Theo một tiếng kinh hãi xen trượt xuống vai, Tiêu Ấu Thanh từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, túi ấm lạnh như băng được ôm trong tay đến phát nóng.
"Ai nha, cô nương sao lại đầy mồ hôi như vậy." Nữ sứ kinh hãi tiến lên, ba bước cũng làm hai bước tới gần.
Phủ tay sờ sờ trán Tiêu Ấu Thanh, hoảng hốt một hơi nói: "Cô nương đây là gặp ác mộng sao?"
Tiêu Ấu Thanh vuốt ngực, nặng nề thở ra một hơi, cực kỳ mệt mỏi chống đỡ thân thể, hỏi: "Đã bao lâu rồi?"
"Canh mão bảy khắc rồi." Hỉ Thu nhặt lên ngoại y trên mặt đất, phất phất bụi bặm phía trên: "Cô nương muốn rửa mặt trang điểm sao?"
Tiêu Ấu Thanh thất thần lắc đầu, đi tới trước cửa sổ nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, một tia nắng chói mắt liền thẳng tắp đánh lên người nàng: "Đã sáng rồi sao?"
"Đúng vậy, hôm qua trời mưa cả ngày, hôm nay trời vừa sáng đã nắng."
Tiêu Ấu Thanh chớp chớp đôi mắt ảm đạm, xoay người đi tới trước người Hỉ Thu: "Đưa cho ta đi."
"Nô tỳ đang định cầm đi giặt..." Hỉ Thu chần chờ giao cho Tiêu Ấu Thanh.
"Cũng không có ai mặc, còn giặt làm gì."
Trong lúc chủ tớ đối thoại, lại có một nữ sứ tuổi không sai biệt lắm đi vào, thông báo: "Cô nương, Thượng Thực Cục trong đại nội phái người tới."
Không đợi nàng nói xong, một nữ tử ăn mặc cung nhân mang theo mấy nội thị đi vào, hành lễ với Tiêu Ấu Thanh nói: "Bái kiến Sở vương phi."
Tiêu Ấu Thanh nhìn người vào: "Các ngươi là ai?"
"Tiểu nhân là cung nhân phía Trương Tư Thiện của Thượng Thực Cục.
Sáng sớm hôm nay quan gia đã lệnh cho Trương Tư Thiện đem thức ăn làm xong đưa đến Sở vương phủ.
Trước khi đưa đến cũng đã được kiểm tra qua, là dùng để chuyên môn bồi bổ thân thể cho Sở vương phi ngài."
Tiêu Ấu Thanh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, nhẹ nhàng nhướng mày, thản nhiên nói: "Đặt trên bàn đi."
Cung nhân liền nhẹ nhàng phất tay về phía sau, mấy nội thị theo nàng đi đến bên cạnh bàn, nàng mở hộp thức ăn trong tay nội thị ra.
Lúc đặt thuốc thì nhìn thấy trên bàn đặt một cái túi ấm nhìn quen mắt: "Cái túi này..."
Tiêu Ấu Thanh xoay người, ánh mắt nhìn cung nhân, đến gần nghi hoặc hỏi: "Ngươi biết cái túi này sao?"
Cung nhân liền lui về phía nàng chắp tay: "Nếu tiểu nhân không nhớ nhầm, năm ngoái vào thời điểm Đông Chí của đại triều, Lục vương từng đến Ty Thiện Ti xin than, trong tay có cầm cái túi này."
"Bất quá Ty Thiện Ti đều là chứa loại than rất hại người, Lục vương lại đang cần vội, vì thế Trương Tư Thiện liền lệnh cho tiểu nhân dẫn Lục vương đến kho than lấy.
Dọc theo đường đi, luôn thấy Lục vương vẫn ôm cái túi đã lạnh kia, tiểu nhân liền to gan hỏi Lục vương, cái túi này có chỗ gì đặc biệt."
"Nàng đã nói gì?"
"Lục vương chỉ nói túi này là vật yêu thích của ngài, tiểu nhân liền phỏng đoán, trách không được Lục vương xem như bảo bối như vậy, phải tự mình thêm than.
Nghĩ đến cũng là muốn tặng cho người yêu thương nhất là Vương phi ngài đi!"
Tiêu Ấu Thanh nhặt túi ấm trên bàn lên, nghiêng đầu nhìn về phía cung nhân đưa bữa: "Ngươi tên là gì?"
Cung nhân lắc đầu: "Tiểu nhân xuất thân vi tiện, không có tên, thuở nhỏ đi theo Trương Tư Thiện ở Ty Thiện Ti, cũng theo gọi là Tư Thiện."
"Trương cung nhân." Tiêu Ấu Thanh gật đầu, hướng nữ sứ bên cạnh nói: "Hỉ Xuân."
"Vâng." Hỉ Xuân liền đi lên phía trước: "Trương cung nhân cùng mấy vị nội thị theo ta đến đây."
Cung nhân chỉ là đem hộp thức ăn đậy nắp lại, khom người với Tiêu Ấu Thanh: "Trước khi đến đây Tư Thiện đã được dặn dò, có thể thay quan gia cùng chư vị Vương gia làm việc đều là phúc phận mà tiểu nhân mấy đời tu luyện.
Thích Tài tiểu nhân cũng đưa một phần thức ăn bồi bổ đến Đông cung, cũng đã được Thái tử phi điện hạ ban thưởng, thật không dám nhận thêm ban thưởng của Sở vương phi nữa."
Tiêu Ấu Thanh chỉ nhếch miệng cười nhạt, phất tay bỏ qua.
"Tiểu nhân cáo lui."
Tiêu Ấu Thanh cúi đầu nhìn canh trên bàn chần chờ hồi lâu.
Hỉ Xuân đưa người rời đi trở lại thư phòng: "Cô gia vừa đi, bệ hạ sao lại đột nhiên đưa đồ để bồi bổ đến cho cô nương?"
"Trước cửa Vương phủ có tai mắt của cả trong lẫn ngoài." Tiêu Ấu Thanh chỉ thu hồi túi ấm, vẫn chưa chú ý đến chén thuốc bổ kia, nhìn cửa viện ngoài cửa sổ sinh nghi hoặc nói: "Cung nhân kia..."
"Có cái gì không ổn sao?"
Tiêu Ấu Thanh chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: "Để các nàng vào phòng chờ ta đi, rửa mặt trang điểm."
"Vâng."
"Hiện tại trước cửa có người nhìn chằm chằm, tất cả làm việc cùng nói chuyện đều phải cẩn thận, tuyệt đối không được khinh thường."
"Vâng."
————————
Ngày Sở vương rời kinh.
Thái tử nổi lên sát tâm đồng thời hiện ra vẻ mặt nghi ngờ nhìn Lương Văn Bác.
Lương Văn Bác liền vội vàng ngăn lại nói: "Tuyệt đối không thể, điện hạ hiện giờ đang cùng Tam vương giằng co.
Triệu vương đối với ngài cắn chặt không buông, người của hắn ngày ngày ở bên ngự tiền thì làm sao lại không biết Sở vương sẽ đi Kỳ Sơn chứ.
Nếu hắn không có động thái gì thì nhất định là đang chờ Thái tử điện hạ ngài ra tay bắt ve, huống hồ Sở vương là được bệ hạ âm thầm phái đi ra ngoài, bệ hạ bên kia nhất định cũng sẽ phái người theo dõi."
Thái tử cúi đầu cười nhạt nhìn Lương Văn Bác, chợt hướng về phía hắn đến gần: "Kỳ thật, từ lúc Sở vương rời khỏi thành Đông Kinh đã có mật thám báo tin tức cho bổn cung.
Sở vương lần này rời kinh chỉ mang theo năm người, hơn nữa Hoàng Thành ti của bệ hạ cũng đã được điều đi một số người."
Lương Văn Bác ngẩng đầu, cổ họng nhẹ nhàng lăn lên một cái, chợt chắp tay nói: "Điện hạ làm việc kín đáo, thần tự biết không bằng, bất quá..."
"Bất quá cái gì?"
"Sau khi Sở vương đi Kỳ Sơn, dù sao cũng là rời xa kinh thành, ngựa cho dù có chạy nhanh đến đâu cũng sẽ không chạy được cả ngàn dặm trong vòng một ngày.
Thần nghe nói tri phủ ở Phượng Tường là đồ đệ của Đồng Bình Chương, trước nay chỉ nhậm chức ở địa phương cũng chưa từng nhìn thấy qua Sở vương."
Lời nói của Lương Văn Bác tựa hồ nhắc nhở Thái tử: "Bổn cung đã biết."
"Ngoại trừ Sở vương đã rời đi kia, Triệu vương bên kia, điện hạ ngài cũng nên đề phòng nhiều hơn."
Thái tử lạnh mặt: "Việc này bổn cung tất nhiên biết, đệ đệ muốn lấy tính mạng của bổn cung, bổn cung sao có thể quên a!"
Lương Văn Bác cúi đầu, chắp tay với Thái tử nói: "Hôm nay đã quấy nhiễu ngày nghỉ của điện hạ, kính xin điện hạ thứ tội.
Hàn lâm viện còn có việc, thần không thể rời đi quá lâu, liền cáo lui trước."
Thái tử gật đầu, ngay khi Lương Văn Bác lui về phía sau xoay người bước ra khỏi đại điện, hắn lại ngưng mắt lạnh lùng nói: "Hy vọng tiên sinh là...!thật lòng phục tùng bản cung."
——————
Giữa tháng bảy năm Kiến Bình thứ tám, Sở vương từ phủ Hà Nam đến phủ Kinh Triệu, dọc theo Vị Thủy đi về phía Tây đến phủ Phượng Tường.
Huyện Đại Sơn đã nửa năm không có tri huyện, do đã bị triều đình phái đi.
Nếu là có chuyện lớn nhỏ của đều là giao cho huyện chủ của Chi Sơn tổng quản nha môn.
Hỏi người qua đường sau đó xe ngựa từ quận Phù Phong chạy ra, một đường đi về phía huyện Kỳ Sơn.
Tiểu Lục Tử đi theo bên cửa sổ xe, ven đường nhìn phong cảnh Vị Thủy phía Bắc này: "Còn tưởng rằng quận Phù Phong này sẽ là vùng quê hẻo lánh gì đó, thật không ngờ một đường tới đây lại thấy cuộc sống rất tốt.
Lần này đại nương tử cũng không cần lo lắng A Lang ngài sẽ ăn không ngon ngủ không ngon rồi."
"Công phục của ta có mang đến không?" Người trong xe đột nhiên hỏi.
"Có mang theo, công phục và thường phục của cả năm đều mang theo.
Ngài sợ lạnh, đại nương tử biết còn cố ý chuẩn bị thêm cho ngài mấy bộ xiêm y dày cho ngày đông."
"Phái người viết thư trở về báo bình an...!Quên đi, chờ dàn xếp xong, ta sẽ tự viết."
Một đường tiến vào huyện Kỳ Sơn đến huyện Thành, bởi vì đêm qua gặp một trận mưa to, hiện giờ đá xanh trên mặt đường còn có nước đọng chưa khô.
Gió thỏi nhẹ nhàng lướt qua Hoành Thủy thỏi qua Kỳ Sơn, xuyên vào trong thành.
"Nha môn huyện Kì Sơn này nằm ở đâu..."
"Bắc là âm, Nam là dương, núi Bắc sông Nam là âm, núi Nam sông Bắc là dương.
Thánh nhân ở phía Nam mà nghe thiên hạ, hướng Trời mà trị." Sở vương vén rèm xe lên: "Đi về phía Bắc đi."
"Ồ!"
Xe ngựa chạy trên đường phố, bởi vì nơi này là con đường phải đi qua giữa Tây Vực và kinh thành, cho dù là có người mới vào cũng không có gì lạ.
...
"Ai, đến rồi." Tiểu Lục Tử từ trên xe nhảy xuống: "A Lang, chúng ta đến rồi!"
Sở vương từ trên xe ngựa đi xuống, nha môn nằm ở giữa phương Bắc huyện thành.
Huyện thành tuy không lớn nhưng nha môn cũng không nhỏ.
Nằm ở vị trí chính Nam là cửa lớn, mỗi bên đều có sáu cánh cửa, bên phải cửa lớn có một mặt trống lớn.
Sở vương nhìn về phía huyện Kỳ Sơn, xa xa có thể nhìn thấy núi cao ở phía Bắc nha môn: "Chu Chi Hưng cũng vậy, minh ở Kỳ Sơn."
"Tri huyện mới đến nhậm chức, trong nha môn này cư nhiên lại không có ai ra nghênh đón."
"Chúng ta so với hành trình báo trước đã tới sớm hơn mấy ngày, bọn họ có thể còn chưa biết.
Người không biết không trách tội, đi thôi, đem đồ đạc chuyển vào."
"Vâng."
...
Sau khi tiến vào cửa lớn, trục trung tâm dùng gạch đá lát ở giữa hành lang có một tấm tường bình, vòng qua tường bình còn có ba cánh cửa, ở giữa lớn nhất là Nghi môn.
Nghi môn hiện giờ đã đóng chặt, chỉ có cửa góc hai bên Đông Tây mở ra.
"Theo quy củ, đại nội cũng là từ phía Đông hướng về phía Tây đi ra, bất quá..." Sở vương quay đầu lại liếc mắt nhìn Tiểu Lục Tử một cái.
Tiểu Lục Tử liền đi đến phía sáu cánh của ở phía Nghi môn, gõ cửa nói: "Này, có ai không? Tri huyện mới nhậm chức ở Kỳ Sơn đã đến rồi!"
Rất nhanh, Tây Giác môn liền có mấy nha dịch đi ra, ở giữa còn có một quan viên mặc áo bào màu xanh, quan viên tiến lên chần chờ hỏi: "Là ngài sao?"
Tiểu Lục Tử liền tiến lên đem chức lệnh điều động kia trình lên: "A Lang nhà ta là tri huyện mới nhậm chức ở Kỳ Sơn."
Nhìn trên văn thư có đóng dấu triều đình, quan viên kinh hãi: "Thì ra là Ngụy tri huyện đến rồi." Chợt hướng phía sau phân phó: "Nhanh, mở Nghi môn!"
Phía sau Nghi môn mới là sân sảnh lớn của nha môn dùng để xử lý chính vụ.
"Hạ quan là chủ bạc của Kỳ Sơn, Lưu Thư Bách ở đây bái kiến Ngụy tri huyện." Quan viên áo bào xanh hành lễ cực kì trịnh trọng, mấy nha dịch khác thấy thế cũng nhao nhao hành lễ.
Sở vương liền tiến lên nâng lên, chủ bạc trước mắt này nhìn đã bốn năm mươi tuổi, mặt mày hiền lành.
Nghĩ đến trước khi nhậm chức mình từng nghe nói quận Phù Phong vốn là cố ý để cho vị chủ bạc họ Lưu này tiếp nhận vị trí tri huyện, chỉ bởi vì mình là người do triều đình trực tiếp phái tới nên mới đoạt vị trí tri huyện của hắn: "Chúng ta là đồng liêu, ngươi lại là trưởng bối, không cần phải hành đại lễ như thế.
Sau này việc quản lí huyện Kỳ Sơn còn phải dựa vào Lưu chủ bạc chỉ dạy nhiều hơn mới đúng!"
Sáng sớm nhận được mệnh lệnh của Châu huyện nói kinh thành sẽ phái một vị tiến sĩ mới đến Kỳ Sơn nhậm chức tri huyện.
Nhưng thật không ngờ tri huyện mới tới lại còn trẻ tuổi như vậy: "Ngụy tri huyện còn trẻ như vậy đã trúng tiến sĩ, tài hoa hơn người.
Hạ quan ngày sau nhất định sẽ cực lực phụ tá tri huyện quản lý tốt Kỳ Sơn.
Chỉ là việc chỉ dạy này...!Hạ quan thật sự không dám làm."
"Chủ bạc là trưởng giả, lại là người địa phương ở Kỳ Sơn, đối với huyện Kỳ Sơn hẳn là rõ như lòng bàn tay, bản...bản quan mới tham gia vào quan trường, có rất nhiều chỗ không hiểu đều phải cần thỉnh giáo Lưu chủ bạc."
Lưu Thư Bách nhẹ nhàng gật đầu: "Cái này thì dễ, tri huyện đã dùng qua bữa trưa chưa? Hậu nha đã sớm sắp xếp, chỉ là không biết tri huyện sẽ đến sớm như vậy.
Tri huyện nếu không ghét bỏ, không bằng đem đồ đạc thu xếp, sau đó liền đến viện trạch của hạ quan dùng bữa trưa đi."
Sở vương nhìn thoáng qua sắc trời, nghĩ là mình mới đến, cuộc sống không quen còn cần cùng Lưu chủ bạc này tạo mối quan hệ tốt mới được, vì thế cười gật đầu đáp: "Vậy phiền Lưu chủ bạc.".