mặt đến thỉnh an, ngưng thần nói: "Hôm nay Ấu Thanh đến gặp trẫm, chẳng lẽ Lục ca làm việc gì ủy khuất ngươi sao? "
"Bệ hạ, Vương gia đối xử với tân phụ rất tốt."
"Ân?" Hoàng đế đem thư trên tay dừng lại: "Nhưng trẫm nghe tử người trong nội cung nói từ đêm hôn lễ qua đi, hắn liền chuyển đến ngủ ở thư phòng? "
Quả nhiên trong Vương phủ này, tất cả việc làm đều không được tự do: "Đều là do ta thân là thê lại không quản việc tốt, không thể sớm đoán được tâm tư của phu quân.
"
"Ân? Vậy tâm ý của ngươi là...!"
"Bệ hạ, tân phụ đến là muốn thỉnh ân."
"Ngươi muốn được ban ân sủng gì, hãy nói ra..."
"Ta muốn thỉnh nạp trắc phi cho Sở vương phủ."
Hoàng đế lúc này trầm mặt xuống: "Ngươi nói cho trẫm biết, có phải tiểu tử kia đối với ngươi không tốt hay không, ngươi không cần sợ, nếu là như vậy trẫm nhất định thay ngươi làm chủ mà giáo huấn hắn.
"
"Bệ hạ, Vương gia nàng thật sự đối đãi với ta rất tốt, chỉ là, Vương gia trước nay tâm chỉ thuộc về cháu gái của Sơn Âm bá, cả ngày sầu khổ mới đem mình buồn bực ngủ ở thư phòng."
Chuyện của Sở vương cùng Lý Lâm Tuyên, phỏng chừng Hoàng đế cũng biết, nàng liền to gan nói: "Ta lo lắng bất an, kính xin bệ hạ thành toàn.
"
"Cháu gái của Sơn Âm Bá..." Ánh mắt Hoàng đế chớp động một phen, tựa hồ nghĩ tới cái gì đó.
....
"Nhưng trẫm đã đáp ứng Quý phi, để cháu của Sơn Âm bá làm trắc phi của Sở vương, nếu đổi ý..."
"Phụ thân lúc trước cũng như vậy, nhi thần ái mộ Tam Nương, phụ thân liền đem nàng giao cho Lục vương, nhi hiện giờ muốn Lý cô nương, phụ thân lại muốn đem nàng giao cho Lục vương tiếp sao? "
Tư thế ủy khuất của Tam Lang vẫn còn ẩn hiện ở trong đầu, Hoàng đế chỉ cảm thấy đầu đau nhức, đem tay đặt trên trán xoa xoa: "Đông Chí đại triều sắp tới, Lễ bộ không được rãnh rỗi, ngươi trở về trước đi, chuyện này, trẫm còn phải suy nghĩ lại.
"
Hoàng đế do dự, hiển nhiên là do Triệu vương trước đó đã tới, Tiêu Ấu Thanh liền không nhiều lời nữa: "Phụ thân bảo trọng thân thể nhiều hơn, tân phụ cáo lui.
"
"Lục lang nếu đối với ngươi có tâm như vậy, vậy thì tốt rồi."
Trước khi ra khỏi cửa điện, đột nhiên nghe được lời Hoàng đế nói, Tiêu Ấu Thanh ngây người lại hành lễ lần nữa: "Bệ hạ ngày ngày lo việc trọng đại, Vương gia có tâm ý, phụ thân chỉ sợ nhìn không thấy.
"
——————
Sở vương phủ.
'—— két!' Vệ Hoàn đẩy cửa ra, theo đôi giày màu đen bước vào bên trong, ánh trăng cũng từ khe cửa xuyên qua.
"Vương gia đã trở về?"
Tiêu Ấu Thanh ngồi trước gương, khoác lên mình mái tóc đen, chỉ mặc một lớp y phục mỏng manh, xem ra là muốn nghỉ ngơi.
Đẩy cửa không báo trước như vậy, nghe tiếng bước đi nàng cũng biết là Sở vương.
"Các hạ nhân nói ngươi đi Đại nội gặp bệ hạ?"
"Vương gia làm thần tử không tiện, như vậy thiếp đi thỉnh an phụ thân, có gì không ổn sao?"
"Ta không phải ý tứ này, cũng không có muốn trách cứ ngươi."
"Thiếp biết." Tiêu Ấu Thanh đứng dậy, đi đến bên cạnh Vệ Hoàn: "Phía dưới quân thần còn có một phụ tử, dù thế nào đi nữa, hắn cũng là phụ thân của ngươi.
"
"Ta biết rồi." Vệ Hoàn xoay người: "Đêm đã khuya, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút đi.
"
"Vương gia." Tiêu Ấu Thanh nghĩ đến câu hỏi của Hoàng đế lúc ban ngày: "Vương gia từ thư phòng chuyển về đi.
"
Vệ Hoàn không hiểu ý tứ của nàng, nghiêng người nhìn nhau.
"Chuyện của Vương gia thiếp đã biết rồi, Vương gia như thế chẳng phải càng khiến người ta sinh ra nghi ngờ sao? Vương phủ có thái giám trong đại nội, hôm nay thiếp vào cung gặp bệ hạ, bệ hạ đã nhắc tới chuyện phân phòng ngủ với thiếp..."
"Thì ra là ý của bệ hạ..." Vệ Hoàn nhẹ nhàng nhíu mày, quay đầu lại muốn chuẩn bị rời đi.
"Là ý của bệ hạ!" Tiêu Ấu Thanh vẫn nhìn nàng, chậm lại giọng điệu: "Cũng là ý của thiếp.
"
Vệ Hoàn mặc dù hơi chần chờ, nhưng dừng bước chân đang bước về phía trước: "Lục tử! "
Tiểu Lục Tử đẩy cửa đi vào, đứng ở phía sau bình phong: "A Lang, ngài gọi là nô gia? "
"Đem đồ đạc trong thư phòng mang về đây."
"Vâng!" Tiểu Lục Tử nghe được lời chủ tử muốn trở về phòng ngủ giống như là vui mừng hơn ai hết, vội vàng đi ra ngoài gọi mấy gã sai.
Đèn của thư phòng chỉ sáng chưa đầy một khắc đồng hồ.
Phòng rốt cục lại an tĩnh lại: "Vương gia nếu có điều cố kỵ, liền để cho thiếp ngủ ở phòng bên ngoài.
"
"Ngươi là một nữ tử, ngươi không sợ ta sao?"
"Vương gia ngài là hổ ở trong núi biết ăn thịt người sao? Hay là tiểu nhân loại kia? Đều là nữ tử, Vương gia còn có nhỏ hơn thiếp ba tuổi.
"
"Huống chi...!Bệ hạ bên ngoài tuy che chở ta, nhưng trên đời này có người làm phụ thân nào sẽ nhẫn tâm nhìn nhi tử của mình ngủ ở thư phòng chứ, đừng nói là Đế vương, mặc dù là người bình thường, nếu để cho thế nhân biết, thiếp sau này phải đi ra ngoài như thế nào đây? "
"Kỳ thật bổn vương chuyển đi thư phòng ngủ, chỉ là bởi vì ngủ không sâu lại thường xuyên bừng tỉnh, không muốn làm ngươi thức giấc mà thôi."
Mặc kệ lời giải thích là thật hay giả, ít nhất người này cũng không phải khó tiếp cận như vậy: "Thiếp đa tạ Vương gia thông cảm.
"
Tiêu Ấu Thanh đến gần Vệ Hoàn, đưa tay lấy lớp y phục bên ngoài mà nàng đang khoác trên mình.
"Lúc Vương phi không ở bên ngoài, cũng chỉ còn lại lễ tiết."
"Lúc Vương gia không ở bên ngoài, mới có thể ngoan ngoãn nghe lời."
"Ân?" Nàng đã định quay lại để giải thích.
"Đừng nhúc nhích."
Nghe Sở vương phi nhỏ giọng như ra mệnh lệnh, nàng đành phải ngoan ngoãn nghe lời, buông tay đứng yên không nhúc nhích.
Nhẹ cởi dây áo, cẩm bào cùng La Thường treo cùng một chỗ.
Sau khi đèn trong phòng tắt, Lục Tử bảo những người khác đều lui xuống nghỉ ngơi: "Nhớ kỹ, mỗi một canh giờ đổi canh gác một lần, hiện tại đều đi nghỉ ngơi đi.
"
"Vâng."
Hai người lẳng lặng nằm trên giường, hai tay Vệ Hoàn khép lại trước bụng không ngừng nhúc nhích: "Ngươi không hỏi ta một chút về chuyện hôm nay ta đi đâu sao? "
"Vương gia không muốn nói, thiếp liền không hỏi, lúc Vương gia muốn nói tự nhiên sẽ nói."
"Ta đi phủ bá tước Sơn Âm."
Tiêu Ấu Thanh nghe xong cứng đờ một lát, chợt xoay người, trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy đường nét nghiêng trên mặt Vệ Hoàn: "Vương gia nạp nàng đi.
"
Đường nét vốn có, bởi vì những lời này của nàng chỉ còn lại một bóng lưng, thật lâu sau mới đưa lưng về phía sau phát ra tiếng buồn bực: "Tại sao? "
"Vương gia không nạp nàng, nàng sẽ vào Triệu vương phủ."
"A! Thì ra, ngươi là sợ Triệu vương động tình." Vệ Hoàn nói rất lạnh lùng.
"..."
"Chẳng lẽ Lý Lâm Tuyên vào Triệu vương phủ, Vương gia sẽ không lo lắng?"
"Bổn vương không lo lắng." Vệ Hoàn xoay người, vươn tay vuốt ve mặt Tiêu Ấu Thanh, đêm tối làm đôi con ngươi càng thêm thâm sâu: "Nếu dựa vào mấy việc lặt nhặt mà đánh mất đi ôn nhu thường ngày, vậy mười bảy năm ẩn náu của ta, tính là cái gì? "
Thanh âm cũng càng thêm lạnh: "Triệu vương muốn cưới ai, ta mặc kệ, người của phủ bá tước Sơn Âm muốn gả cho ai, ta cũng sẽ không quản.
"
"Khẩu thị tâm phi, chờ kiệu cưới của Triệu vương phủ đến phủ Bá tước Sơn Âm, thiếp liền xem Vương gia có còn cứng miệng như thế không."
Tiêu Ấu Thanh vốn định xoay người quay lưng lại, nhưng Sở vương không cho nàng cơ hội, bàn tay phủ lên mặt nàng khẽ tự do vuốt ve đến cằm liền xoay, Vệ Hoàn xoay người đè lên Tiêu Ấu Thanh, nắm lấy cằm nàng, khiến nàng nhìn mình, lạnh lùng nói: "Bổn vương mới là chủ nhân của Sở vương phủ này, mà ngươi, chỉ cần làm tốt chuyện của mình, bổn vương muốn nạp ai, không muốn nạp ai, đều không cần ngươi làm chủ! "
Đều là nữ tử, nàng không sợ Sở vương sẽ làm gì nàng, chỉ là trong lòng lạnh đi không ít.
Tiêu Ấu Thanh đưa bàn tay lạnh lẽo của mình phủ lên, cảm nhận được khuôn mặt lạnh lùng của Sở vương: "Vương gia nhất định phải lạnh nhạt với thiếp như vậy sao? "
Vệ Hoàn không nói gì, chỉ buông tay chui vào chăn.
****
Thác Nhĩ : aiz ~ muốn kêu người nạp thiếp còn ra vẻ bình tĩnh nhiệt tình như vậy, ai mà không dỗi đâyyy..