Nữ Thứ Vương


"Là thần nôi theo tấm gương của Thái tông tiền triều, học lời nói của Văn Trinh Công." Hàn Đồng lại chắp tay nói: "Bất quá thần cũng có thể nôi theo gương của quan gia."
"Gián viện cùng Ngự Sử đài đều cách trẫm quá xa...!" Hoàng đế cầm lấy tấu sớ của Ngự Sử Đài, tùy ý ném đến một xấp tấu tán loạn: "Trẫm vẫn thích cùng người khác mặt đối mặt nói chuyện hơn!"
"Thần cũng vậy." Hàn Đồng lại đi tới trước bàn: "Bất quá thần tối nay không thể ở lại đại nội, có chuyện trong gia thất."
Hoàng đế ngẩng đầu, dựa người về phía trước hướng Hàn Đồng cười: "Trên triều dám hỏi thẳng trước mặt quân vương, ngươi cũng không sợ.

Vậy sao trở về nhà liền trở nên sợ hãi như vậy?"
Hàn Đồng liền ngẩng đầu giải thích: "Thần đây không phải là sợ thê tử, thần đây là...đại trượng phu khiêm nhường."
Hoàng đế liền hướng phía sau dựa vào phía sau thoải mái cười to: "Thật tốt cho một đại trượng phu khiêm nhường, được rồi, ngươi trở về đi."
"Tạ bệ hạ."
...!Đọc truyện hay, truy cập ngay ( TR UМtruyen.Vn )
Tiếng chuông cổ trên lầu liên tiếp vang lên từng trận, phía dưới có một số người mặc phi bào, lục bào nhao nhao đi ra, sắc trời dần dần ảm đạm mãi cho đến khi đêm xuống, mặt trăng lên.
Bên trong thư phòng của Hàn trạch, gió khô nóng từ ngoài cửa sổ trộm vào, bao trùm những tấm trúc giản treo biển treo trên kệ, ánh nến cũng theo đó đong đưa, khiến cho trong phòng khi thì sáng ngời khi thì xám xịt.
Khớp xương rõ ràng cầm viên cờ đen trong tay, cùng với cờ trắng đánh cờ lại treo trên không trung do dự không quyết định.
Sau khi viên cờ đen hạ xuống, Hàn Đồng thu tay về trong tay áo: "Tam vương không cần nhìn, bởi vì đã không còn đường đi nữa."
Triệu vương liền đem cờ trắng trong tay ném trở lại hộp cờ, kéo vạt áo choàng: "Tiên sinh nhìn thì thật tao nhã, cờ này đánh như vậy xem ra còn lợi hại hơn quan gia."
Hàn Đồng đem bàn cờ một lần nữa sắp xếp ra: "Hôm nay khi hạ quan cùng quan gia chơi cờ cũng có nói chuyện phiếm." Hàn Đồng ngẩng đầu nhìn nói: "Quan gia nói thái y thỉnh mạch, thai nhi trong bụng Lương Nga ở Đông Cung rất có khả năng là Hoàng tôn."
Triệu vương đặt cánh tay lên bàn vuông, Hàn Đồng nhặt lên một viên cờ đen, Triệu vương cúi đầu nhìn hắn thế nhưng lại ngẩn người suy tư, liền nhướng mày nói: "Bệ hạ có nói muốn lập làm Hoàng thái tôn không?"
Hàn Đồng lắc đầu: "Bệ hạ nói không phải đích xuất cho nên không thể qua loa, đợi sau khi lớn lên lại xem xét."
"Đây chính là cố ý!" Triệu vương cúi đầu: "Hoàng tôn một khi đã được xác lập, thì chuyện đổi vị trí Thái tử này sẽ khó hơn lên trời."
Hàn Đồng dừng tay lại: "Không nói đến đứa nhỏ này còn chưa sinh ra, cho dù là có bình yên được sinh ra.

Trưởng thành phán đoán được tâm tính cũng phải thêm năm sáu năm.

Phòng bị trước khi chưa có tất nhiên là chuyện tốt, nhưng cũng không nên vội vàng."
"Nói là nói như vậy, nhưng Thái tử cùng Thái tử phi thành hôn mười năm cũng chưa có, dựa theo điều luật thê thất sinh con, có thể phế truất.

