Nữ Thứ Vương


Sau lễ Hàn Thực.
"Bệ hạ, Hoàng Thành ti mật tấu." Người vào điện trình mật tấu không phải là Tiêu Hiển Phù mà là quan thân sự của Thám Sự ti mới nhậm chức.
"Để ở đây đi." Hoàng đế nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, đưa tay chỉ chỉ.
"Vâng." Quan thân sự liền nhẹ nhàng đặt mật báo lên bàn mà Hoàng đế thường dùng để xử lý chính vụ.
***
Đầu năm Kiến Bình thứ chín, sau lễ Hàn Thực hai tháng, trống trước Khuyết Lâu bị một phụ nhân gõ vang.

Hoàng đế không rảnh bận tâm liền lệnh cho Đại Lý tự tiếp nhận.
Trên công đường Đại Lý tự, Đại Lý tự Khanh ngồi nghiêm chỉnh: "Dưới công đường là ai? Danh xưng là gì? Muốn cáo trạng ai?"
"Dân phụ là Liễu thị, chính là thiếp thất của tân Trạng Nguyên Lang tân khoa năm ngoái.

Dân phụ đến là muốn cáo trạng Lương Văn Bác tư thông âm mưu tiết lộ đề thi."
Phụ nhân vừa nói ra liền khiến cho các thẩm quan trên công đường kinh hãi.

Đại Lý tự Khanh chợt gõ chuông trấn thước: "Phụ nhân lớn mật, dám vu khống mệnh quan triều đình, ngươi có biết đây là phải chịu bao nhiêu tội hay không?"
"Dân phụ có thư làm chứng, quan công nếu không tin lời dân phụ nói, vậy chỉ cần xem liền biết."
Nha dịch đem lá thư trong tay phụ nhân trình lên, ngoại trừ thư tiêu còn có thiếp thư cùng mặc nghĩa vẽ đầy dấu hiệu phía trên.
"Dân phụ còn muốn cáo trạng người đã cố ý làm lộ đề, chính là người phụ trách khoa thi năm ngoái, Thái tử đương triều!"
"Làm càn!" Chuyện liên quan đến Thái tử, Đại Lý tự Khanh lúc này đứng lên: "Người đâu, bắt phụ nhân dám vu khống Thái tử này lại!"
Sau đó Đại Lý tự Khanh liền cầm thư cùng dán thư vội vàng chạy vào đại nội.
——————————
Sau khi trống Đăng Văn bị gõ vang không bao lâu liền có tin tức truyền vào Hàn Lâm viện, nói có một phụ nhân mặc lam bào nhạt gõ chuông.

Lương Văn Bác nghe xong sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, liền từ Hàn Lâm viện gấp gáp trở về gia trạch.

Tìm khắp nơi trong trạch cũng không thấy Liễu thị, lại thấy trong thư phòng có dấu vết lật rương, hắn liền hoảng sợ thất sắc cưỡi một ngựa chạy tới thành cổ.
...

"Vương gia, phụ nhân kia đã trộm vật mà hạ quan cố ý giữ lại, sáng sớm hôm nay ở Khuyến Lâu lại có người gõ trống!"
Triệu vương nhíu mày, một tay túm lấy Lương Văn Bác: "Bổn vương đã sớm nói rồi, nữ tử kia không phải thật lòng quy thuận với ngươi.

Nhất định là Sở vương, Sở vương đã gấp gáp muốn đảy Thái tử xuống rồi!"
"Nếu ở phía Đông xảy ra chuyện, vậy hạ quan..." Lương Văn Bác hoảng sợ nhìn Triệu vương.
"Ngươi sợ cái gì, nếu đã cáo trạng liền phải dứt khoát truy cứu đến cùng!" Triệu vương buông Lương Văn Bác ra, chắp hai tay lên: "Sư phụ bảo ta nhẫn nại, nhưng ta thấy Thái tử cũng không phải là ngồi im chịu trận.

