Lưu Thư Bách dùng ngôn ngữ địa phương phân phó mấy nha dịch hỗ trợ nâng đồ, chợt dẫn theo nàng đi vào đại sảnh nha môn.
Phía sau đại sảnh dọc theo trục phía Bắc ở chính giữa có một cái cửa trạch, kết cấu cửa trạch giống như cửa lớn của huyện nha, là cửa lớn ba gian sáu cánh.
Chủ bạc đem chìa khóa cửa trạch giao cho Sở vương: "Bên trong cửa là hậu nha, cũng chính là nơi ở sau này của tri huyện ngài."
Tiểu Lục Tử tiến lên nhận lấy chìa khóa, nhìn trên quạt cửa có một cái thùng có trục, tò mò nói: "Đây là cái gì?"
Chủ bạc nhìn Tiểu Lục Tử: "Ồ, đây là thùng chuyển công văn và thư từ."
"Cái này có ích lợi gì?"
"Chuyển thùng một nửa ở bên trong một nửa ở bên ngoài, nếu có người muốn đưa công văn cho tri huyện liền đem công văn đặt ở trong thùng chuyển.
Sau đó lại đánh cái cây sắt ở bên ngoài cửa trạch này, người bên trong có thể nghe thấy thanh âm."
"Tại sao lại phiền toái như vậy?"
"Đây là quy củ của địa phương, bởi vì hậu nha trong cửa trạch ngoại trừ thân tín cùng tôi tớ của tri huyện thì ngay cả hạ quan cùng nha dịch cũng không được phép vào." Lưu Thư Bách lại hướng Sở vương nói: "Tri huyện nhất định là ở kinh thành lâu ngày, đây là lần đầu tiên đến địa phương, đúng chứ?"
"Đã từng đến Tứ Xuyên, bất quá chưa từng tiếp xúc với chức vụ tri huyện a..."
"Hạ quan xem trên công văn điều động có viết, Ngụy tri huyện năm nay mới đến, xuất thân từ tiến sĩ trong tân khoa, nằm trong Tam giáp đồng.
Trẻ tuổi như vậy, hẳn là còn chưa lập gia thất đi..." Chủ bạc nhìn Sở vương là nhân tài hiếm gặp, nếu có thê thất, như vậy hắn đến vùng sâu vùng xa nhậm chức nhất định sẽ mang theo thê thất cùng nhau đến: "Hạ quan gả gan dám hỏi, lệnh tôn cùng lệnh đường của Ngụy tri huyện có..."
Sở vương nhướng mày: "Lưu chủ bạc, bản quan tới nơi này nhậm chức, không phải đến đây nói chuyện gia thất cho ngươi nghe."
"Hạ quan thất lễ."
Sở vương chợt lại hòa giọng giải thích: "Thật không giấu diếm, trong nhà ta đã có thê thất, vả lại còn là chính thê.
Bản quan từng cùng nàng lập lời thề, cả đời này cũng sẽ không nạp thiếp.
Bất quá, trong nhà mặc dù chỉ có một mình nương tử, nhưng cùng nàng quen biết nhau lại cảm thấy việc nắm tay nhau qua cả đời vẫn còn quá ngắn."
Nguyên lai đã có thê thất, nghe tri huyện mới được triều đình phái tới này không hề cố kỵ giải thích, Lưu Thư Bách xấu hổ cười hỏi: "Nghe như thế, nói vậy tri huyện cùng đại nương tử tình cảm rất thâm hậu, lần này đi nhậm chức sao..."
Sở vương nhẹ nhàng nhíu mày, cười nói: "Nương tử thân thể yếu ớt, ta cùng phụ thân đại nhân không nỡ để nàng ngồi thuyền đi xa mệt nhọc, liền để cho nàng an tâm ở trong nhà tĩnh dưỡng."
"Có thể thấy được tri huyện yêu thương sâu đậm như thế, nói vậy đại nương tử nhất định là một nữ tử dịu dàng hiền thục."
Sở vương đem lông mày mở ra: "Đó là tất nhiên, nàng là người cho ta cảm giác..." Sở vương cúi đầu nhếch miệng khẽ cười: "Ôn nhu nhất."
Mấy nha dịch đem đồ đạc đến cửa liền dừng lại, mấy tôi tớ do tri huyện mang đến tiếp nhận mang vào.
"Nô thấy bộ dáng Lưu chủ bạc nhìn A Lang tám phần là đã coi trọng ngài.
Tuổi của hắn, đoán chừng trong nhà còn có một cô nương đang chờ gả đi."
"Đến địa phương, loại xưng hô này của ngươi nên đổi đi."
Tiểu Lục Tử liền hướng nàng hành lễ: "Vâng, tiểu nhân biết rồi."
Lại hỏi: "Còn đi ăn cơm sao?"
"Ta vừa mới tới nơi này, cái gì cũng không biết, Lưu Thư Bách này là người địa phương ở Kỳ Sơn.
Sau này còn có rất nhiều việc cần hắn hỗ trợ, cho nên tạm thời không thể đắc tội."
Nàng lại nhìn phủ vệ đi theo nàng, cũng là tâm phúc của nàng: "Các ngươi liền ở lại hậu nha trông coi, nơi này phòng bếp cái gì cũng có." Nàng lại hướng Tiểu Lục Tử nói: "Lục Tử, cho bọn họ ít bạc."
"Vâng."
————————————
Thành Đông Kinh.
Bên trong thư phòng của Lương trạch, người đang cầm bút viết sau khi nghe thấy tiếng bước chân đi vào bên trong liền vội vàng đem tờ giấy đè vào đáy sách.
Liễu thị bưng một chén canh vào bên trong, nhẹ nhàng buông xuống: "Nấu cho ngươi một chút cháo."
Lương Văn Bác cười tủm tỉm bưng lên: "Vẫn là Tứ Nương biết săn sóc ta." Múc một muỗng nếm thử cảm thấy hương vị thập phần ngon, liền húp một ngụm: "Quả thật là ngon."
"Thiếp nghe nói...!Sở vương đi quận Phù Phong."
Tay bưng chén của Lương Văn Bác cứng đờ, xoay chén buông xuống, cười nhạt, gật đầu nói: "Ân, đi một huyện nhỏ dưới quận Phù Phong làm tri huyện."
"Hoàng tử được phái ra ngoài kỳ thật có thể xem như là điều có lợi đối với hắn.
Chỉ có thâm nhập vào dân gian mới biết được cái khổ của dân gian.
Thái tử chưa từng, Triệu vương cũng chưa từng, Thái tử chủ chính, Triệu vương chủ quân, mà Sở vương..." Lương Văn Bác nghiêng đầu: "Đều có."
"Mặc dù là như vậy, ngươi vẫn còn muốn phụ tá Thái tử sao?"
Lương Văn Bác cúi đầu: "Phàm là thần tử chọn chủ mà làm, bệ hạ là quân, Thái tử là Thái tử, quân vi thần cương, thiên kinh địa nghĩa." Lại nói: "Sở vương nếu tranh vị, lấy xuất thân thứ xuất kia kì thực chính là mưu nghịch!"
"Lương lang còn nhớ rõ lời đã đáp ứng với thiếp không?"
Lương Văn Bác từ ngồi đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nghiêng người nói: "Tứ Nương chỉ cần an tâm ở trong trạch là được, chuyện bên ngoài...!ta tự có chừng mực, không cần ngươi hỏi qua."
——————————————
Lưu Thư Bách thân là huyện chủ Kỳ Sơn, viện trạch cũng không lớn, nô bộc cũng chỉ có ít ỏi vài người.
Qua hỏi thăm mới biết được, Lưu Thư Bách khi còn trẻ đã mất đi chính thê, cũng không có được con nối dõi.
Sau này tái giá lại đến tuổi trung niên thì thê tử lại vì bệnh mà qua đời.
Thê tử mất đi nhưng để lại một đôi nữ nhi, từ đó về sau cũng không còn tái giá.
Như Tiểu Lục Tử nói, ấu nữ của Lưu Thư Bách hiện giờ còn đang ở trong khuê phòng.
...
Trong sân ở Lưu trạch, nữ tử thấy phụ thân dẫn hai nam tử trẻ tuổi xa lạ về trạch, liền tiến đến phía sau hắn nhỏ giọng hỏi: "Phụ thân, bọn họ là ai?"
"Đây là tri huyện Kỳ Sơn, Ngụy Tiềm, Ngụy tri huyện mới nhậm chức.
Bên cạnh, vị này là bằng hữu của tri huyện, bọn họ là từ thành Đông Kinh đến."
Lời nói ở Phượng Tường, Sở vương chỉ nghe hiểu ý hỏi nghi vấn của nữ tử.
Nữ tử chợt hành lễ trước: "Nô gia Lưu thị, bái kiến Ngụy tri huyện."
Lưu Thư Bách tùy hòa nho nhã, một cỗ khí tức nho, dạy dỗ nữ nhi cũng như vậy.
Bất quá âm điệu học theo người Trung Nguyên này ngược lại không tệ, Sở vương liền nhẹ nhàng gật đầu: "Hôm nay tới vội vàng như vậy, quấy rầy rồi."
"Có thể được tri huyện đại giá quang lâm là phúc phận của hạ quan.
Chỉ là nếu có chỗ nào không chu đáo còn xin tri huyện bỏ qua cho."
Lúc Sở vương trả lời khi Lưu Thư Bách mời đến nhà hắn ăn cơm, hắn liền phái người về nhà báo tin, chuẩn bị đầy một bàn thức ăn.
"Lưu chủ bạc quá khách khí."
"Lần đầu tiên gặp mặt cũng không biết Tri huyện thích ăn cái gì, liền để cho tiểu nữ học theo công thức nấu ăn trong thành Đông Kinh mà làm chút ít.
Nữ nhi này của hạ quan ngày thường không phải đọc sách thì chính là nghiên cứu công thức nấu ăn a."
Nói đến nấu ăn, Sở vương cũng nhớ tới một người: "Ta ở thành Đông Kinh có một người hàng xóm, đối với việc ăn uống cũng cực kỳ để ý, cứ như đầu bếp.
Bất quá so với hắn, vẫn là tài nấu nướng của nương tử nhà ta tốt hơn."
"Trong mười câu của Ngụy tri huyện luôn có một câu không thể rời khỏi nương tử của mình, thật sự làm cho hạ quan hâm mộ."
"Thất lễ, để cho chủ bạc chạm đến chuyện cũ thương tâm."
Lưu Thư Bách khẽ lắc đầu: "Tri huyện mau dùng cơm đi, lát nữa hạ quan liền cùng ngài giải thích mấy xã thuộc Kỳ Sơn."
Sở vương gật đầu.
...
Từ Lưu trạch trở lại nha môn, Lưu Thư Bách dẫn nàng đến một gian phòng ở bên cạnh đại sảnh.
Bên trong có sơ đồ địa hình của Kỳ Sơn: "Thuộc quận Phù Phong tổng cộng có chín huyện, Kỳ Sơn là huyện lớn thứ hai trừ bỏ huyện Phù Phong, dưới huyện Kỳ Sơn quản lí có Thượng Thiện, Hoài Hiền, Sùng Đức, Tê Phượng bốn nơi."
"Hạ quan đã sai người đi xuống các xã tướng gọi Lý chính, Hộ trưởng, Hương thư thủ cùng với Dực trưởng đến gặp ngài."
"Phía dưới huyện là xã, dưới xã còn có nhiều quan như vậy sao..." Sở vương kinh ngạc nhìn Lưu Thư Bách.
"Đây là những xã dịch, không tính là quan, phụ trách thuế giáo đốc của xã và truy bắt đạo tặc." Lưu Thư Bách đến gần một bước, hạ thấp thanh âm nói: "Huyện Kỳ Sơn là phú huyện, tri huyện là người đọc sách nên biết chuyện cũ ở Kỳ Sơn này.
Bởi vậy có rất nhiều người giả danh mà đến ẩn cư ở đây, ám thạch tàng nghi hổ, căn bản giống như ngọa long."
"Phải không?" Sở vương đi ra đại sảnh, quay đầu nhìn núi cao phía Bắc Kỳ Sơn: "Tàng Long Ngọa Hổ a, chỉ là không biết có Long Hổ hay không..."
Lưu Thư Bách đi theo, hỏi: "Tri huyện trước khi đến Kỳ Sơn nhậm chức đã từng đến nhà tri phủ Phượng Tường bái phỏng rồi sao?"
"Tri phủ Phượng Tường?" Sở vương lắc đầu: "Sau khi ta đến phủ Phượng Tường liền đi thẳng đến quận Phù Phong, không có đến nhà tri phủ gì đó!"
Lưu Thư Bách cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ cho rằng hắn còn trẻ không hiểu quan trường: "Tri huyện tuy là do trong kinh điều tới, bất quá Kỳ Sơn nếu đã thuộc về quận Phù Phong cùng phủ Phượng Tường thì vẫn là nên đi bái phỏng tri phủ địa phương một chút sẽ tốt hơn."
"Nếu ta không đi thì sẽ như thế nào?"
"Cái này..."
Sở vương quay đầu chắp tay đưa lưng về phía vị trí mặt trời lặn núi, ý có ý chỉ: "Người làm quan, trên vì quốc mà tận trung, dưới vì dân mà tạo phúc.
Làm tốt việc trong chức trách của mình, nếu tri phủ kia chỉ bởi vì ta không đến bái phỏng mà gây khó dễ, đức hạnh không xứng với chức vị, làm sao có thể lâu dài!"
————————
Cuối tháng bảy, từ lúc Sở vương đến quận Phù Phong đã qua nửa tháng.
"Cung chúc bệ hạ thánh cung vạn phúc."
Hoàng đế nằm trên giường: "Ở Kỳ Sơn thế nào rồi?"
"Không có chuyện gì xảy ra, hết thảy đều tốt đẹp."
"Những người khác thì sao?"
Tiêu Hiển Phù ngẩng đầu, thấy trong điện ngoại trừ Hoàng đế cũng không còn ai khác: "Thái tử ở Khai Phong phủ, Tam vương ở Khu Vật viện.
Mỗi người một chức vụ, ngoại trừ việc Tam vương thường xuyên đi Chiêu Khánh phường tìm Khởi Cư Lang, Thái tử ngược lại chỉ trốn ở Khai Phong phủ và Đông Cung."
Hoàng đế liền phất phất tay: "Ngươi lui ra đi, Kì Sơn bên kia không cần phái người theo dõi nữa."
"Vâng."
...
Tiêu Hiển Phù đi rồi, trong màn trướng của cột trụ có một quan viên mặc áo bào xanh xắn tay áo đi ra.
"Hàn khanh có chuyện gì muốn nói không?"
"Thiên tử Thánh Minh, lời của thần đã nói xong."
Hoàng đế liền ngồi dậy, quay đầu nhìn hắn một cái, chợt đứng dậy duỗi thắt lưng: "Trẫm nếu là Thánh Minh, cũng sẽ không khống chế không được cục diện hiện giờ."
Hoàng đế ngồi xuống trước bàn, chậm rãi nói: "Hàn Lâm y quan sứ nói cho trẫm biết, mạch của thai nhi trong bụng Lương Nga ở Đông Cung kia rất mạnh mẽ, rất có thể là một nam thai."
"Thần, chúc mừng bệ hạ."
Hoàng đế lại cảm thấy không phải là chuyện đáng mừng gì, lắc đầu nói: "Bình thường con cháu người ta cả nhà náo nhiệt là chuyện phúc khí, mà trẫm đây, con nối dõi nhiều hơn thì trong lòng cũng không khác nhau a."
Hiện giờ Sở vương rời kinh, Thái tử cùng Triệu vương không dám làm gì, vì vậy trong triều mới có thể an bình.
Hoàng đế xoa trán cười nhạt một tiếng, đây chính là cục diện hắn muốn, ba người giằng gân, mỗi người mang tính toán, đều không dám hành động thiếu suy nghĩ, đều muốn chờ đối phương lộ ra chân tướng, còn hắn chỉ cần làm con chim hoàng tước bắt con ve sầu ở phía sau.
"Khó có được thời điểm thành Đông Kinh có thể có bình an như vậy, nếu Đông Cung lần này sinh hạ chính là Hoàng trưởng tôn..." Hoàng đế khẽ ngẩng đầu nghiêng nghiêng nhìn về phía Hàn Đồng, nheo hai mắt lại hỏi: "Trẫm nhớ Hàn khanh đã nói qua, Quý Bố Vô Nhị Nặc, Hầu Doanh trọng một câu này đi?".