Lại lấy việc Thái tử sủng ái Trần Lương Nga, chỉ sợ sau khi có con nối dõi sinh hạ, vị trí Đông Cung phi này...!sẽ bị đổi chủ."
Ngay khi Hàn Đồng muốn nói cái gì đó, bên ngoài thư phòng vang lên tiếng gõ cửa, hắn liền dừng lại nói ra ngoài: "Vào đi."
Một nữ sứ bưng một đĩa trái cây màu đỏ đi vào: "Tam vương gia, cô nương nói ngài thật vất vả mới tới một chuyến, nàng là muội muội nên rất nhàn rỗi, liền phân phó nô tỳ đưa cho ngài sơn trà, đây là trái cây tốt vận chuyển từ bên Thiểm Tây tới đây."
Triệu vương cười nói: "À? Từ khi nào muội muội của bổn vương cũng trở nên hiểu lòng người như vậy?"
Sau khi nữ sứ rời đi, Triệu vương nhặt mấy quả sơn trà còn sống, cắn một ngụm nhỏ, híp mắt chua xót mở miệng nói: "Nàng đâu phải nhớ ta, nàng đây là đuổi ta đây a."
Hàn Đồng nhìn trái cây trên đĩa: "Sơn trà tính ôn, có tác dụng hoạt huyết hóa ứ, cho nên phụ nhân mang thai không nên ăn."
"Bổn vương là nam nhân, cũng không phải phụ nhân..." Triệu vương chợt ngẩng đầu: "Tiên sinh lời này là có ý gì?"
"Mấy ngày trước hạ quan nhìn thấy khí sắc của Triệu vương phi..." Hàn Đồng cúi đầu cười cười: "Tam vương nên mời Y quan đến xem một chút, không chừng còn có thể có chuyện vui."
"Tiên sinh cũng hiểu y thuật?"
Hàn Đồng lắc đầu: "Chỉ là xem qua mấy quyển sách y mà thôi."
Triệu vương cúi đầu vuốt ve một xấp râu ria dài ở cằm, hồi lâu sau ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn sơ hở bên cạnh: "Trách không được Nguyên Lăng muốn đuổi ta, thì ra đã đến giờ Hỷ."
"Tam vương muốn đi sao?"
Triệu Vương cười nói: "Đêm khuya, bổn vương cũng không quấy rầy tiên sinh nữa."
"Đêm tối, khi Tam vương trở về phải cẩn thận một chút."
Triệu vương đứng dậy phất phất ống tay áo, sải bước bước ra nói: "Giết người phóng hỏa!"
————————
Cuối tháng tám năm Kiến Bình, đêm mùng bảy tháng bảy âm lịch, trong thành các ngói và các đường phố đều buôn bán đông người.

Trong đó hai bên đường chính còn có những người bán hàng rong dựng lều bên trong bán những thứ phù thủy, ngũ cốc, dưa hấu, trái cây, gia súc.
Đêm thất tịch, trời vừa tối, xuống đường liền chật ních người đi đường.

Bất kể là nhà phú quý hay là nhà sĩ đại phu cũng đều sai người cẩn thận lựa chọn búp bê bùn mua về nhà, dùng để thờ Ngưu Lang cùng Chức Nữ.

Cũng sẽ có rất nhiều tiểu nương tử còn trong khuê phòng mang khăn mặt ra cửa thả hoa đăng.
Trong đình viện Sở vương phủ, mấy nữ sứ cùng nội thị đang vội vàng xây dựng thải lâu.
Tiêu Ấu Thanh ngồi trong sân nhìn bọn họ bận rộn, chợt lại chống đầu chăm chú nhìn vầng trăng trên ngọn cây.

Hôm nay thất tịch, khi trời vừa tối Hỉ Xuân liền cùng Hỉ Thu mang theo mấy nội thị ra cửa.
Ước chừng một canh giờ sau mới đầu đầy mồ hôi trở lại trong phủ: "Đêm nay trên đường rất đông, trước cửa hàng của thợ thủ công kia lại càng là đông hơn.

Nô tỳ phải chen chúc một hồi lâu mới chen vào được." Dứt lời, nàng ôm một đôi tượng Phật nhỏ dùng lồng lụa đỏ che bên ngoài.
"Theo phân phó của cô nương đi đến chỗ vị làm tượng kia, lúc nô tỳ đến thì chỉ còn lại một đôi này được mài giũa vui vẻ.

Còn phải đấu giá, nâng lên năm trăm hoàng kim."
Tiêu Ấu Thanh quay đầu lại, nhìn búp bê bùn được trang trí vàng bạc cùng trân châu có giá trị, suy tư hồi lâu.
Hỉ Xuân thấy nàng không nói lời nào, liền hỏi: "Bây giờ còn bỏ vào Khất Xảo lâu sao? Nô tỳ nghe nói cái này cũng gọi là hóa sinh, sau khi đem tặng có thể chúc kỳ sinh nam hài, cô nương ngài cùng cô gia..."
Không đợi Hỉ Xuân nói xong: "Đem nó đưa đến Đông Cung, đưa cho Thái tử phi điện hạ đi."
Hỉ Xuân cúi đầu sững sờ nhìn con búp bê bùn trong ngực, gật đầu nói: "Vâng."
Trong Khất Xảo lâu bày tượng Phật nhỏ bằng bùn cùng với dưa hoa, rượu, bút mực vân vân.

