"Cung chúc bệ hạ thánh an vạn phúc."
Hoàng đế nhìn chằm chằm Tiêu Ấu Thanh hồi lâu, trên người nàng mặc y phục rộng rãi, trang dung cũng không trang điểm nhiều, chợt phân phó nói: "Cho ngồi."
"Tạ bệ hạ."
Hoàng đế ngồi dậy, chậm rãi hướng người về phía trước đưa tay chống đỡ trên bàn, ngưng thần hỏi: "Trẫm đã hỏi Hàn Lâm y quan sứ rồi, vì sao ngươi không nói với trẫm?"
"Ấu Thanh chỉ muốn an ổn làm một người mẫu thân, có vết xe đỗ của Triệu vương phi trước đó, Ấu Thanh nào dám an tâm?"
Ngón tay Hoàng đế gõ trên mặt bàn: "Ngươi đúng là thừa nhận rất nhanh, chỉ là...!không chỉ có nguyên nhân này thôi chứ?"
Không đợi Tiêu Ấu Thanh trả lời, Hoàng đế liền phất tay nói: "Trẫm có hai món đồ muốn nhờ Sở vương phi nhìn."
Triệu Từ đem một phần mật tấu cùng một phong tấu sớ đưa đến trước mặt Tiêu Ấu Thanh: "Lục vương phi."
Hoàng đế lại ra lệnh: "Những người khác đều lui ra đi."
"Vâng."
Một phong tấu sớ kết tội Sở vương tự ý về kinh cùng với một phong do Hoàng Thành ti mật báo Sở vương hồi kinh.
Chữ viết rõ ràng nhưng Tiêu Ấu Thanh chỉ vội vàng nhìn qua một chút, sắc mặt cũng không có gì thay đổi, cũng không lo lắng: "Trước lễ Hàn Thực một ngày là sinh thần của Ấu Thanh, phụ thân quên, gia gia cũng quên, chỉ có quan nhân và ca ca là còn nhớ."
Đối với lần giải thích này của Tiêu Ấu Thanh, Hoàng đế cuối đầu nở nụ cười: "Theo như ngươi nói, ấu tử này của trẫm cũng thật si tình."
"Ấu Thanh được quan nhân chăm sóc, đều là ân điển mà bệ hạ ban cho."
Hoàng đế run rẩy cười một tiếng, sau đó thay đổi sắc mặt, nói: "Nhưng tội này, hắn phải giải quyết thế nào đây?" Hoàng đế chỉ vào bụng nàng: "Hài tử này chính là tội của hắn."
Tiêu Ấu Thanh nhướng mày, âm thầm đè nén lửa giận trong lòng: "Hài tử trong bụng cũng không gây ra tội tình gì, người có tội là người lớn.
Đợi sau khi sinh xong, Ấu Thanh sẽ tự mình lĩnh tội."
"Là tội của hắn, không cần một vị phụ nhân như ngươi gánh chịu.
Hay là nói hắn không có về kinh, vậy hài tử trong bụng này của ngươi...!không phải của hắn?" Hoàng đế hướng người về trước, thâm hiểm nhìn nàng: "Ngươi muốn để trẫm, phế truất ngươi sao?"
Tiêu Ấu Thanh ngẩng đầu khó tin nhìn Hoàng đế: "Nếu đời này có ý nghĩ muốn rời bỏ trượng phu, nhất định bị đày xuống địa ngục."
Nhìn thái độ kiên quyết của Sở vương phi, Hoàng đế nhíu lại đôi lông mày: "Ngươi và mẫu thân của ngươi rất giống nhau, vì vậy trẫm biết ngươi sẽ không làm chuyện có lỗi với hắn, nhưng là..." Chợt nham hiểm cười nói: "Trẫm tin thì có ích gì, bọn họ không tin a.."
Tiêu Ấu Thanh thu lại hai mắt, lạnh lùng nói: "Bệ hạ đến cùng là có ý gì?"
"Đem cung nhân của Thực Thượng Cục giao ra đây, trẫm biết nàng nằm trong tay ngươi.
Miễn là ngươi giao ra, trẫm sẽ tự mình đích thân giải thích.
Vào lễ Hàn Thực trẫm niệm tình mẫu thân của Sở vương sốt ruột nên mật tấu hắn về kinh, ngươi sau này có thể an tâm ở trong phủ dưỡng thai."
"Nếu không, cho dù là Thân vương không có ý chỉ triệu hồi lại tự ý về kinh thì vẫn sẽ tính như các thần tử khác.
Một khi bị phát hiện, sẽ xử theo tội mưu phản, cũng sẽ có người tóm lấy không tha, trẫm sẽ không bao che."
Tóm lấy không tha, điều này Tiêu Ấu Thanh không cần nghĩ cũng biết là ai: "Điều là con cái, lẽ nào từ trước đến nay trong mắt bệ hạ chỉ có Thái tử và Triệu vương thôi sao?"
Trải qua nhiều đời, cũng qua nhiều triều đại, để đề phòng trường hợp quan trong kinh thành và các quan địa phương cấu kết riêng với nhau vì vậy mà không có ý chỉ thì quan trong kinh không được ra các địa phương, và quan địa phương cũng không thể tự ý vào kinh.
Tiền triều càng không có ý chỉ thì phiên vương không được phép về kinh, để phòng ngừa âm mưu làm loạn.
"Phàm chỉ cần làm ảnh hưởng một chút đến quốc triều, dù bất kể là ai thì trẫm cũng tuyệt đối không nương tay.
Lúc trước là do trẫm mở một mắt nhắm một mắt, nhưng tội mưu phản lần này, trẫm cũng những có thể phế hắn, mà còn có thể giết hắn!"
Thái tử thất thế đã ngã xuống, Tiêu Ấu Thanh không cho rằng Hoàng đế sẽ phế truất Sở vương, cũng không cho rằng hắn sẽ dễ dàng động vào con cờ có tác dụng như nàng.
Nhưng lấy lòng dạ ác độc của Hoàng đế, nàng cũng đoán không ra hắn sẽ dùng thủ đoạn gì để ép bức nàng.
Tiêu Ấu Thanh không dám lấy an nguy của Sở vương ra làm lá chắn, vì vậy liền đứng dậy: "Ấu Thanh có thể giao người cho bệ hạ, chỉ là bệ hạ trước khi diệt khẩu hãy nên nghe nàng nói sự thật trước.
Nghe xem vị nhi tử mà bệ hạ yêu thương nhất kia, làm sao lại quyết tuyệt muốn đảy huynh trưởng của mình vào chỗ chết như thế."
***
Trống trước Khuyết Lâu được gõ vang đến hiện tại, đông phòng ở Lương trạch cũng đã thật nhiều ngày không có người ra vào.
"Nương tử, ngoài cửa có người cầu kiến, tự xưng là người của Lãm Nguyệt lâu đến." Nữ sứ lại thấy nữ tử ngây ngốc nhìn ngoài đình viện, liền đến nhắc nhở: "Hôm nay trời vừa sáng A lang liền vào đại nội rồi, đến bây giờ còn chưa trở về."
Liễu thị lấy lại tinh thần: "Để cho nàng vào gặp ta."
"Vâng." Nữ sứ cuối người rời đi.
Cũng không lâu sau liền có một phụ nhân dáng vẻ phong vân chừng ba mươi, bốn mươi tuổi đi vào: "Nương tử, người đã đến, nô tỳ cáo lui trước."
Liễu thị thất thần quay đầu lại, trừng mắt kinh ngạc nhìn người phụ nhân: "Vân mụ mụ?"
"Nương tử đừng hoảng sợ, lần này ta đến không có làm gì ngài, chỉ là mang đến chút đồ cho ngài mà thôi." Dứt lời, phụ nhân đem một sắp giấy ra: "Thân kế của ngài, một tấm cũng không thiếu."
"A ma đây là ý gì?"
Phụ nhân cười híp mắt: "Đây là ý tứ của quan nhân, từ khi đó thì nợ ân tình của ngươi cũng đã trả hết, người và hắn bây giờ không còn nợ nhau, ngươi đi đâu hay làm gì hắn cũng sẽ không hỏi nữa."
Liễu thị nhìn một sắp thân khế, cười khổ nói: "Nếu ta đi nàng sẽ yên tâm sao, lấy tính tình của nàng, ta không thể đi."
Vân mụ mụ nhìn nhìn trong phòng: "Ngươi có rất nhiều cơ hội có thể nào phủ của quan nhân để báo ơn, nhưng cuối cùng ngươi lại lựa chọn phương thức như thế.
Quan nhân là hạng người gì, ngươi tất nhiên phải rõ hơn ta, ở lại một bên như thế này, có đáng hay không?"
Liễu thị cuối đầu: "Chuyện vào phủ kia là nàng có mưu đồ, ta cũng chỉ là muốn báo ân mà thôi."
"Phải, nhưng bây giờ có tốt hơn sao, nam tử trong thiên hạ ngày nay có người nào mà không thê thiếp thành đàn.
Ngươi ủy khuất làm thiếp thất ở nơi này lại còn phải chịu sự lạnh nhạt của hắn, chẳng bằng lúc trước cùng với quan nhân..."
"Vân mụ mụ có rất nhiều chuyện không biết, chỉ có ta là biết rõ vì sao nàng nhiều lần muốn ta vào phủ kia.
Đều chỉ là muốn che giấu một số chuyện mà thôi, huống hồ nơi đó cũng chỉ có thể vào, không thể ra."
Vân mụ mụ nhìn dung nhan tiều tụy của nàng, đáng tiếc nói: "Ngươi lại vọng niệm chỉ duy nhất một nam nhân này, lâu như vậy ngươi cũng không rõ sao.
Công danh lợi lộc đứng trước, thê tử đứng sau, nhiều năm như vậy a mẫu ta đây cũng không còn vọng tưởng gì đối với nam nhân nữa.
Nhưng ngươi còn trẻ như vậy, tội gì phải chấp nhất với một người như thế?"
Liễu thị vẫn không trả lời nàng, chỉ là nhẹ nhàng lắc đầu.
Biết không khuyên được nàng, a mẫu bất đắc dĩ thở dài: "Ngươi suy nghĩ kỹ đi, trong viện còn có chút việc, ta về trước.
Ngày sau nếu có gì không tiện, cứ sai người đến báo cho ta."
"Đa tạ a mẫu."
...
Phụ nhân vừa rời đi không bao lâu, chủ nhân của viện trạch đã trở về.
Người một thân công phục màu đỏ từ đại nội trở về nhanh chân chạy vào đông phòng, ôn nhu ngày xưa nay chỉ còn lạnh nhạt: "Lâu như vậy rồi, ngươi cũng không muốn nói chuyện với ta?"
"Ngươi đều có thể đoán được, ta cần gì phải nói đây."
"Ta và ngươi quen nhau hai mươi năm, cũng không bằng người kia quen biết ngươi mấy năm sao?" Lương Văn Bác nhíu chặt lông mày: "Ngươi trở về bên là do kế của hắn, mục đích chính là muốn ngươi ngủ đông ở bên cạnh ta.
Ngươi biết không, nếu ta không đọ sức được ở trước mặt Hoàng đế, sợ chỉ thành oan hồn dưới lưỡi đao rồi."
"Ngươi hỏi ta đề thi khoa năm trước, ta không chút suy nghĩ liền nói cho ngươi biết.
Sau khi thành thân ngươi luôn tìm sách của ta, làm giả chữ viết mà làm giả thư tín qua lại, đều là do Sở vương bày ra cho ngươi.
Ta đã từng thấy chữ của hắn, việc hắn tìm hiểu thư họa chẳng qua là để làm giả bút tích của người khác mà thôi.
Rõ ràng ta đều biết, rõ ràng ta có thể vạch trần ngươi, nhưng ta là vì..." Lương Văn Bác hít sâu một hơi, đỏ mắt nói: "Hai mươi năm a, nếu không vì một tờ kiện cáo kia, ta cho dù có chết cũng không nghi ngờ ngươi.
Ta không tin ngươi lại vì một người như vậy mà phản bội ta, hắn đến cùng đã cho ngươi cái gì? Vị trí Trắc phi?" Lương Văn Bác lại run rẫy cười nói: "Hay là hắn nói cái gì cũng sẽ cho người? Mong tương lai hắn lên đại vị sẽ nghênh đón ngươi vào cung?"
Liễu thị chợt mạnh mẽ đứng lên tát hắn một cái: "Người liên tục làm ta lạnh tâm đều là ngươi, ngươi căn bản không hiểu ta muốn cái gì, từ lúc bắt đầu đến bây giờ đều là như vậy..." Nàng lại nắm lấy ống tay áo của hắn, đưa tay che một bên mặt của hắn mà khổ sở nói: "Hoằng Văn ca ca, ngươi tỉnh lại đi, đừng tiếp tục u mê nữa, triều đình này không phải ngươi bỏ sức liền có thể đạt được."
Lương Văn Bác hất tay của nàng ra, xoay người lạnh lùng nói: "Ta làm tất cả không phải đều là vì ngươi hay sao? Ta làm tất cả không phải đều là vì chúng ta? Phụ nhân không hiểu chuyện triều đình, đi vào dễ dàng, như muốn đi ra đâu phải chỉ cần một câu nói là có thể.
Ta không tin ta không thể phá được ván này."
Lương Văn Bác cất bước rời đi: "Nếu ngươi muốn rời đi, ta không ngăn cản."
***
Huyện Kỳ Sơn, mật thư được đưa đến, cùng ngày hôm đó trong đêm Sở vương liền triệu tập một số tâm phúc, phân phó bọn họ thu thập, chuẩn bị về kinh.
Nhưng chờ mãi đến cuối tháng, Đông Kinh cũng không truyền tin tức gì đến.
"Đồ này vào nửa tháng trước cũng đã sắp xếp xong, A lang đây là chờ cái gì a? Tiểu nhân không hiểu ngài đang chờ cái gì?"
Sở vương cũng cảm thấy rất kỳ quái: "Ta đang đợi chiếu thư, là chiếu thư triệu ta trở về kinh.
Không đúng a, tin tức cũng đã truyền xuống, tại sao trong đại nội vẫn chưa có động tĩnh gì?"
"A lang là muốn nói tin tức Vương phi mang thai sao?"
"Triệu vương nếu biết ta tự ý về kinh thì nhất định sẽ tóm lấy không tha, theo lý cũng nên triệu ta trở về liền mới đúng." Sở vương sờ sờ kết đồng tâm một cái, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve: "Có thể giải quyết tội danh này chỉ có thể là người kia, nhưng hắn sẽ không dễ dàng buông tha ta.
Chẳng lẽ...!nàng đã đáp ứng hắn cái gì rồi?"
Sở vương nằm nhoài trên bàn, cầm lấy cái kết đồng tâm, ngưng thần mà nhìn: "Tình huống bên Đông Cung thất thế, ta tự ý về kinh cùng lắm là gần chết thôi.
Hắn cũng sẽ không giết ta, bây giờ ta lại làm tỷ tỷ thành ra như vậy..."
***
Cuối mùa hạ năm Kiến Bình thứ chín, trong kinh truyền tin Sở vương phi mang thai, dẫn đến việc triều thần kết tội Sở vương tự ý về kinh mà bị Hoàng đế quở trách, viết: Thời điểm diễn ra lễ Hàn Thực, Đế Hậu và mẫu thân nhớ nhung, vì vậy mà bí mật triệu tập về kinh.
Triều thần trên triều liền á khẩu không nói gì được nữa, lại không tiếp tục chỉ trích nữa.
Bách tính còn chưa thoát khỏi hoang mang vì chuyện của Khu tướng và Hữu tướng làm liên lụy đến mấy ngàn người phải chịu thảm ám.
Tin vui của Hoàng thất cũng không đủ để làm mọi người bình tĩnh trở lại, liên tục mấy tháng trong thành, mọi người đều mang lòng lo sợ.
Rất nhiều quan chức bị bỏ tù dẫn đến nhiều chức vị bị bỏ trống, khiến triều đình khó điều chỉnh chuyện triều chính.
Hoàng đế liền lệnh cho Thẩm Quan viện tra ra danh sách những quan chức nhàn rỗi điều động nhận chức khác để làm việc.
"Bảo vệ Thái tử, hắn còn muốn bảo vệ Sở vương, tội mưu phản nhưng hắn lại cố ý muốn chống cho hai tên kia.
Lần này tốt rồi, hai phủ Tể tướng hắn đều đưa tâm phúc của mình nắm giữ, nhưng còn có mười vạn binh tinh nhuệ trong tay Tiêu Hoài Đức luôn nhắm vào ta đây.
Tạo cho Sở vương vị trí đắc thế như hôm nay, hắn thật sự là muốn đem ngôi vị truyền cho Sở vương?"
"Tuân Tử trong [Vương Bá] có nói: Nên lập quốc giả, nghĩa lập nhị vương, tin lập mà bá, quyền mưu lập mà chết.
Lại trong [Quân Đạo] có nói: Tốt nhất là quyền mưu, sau đó là các thần tử bách quan bị vừa mà ép bức." Hàn Đồng bưng hai tay chậm rãi đi về phía trước, nhìn một gian dơ bẩn trước mặc cho gió thỏi mà đứng im: "Dùng thuật quyền mưu để trị quốc, bệ hạ đã dần dần mất đi khống chế đối với triều đình."
"Hắn mất đi khống chế, vậy bản vương chẳng phải cũng sẽ như vậy sao.
Theo ta thấy cho dù hắn có phế Thái tử thì cũng sẽ không lập ta."
"Cái này cũng không hẳn." Hàn Đồng xoay người: "Người càng lớn tuổi thì tính tình cũng sẽ thay đổi.
Tam đại vương sao không...!làm một đứa con có hiếu chân chính?" Hàn Đồng cười nói: "Ở điểm này, Sở vương bất luận như thế nào cũng không làm được.".