Hắn đối với ngươi đã nổi lên nghi ngờ, không tránh khỏi đêm dài lắm mộng..." Triệu vương nheo hai mắt lại: "Cứ như lời lúc trước đã nói, bổn vương sẽ tìm cách bảo vệ ngươi, yên tâm!"
Triệu vương hướng Lương Văn Bác nhếch miệng cười yếu ớt: "Huống hồ, tiết lộ đề thi là sự thật, không phải sao?"
Lương Văn Bác khép lại tay áo của công phục màu đỏ vừa mới mặc vào không lâu, khom người nói: "Hạ quan...đã biết!"
Sau khi Lương Văn Bác rời đi, Triệu vương vẫy vẫy tay, người hầu từ phía sau bình phong đi ra: "Vương gia, nếu để Bình Chương Sự nóng giận mà nhảy tường thì làm sao bây giờ, Khu Mật viện..."
Triệu vương cúi đầu, âm hiểm cười nói: "Sư phụ già rồi, lại không có người kế thừa thì có thể duy trì được bao lâu đây? Huống hồ ta hiện tại chính là trưởng tử của bệ hạ."
"Kêu những thương nhân trong thành Đông Kinh ra dinh báo rằng, Thái tử tiết lộ đề thi cho sĩ tử vào tân khoa năm ngoái, kết đảng doanh tư!"
"Loại dinh báo này...bọn họ dám làm sao?"
Triệu vương đưa tay sau lưng: "Dinh báo và mạng sống, cái nào quan trọng hơn?"
Người hầu hơi giương mắt, gật đầu nói: "Thuộc hạ hiểu rồi."
***
Chưa đầy nửa ngày, tin đồn Thái tử tiết lộ đề thi cho sĩ tử tân khoa năm ngoái ở Cống viện đã truyền khắp thành Đông Kinh, trong lúc nhất thời náo loạn khắp cả thành.
Sáng sớm, trong thiên điện của Văn Đức điện, Đại Lý tự Khanh cúi đầu quỳ dưới đất.
Hoàng đế ngồi trên ngự tọa cúi đầu lật xem những thư có dấu vết ám hiệu, phát hiện thi phú trong sách cùng kinh dán trong khoa cử, đáp án ra đề trên mặc nghĩa giống nhau như đúc.

Hoàng đế tức giận nhất thời xé thư thành hai phần, hét lớn: "Ai làm?"
"Phụ nhân kia nói là Thái tử điện hạ, còn có thư tư thông của Lương Hàn lâm và Thái tử."
Hoàng đế lại nhìn về phía thư bên cạnh, chữ của Thái tử hắn nhận ra, Lương Văn Bác thường thay Chu Thế Nam viết chiếu thư, hắn tất nhiên cũng nhận ra chữ của hắn, liền đem thư từ vò thành một cục: "Nếu là tư thông, vậy sao còn phải giữ lại thư?" Hoàng đế đứng dậy đặt tay trên trán: "Bảo Thái tử..."
"Bệ hạ, Công Sự của Hoàng Thành ti cầu kiến."
"Là thấy cái gì..."
Triệu Từ thấy Hoàng đế tức giận vội vàng bước nhanh tới gần: "Dinh báo trong kinh thành nói Thái tử điện hạ tiết lộ đề cho năm sĩ tử tân khoa năm ngoái, lời đồn đãi đã truyền khắp nơi, cả thành đã đều biết rồi."

"Bệ hạ có thể triệu Lương Hàn lâm đến hỏi, nếu không phải do Thái tử gây ra, vậy thì chính là do phụ nhân kia vu khống hãm hại.

Thần thỉnh cầu điều tra kỹ lưỡng, nếu là do Thái tử điện hạ gây ra, thần thỉnh cầu giao cho Tam Ti hội thẩm!"
...
Lại qua một khắc, Lương Văn Bác theo nội thị Tiểu Hoàng Môn chạy vào Văn Đức điện.
Không đợi Hoàng đế hỏi, liền bùm bùm một tiếng quỳ xuống: "Tội thần Lương Văn Bác tạ tội với bệ hạ."
"Tội thần?" Hoàng đế nhìn chằm chằm vào hắn.
Lương Văn Bác dập đầu nói: "Thần tự biết tội khi quân không thể tha, không dám cầu xin bệ hạ khai ân."
Đại Lý tự Khanh xoay người nhìn Lương Hàn lâm đang quỳ rạp trên mặt đất, thất sắc nói: "Tội khi quân? Nói như vậy, vậy phụ nhân kia nói việc tiết lộ đề thi, là thật?"
"Thần là bị bức cho nên mới bất đắc dĩ, thần..."
"Đủ rồi!" Hoàng đế hét lớn: "Những lời này...ngươi giữ lại để đến công đường nói đi."
"Người đâu? Chiếu mệnh đến Tam Ti sứ, lập tức đến Đại Lý tự toàn quyền xử lý vụ án này.