Bọn nhỏ thì mặc y phục mới vây quanh bên cạnh Khất Xảo lâu đuổi theo chơi đùa.
***
Tiểu Lục Tử thấy Sở vương ngồi một mình trên ghế đá đối với mặt trăng trên trời sững sờ, liền xách đèn hoa sen đến gần: "A Lang không đi thả đèn, thất tịch này cũng không ra ngoài sao? Lưu chủ bạc nói thờ cúng Ma Hợp La vốn gọi là hóa sinh.

Hai loại khí giao nhau, sinh ra vạn vật.

Có thể cầu nhiều con nhiều phúc, cầu nguyện cho cát tường an lạc viên mãn."
Sở vương khẽ quay đầu, nhìn nụ hoa sen trong tay Tiểu Lục Tử, vẫy ống tay áo cầm lấy nó, lẩm bẩm: "Lại là hoa sen a, cũng không biết tỷ tỷ có nhận được đồ hay chưa..."
"Ngụy tri huyện, Ngụy tri huyện!" Nha dịch từ Đông Giác môn tiến vào sân đại sảnh nha môn, vội vàng chạy đến trước mặt Sở vương: "Có người trong dịch quán tới, nói có gia thư của ngài."
Nàng liền đem đèn sen trong tay thuận thế nhét vào trong ngực Tiểu Lục Tử, xách mép xiêm y vội vàng từ Tây Giác môn đi ra.

Trước tường bình có một nam tử trẻ tuổi ăn mặc giống quan sai.
"Tôn giá chính là Ngụy Tiềm, Ngụy tri huyện?"
"Là ta."
"Tiểu nhân là phụng mệnh đại nương tử đến đưa gia thư cho tri huyện."
Tiểu Lục Tử theo nàng đi ra, cười tủm tỉm nói: "Đại nương tử thật có tâm, trùng hợp lại còn đưa tới vào đêm Thất Tịch." Chợt đến gần tiếp nhận thư, lại lấy ra một nắm bạc: "Vất vả rồi."
"Tiểu nhân còn sợ làm lỡ canh giờ tri huyện sẽ trách tội, sao dám nói vất vả."
Tiểu Lục Tử đem thư chuyển cho Sở vương.
Người cầm thư vui mừng khôn xiết: "Ta trở về trước, ngươi tiếp đãi bọn họ đi."
"Vâng."
Sở vương tiếp nhận thư, nỗi thẫn thờ trước đó đã bị quét sạch không còn, một đường chạy về hậu nha, chỉ chốc lát sau, thư phòng của hậu nha sáng lên.
"Vừa rồi là ai tới? Lại có thể làm cho Ngụy tri huyện gấp gáp như thế?"
"A, là đại nương tử nhà ta gửi thư đến."
————————————
Trong đình viện Đông Cung cũng dựng lên một ngọn núi màu đỏ cực cao, bên trong bày ra nhạc, hoa quả, thêu thùa, nội thị ở một bên thắp hương khói.
Thái tử cùng Thái tử phi lần lượt dập đầu bái lạy, Thái tử quỳ gối trước khi dâng phụng, cầu nguyện nói: "Trời đất cảm giác mà vạn vật hóa sinh, cầu nguyện cho Đông Cung có con nối dõi viên mãn."
"Thái tử điện hạ, Thái tử phi điện hạ, Sở vương phủ sai người tới, nói Sở vương phi có đồ muốn đưa cho Thái tử phi điện hạ."
Thái tử đứng dậy nhìn thoáng qua Thái tử phi bên cạnh, chợt đi về phía Lương Nga.
Trần Lương Nga liền thuận thế kéo tay Thái tử đặt lên bụng: "Điện hạ, ngươi xem, hắn đá ta."
"Ồ, phải không?" Thái tử liền lôi kéo Lương Nga đi sang một bên ngồi xuống, ngồi xổm bên cạnh chân thật cẩn thận cúi xuống bên cạnh: "Tiểu tử này sức mạnh thật lớn!"
Thái tử phi theo cung nhân đi ra ngoài tiếp kiến Sở vương phủ.
Thấy nữ sứ ôm một cái lồng lụa đỏ tinh xảo, hỏi: "Đôi Ma Hợp La này là do vị danh tượng họ Viên ở phía Nam thành cổ làm, đúng chứ?"
"Đúng vậy, ánh mắt điện hạ thật sự là lợi hại, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra."
"Hóa sinh..." Thái tử phi vẫy vẫy tay, ý bảo cung nhân tiếp nhận: "Nói cho Sở vương phi biết, đồ đã được ta nhận lấy, kêu nàng lúc nào rảnh rỗi liền đến Đông Cung làm khách."
"Vâng."
...
"Rõ ràng biết quan hệ giữa Sở vương phi và Đông Cung không tốt, ngươi còn cùng người nọ gần gũi như vậy?"
"Triều đình là triều đình, nội trạch là nội trạch..."
Trần Lương Nga nhìn cung nhân phía sau Thái tử phi ôm một cái lồng lụa đỏ, bên trong còn có hai con búp bê bùn tinh xảo sinh động: "Đây là do Viên tượng nhân tạo thành."
Thái tử phi gật đầu: "Sở vương phi tặng."
Điêu khắc búp bê bùn nhìn thập phần vui vẻ, Trần Lương Nga cau mày vẻ mặt không vui: "Khó trách hôm nay kêu bọn họ đi mua lại không mua được, thì ra người đấu giá chính là nàng ta!"
Lương Nga vuốt bụng mình, lại hướng Thái tử phi nói: "Thiếp nghe nói Ma Hợp La còn gọi là hóa sinh, sau khi thờ cúng có thể cầu nguyện sinh được nam hài.

Trong thành Đông Kinh lại nói do Viên tượng nhân làm là linh nghiệm nhất, Thái tử phi điện hạ ngài cũng không cần cái này, không bằng..."
Thái tử phi triều cung nhân nhẹ nhàng giơ tay lên: "Nếu Lương Nga đã thích, liền đưa cho Lương Nga đi."
——————
Từ Đông Cung trở về, Hỉ Xuân đi đến bên cạnh Tiêu Ấu Thanh.
"Thái tử phi điện hạ nhận chưa?"
Hỉ Xuân gật đầu: "Nhận rồi."
"Nói cái gì?"
"Chỉ nói cô nương sao lại tặng đồ quý giá như vậy, bảo cô nương ngày khác rảnh rỗi đến Đông Cung làm khách, bất quá..." Hỉ Xuân nhẹ nhàng ngẩng đầu: "Điện hạ lần đầu nhìn thấy đôi búp bê bùn kia liền vui vẻ nói hai chữ hóa sinh.

"
"Hóa sinh..."
Lý gia vội vàng đi vào đình viện: "Vương phi, bên ngoài có một dịch phu từ Tây Kinh tới, nói muốn gặp ngài, tiểu nhân đã kêu hắn đến trung đường chờ."
"Trễ như vậy ai còn đưa đồ đến Vương phủ?" Hỉ Xuân nghiêng đầu, lại đột nhiên ý thức được cái gì, liền trừng mắt nói: "Hôm nay là Thất Tịch, không phải là cô gia đưa tới chứ?"
"Từ Tây Kinh tới?" Tiêu Ấu Thanh cầm lấy bàn tay chống đầu, ngồi xoay người vội vàng nói: "Mau để cho hắn tới đây!"
"Vâng."
...
Dịch phu ôm một cái hộp tinh xảo thở hồng hộc đứng ở trong trung đường chờ đợi.
"Vương phi nhà ta mời ngài vào trong, xin hãy đi theo ta."
Dịch phu theo Lý tổng quản xuyên qua hành lang lớn nhỏ cùng đình viện của Vương phủ, cuối cùng mới đi tới trong sân để tổ chức lễ Khất Xảo.
"Hạ quan tham kiến Sở vương phi."
Trong lòng dịch phu có ôm một cái hộp, Tiêu Ấu Thanh hỏi: "Trong này là cái gì?"
"Đây là từ phủ Phượng Tường đưa tới, nói là có một tri huyện họ Ngụy đưa.

Hạ quan cũng không biết, người sai chỉ nói cần đưa đến Sở vương phủ, tự tay giao cho Sở vương phi."
"Canh giờ này, cửa thành đã sớm khóa rồi." Hỉ Xuân cảnh giác đứng bên cạnh Tiêu Ấu Thanh nói.
Dịch phu liền giải thích: "Kỳ thật sáng sớm hạ quan đã đến, chỉ là người sai khiến dặn dò, phải đợi tối hôm Thất Tịch mới được giao đến tay Vương phi.

Hạ quan sợ có đồ vật quý giá liền không dám quá vội vàng, cho nên đã chậm trễ một chút."
Thấy Tiêu Ấu Thanh gật đầu, Hỉ Xuân liền đi tới trước nhận lấy hộp gỗ, tựa hồ còn rất nặng.
Hôm nay là Thất Tịch, cho nên trong sân có dựng một cái lâu Khất Xảo có rất nhiều người bên trong.

Chẳng những Hỉ Xuân tò mò, toàn bộ nữ sứ cùng tư nhi trong đình viện cũng đều thập phần tò mò nhìn chằm chằm cái hộp này.
"Cô nương..."
"Mở ra ở đây đi." Nàng biết Sở vương tâm tư kín đáo, tất nhiên sẽ không đem cơ mật giả thành gia thư mà truyền về.
Hỉ Xuân nhìn thoáng xung quanh, đi tới bên cạnh Tiêu Ấu Thanh nhẹ nhàng đặt cái hộp lên bàn đá: "Vâng."
Hỉ Xuân ở bên cạnh nàng nhỏ giọng nói: "Lúc nô tỳ nhận lấy cái hộp dường như còn ngửi thấy một mùi thơm, rất giống với mùi thơm của son." Dứt lời, Hỉ Xuân lui ra một bước đưa chìa khóa lên.
Tiêu Ấu Thanh liền hơi khom lưng mở nắp hộp ra, trong nháy mắt khi mở ra, quả nhiên có một mùi hương ngọt ngào truyền ra, ôn nhuận nồng đậm như giáp hương.
"Khó trách cô gia kêu hắn phải đợi đến tối hôm nay mới được đưa tới.

Hóa ra là để mài giũa niềm vui a!" Hỉ Xuân dùng ánh mắt kinh diễm xem.
Tiêu Ấu Thanh cầm lên một tượng Phật nhỏ, phía trên còn có một mùi hương nhàn nhạt, hơi mở mắt nói: "Long Tiên hương..."
Trong hộp bày một đôi tượng Phật nhỏ được chạm khắc bằng hương thơm của Long Diên.

Y phục bằng lá sen che nửa cánh tay, trên tay cầm lá sen, kỹ thuật điêu khắc lại rất tinh xảo.
"Dĩ nhiên là Long Tiên hương, điêu khắc mài Hợp La, nô tỳ nhớ rõ Long Tiên hương là loại hương thượng đẳng, ở kinh thành giá bán mỗi lượng cũng không dưới một trăm năm mươi quan.

Cho dù là ở Quảng Châu thì giá của mỗi lượng cũng không dưới trăm ngàn quan, cái này tận hai tượng cũng phải năm sáu mươi ngàn đây!"
Lý gia đứng ở một bên cũng cười tủm tỉm nói: "Từ bên các tiểu quốc lân cận vào hàng năm trước lễ Thất Tịch đều sẽ tặng đến ba trăm cái Ma Hợp La vào đại nội.

Cũng có dùng kỹ thuật điêu khắc ra tượng Phật Long Diên, nhưng bởi vì quá mức quý giá nên cũng rất ít khi được nhìn thấy.

Lục vương chọn cái này tặng cho ngài, nhất định là phí một phen tâm tư a."
"Một đôi Ma Hợp La này cũng không dưới ngàn lượng hoàng kim chứ?" Hỉ Thu nghi hoặc nhìn: "Long Tiên hương có nguồn gốc từ dưới biển, cô gia ở phía Tây, đây là lấy từ đâu lấy ra đây?"
Hỉ Xuân liền kéo nàng qua, nhỏ giọng nói: "Chuyện của chủ tử, ngươi bận tâm cái gì!"
Tiêu Ấu Thanh vẫn chưa để ý đến, chỉ cúi đầu nhìn hai tượng nhỏ trong tay, điêu khắc đoan chính tinh tế, mặt mày hớn hở lại rất vui vẻ, cười khẽ nói: "Ta nghĩ, quan nhân cũng không phải là bởi vì nó quý giá mà tặng cho ta đi!"
Hỉ Xuân khó hiểu nói: "Hôm nay là Thất Tịch, tặng tượng Phật dùng Long Tiên hương điêu khắc mài giũa mà thành, chẳng lẽ còn có ý tứ gì khác sao?"
Tiêu Ấu Thanh ngẩng đầu nhìn về phía trăng tròn treo trong đêm tối.

Dưới ánh trăng, đôi mắt dịu dàng khẽ rung động: "Bởi vì có nó đi cùng với ánh trắng, chính là có ý nghĩa lâu dài a."
***
Thác Nhĩ: Báo trước là những chương sau sẽ có xuất hiện thêm một nhân vật nhỏ nhé!!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui