Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Bạch Khiết mang cho tôi cốc trà xanh có mơ: “Ân Nhiên, uống
cái này có thể giải rượu.”

“Tôi không say, giải rượu cái gì chứ?” Tôi nghĩ mình đang
trút giận, trút hết mọi bức bối bao ngày nay.

Tôi theo cô ấy về nhà chỉ vì muốn có lại sự ấm áp trước đây,
hay là vì mong muốn một vài chuyện người lớn nào đó xảy ra? Điều này không có
khả năng lắm, Bạch Khiết không quyến rũ người khác, cô ấy cũng không yêu tôi.
Có lẽ cô ấy chỉ đưa tôi về nhà, uống cốc trà giải rượu, cứu vãn tình cảm chị em
trước đây, cũng có thể là vì công việc sau này của hai bên.

Nhưng việc tôi cho rằng không thể xảy ra nhất đã xảy ra, xảy
ra ngay sau đó. Cô ấy đứng trước mặt tôi, tay nhẹ nhàng đưa ra phía sau lưng
của chiếc váy xanh nhạt, gạt dây váy xuống. Cả chiếc váy dài rơi xuống để lộ ra
thân hình hoàn hảo của Bạch Khiết. Áo lót xanh nhạt, quần lót cũng màu xanh
nhạt. Chiếc áo ngực dường như không thể che được vẻ đẹp kiêu sa ấy, bầu ngực
căng tròn trắng mịn với đường rãnh tinh xảo, vừa gợi cảm vừa dịu dàng. Cặp mông
vẽ nên một đường cong hoàn hảo, đôi chân thon dài, mùi hương dáng vẻ từng trải
của một thiếu phụ tạo nên sức hấp dẫn khiến người ta thảng thốt.

Ý nghĩ đầu tiên của tôi là mặc lại quần áo cho cô ấy, nhưng
tôi đã bị vẻ đẹp của cô ấy làm cho đứng hình, không thể động đậy được gì.

Bạch Khiết đưa tay ra sau định cởi áo ngực, tôi hít sâu một
hơi đứng dậy giữ tay cô ấy lại: “Chị định làm gì vậy?”

Ánh mắt cô ấy mơ màng, không hiểu cô ấy đang nghĩ gì. Cô ấy
lại tiếp tục cởi áo ngực.

Tôi cúi xuống nhặt chiếc váy lên che người cô ấy: “Chị bị
điên à!”

Cô ấy vẫn bình thản nói: “Không phải cậu… luôn muốn nhìn thấy
cơ thể tôi, muốn cùng tôi…”

Tôi khựng người, đúng là tôi luôn muốn cùng cô ấy, nhưng câu
bảo tôi luôn muốn nhìn cơ thể cô ấy thì không phải ý muốn nói tôi luôn nhìn trộm
cô ấy thay quần áo sao? Tôi bực mình: “Chị thật sự nghĩ tôi nhìn trộm? Mẹ kiếp,
tôi hạ tiện đến thế sao? Trong mắt chị tôi là người như vậy? Tôi nói cho chị
biết, Bạch Khiết! Kẻ nhìn trộm chị không phải tôi! Có người hãm hại tôi!”

Bạch Khiết mím môi: “Tôi… cũng mong không phải cậu. Nhưng có
lần tôi nhìn qua khe cửa thì thấy bộ quần áo quen thuộc của cậu.” Bị tôi quát
mấy câu, Bạch Khiết như đứa trẻ phạm lỗi, giọng lí nhí nói.

“Chị không nhìn thấy mặt tôi mà nói đó là tôi! Thật uổng cho
một người cẩn thận như chị! Nếu tôi là loại người đó, lần đầu tiên chị đưa tôi
về nhà tôi đã động lòng rồi, vậy tại sao tôi không ra tay?” Khi tức giận thì có
gì không nói được chứ?

“Không chỉ có tôi, trong văn phòng rất nhiều người khác cũng
nói từng nhìn thấy cậu, còn thấy mặt cậu nữa… Cậu có biết, ban đầu nghe họ nói
thế tôi cũng không tin. Nhưng sau đó tôi nhìn thấy cậu. Họ còn nói máy quay đã
quay được người lấy trộm nội y là cậu. Tôi nhìn qua khe cửa thấy cậu một lần,
sau đó thấy cậu bê đồ thì cảm thấy cậu lấy cớ đó để nhìn trộm…”

“Tôi chỉ hỏi chị, chị có tin tôi không?” Tôi ngắt lời.

“Chính vì tôi không muốn tin là cậu làm, tôi vẫn luôn cảm
thấy mâu thuẫn. Nhưng có rất nhiều người đều nói là cậu, máy quay cũng đã quay
được!” Bạch Khiết nói lớn.

“Rất nhiều người nói là tôi? Còn từng nhìn thấy tôi, họ cũng
giống chị, chỉ nhìn thấy bộ quần áo đó. Chị đã nhìn băng quay phim chưa? Máy
quay cũng chỉ quay được bộ quần áo của tôi! Nếu tôi nói tôi bị kẻ khác hãm hại,
chị có tin không? Tôi đắc tội với bọn chúng, sao chúng có thể đứng nhìn tôi
thoải mái đắc ý được? Tôi thực sự bị hãm hại, rốt cuộc chị có tin không?”

“Tôi tin.” Bạch Khiết nói nhỏ.

“Chị tin? Tin thì sao lại đối xử với tôi như thế?” Tôi không
hiểu.

“Tôi vẫn luôn tự trách mình, cậu từng cứu tôi, sao tôi lại
đối với cậu như thế. Nhưng thực sự tôi rất mâu thuẫn.”

Tôi cười khẩy: “Giám đốc Bạch, không sao, giờ chị muốn nghĩ
gì thì nghĩ, không liên quan đến tôi. Công việc sau này xin hãy chiếu cố nhiều.
Tôi đi đây.” Lòng tôi lạnh toát, tôi đã giải thích thế rồi cô ấy cũng không
hiểu…

“Tôi tin, tôi tin, tôi tin cậu!” Cô ấy ôm lấy tôi từ đằng
sau, đầu dụi vào gáy tôi: “Đừng đi!”

Một luồng hơi ấm từ cơ thể nở nang của Bạch Khiết len lỏi vào
tim tôi.

Ngọn lửa giận trong lòng tôi rất nhanh đã tắt, chân cũng
không bước đi được nữa, nhắm mắt lại tận hưởng khoảnh khắc kỳ diệu đó.

Sau vài phút đờ ra, tôi quay lại nhìn vào mắt cô ấy hỏi: “Phụ
nữ có ba thứ không thể tùy tiện cho người khác. Một là tình cảm thật lòng, hai
là thân thể, và sự tôn nghiêm. Ngoài tình cảm thật lòng ra, chị bỏ cả thân thể
và sự tôn nghiêm chỉ vì áy náy với tôi? Tự trách mình? Hay đền tội?”

“Tôi nghĩ người nhìn trộm tôi là cậu, tôi chỉ có thể làm thế
này, nếu có thể khiến cậu hài lòng thì tôi tình nguyện.” Ánh mắt Bạch Khiết
thoáng hiện lên sự giả dối.

Tôi bỗng sực tỉnh, cô ấy không yêu tôi, tại sao lại đưa tôi
về nhà, tại sao lại dâng hiến cho tôi? Cô ấy có việc cần nhờ đến tôi. Vì dù cô
ấy có tự trách bản thân thì cũng không cần thiết phải hiến thân. “Chị có việc
cần nhờ tôi đúng không? Ngoài chuyện muốn nối lại quan hệ chị em, chị còn muốn
cầu xin tôi đúng không? Chị đừng có nói dối! Nhất định chị có việc cần cầu xin
tôi!” Tôi hỏi dồn.

“Cậu ngồi xuống đã được không?”

Bạch Khiết từ trước tới nay chưa bao giờ nói với giọng mệnh
lệnh, nhưng giọng nói nhẹ nhàng đó khiến người ta dễ chấp nhận hơn bất cứ mệnh
lệnh nào. Tôi ngồi xuống nghe người phụ nữ xinh đẹp như tiên nữ này kể câu
chuyện về khoảng thời gian vừa qua.

Trần Thế Mỹ, tên lừa đảo chuyên nghiệp, thủ lĩnh của một nhóm
hơn hai chục tên lừa đảo chuyên nghiệp khác. Mục tiêu chính là những người phụ
nữ đơn thân giàu có. Đầu tiên Trần Thế Mỹ bày ra việc gặp mặt tình cờ, rồi
những tên lừa đảo khác đóng giả là người thân, bạn bè, đồng nghiệp của hắn. Mục
đích là lấy được lòng tin của mục tiêu, sau đó nói dối rằng công ty muốn mở chi
nhánh, nói những lời ngon ngọt để mục tiêu tặng hoa tặng phong bì. Người hơi
ngốc sẽ tặng mấy nghìn, người quá ngốc sẽ tặng mấy vạn, người cực kỳ ngốc sẽ là
mấy chục vạn… Không phải Bạch Khiết không ngốc, mà là cô may mắn, Trần Thế Mỹ
đã động lòng với mục tiêu của mình, sau khi uống say đã nói hết sự thật. Bạch
Khiết đau lòng nghĩ hắn đã hại quá nhiều người không thể cứ để như thế được. Cô
ấy báo cảnh sát, cả ổ lừa đảo bị tóm gọn, trước khi Trần Thế Mỹ lừa Bạch Khiết
đã kiếm được hơn hai trăm vạn chỉ trong hơn một năm. Trần Thế Mỹ cũng là lão
cáo già, số tiền đó đã được hắn để tại một nơi không ai có thể biết được.

Nhưng Trần Thế Mỹ khi say đã nói cho Bạch Khiết nơi giấu
tiền, Bạch Khiết cũng báo cho cảnh sát, cảnh sát đưa cô một khoản tiền thưởng
không nhỏ. Trần Thế Mỹ mất hết tiền, nản lòng, nhận hết tội lỗi về mình…

Sau này Bạch Khiết mới biết, Trần Thế Mỹ còn có một anh trai
bị tai nạn giao thông, là người thực vật đã ba năm nay. Trần Thế Mỹ liều mình
kiếm tiền để đưa anh trai ra nước ngoài làm phẫu thuật. Trần Thế Mỹ bị bắt,
tiền bị tịch thu, anh trai hắn chỉ còn đường chết. Không có tiền bệnh viện đuổi
về, nằm ở nhà đợi chết, sau đó thì chết thật. Trần Thế Mỹ nghe tin dữ anh trai
qua đời vì không có tiền điều trị, lại nghĩ không biết bao giờ mình mới được
rời khỏi nơi lao tù này, vậy là tìm đến cái chết…

Gia đình Trần Thế Mỹ có ba người, hắn, anh trai hắn, và con
gái anh hắn, Trần Vũ Hàn, chưa tốt nghiệp đại học. Nhà và xe của Trần Thế Mỹ
đều bị tịch thu, Trần Vũ Hàn như con chim non mất tổ, bơ vơ khắp nơi. Tuy Bạch
Khiết đã lập công, cống hiến cho xã hội, cứu được không ít người, nhưng khi
biết mình đã hại gia đình hắn thê thảm như vậy thì trong lòng không yên. Tìm
đến Trần Vũ Hàn, muốn giúp nhưng Trần Vũ Hàn nghi ngờ, sau đó biết được Bạch
Khiết chính là người hại gia đình mình thì nhất quyết không chịu nhận sự giúp
đỡ của cô.

Mấy hôm trước Bạch Khiết đến thăm Trần Vũ Hàn tại nhà bạn
học, thấy Trần Vũ Hàn đăng ký tìm việc trên mạng, muốn lấy danh nghĩa công ty
tuyển cô bé vào bộ phận kho. Chuyện này đương nhiên không thể để Trần Vũ Hàn
biết được.

Bạch Khiết kể với giọng bình thản như những chuyện đó không
hề liên quan đến mình vậy.

Tôi cười: “Tốt thật, chị thật là một người tốt! Áy náy vì một
tên lừa đảo, vì cháu gái hắn mà dâng bản thân cho người khác. Ừm, tốt, rất tốt,
rất có tình thương người, tôi thích!” Tôi châm chọc, tôi đang ghen, với Trần
Thế Mỹ, Bạch Khiết không chỉ áy náy mà còn yêu nữa. Sâu đậm bao nhiêu tôi không
biết, nhưng khi nhắc tới Trần Thế Mỹ là ánh mắt cô ấy không che dấu được bi
thương.

“Cô bé không có bằng tốt nghiệp đại học, nhưng tôi biết cậu
có thể tuyển cô ấy. Ân Nhiên, cậu giúp tôi được không?”

“Xin lỗi, tôi không giúp được chị!” Tôi từ chối.

“Tại sao? Rõ ràng cậu có thể, tại sao cậu không giúp tôi?”
Bạch Khiết cuống lên.

“Tại sao tôi phải giúp chị? Trước đây tôi từng giúp chị nhưng
rồi chị đối xử với tôi thế nào?!”

“Xin lỗi Ân Nhiên, tôi xin lỗi!”

“Chị mặc quần áo vào đi! Chị có biết nhìn chị thế này tôi
thấy chị thật đê…” Tôi ấy mà, cứ nổi điên lên là lời nào cũng chửi được hết.
Vừa thốt ra là tôi hối hận rồi, giả sử Bạch Khiết không có chuyện cần nhờ tôi,
có lẽ tôi và cô ấy cũng khó lòng tiếp tục.

Bạch Khiết nghe vậy, chầm chậm ngẩng lên, nghiêm túc nói: “Có
phải cậu muốn nói tôi đê tiện? Tôi đê tiện? Tôi và chồng ly hôn bao nhiêu năm
nay, dù Trần Thế Mỹ có van xin tôi nhiều lần nhưng cũng chưa từng chạm vào tôi.
Cậu mắng tôi đê tiện?” Hai hàng nước mắt chảy dọc theo gò má, xinh đẹp nhưng
cũng thật đáng thương.

Tôi đứng phắt dậy: “Đúng, chính là đê tiện! Chị quyến rũ tôi
cũng là đê tiện! Tôi nói cho chị biết, tôi không giúp! Tôi có thể, nhưng tôi
không giúp đấy, chị muốn thế nào!”

“Ân Nhiên… cậu thay đổi rồi, thay đổi tôi không nhận ra được
nữa. Cậu không còn là … người em trai lương thiện của tôi nữa.”

“Lương thiện? Giám đốc Bạch, lương thiện sẽ bị người ta cưỡi
lên cổ, lẽ nào chị không biết? Mẹ kiếp, chính vì tôi lương thiện nên mới bị kẻ
khác khiến cho thành thế này! Giờ làm người xấu rất tốt, không phải sao? Lương
tâm bị chó gặm, câu nói này có ý gì chị biết không? Ý là tất cả những người có
tấm lòng lương thiện đều bị chó ăn hết! Giám đốc Bạch, tôi bây giờ vô sỉ, bỉ
ổi, cùng hội với loài hổ báo sài lang, mặt dày mày dạn, trái tim đen tối. Vì
thế có quần áo đẹp mặc, ngồi lên được vị trí cao, còn có rất nhiều gái dâng tận
miệng. Ở bệnh viện chị cũng nhìn thấy rồi đấy thôi. Giám đốc Bạch, chị không
cần phải áy náy, chị làm vậy là cứu người không phải hại người, chị hiểu
không?” Tôi nghĩ tới việc nếu mình vì Vương Hoa Sơn mà tống những kẻ kia, bao
gồm cả Lâm Tịch vào tù thì liệu tôi có áy náy như Bạch Khiết bây giờ không?

“Ân Nhiên, tôi cầu xin cậu!” Bạch Khiết khóc, nói.

“Tôi không giúp.”

“Ân Nhiên, tôi biết, cậu thích tôi!” Muốn đổi cách bẫy tôi à.

Tôi cương quyết sập cửa bỏ đi…

Về kho nằm không lâu thì có tin nhắn, của Bạch Khiết: “Cậu
ngủ chưa?”

Tôi mặc kệ, hơn chục phút sau lại có tin nhắn: “Ân Nhiên, đây
là số của Trần Vũ Hàn, 13……”

Tôi tắt máy đi ngủ.

Hôm sau là thứ bảy, là ngày phỏng vấn tuyển nhân viên mới.
Cần hai người, nhưng một vị trí đã quyết định rồi, chính là em gái An Lan của A
Tín, còn một suất, tôi nghĩ… có giúp Bạch Khiết không? Giúp hay không?

Tôi nên học cách nhẫn tâm từ chối người khác rồi. Tôi gọi
điện cho Trần Vũ Hàn, có lẽ còn quá sớm, mới hơn bảy giờ, khi nhận điện cô ấy
có vẻ mơ mơ màng màng: “A lô, ai vậy ạ?”

“Chào cô Trần, tôi ở phòng nhân sự công ty viễn thông Ức Vạn.
Tôi đọc được hồ sơ tìm việc của cô trên mạng, bộ phận kho công ty chúng tôi
đang tuyển người, cô có thể đến phòng họp tầng một công ty để phỏng vấn không?”
Tôi nói nhanh, đợi bên kia trả lời.

Tôi nghĩ, với người đang vội tìm việc thì chắc chắn sẽ nhận
lời ngay. Ai ngờ cô Trần Vũ Hàn này lại nói: “Cái gì? Bộ phận kho? Xin lỗi, tôi
không đi đâu!”

Cái gì… Tôi cầu xin cô đến làm việc chắc?

Cũng có thể cô ấy tìm được việc rồi nên mới từ chối. Nhưng
cũng có thể khi nghe đến làm việc ở kho, ấn tượng của cô ấy là sự bẩn thỉu. Rất
nhiều nam sinh viên cũng coi thường công việc này chứ đừng nói một cô gái. Vậy
thì tôi không giúp được Bạch Khiết rồi. Tôi biết Bạch Khiết không hề thích tôi,
nhưng tôi giúp cô ấy như vậy, trong lòng cô ấy sẽ cảm kích, dần dần sẽ thay đổi
cách nhìn về tôi, cuối cùng chưa biết chừng sẽ thích tôi.

Nghĩ thế tôi lại gọi cho Trần Vũ Hàn, nếu cô ấy nhận thì tôi
giả vờ “Sao tự nhiên lại bị ngắt nhỉ?” Được, cứ thế đi.

Nhưng di động của tôi reo trước, Trần Vũ Hàn gọi: “Là anh
phỏng vấn à?”

Sao lại hỏi vậy? Tôi quen cô à?
“Đúng vậy.” Vốn dĩ chỉ có tôi phỏng vấn bọn họ.

“Mấy giờ?”

“Chín giờ bắt đầu, đừng đến muộn
nhé!”

Chuyện tiếp theo là biểu diễn
rồi, gọi một đám người đến nhưng thực tế cả hai vị trí đều có người rồi, làm
vậy chỉ để che mắt người khác mà thôi. Vì dù sao làm bừa mà để bên trên biết
được thì rắc rối to.

A Tín cũng thay một bộ quần áo
chính quy chỉnh tề, ngồi cùng tôi trong phòng họp. Lâm Tịch cũng thật coi trọng
tôi, yên tâm để mặc một mình tôi lo liệu cho cái kho này…

Cưỡi ngựa xem hoa một lúc, đến
lượt An Lan chỉ hỏi vài câu là OK. Nhưng…

Cô gái này… hình như từng gặp ở
đâu, đôi mắt phượng điên đảo chúng sinh, chính là cô ấy! Tối hôm thác loạn cùng
Mạc Hoài Nhân, chính là người đẹp băng giá có đôi mắt phượng. Cô ấy nhìn tôi
không chút biểu cảm, A Tín nói với cô ấy: “Mời ngồi, cô hãy giới thiệu qua về
mình, tên, tuổi, tốt nghiệp trường nào, quê quán…”

“Trần Vũ Hàn.”

Tay tôi run lên, cây bút rơi
xuống gầm bàn. Cô ấy lạnh lùng nhìn tôi, cúi xuống nhặt bút nhưng hai mắt vẫn
nhìn tôi. Trần Vũ Hàn, thế giới này thật nhỏ bé, gặp nhau trong biển người mênh
mông, rẽ một góc khác là gặp lại. Thế thì dễ rồi, Trần Vũ Hàn. Khi Bạch Khiết
nhờ tôi còn sợ Trần Vũ Hàn xấu xí, tuyển vào sẽ bị cấp trên nói này nọ. Công ty
nào cũng khó tránh khỏi việc tuyển người qua dung mạo. Ai ngờ Trần Vũ Hàn lại
là…

“Không ngờ lại gặp em ở đây.” Tôi
nói.

“Tôi không muốn đến, nhưng nhận
ra giọng anh.” Ánh mắt cô ấy vẫn mơ màng như thế, tựa như đang mê hoặc, lại
cũng giống như đang dốc bầu tâm sự… Nói chung là rất phức tạp.

Đúng rồi, cô ấy… là gái bao. Cô
ấy đồng ý làm quản kho sao? “Anh không biết là em, nhưng anh vẫn muốn hỏi, em
có đồng ý làm việc này không, quản kho.”

“Sao anh biết tôi thích hợp với
công việc này?” Cô ấy hỏi ngược lại.

“Điều này…” Cả quá trình phỏng
vấn đều rất cẩn thận, lúc này mới biết mình lỡ lời rồi.

“Khi nào có thể đi làm? Cô ấy
lãnh đạm hỏi, rất đúng mực, đầy tự tin. Có lẽ cô ấy đã nhận ra tôi cho cô ấy cơ
hội.

“Trước tám giờ sáng thứ hai, đưa
cho anh bản phô tô sơ yếu lý lịch và chứng minh thư.” Đến lúc đó nộp hồ sơ của
An Lan và cô ấy là xong… “Cảm ơn, tạm biệt!” Cô ấy quay người, cúi đầu đi chầm
chậm từng bước.

Cứ nghĩ tới việc sau này được
thường xuyên gặp mặt người đẹp mắt phượng này là tôi lại thấy vui. Nhưng công
việc kia cô ấy có cần nữa không?

Công việc ở kho không có ngày
nghỉ, thứ bảy chủ nhật vẫn phải có người có mặt. A Tín kiểm hàng xong ngồi ở
bàn làm việc đọc tiểu thuyết, miệng lẩm nhẩm: “Truyện này viết thật đặc sắc.”

Tôi nói với cậu ấy: “Nhưng cuộc
sống luôn đặc sắc hơn tiểu thuyết, cuộc đời con người chính là một vở kịch, cậu
thấy có phải không?”

“Lão đại, kiếp này anh chính là
người tốt nhất mà em gặp. Nếu không có anh có lẽ em và em gái vẫn còn nhặt rác.
Em và em gái ở thành phố này chỉ có nhau để nương tựa, thật khủng hoảng và bất
lực biết bao. Gặp anh, anh đã đem đến sự ấm áp, điều xa xỉ nhất với bọn em.” A
Tín nói mà nước mắt rưng rưng.

“Cậu đừng như vậy, A Tín. Chỉ là
chuyện nhỏ thôi. Tuần sau tôi báo cáo lên trên, sau khi có chỉ tiêu thì bảo em
cậu chuyển vào mà ở.” Nhắc đến nhà tập thể tôi nhớ đến Trần Vũ Hàn. Trần Vũ Hàn
không có nơi nương tựa, có khi nào tôi cũng chuẩn bị cho cô ấy một căn?

Nghĩ vậy tôi liền gọi cho Mạc
Hoài Nhân hẹn ra ngoài uống trà chiều.

Trong khách sạn, tôi rót cho Mạc
Hoài Nhân thứ “thuốc xanh” tráng dương, cường thân kiện thể, Mạc Hoài Nhân cười
nhìn tôi: “Ồ, hối lộ à! Hôm nay tôi còn đang suy nghĩ xem nên đi đâu giết thời
gian, vừa hay cậu lại gọi điện tới.”

Tôi gọi vài món, châm thuốc cho
Mạc Hoài Nhân: “Mạc đại ca, người ta vẫn nói đời người có bốn mối quan hệ gắn
bó nhất, chiến hữu cùng vác súng, đồng môn cùng học, cùng tham ô, cùng bao gái.
Chúng ta còn thiếu điều gì nữa? Giờ chúng ta là chiến hữu keo sơn rồi! Không
thường xuyên liên lạc thì tình cảm sẽ thành ra thế nào chứ?”

“Nói rất hay, tôi thích! Đúng
rồi, hình như kho các cậu không có ngày nghỉ đúng không?”

“Đúng vậy. Nhưng tôi là lãnh đạo,
anh nhìn lão Hoàng đấy, thật tiêu dao biết bao! Tôi cũng không thể tụt lại phía
sau mọi người được, không biết cách hưởng thụ thì coi như sống phí hoài. Nào,
Mạc đại ca, chén này anh không thể từ chối. Cảm ơn anh đã bồi dưỡng và chiếu
cố, không có anh thì sẽ không có Ân Nhiên của hôm nay. Sau này anh phải cất
nhắc nhiều thằng em này đấy!” Nịnh nọt không mất tiền lại khiến người khác vui
vẻ, rất đáng!

“Ân Nhiên, không phải chỉ một
chức phó ban tổng hợp một tháng mấy nghìn mà đã khiến cậu hài lòng rồi đấy
chứ?” Mạc Hoài Nhân nói đầy ẩn ý.

“Ân Nhiên không hiểu, mong Mạc
đại ca chỉ giáo.” Lão cáo già, mau nói kế hoạch đi.

“Tôi tính giúp cậu thế này, giờ
cậu kiêm nhiệm hai chức, lại không phải nghiệp vụ gì nên đương nhiên không có
trích phần trăm, chỉ có lương mà thôi. Tôi tính nhiều nhất một tháng cậu được
tám nghìn, một năm chưa đến mười vạn, coi như mình cậu tiêu. Sau một năm, cậu
nghĩ mình còn lại được mấy vạn? Rồi cậu muốn mua xe, thời buổi này không có con
xe trên hai chục vạn liệu cậu có dám ra ngoài không? Mua xe cậu phải vất vả ba
năm trở lên. Muốn mua nhà càng chật vật hơn. Vật lộn năm năm chưa chắc đã đủ
tiền mua một căn tử tế.”

“Đúng đúng đúng, không biết Mạc
đại ca có con đường tắt nào khiến chúng ta nhanh thăng quan phát tài lại nhanh
có nhà có xe không? Mạc đại ca, anh cũng biết đấy, tôi thích… Bạch Khiết. Nhưng
người ta tốt xấu gì cũng có nhà, tôi có chút lương như vậy, căn bản là người ta
không thèm để mắt đến… bị nhấn chìm trong đoàn người theo đuổi người ta, tôi lo
lắm…” Tôi tự nhiên nhận ra sao mình lại biết ăn nói thế nhỉ?

“Tôi biết cậu có âm mưu mà! Cứ từ
từ, cơ hội nhiều lắm, chỉ xem cậu có hết lòng theo tôi không thôi.” Quả nhiên
chúng có âm mưu.

“Mạc đại ca, anh yên tâm. Ân đức
này của anh Ân Nhiên sẽ khắc cốt ghi tâm mãi mãi không bao giờ quên!”

“Được được, nói hay lắm! Thằng
nhóc cậu càng ngày càng biết ăn nói, hôm nay tôi rất vui! Vốn định để tinh thần
tối nay tìm cô em chơi bời tí, nhưng giờ tôi hủy kế hoạch, chúng ta cùng uống,
không say không về!” Mạc Hoài Nhân hưng phấn nâng ly rượu lên: “Bé quá, đổi bát
đi!”

Lúc hắn ta đã ngất ngư men rượu,
tôi hỏi: “Mạc đại ca, tiểu đệ có chuyện này muốn nói.”

“Nói đi.”

“Mạc đại ca còn nhớ tối hôm đi
tìm gái Nga không?”

“Sao lại không nhớ? Làm sao? Ồ…
tiểu quỷ nhà cậu vẫn còn nhớ tâm nguyện chưa được thực hiện đó hả? Yên tâm, đêm
nay chúng ta đi tìm! À không… nghe nói gái Ukraine là xinh nhất, tôi sẽ tìm
Ukraine! Mấy giờ rồi?” Lão già háo sắc.

“Không không, không phải vậy, Mạc
đại ca. Cô gái uống cùng tôi tối đó ấy, người đẹp mắt phượng ấy, anh nhớ không?
Cô ấy đến phỏng vấn ở công ty mình, tôi mềm lòng nhận cô ấy vào. Chuyện này Mạc
đại ca phải lượng thứ cho tôi nhé.” Chuyện này tôi không định giấu Mạc Hoài
Nhân, Hoàng Kiến Nhân, cũng không thể giấu được. Hoàng Kiến Nhân là trưởng ban
của bộ phận kho, hắn ta xuống thấy Trần Vũ Hàn là nhận ra ngay mà. Dù sao hai
tên này đang muốn lấy lòng tôi, nhất định chúng sẽ giúp.

“Mạc đại ca hiểu rồi. Cậu cũng
thật thông minh, trước khi hạ gục được Bạch Khiết, cậu sẽ không như nàng Vương
Bảo Xuyến chờ chồng mười tám năm, mà đánh hạ mỹ nhân mắt phượng kia trước! Aiz,
hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy!” Mạc Hoài Nhân cười dâm đãng. “Yên tâm đi,
chuyện này bọn tôi sẽ tuyệt đối giữ bí mật. À đúng rồi, phòng tổng hợp chúng ta
cũng thiếu người, cô nương xinh đẹp như thế để cô ấy làm việc ở kho có phải hơi
thiệt thòi không?”

“Mạc đại ca… lẽ nào anh không
biết, cô ấy không thể lộ diện được. Để người khác biết thân phận của cô ấy thì
có yên được không?” Mạc Hoài Nhân đúng thật tận tình tận nghĩa với tôi, nghĩ
việc hắn tốt với tôi như vậy, nghĩ sau này phải tàn sát lẫn nhau, thật là không
nỡ xuống tay.

“Yên tâm, chỉ cần cậu khuyên cô
ấy không ở đó nữa, dù có người nhận ra thì làm gì được chứ?” Điều này cũng có
lý, có thể suy nghĩ. Hắn vỗ đùi đánh đét: “Thế này đi! Để cô ấy làm ở kho mấy
ngày, rồi tôi đi sắp xếp, cô ấy muốn đến phòng nghiệp vụ hay tổng hợp cũng
được, tùy!”

“Cảm ơn, cảm ơn đại ca! À đúng
rồi Mạc đại ca, nhà tập thể của bộ phận tiêu thụ chúng ta sắp xếp thế nào vậy?”

“Phòng khoảng ba chục mét vuông,
phòng đơn, có nhà vệ sinh và bếp riêng. Có hơi nhỏ, vì trước đây là nhà dân mà,
hồi đó nhà này cho những người thu nhập thấp thuê. Giờ chúng ta mua lại, cải
tạo lại đúng là có đẹp hơn nhưng diện tích thì không thể thay đổi được. Lãnh
đạo công ty, ví dụ như tôi với cậu mỗi người một chỉ tiêu. Kiêm nhiều chức cũng
chỉ được tính một suất, trong các phòng ban cũng có chỉ tiêu, ưu tiên cho các
phòng ban quan trọng và người có cống hiến cho công ty. Tôi xem qua rồi, bộ
phận kho của cậu chỉ có một chỉ tiêu của trưởng ban Hoàng Kiến Nhân, phó ban
chức vụ quá nhỏ. Nhưng cậu là phó ban tổng hợp, cũng được một căn.”

“Ừm, là thế này… Mạc đại ca, tôi
còn cần một căn nữa, có được không?”

“Cái này… không có cách nào đâu,
số lượng có hạn, người bộ phận tiêu thụ lại đông. Mọi người vì một căn nhà tập
thể mà tranh giành ác liệt lắm, tuy tôi là lãnh đạo nhưng cũng không thể làm
bừa được…”

“Aiz…” Tôi khẽ thở dài. Chỉ được
một căn, nói vậy là Trần Vũ Hàn và An Lan phải ở cùng nhau rồi?

“Nhưng mà… tôi cũng có thể lấy
một căn. Chỉ là rắc rối lắm…” Mạc Hoài Nhân nhíu mày.

“Mạc đại ca, vậy thì thôi.”

“Không sao, anh đây đã nói lấy
được là sẽ lấy được! Chúng ta là gì chứ? Anh em tốt mà đúng không?” Mạc Hoài
Nhân cười cầm bát lên kính tôi một cái, uống một ngụm rồi hỏi vấn đề chính:
“Nghe nói cậu quản lý rất tốt cả một cái kho to oành, ngay Vương tổng cũng phải
nhìn cậu bằng đôi mắt khác, nhân viên như chúng ta đều đau đầu vì Vương tổng
mà. Vương tổng đặt trách nhiệm nặng nề này lên vai cậu, không biết ông ấy đã
nói những gì?”

Tôi vội làm như không hiểu:
“Nhiệm vụ nặng nề đâu có nằm trên vai tôi, đều là trưởng ban Hoàng Kiến Nhân quyết
định mà! Tôi chỉ phụ trách trông coi hàng thôi.”

“Ân Nhiên, bộ phận kho này tuy
nhỏ, nhưng kho hàng là nơi trọng yếu. Chắc chắn Vương tổng rất tin tưởng cậu,
ha ha ha… Nói thẳng vậy nhé, anh đây lấy lòng cậu thế này cũng là để tiếp cận
với Vương tổng.” Mẹ kiếp tay này cũng thật biết đưa đẩy.

“Đúng là Vương tổng bảo tôi trông
coi kho hàng, hôm đó ông ấy mời tôi đến bảo là sẽ tăng lương, thế là tôi đến.
Ngoài ra ông ấy bảo nếu kho thiếu thứ gì thì tôi phải đền gấp mười lần… Ông ấy
còn nói trả lương mấy nghìn cho tôi, đủ để thuê mấy bảo vệ ấy chứ, cũng có ý
nhắc nhở tôi đừng có phúc mà không biết hưởng…” Tôi vừa nói vừa giả vờ khinh
thường Vương Hoa Sơn.

“Mấy nghìn thì làm được gì chứ?
Ha ha… mấy bộ quần áo trên người cậu không phải người thường là mặc được đâu,
có phải Vương tổng đã quan tâm ở mặt nào khác rồi không?” Mạc Hoài Nhân sớm đã
hoài nghi giá trị mấy bộ quần áo của tôi rồi.

“Nếu Vương tổng tốt với tôi như
thế thì hàng ngày tôi không cần ra khỏi kho, thành người trũi hơn cả chuột trũi
rồi! Mấy bộ này không phải để thể hiện ra vẻ một chút trước mặt Bạch Khiết sao?
Vừa trở về Ức Vạn là tôi tiêu hết tiền tiết kiệm mua mấy bộ này, giờ nợ nần
chồng chất kia kìa. Có làm đến năm sau chưa chắc đã trả hết…”

Mạc Hoài Nhân càng nghe càng vui,
hắn ta cũng không nói thẳng thắn với tôi, chỉ lòng vòng hỏi xem tôi có muốn
phát tài không. Cuối cùng hắn say, tôi cũng giả vờ say, dìu hắn lên taxi…

Không ngờ một bữa rượu uống từ
chiều đến tối mịt.

Khi đi uống tôi để điện thoại chế
độ im lặng, một người phụ nữ nào đó gọi liên tục cho tôi, tôi gọi lại: “Có
chuyện gì?”

Bạch Khiết, hỏi chuyện liên quan
đến mình nhưng giọng điệu lãnh đạm như chuyện của người khác vậy: “Tôi biết tôi
rất phiền phức, nhưng tôi thật sự hy vọng cậu có thể giúp tôi.”

“Giúp thế nào?” Bạch Khiết vẫn
chưa biết chuyện đó sáng nay đã xong rồi.

“Ân Nhiên, tôi đã làm xong bữa
tối, cậu qua đây ăn với tôi rồi nói chuyện được không?”

“Mấy giờ rồi mà chị giờ mới làm
cơm?”

“Tám giờ.”

“Ồ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui