Bên ngoài điện có mưa to, gió mạnh không ngừng càng quét, thổi đến những chiếc rèm cuốn trong điện đung đưa khắp nơi.
Triệu Từ sau khi nói chuyện với người khác vài câu liền đi vào, khom người nói: "Bệ hạ, Đại Lý tự khanh cầu kiến.
"
"Đại Lý tự không phải vừa mới yên tĩnh sao, hắn tới làm cái gì?" Hoàng đế ngẩng đầu, nhìn thân ảnh màu đỏ ngoài điện: "Để cho hắn tiến vào.
"
Trong điện sạch sẽ chợt bước vào mấy dấu chân ướt át, Đại Lý tự khanh vào bên trong đi lên trước: "Thần, thỉnh an bệ hạ.
"
Hoàng đế cúi đầu vội vàng phê duyệt tấu sớ: "Đại Lý tự chưởng quản luật pháp quốc gia, khanh không bận sao? "
Đại Lý tự khanh ngẩng đầu: "Thần có dâng tấu sớ, bệ hạ đã xem qua rồi sao? "
Hoàng đế liền đem một quyển tấu sớ bên tay phải ném đến trước người Đại Lý tự khanh.
Đại Lý tự khanh nhặt lên, chỉ thấy tấu sơ khoanh tròn hai chữ đỏ, hắn liền bất mãn ngẩng đầu nói: "Bệ hạ! "
"Vụ án này phán đoán sai, mặc dù có lỗi nhưng Sở vương ở Đại Lý tự làm việc ba tháng nay thần đều nhìn thấy.
Sở vương làm việc cần cù, không lấy thân phận tông thất đối đãi người khác, công là công, tư là tư, có thể trong vòng một tháng ngắn ngủi đã ghi nhớ rõ tất cả luật pháp mà không phạm phải sai lầm.
Thần ở Đại Lý tự nhiều năm như vậy cũng chưa bao giờ gặp qua, từ Thái Tông đến nay thiên hạ xảy ra nhiều vụ án lớn, quan hiểu pháp lại ít, bất đắc dĩ chỉ có thể cho các quan văn khác bổ nhiệm.
Bởi vì quan viên không hiểu pháp lý nên khi xử lý vụ án chỉ có thể trích dẫn tiền lệ, lấy một đoạn pháp chế ra lấy lệ, xảy ra một trường hợp sai thì trăm án cũng sẽ sai.
Một trường hợp nặng thì nhiều án nặng, một trường hợp nhẹ thì nhiều án nhẹ, chỉ có một mình thần thật sự là lực bất tòng tâm, vả lại bất luận Sở vương là con của bệ hạ hay không, không có người này thật sự đáng tiếc a! "
"Nếu bệ hạ cố ý muốn phạt, thần nguyện dùng mũ quan trên đầu thần để đổi lại chức vị của Sở vương ở Đại Lý tự!" Dứt lời, Đại Lý tự khanh cởi mũ quan trên đầu ra, dập đầu nặng nề.
Hoàng đế đem bút chụp lên bàn, mực đỏ văng xuống dưới bàn, trợn mắt nói: "Hắn cho ngươi đồ tốt gì, để cho ngươi nhanh như vậy đã bị mua chuộc, vội vàng giúp hắn cầu tình đây? "
"Ở trong mắt bệ hạ, cảm thấy con ruột của mình cũng là người không đáng tin như vậy sao?"
"Đủ rồi!" Hoàng đế giận dữ: "Trẫm đem hắn ném cho ngươi chính là bởi vì ngươi làm việc công bằng, lại làm người cẩn thận.
Đại Lý tự không có hắn liền sẽ sụp đổ sao? Hay là nói, Khanh cùng với Đại Lý tự, đều là người của Sở vương? "
Đại Lý tự khanh chợt giật mình ngẩng đầu: "Thần chứng kiến tiên đế cùng bệ hạ qua hai triều, thần là loại người gì chẳng lẽ bệ hạ không biết sao? "
"Ngươi đã không có ý đồ thì cũng không nên vì bất luận kẻ nào mà nói chuyện." Hoàng đế đứng dậy đi tới trước người Đại Lý tự khanh: "Hắn không phải đồng liêu của ngươi, cũng không phải thuộc hạ của ngươi.
Hắn là nhi tử của trẫm, điểm này bất luận hắn ở nơi nào, thân ở vị trí nào, vĩnh viễn đều không thay đổi được! "
Thiên tử giải thích rất rõ ràng, Đại Lý tự khanh cúi đầu nói: "Vâng.
"
"Đem mũ hảo hảo đội, trở về đi!"
"Vâng." Đại Lý tự khanh đứng dậy, lùi lại, chợt xoay người ra khỏi điện lại dừng lại, quay đầu lại nhìn bóng lưng Hoàng đế: "Nếu bệ hạ thật sự xem Sở vương làm con ruột, liền nhìn hồ sơ mà thần trình lên gần đây, Đại Lý tự đã sửa lại rồi.
"
Hoàng đế xoay người, ngưng tụ Đại Lý tự khanh, Đại Lý tự khanh lại nói: "Chỉ có một mình Sở vương dùng chữ Ngụy!" Chợt khom người: " Thần cáo lui.
"
Hoàng đế nghi hoặc đi đến trước một bàn khác, trên đó bày đầy sách vở cùng quyển trục.
Đại Lý tự chưởng quản quốc triều, Hình ngục án xét xử, phàm là địa phương có trọng án mà Hình ngục không thể giải quyết đều giao cho Đại Lý tự.
Chỉ riêng năm ngoái tấu tụng đã có hơn hai ngàn vụ, vụ án nhiều mà quan viên tư pháp ít, quan viên hiểu pháp luật lại càng ít, cho nên Đại Lý tự quanh năm luôn luôn bận rộn.
Hồ sơ vụ án do Đại Lý tự trình bày là trong vòng nửa năm xem xét và phán quyết của tất cả các đại ích, cùng với chú thích của quan viên tư pháp, sau khi Hoàng đế duyệt xong phải tiến hành niêm phong nhập kho.
Chủ thẩm ở Đại Lý tự chỉ có hai người, thần công đều dùng tiểu giai, Đại Lý tự chủ thẩm viết chữ cũng giống như vậy, chép lại chữ viết của hồ sơ vụ án đến hậu kỳ đã có chút hỗn loạn.
Mà một bộ phận ở giữa là chữ Ngụy, nét bút từ chữ đầu tiên bắt đầu cho đến khi toàn bộ vụ án ghi chép xong vẫn duy trì nét nghiêm cẩn.
Hoàng đế cầm hồ sơ án trong tay, đi tới trước mặt người lang sống không một tiếng động.
"Hàn khanh."
"Bệ hạ."
Hoàng đế vẫy tay ra hiệu cho hắn tới.
Hàn Đồng liền dừng bút trong tay lại gần, Hoàng đế lại chỉ vào chữ bên trên.
Hàn Đồng nhìn, nói: "Nồng nông đắc độ, khí thế hùng hậu, đây là chữ Ngụy phái Bắc đi, mộc mạc phương nghiêm, trái ngược với phong cách thư thánh phái Nam, Đại Lý tự chính..." Nhìn ký tên phía dưới, Hàn Đồng chợt cười cười: "Thì ra là Lục vương.
"
Hoàng đế hỏi: "Thấy chữ có thể nhìn ra cái gì? "
"Phẩm tính, phong cách xử sự, thái độ, cùng với cách làm người, người kỷ luật sẽ không dung túng cho mình, thư đạo, tức là nhân đạo!"
"Khương khanh chỉ nói qua với trẫm rằng người này rất có thiên phú trong họa tranh." Hoàng đế đem hồ sơ ném vào trong ngực Hàn Đồng: "Nhìn xem, nhìn ra cái gì liền nói.
"
Hàn Đồng sửng sốt, bưng hồ sơ vụ án đi theo Hoàng đế: "Hồ sơ vụ án của Đại Lý tự, thần xem như vậy có ổn hay không? "
"Trẫm cho ngươi xem, đều là đồ vật sắp nhập khố, xem thì như thế nào!"
Hàn Đồng liền cúi đầu, lật mấy trang, ngẩng đầu nói: "Xử sự nghiêm cẩn, cương chính không thiên vị, nhưng tuổi còn quá trẻ, cho nên vẫn còn chỗ chưa thỏa đáng.
Giả sử thời gian viết, tất có tác dụng, hiện giờ chỉ thích hợp chấp pháp, mà không thích hợp với chủ pháp! "
"A, thần chỉ là đem Đại Lý tự chính đáng làm đồng liêu nói ra."
Hoàng đế chắp tay sau lưng: "Xem ra ném Trần Dục đến Thẩm Quan Viện, là không ném nhầm! "
"Trần thị lang chỉ là có chút ngay thẳng."
Hoàng đế trở lại ngồi, nhìn một đống tấu sớ chưa phê duyệt, xoa xoa trán: "Trẫm đã nhận được hơn mười vị đại thần dâng sớ, thỉnh cầu lập hậu.
Các đại thần cầm bổng lộc của quốc triều, nhưng lại thích quản chuyện Vệ gia ta.
"
Hàn Đồng vừa cung kính đứng, mở miệng nói: "Chuyện gia tất của Thiên tử là chuyện quốc gia xã tất.
"
Hoàng đế nghiêng đầu, chợt cười nói: "Từ khi nào, ngươi cũng cùng đám lão gia hỏa bọn họ cùng một phe rồi? "
"Thần đây không phải là nịnh hót, thần nói thật!"
"Thần tử trước mặt trẫm có thể nói thật đã không còn nhiều lắm, trẫm có phải nên thưởng ngươi chút gì đó hay không, Khởi Cư Lang?"
"Thực quân bổng lộc, vì quân tận trung, thần không dám nhận thưởng."
Hoàng đế lại cười cười: "Trẫm tứ hôn cho ngươi, nhưng không định cát kỳ cho ngươi, cuối tháng này là Đoan Ngọ, Hàn khanh cũng không còn nhỏ, sớm cũng không nên chậm trễ.
Như vậy đi, trẫm hỏi qua Thái sử lệnh, giữa tháng này chọn ra một ngày tốt, liền định vào giữa tháng đem hôn sự tổ chức đi! "
"Bệ hạ, giữa tháng là sinh thần Thái tử điện hạ."
Hoàng đế sờ sờ râu: "Vậy đẩy về trước ba ngày, trẫm hứa cho ngươi nghỉ ngơi ba ngày, ngày nghỉ vẫn là như thường lệ.
"
Hàn Đồng ngẩng đầu, nhìn Hoàng đế cười tủm tỉm, chắp tay nói: "Thần, tạ ân điển của bệ hạ."
Hoàng đế ngừng cười, đem tấu sớ trong tay buông xuống, nhìn mưa to ngoài điện: "Hôm nay tấu sớ, ngày mai còn có triều đình sớm, chỉ mong trận mưa to này sẽ không lấn cả triều đình! "
Hàn Đồng đứng ở một bên cầm lấy bút, viết hai chữ sau đó dừng lại, quay đầu nhìn theo tầm mắt Hoàng đế: "Hẳn là sẽ không.
"
"Ồ?" Hoàng đế có hứng thú quay đầu lại.
"Bởi vì sắp thay đổi."
——————————
Ngày hôm sau, trong Thùy Củng điện, Hoàng đế hợp tay ngồi ngay ngắn trên Minh Đài.
"Tam ti có tấu, sinh thần Thái tử có nên xử lý như trước đó hay không."
"Thái tử là quốc bản, thiên thu là ngày vui của cả nước, lễ không thể bỏ, nhưng trẫm lấy cần kiệm trị quốc, tổ chức đơn giản không làm xa xỉ."
"Vâng."
"Thẩm Quan Viện có tấu."
"Nói."
Trần Dục cầm tấm ván phía tay phải bước một bước: "Bệ hạ cho Hoàng tử xuất đình thì Thẩm Quan Viện không có dị nghị, nhưng để Triệu vương tiến vào quân phủ, có phải không thỏa đáng hay không? "
"Tam vương thuở nhỏ theo bệ hạ ra trận giết địch, Trần thị lang đang hoài nghi năng lực của Tam vương, hay là đang nghi ngờ sự sắp xếp của bệ hạ?"
"Thần không dám."
"Sở vương tiến vào Cửu tự chưởng quản tư pháp, đây là Trần thị lang tự mình an bài.
Đổi lại là Triệu vương thì Trần thị lang liền không muốn, chẳng lẽ chỉ là bởi vì Triệu vương không phải là học trò của Trần thị lang sao?"
Trần Dục liếc mắt nhìn tử y bên phải, chợt hướng Hoàng đế nói: "Sở vương phẩm tính đoan chính, thông minh hiếu học, quan viên quen thuộc luật pháp trong Đại Lý tự không tới một nửa, quan viên trẻ tuổi lại không được trọng dụng.
Sở vương vừa đúng tuổi trẻ khí độ cộng thêm phẩm tính thích hợp chấp pháp, huống hồ hiện giờ cũng không hạn chế tư tưởng là tông thất thì không hiểu luật lệ.
"
"Ý tứ của Trần thị lang là Triệu vương phẩm tính không bằng Sở vương? Triệu vương thuở nhỏ đi theo bên cạnh bệ hạ, lời này của Trần thị lang chẳng lẽ còn có ý khác? Lại bộ thị lang trước khi nói chuyện phải suy nghĩ hai lần a.
"
"Ngươi!"
"Được rồi, việc này đã định rồi, đừng nói lại, nhiều đồng liêu như vậy, hai vị khanh gia cũng không nên tranh chấp trong Thùy Củng điện."
"Vâng."
"Bệ hạ thánh minh."
Hai người liền lạnh lùng liếc nhau trở lại đứng bên trái phải.
"Hôm nay trẫm cũng có việc muốn cùng chư khanh tuyên bố..."
Lão thần đứng đầu văn thần bên trái nhẹ nhàng ngẩng đầu, chợt bước ra: "Bệ hạ! "
Hoàng đế liền dừng lại hỏi: "Đồng Bình Chương có gì muốn hỏi? "
"Vị trí trung cung đã bị bỏ trống bảy năm, phàm là ngày vui của thiên hạ liền cần Đế Hậu làm gương, bệ hạ lâm quan hoa cung, mà Thân Tầm cung phế bỏ đã lâu, thần thỉnh tấu sớ lập hậu!"
Tể tướng nói ra cả văn võ trên triều đều bất an, minh quân sẽ không dễ dàng phế hậu mà đem cân bằng phá vỡ, cũng sẽ không dễ dàng lập hậu lại kinh động quốc bản.
"Trẫm vừa rồi muốn nói cũng là việc này."
"Bệ hạ, thần thỉnh lập Lý Quý phi làm hậu!" Chính Sự Đường do Tể tướng cầm đầu, hàng ngũ văn thần quỳ xuống một mảnh.
"Thần chờ phụ nghị, xin lập Lý quý phi làm hậu."
Trong danh sách võ quan đối đầu với Chính Sự Đường thì Khu Mật Viện đứng đầu, do khu mật sứ Diêu Thận cầm đầu.
"Bệ hạ, thần có dị nghị, Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, trời đất dẫn dắt, lập hiền lập đức." Diêu Thận ra danh phản đối: "Quý phi là mẹ đẻ của Lục Hoàng tử Sở vương, Sở vương từng có tội trạng bị cách chức, huống hồ Lý thị nhất tộc vốn là tội thần mưu nghịch, cho nên Quý phi không thể làm hậu! "
"Sở vương đã xuất đình, là thần tử ngoại triều, so với nội cung làm gì?"
"Chẳng lẽ Sở vương xuất đình rồi liền không phải là nhi tử của Quý phi sao?"
"Tông thất của Thiên tử, Khu Mật sứ thân là nguyên lão trong triều, sao lại dám nói thẳng như vậy!"
"Bệ hạ!"
"Được rồi, Khu Mật Sứ nếu đã nói Quý phi không thể làm hậu, vậy theo Khu Mật Sứ thấy trong lục cung, nên lập ai?"
"Mẹ đẻ của Triệu vương là Thục phi, Thẩm tướng quân là thủ lĩnh của Điện Tiền Ti, hộ vệ an toàn của kinh thành..."
"A, Khu Mật Sứ chẳng lẽ đã quên, thê tộc của Triệu vương cũng là mẫu tộc của Quý phi nương tử sao?"
Lời nói của Diêu Thận bị cắt đứt, chợt nghiêng đầu lạnh lùng nhìn một cái: "Nữ tử xuất giá tòng phu, Triệu vương phi thụ sách vào phủ thì chính là tông thất..."
"Lý quý phi vào nội cung làm phi, sao không phải là thê thiếp của Thiên tử?"
Diêu Thận nghẹn lời: "Ngươi! "
Quân chính hai phủ ý kiến bất hòa, tranh chấp không nổi trên triều đình, Hoàng đế liền nhìn về phía Tam Ti phó sứ ở một bên yên lặng không nói, vị trí Tam Ti Sứ chưa được lập, hiện giờ để Tam ti phó sứ tổng quản tam ti.
"Tam ti phó sứ có gì muốn nói không?"
Tam ti phó sứ cứng người, sửng sốt nói: "A? "
"Trên triều đình, Thiên tử cùng chư thần nghị chính, kế tướng sao lại có thể phân tâm?"
Tam ti phó sứ liền quỳ xuống,: "Bệ hạ, thần biết tội, thần đang suy nghĩ chuyện sinh thần của Thái tử vào giữa tháng, bởi vì đại yến liên tiếp cùng đại hôn của Hoàng tử, liên tục chi tiêu từ Tam ti..."
"Được rồi, miễn tội của ngươi, hai vị tể tướng không có ý kiến hợp nhau, ngươi cho chút ý kiến đi."
"Lập hậu?" Tam ti phó sứ nhìn Diêu Thận lại nhìn thoáng qua Đồng Bình Chương: "Tam Ti có thể không chi tiền cho đại điển lập hậu.
"
"Tháng này là sinh thần của Thái tử, ngay sau đó là Đoan Ngọ, nga còn có trước sinh thần của Thái tử thì là huyện chủ Nguyên Lăng xuất giá.
Lễ bộ cùng Thái Thường tự đều đang hỏi Tam ti đòi tiền, nếu đã không thể thống nhất lập ai làm hậu, vậy đại điển cũng chỉ có thể đợi đến năm sau hãy cử hành."
"Cho ngươi cho ý kiến, không phải để ngươi chuẩn bị cho đại điển lập hậu."
Tam ti phó sứ liền khom người với Hoàng đế: "Hai vị nương tử của bệ hạ đều là từ lúc ở Tiềm Dinh đã làm bạn bên cạnh bệ hạ, cũng đều vì bệ hạ sinh con nối dõi, cho nên đều có thể lập.
Nhưng thân là Thiên tử có ngũ đẳng, một ngày Hoàng đế chu thân, Hoàng hậu phụ mẫu, cái này thì Tông chính khanh hẳn là so với thần càng rõ ràng hơn.
Sau khi lập hậu, trừ phi xét về phẩm hạn, còn phải xem gia thế, phụ mẫu như thế nào, huynh đệ như thế nào.
"
Tam ti phó sứ không nói thẳng là thiên vị ai, đưa ra lời nói lại làm cho người ta không cách nào phản bác, cũng làm cho hai vị tể tướng ngừng tranh chấp..