Nếu chứng cứ xác thực, bất luận là ai cũng đều xử lý theo luật lệ, tuyệt đối không khoan nhượng!"
"Bảo Hoàng Thành ti áp giải toàn bộ chủ khảo quan của Xuân Tuyển năm ngoái giam giữ đưa đến Đại Lý tự, cũng mang Thái tử đi cùng!"
"Vâng."
————————
Trong Đông Cung, nội thị cầm một phần dinh báo hoảng sợ chạy vào tẩm điện của Thái tử.
"Thái tử điện hạ, điện hạ!"
Đang trong ngày nghỉ, người còn đang ngủ trong phòng mở mắt ra xoa xoa, thấy Thái tử phi sớm đã đứng dậy ngồi ngay ngắn trên bàn trang điểm, cũng không có gọi cung nhân tiến vào.
"Là ai đang la hét bên ngoài?" Thái tử từ trên giường bò dậy, nhặt trung đan bên giường lên mặc vào rồi đi đến bình phong phòng bên ngoài gọi: "Tiến vào!"
Mặt trời đã lên cao, cung nhân mới nghe được trong phòng truyền đến lời phân phó, vì thế bưng chậu đồng rửa mặt đẩy cửa vào bên trong, cùng với đó còn có nội thị vừa mới được gọi.
"Điện hạ, dinh báo của hôm nay ngài mau xem một chút đi."
Thái tử buồn ngủ duỗi hai tay ra: "Chuyện gì a, đọc to lên."
"Điện hạ, ngài tự mình xem đi."
Sau khi cung nhân thay hắn mặc xong y phục, hắn giơ tay lên ý bảo các nàng dừng lại, một phen rút qua dinh báo trong tay nội thị nhìn: "Nếu không có gì đáng xem, ta nhất định sẽ thưởng ngươi..."

Người đang nói chợt mở to hai mắt, đè lại hô hấp hoảng loạn lật lật tờ dinh báo.

Liên tục lật lật mấy trang, cơ hồ tất cả đều là cùng một chuyện.
"Như thế nào lại xảy ra chuyện này?" Thái tử đem dinh báo nhét vào trong tay nội thị, kéo đai ngọc trong tay cung nhân, nhấc chân đi ra ngoài.
"Điện hạ, mũ của ngài!" Nội thị ôm lấy mũ trong tay cung nhân chạy theo sát.
Thái tử vừa bước ra khỏi đình viện, đến chính điện liền bắt gặp Hàn Lâm y quan sứ đến thỉnh mạch.
"Điện..." Tôn Hồng Đạt còn chưa kịp thỉnh an, Thái tử liền từ bên cạnh hắn trực tiếp xem nhẹ rời đi, hắn đành phải khẽ lắc đầu, khom lưng thẳng tắp.
"Thần, Hàn Lâm y quan sứ Tôn Hồng Đạt đến thỉnh mạch cho Thái tử phi điện hạ."
Sau đó một cung nhân đi ra, cúi đầu cong người chắp tay với Tôn Hồng Đạt: "Tôn y sứ vạn phúc."
"Trương cung nhân, Thái tử phi điện hạ đâu?"
"Điện hạ ở trong phòng trang điểm, sai tiểu nhân đến nói với Tôn y sứ một tiếng, mời vào điện đợi trước."
Tôn Hồng Đạt gật gật đầu: "Được."
Tôn Hồng Đạt theo cung nhân đi vào chính đại điện Đông Cung, cung nhân lại bảo hắn ngồi xuống, dâng trà nóng lên: "Thỉnh y sứ chờ một chút, điện hạ lập tức tới."
"Không cần vội vàng, thần ở chỗ này chờ là được."
...
Ước chừng một khắc sau, cung nhân kia lại đi ra: "Tôn y sứ, điện hạ gọi ngài vào trong phòng thỉnh mạch."
Tôn Hồng Đạt vội vàng đứng lên: "Cái này..."
"Điện hạ nói thân thể có chút không thoải mái, cho nên phiền Tôn y sứ tự mình đi vào."
"Thần không dám." Tôn Hồng Đạt đeo rương thuốc, theo cung nhân đi vào tẩm điện của Đông Cung dành cho thê thất nghỉ ngơi.
Trong tẩm điện chỉ có một mình Thái tử phi đang ngồi ngay ngắn, nhìn bộ dáng cũng không giống như thân thể không thoải mái.

Tôn Hồng Đạt liền đi về phía trước, hai tay ôm trước ngực, đầu cúi về phía trước, trán chạm hai tay, chắp tay khom lưng nói: "Thần, tham kiến Thái tử phi điện hạ."
Thái tử phi nhẹ nhàng giơ tay lên: "Tôn thái y không cần đa lễ như vậy."
Tôn Hồng Đạt liền đặt rương thuốc xuống, lấy gối tay ra: "Điện hạ, mạo phạm."
Còn không đợi Tôn Hồng Đạt đặt gối tay xuống, Thái tử phi liền thu tay mình đang đặt trên bàn lên, có thâm ý nhìn hắn.
Tôn Hồng Đạt giơ tay lên, không rõ nguyên nhân hỏi: "Điện hạ đây là...?"
"Trước khi bắt mạch, Tôn thái y cần đáp ứng ta một điều kiện, đáp ứng xong, ta liền đưa tay cho ngươi bắt mạch."
"Cái này..." Tôn Hồng Đạt biết Thái tử phi xưa nay tâm thiện, không phải là loại người thích làm khó y quan: "Điện hạ là Thái tử phi, thần không dám không tuân theo."
"Ta không cần ngươi lấy thân phận quân thần ra để nghe theo, ta muốn ngươi, lấy tính mạng ra bảo đảm!"
Bàn tay Tôn Hồng Đạt đặt ở trước người đột nhiên run lên, ngẩng đầu mở to con ngươi nghi hoặc: "Điện hạ?"
"Nếu thái y làm không được..."
Tôn Hồng Đạt chợt quỳ xuống: "Điện hạ tâm thiện là phúc của dân chúng, thần đáp ứng điện hạ, thần lấy tính mạng ra bảo đảm."

Thái tử phi đứng dậy đỡ Tôn Hồng Đạt dậy: "Tôn thái y cũng giống như Dương thái y, đều là y giả có lòng nhân từ, ta tin tưởng."
Thái tử phi ngồi xuống chậm rãi đưa tay ra, Tôn Hồng Đạt liền tiến lên, bình phục hít một hơi tĩnh tâm bắt mạch.

Mới chạm đến mạch lạc không đến chốc lát, hắn liền kinh ngạc ngẩng đầu.
"Điện hạ đã sớm biết rồi sao?"
Thái tử phi vuốt bụng, nhướng mày nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Chỉ là có dự cảm, nhưng còn không dám xác định."
"Điện hạ là từ khi nào mà biết?"
"Đại khái là sau lễ Hàn Thực đi, hai tháng trước."
Tôn Hồng Đạt gật gật đầu: "Đúng vậy." Sau đó thu tay khom lưng lui về phía sau vài bước, chắp tay nói: "Thần chúc mừng..."
"Trước đừng nói chúc mừng." Thái tử phi cắt ngang lời chúc mừng của hắn: "Tình cảnh hiện giờ của Đông Cung, Tôn thái y thân là Hàn Lâm y quan sứ hẳn là không phải không biết chứ?"
"Thần biết."
"Ta chỉ là một phụ nhân bình thường, một mẫu thân yêu thương con cái, Tôn thái y ngài hiểu không?"
"Thần hiểu."
"Thế nhân tranh đấu, ấu tử vô tội, ta sẽ dốc toàn lực bảo vệ đứa nhỏ này.

Mặc kệ sau này Đông Cung sẽ trở nên như thế nào, vì vậy..." Thái tử phi nhìn Tôn Hồng Đạt: "Ta hy vọng đứa nhỏ này ngoại trừ ngươi và ta ra, sẽ không để những người khác biết được."
Sâu trong đại nội tràn đầy nghi kỵ, phải luôn đối mặt với một quân vương mang nghi ngờ rất nặng.

Muốn giấu diếm để sinh đứa nhỏ ra, nói dễ cũng không dễ.

Tôn Hồng Đạt đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, vì thế liền hướng Thái tử phi nói: "Thần thay chư vị đại vương cùng các nương tử bắt mạch, Ngự tiền làm việc nhiều năm như vậy cảm thấy trong đại nội này chỉ có điện hạ ngài cùng Sở vương phi là có tâm thiện nhất.

Điện hạ nếu thật sự muốn bảo toàn đứa nhỏ này, có lẽ...!có thể hỏi Sở vương phi một chút."
Ngoại trừ nội thị, cung nhân và cấm vệ thì chỉ có ngự y trong cung là thân cận với Hoàng thất nhất.

Nghe Tôn Hồng Đạt nói ra cũng không có sơ hở, nhưng nàng là Thái tử phi, là Thái tử phi hiểu rõ đệ đệ của mình.

Nàng đột nhiên cảm thấy mình hình như đánh cuộc đúng, liền cười cười, chợt lại âm thầm đưa mắt đến, bất đắc dĩ nói: "Nếu ta có thể trong Đông Cung ra ngoài, ta sẽ tìm nàng.

Còn nếu không, tai hoạ này cũng không thể dẫn đến trên người các nàng nữa.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận