Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

“Trần Vũ Hàn, tôi từng gặp rồi,
là cô gái lần trước đi gặp khách hàng cùng chúng ta, là nhân tài đấy. Cô ấy còn
có đôi mắt phượng khiến chúng sinh điên đảo, kết hợp hoàn hảo với gương mặt,
thật hiếm có. Toàn thân toát lên sức sống của thanh niên thời đại mới. Tôi vẫn
luôn muốn để cô ấy làm người đại diện. Trên dưới chỉ có cô ấy mới có thể nâng
hình tượng của công ty lên mức cao nhất.” Lâm ma nữ cô phân tích cũng rành rọt
lắm, nhưng nói mấy cái đại sự không liên quan đến tôi làm gì?

“Lâm tổng giám quản lý bộ phận
thị trường tốt như thế, tôi tin vào con mắt nhìn của Lâm tổng giám.” Dù sao tôi
cũng không phản đối, tôi cũng không nói thẳng là ủng hộ, tránh gây phiền phức
sau này. Vũ Hàn, lần này anh không giúp được em rồi. vì người phụ nữ trước mặt
đây không phải loại tầm thường, đừng nói đến việc đấu với cô ta, thậm chí anh
không thể chống cự được một hiệp.

“Tôi cho anh một cơ hội kiếm
tiền. Đây là sản phẩm mới của công ty chúng ta, máy bộ đàm. Không phải bộ đàm
bình thường, là loại dùng trong khoảng cách siêu xa, nhiều chức năng, chất
lượng hàng đầu. Công ty cần làm quảng cáo, nhưng kế hoạch đưa lên không phải
quá quê mùa thì là quá câu nệ, còn có quảng cáo đã out mười năm trước rồi còn
trình lên? Một lũ ngu ngốc! Nói chung có rất nhiều kế hoạch nhưng tôi không vừa
mắt cái nào hết. Anh là thanh niên trẻ tuổi, tư tưởng chắc chắn khác hẳn đám
người già cỗi tự cho mình kinh nghiệm phong phú kia. Có lẽ thanh niên trẻ như
anh làm quảng cáo sẽ hấp dẫn mọi người hơn.”

“Cái này... tôi chưa bao giờ làm
quảng cáo gì cả. Tôi... thực sự là không biết làm.”

“Có gì khó đâu? Chỉ là viết mấy
trăm chữ về ý tưởng quảng cáo. Cũng đâu phải di thư, có gì khó viết đâu? Có
thông qua không tôi nói là được, nếu đám người kia có chút khả năng thì tôi
cũng đâu cần làm phiền tới anh? Còn nữa, nếu sáng kiến của anh được duyệt cuối
cùng thì việc bỏ phiếu tìm người đại diện cũng khỏi làm nữa, quyết định luôn
Trần Vũ Hàn! Nếu sáng kiến quảng cáo thông qua, thưởng năm vạn. Này, đây là số
kế hoạch của những nhân viên không được việc gì kia, anh cầm về xem, chắc có
ích đấy.” Cô ta đưa hết kế hoạch mà những đồng nghiệp khác vất vả nghĩ ra cho
tôi thật.

Lẽ nào nếu tôi cầm đống này về
xem một lượt, thấy cái nào tốt thì làm theo y xì như thế là coi như đó là sáng
kiến của tôi? Như thế này không phải Lâm ma nữ cho không tôi tiền sao? Hay là
lần đó thấy tôi đưa ba mươi nghìn đô, trong lòng vui sướng nên muốn ngầm giúp
tôi?

“Còn ngẩn ra đó làm gì? Mau trở
về vị trí! À phải, những bản kế hoạch này đều là của các đồng nghiệp khác vất
vả viết ra, đừng có để người khác nhìn thấy, nếu không thì phiền phức lắm đấy!”

Lâm ma nữ, cô không nói tôi cũng
biết rồi.

Vì Trần Vũ Hàn, vì năm vạn tiền
thưởng, nhất định tôi sẽ cố gắng, dù có phải nghĩ nát cả óc ra!

Ra khỏi văn phòng, tôi thấy Mạc
Hoài Nhân và một nữ đồng nghiệp đang ve vãn nhau. Hắn ta thỉnh thoảng lại thò
tay chạm vào mông người ta. Tôi thật sự khâm phục tên khốn đó, sao hắn có thể
không bận tâm thanh danh của mình như thế chứ? Rốt cuộc hắn có bản lĩnh gì mà
có thể không sợ trời chẳng sợ đất ở trong công ty này?

Thấy tôi, Mạc Hoài Nhân liền rụt
tay về, tuy “giao tình" của tôi với hắn dường như rất tốt, nhưng hắn cũng
biết tôi cực ghét những hành vi đó của hắn. Có thể hắn bị trở ngại tâm lý vì
trước đây bị tôi đánh. Nói chung là khi thấy tôi trong văn phòng là hắn không
dám làm loạn nữa.

Đồng nghiệp nữ trong văn phòng
đều khá phục tôi, dần dần, khi thấy thái độ thẳng thắn, làm việc chăm chỉ của
tôi, mọi người cũng bắt đầu nghi ngờ về vụ tôi nhìn trộm và lấy trộm nội y của
đồng nghiệp nữ, cũng dần nói chuyện với tôi chứ không còn thái độ kỳ thị trước
đây nữa.

Tôi ngồi ở bàn làm việc xem những
bản kế hoạch kia. Lâm ma nữ cũng tốt với tôi thật, còn lấy bút chì khoanh những
sáng kiến tốt, muốn tôi đúc rút tinh hoa từ đó, biên tập ra một bản kế hoạch tốt
nhất. Thấy cô ta chăm sóc đặc biệt như thế, tôi lại nhớ đến cô ta từng dùng hơi
ấm của mình khiến tôi tan chảy trong sự vuốt ve của cô ta, từng dùng đôi môi đỏ
mọng kia khiến tôi mất hồn trong đêm dài vô tận. Nghĩ đến đây, từng đợt sóng
tình trong tôi lại nổi lên. Tại sao cô ta lại tốt với tôi như thế? Lẽ nào cô ta
thật sự muốn lung lạc tôi, để tôi và Mạc Hoài Nhân cùng làm nên chuyện lớn sao?

Phó tổng giám Tào cũng đã có hành
động rồi, tối hôm đó tôi và Bạch Khiết khiến hắn mất mặt như vậy, lẽ nào hắn sẽ
tha cho tôi? Mục tiêu đầu tiên khiến Bạch Khiết tiếp cận phó tổng giám Tào là
muốn hắn ta giúp Trần Vũ Hàn làm người đại diện, mục tiêu cuối cùng là cho Trần
Vũ Hàn được thuận buồm xuôi gió trong công ty Ức Vạn này. Nhưng phó tổng giám
Tào bắt đầu chèn ép từ chỗ Trần Vũ Hàn rồi, hắn đích thân xuống kiểm tra, nói
Trần Vũ Hàn trong giờ làm mà lên mạng làm việc riêng, còn hủy bỏ tư cách tham
gia cạnh tranh của cô ấy. Thật ra trong công ty có ai không lên mạng lướt web
đây, nhưng hắn chỉ bắt lỗi có mình Trần Vũ Hàn.

Nhưng điều phó tổng giám Tào
không thể ngờ tới là tôi và Lâm ma nữ lại có giao hẹn này, thật ra cũng không
coi là giao hẹn, rõ ràng là cho tôi chắc chắn thắng rồi. Cũng có nghĩa là Trần
Vũ Hàn chắc chắn sẽ làm người đại diện hình tượng cho công ty. Dù Vương Hoa Sơn
có ngăn cản cũng không được, tay họ Tào đó muốn làm châu chấu đá xe sao?


Tôi cũng không thèm cãi nhau với
hắn, mặc kệ, cho hắn vui mấy ngày rồi rơi xuống hố băng cũng được, cũng giống
cái cảm giác băng hỏa kỳ diệu mà Lâm ma nữ mang đến cho tôi vậy...

Bạch Khiết còn căng thẳng hơn
tôi, ăn trưa trong nhà ăn công ty, cô ấy ở ngồi bên cạnh tôi vẻ mặt đầy u oán:
“Ân Nhiên.”

Bạch Khiết xuất hiện ở đâu là trở
thành tâm điểm chú ý ở đó. Kiểu tâm điểm thu hút mọi ánh nhìn của đàn ông này
khác với kiểu thu hút biến thái của Lâm ma nữ. Bình thường tôi cũng sợ người
trong công ty nói ra nói vào nên cũng ít khi tìm gặp cô ấy. Loại người hóng hớt
buôn chuyện còn manh động hơn lũ paparazzi của báo lá cải, nếu bạn không có khả
năng chịu đựng nhất định thì tinh thần rất dễ sụp đổ. Ngay cả khi công khai nói
chuyện vài câu mà trong công ty lập tức đã có lời đồn: “Cậu nhìn xem hôm nay
Bạch Khiết ăn mặc thế kia có phải muốn quyến rũ...”, “Chị nhìn kìa, Bạch Khiết
sắc mặt đỏ hồng lên thế kia, có phải tối qua làm gì gì đó...”, “Cô thấy Bạch
Khiết đang dựa vào ai kia không, muốn bán thân để trèo cao rồi...”, “Cô thì
hiểu cái gì? Người ta như thế gọi là tận dụng một cách hợp lý ưu thế của bản
thân, cô có không?”

Nói chung là một lũ vô vị...

Tôi vừa ăn vừa nói: “Chị Bạch,
đám người hóng hớt lại bắt đầu đấy...”

“Tự mình biết mình là được rồi,
việc gì phải bận tâm người khác nghĩ thế nào?”

Ai ngờ một cô gái không sợ chết,
lớn tiếng khiêu khích: “Người nào đó của phòng thị trường chúng ta, trước kia
theo giám đốc Trịnh được chức giám đốc nội vụ, sau đó theo phó tổng giám Tào
thì thành giám đốc bộ phận chăm sóc khách hàng. Giờ lại theo một anh chàng đẹp
trai mặc đồ hiệu, cũng không biết là muốn theo người ta để thăng tiến hay là
muốn khỏi cô đơn vào ban đêm đây?!” Những kẻ nói ra câu này thường là do đố kỵ,
ganh ghét.

Tôi nổi giận định đứng dậy cãi
nhau với cô ta thì Bạch Khiết kéo áo tôi lại, lắc đầu ra ý đừng.

Tiếng của người kia lại vang lên:
“Không biết mọi người có biết Võ Tắc Thiên trong lịch sử làm thế nào lại trở
thành hoàng đế không? Nghe nói là dùng sắc đẹp mê hoặc lòng người, không ngờ
thời hiện đại này cũng có một phiên bản chân thực như thế. Thật là chẳng trinh
tiết chút nào, chẳng trách mà chồng bỏ đi theo người khác còn đẩy hết trách
nhiệm cho người ta. Nếu chúng ta cũng làm như cô ta, chỉ sợ chết rồi cũng không
dám gặp liệt tổ liệt tông.”

Tôi quát lên với cô ta: “Câm cái
mồm thối của cô lại! Bọn đàn bà chỉ hận không treo được tấm bảng trinh tiết sau
mông là loại lẳng lơ nhất!”

Chắc hẳn chưa từng có ai dám chửi
nhau với cô ta trước bàn dân thiên hạ thế này, cô ta lập tức phô bày bộ dạng
quỷ Dạ Xoa của mình, mồm bắn ra đầy rẫy những ngôn từ khó nghe. Bạch Khiết
không thể nghe tiếp được nữa: “Ân Nhiên, chúng ta đi chỗ khác.”

Tôi và Bạch Khiết đi đến cửa mà
bà cô kia vẫn còn quát tháo ầm ĩ, vừa hay lúc đó Lâm ma nữ cũng đến ăn cơm,
thấy vậy quát con quỷ Dạ Xoa kia: “Ngậm mồm lại cho tôi!”

Quỷ Dạ Xoa thấy Lâm ma nữ lập tức
như mèo thấy hổ, nhũn như con chi chi ngồi xuống vùi đầu ăn. Lâm ma nữ chỉ tôi
và quỷ Dạ Xoa nói: “Được lắm. rất có cá tính! Tôi không hề biết cấp dưới của
mình lại có tố chất như vậy đấy. Hai người, viết bản kiểm điểm ba nghìn chữ,
chiều nộp cho tôi!”

Ra khỏi nhà ăn công ty, tôi cùng
Bạch Khiết vào một quán ăn, cô ấy nói với vẻ xin lỗi: “Thật ngại quá...”

“Có gì mà ngại, cũng chẳng có gì,
đối phó với loại người đó im lặng không phải là vàng. Chị càng nhẫn nhịn thì cô
ta càng được đằng chân lân đằng đầu! Nhưng thôi, chị dịu dàng như thế, cũng
chẳng trách sao mà bị người ta đối xử như thế. Chị Bạch, chị và cô ta có xích
mích, thù hận gì sao?”

Cô ta họ Đàm, trước kia là một
phó ban trong bộ phận tiêu thụ, sau đó cạnh tranh chức giám đốc nội vụ, cô ta
tự tin một trăm phần trăm sẽ chiến thắng, nhưng cuối cùng Bạch Khiết lại được.
Cô ta không phục, tung tin Bạch Khiết có quan hệ với giám đốc Trịnh nên mới
được làm. Sau đó cạnh tranh chức giám đốc chăm sóc khách hàng, lại là Bạch
Khiết được, cô ta liền nói Bạch Khiết đổi thân lấy chức. Thực tế, chức giám đốc
chăm sóc khách hàng đúng là Bạch Khiết có chút bán thân lấy chức, tuy không có
quy định ngầm là lên giường với phó tổng giám Tào nhưng cũng coi là có nửa quy
định đó.

“Sao lại không phản bác chứ? Lẽ
nào chị tin vào việc lùi một bước biển rộng trời cao, nhường một bước gió yên
biển lặng?” Tôi nói.

“Có thời gian cãi nhau với họ chi
bằng dùng thời gian đó cho công việc.”

“Bị người khác chửi thành ra như

vậy mà chị vẫn còn tâm trạng làm việc!”

“Ân Nhiên, cậu đã nghe nói chưa,
phó tổng giám Tào không cho Trần Vũ Hàn làm người đại diện nữa rồi.”

“Tôi có nghe.”

“Từ tối hôm đắc tội với hắn đến
giờ tôi chẳng thể ngủ ngon, phó tổng giám Tào cũng như bọn Mạc Hoài Nhân, đều
là loại lòng dạ hẹp hòi, đắc tội với hắn, chắc chắn hắn sẽ báo thù.” Bạch Khiết
căng thẳng, nói.

Tôi an ủi cô ấy: “Không sao, tôi
còn cách khác, không những có thể giúp Trần Vũ Hàn tham gia cạnh tranh mà cô ấy
còn có thể trực tiếp làm đại diện luôn!” Lâm ma nữ làm như vậy nghĩa là đã nhìn
trúng Trần Vũ Hàn từ lâu rồi, tôi còn phải lo gì nữa?

“Hả? Có cách gì vậy? Đi xin bọn
Mạc Hoài Nhân sao?”

“Cái này chị yên tâm, dù sao thì
tôi có hy sinh thân xác này chúng cũng không thèm.

Bạch Khiết nghe thế đỏ mặt, hai
gò má ửng hồng tựa áng mây hồng nơi chân trời khi hoàng hôn buông xuống, khiến
lòng người say đắm. “Giờ thì cậu có bản lĩnh rồi, tôi mừng cho cậu.” Bạch Khiết
cười.

Ăn cơm lại được ngắm người đẹp,
đúng là hưởng thụ...

Tôi gọi cho An Tín: “A Tín, tôi
mời các cậu ăn cơm, các cậu có mấy người?” Nghĩ lại thì làm việc trong kho thật
sự rất vất vả.

“Mười ba người ạ.”

“Nhiều vậy sao? Sao giờ lại đông
thế? Ngất mất, vậy tôi mua một hộp cơm về, mười ba người các cậu chia nhau
nhé!” Tôi cười.

Xách mười mấy hộp cơm về kho,
Bạch Khiết đi theo tôi: “Quan tâm cấp dưới thế!”

“Cũng chẳng còn cách nào, người ở
kho lại không được vào nhà ăn. Tôi thấy công ty quá nhiều quy định mang tính kỳ
thị. Không cho người ở kho vào nhà ăn không phải vì chê họ bẩn sao? Công nhân
kho làm việc vất vả, thỉnh thoảng mời họ ăn cơm cũng chẳng có hại gì. Họ tốt
hơn nhiều loại mặt người dạ thú trong văn phòng.”

“Ân Nhiên, chuyện trước đây... là
tôi trách nhầm cậu.” Bach Khiết lại xin lỗi.

“Giờ không sao rồi mà.”

Tôi vẫn luôn thấy không cam tâm,
bọn người đó đối xử với tôi như thế, nếu không phải tôi cúc cung tận tụy với
công ty, được công ty gọi về trọng dụng, không biết Bạch Khiết sẽ hiểu lầm đến
bao giờ.

Về đến văn phòng tôi lao đầu vào
việc nghĩ quảng cáo, tôi thấy Lâm ma nữ nói rất đúng, sáng kiến của những người
này ngoài việc nói bộ đàm của công ty rất tốt ra thì nhấn mạnh chức năng của nó
mạnh mẽ thế nào, tín hiệu tốt ra sao, còn là thứ không thể thiếu với những công
nhân thi công trên cao...

Nửa ngày tôi viết được năm ý
tưởng, hơn nữa còn viết bản kiểm điểm ba nghìn chữ. Trước khi tan làm, Lâm ma
nữ triệu tập lãnh đạo bọn tôi vào họp, họp mà chẳng nói gì, cũng chẳng có báo
cáo công việc, chỉ bảo tôi và bà cô cãi nhau với tôi trong nhà ăn nộp bản kiểm
điểm. Lâm ma nữ đọc rồi nói: “Phó ban Liêu, đọc bản kiểm điểm của cô cho mọi
người nghe.”

Phó ban Liêu cầm lên bối rối
đọc...

Đến lượt tôi đọc, làm việc này
đúng là rất mất mặt, Bạch Khiết đỏ mặt nhìn tôi.

Lâm Tịch lạnh lùng nhìn phó an
Liêu: “Phó ban Liêu, cô càng ngày càng không coi tôi ra gì rồi.”

Các vị lãnh đạo đều nhìn nhau
không hiểu Lâm ma nữ muốn làm gì.

“Phó ban Liêu, ngày mai tan làm
cô từ chức đi, vẫn nên ngoan ngoãn làm nhân viên bình thường thôi, chức vụ này
không hợp với cô.” Lâm ma nữ nói.

Tất cả cùng “Á?” một tiếng, phó
ban Liêu càng nổi điên chỉ vào tôi: “Tại sao lại chỉ phạt tôi? Còn hắn ta?”


“Tại sao ư? Trưa nay tôi nói thế
nào? Bản kiểm điểm ba nghìn chữ, cô viết được mấy chữ? Không đến ba trăm, cô
định đùa tôi à? Chuyện nhỏ cô còn như vậy, sao tôi có thể giao chuyện lớn cho
cô?” Lâm ma nữ vừa lên tiếng là tất cả im lặng như tờ.

Phó ban Liêu nghe vậy cũng cứng
họng...

Ban đầu tôi cũng thấy vui, tốt
quá, ác giả ác báo. Nhưng rồi lại cảm thấy không đúng, tôi mới quay lại công ty
một thời gian, vẫn chưa đứng vững mà đã gây thù chuốc oán thì không ổn. Bọn Mạc
Hoài Nhân lăn lộn tốt như vậy trong công ty một nguyên nhân cũng là vì bè phái
người ta rộng rãi, thâm căn cố đế, muốn đuổi cũng khó. Tôi từng nghĩ đến việc
lấy lòng Lâm ma nữ, nhưng người phụ nữ này biến thái kinh hoàng, lần nào tiếp
xúc với cô ta không đánh thì cũng cãi nhau, có lẽ vì chuyện cái thai cô ta đã
hận tôi đến tận xương tủy, vô phương cứu chữa rồi.

Vậy thì tôi đành phải hòa mình
vào đám người kia trở thành một trong những thành viên của chúng, như thế mới
có thể như Mạc Hoài Nhân, gió to mưa lớn cũng không sợ.

Nghĩ vậy tôi đứng dậy: “Lâm tổng
giám... Chuyện hôm nay
thật ra do tôi sai trước.”

“Hử?” Lâm ma nữ nhìn tôi.

Tất cả mọi người đều nhìn tôi.

“Lâm tổng giám, chuyện hôm nay là
lỗi của tôi, phó ban Liêu nói chuyện cô ấy nhưng tôi lại chen vào nên mới thành
ra cãi nhau. Hơn nữa phó ban Liêu vừa có công vừa vất vả vì công ty, chỉ vì
chuyện này mà giáng chức cô ấy thì sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển sau này của
phòng ban họ.” Cùng lắm chỉ là trừ lương tôi thôi mà.

“Ai cần anh giả vờ nói hộ tôi!”
Phó ban Liêu quát lên.

Ai ngờ Lâm ma nữ đập bàn cái
“rầm”: “Được, anh sai chứ gì? Thế thì cũng không cần làm phó ban tổng hợp gì
nữa! Hà Khả, ghi cả hai người họ lại, mai trao trả chức vụ!”

“Á!”

Lần này thì xong hẳn rồi.

Phó ban Liêu dường như vẫn muốn
vùng vẫy, đứng dậy nói: “Lâm tổng giám, chị đuổi tôi luôn đi!” rồi nhìn sang
tôi: “Ân Nhiên, lần này chúng ta không ai nợ ai, tôi không đến nỗi cần anh
thương hại!” Tôi ngửa mặt lên thở dài, biết thế đã không ra mặt.

Lâm ma nữ cười khẩy: “Mọi người
đều là đồng nghiệp, đâu cần phải tôi sống anh chết mới thôi phải không? Có cần
tôi tác thành cho hai người không?”

Con người Lâm ma nữ thật mâu
thuẫn, càng hiểu cô ta càng cảm thấy cô ta cao thâm khó lường...

Thấy chúng tôi không nói gì, cô
ta nói: “Tôi chỉ cần nghe một lời xin lỗi thì có thể bỏ qua tất cả.”

Tôi không muốn vì thể diện mà
chịu chết, liền đứng dậy: “Lâm tổng giám... tôi xin lỗi!”

“Không phải anh! Ngồi xuống!” Lâm
ma nữ quát.

Không phải tôi? Vậy thì là phó
ban Liêu rồi? Tôi ngồi xuống thấy phó ban Liêu đấu tranh tư tưởng rất lâu, cuối
cùng cũng không muốn chết vì giữ thể diện: “Lâm tổng giám, tôi xin lỗi!”

“Không phải tôi!” Lâm ma nữ đanh
mặt nói.

Phó ban Liêu quay sang tôi, Lâm
ma nữ lại quát: “Không phải anh ta!”

Thế là sao? Không bắt phó ban
Liêu xin lỗi Lâm ma nữ, cũng không phải tôi, vậy thì xin lỗi ai đây?

Mãi lâu sau phó ban Liêu mới chợt
hiểu, cung kính nhìn sang Bạch Khiết: “Xin lỗi, là lỗi của tôi.”

Bạch Khiết ngạc nhiên mãi, rồi
mới đáp: “Chị Liêu, chị không sai...”

Lâm ma nữ lại bắt đầu: “Còn không
trở về vị trí làm việc. Công ty trả lương để các anh các chị ở đây diễn kịch
chắc? Về vị trí hết cho tôi!”

Ra khỏi phòng hợp, phó ban Liêu
chân thành bắt tay tôi một cái: “Tôi không muốn nói nhiều lời thừa thãi, sau
này mọi người quan tâm lẫn nhau nhé!”

Lâm yêu bà này, tôi sống từ thế
kỷ hai mươi đến thế kỷ hai mốt rồi, mà đây là lần đầu tiên thấy một người phụ
nữ cực phẩm như cô ta.

Hết giờ làm, trong văn phòng
trống huơ trống hoác, tiếng giày cao gót gấp gáp vang lên. Trần Vũ Hàn đến:
“Không đói à?”

Tôi ngẩng lên: “Vũ Hàn.”

Cô ấy vẫn lạnh lùng như thế: “Tôi
nghe nói chuyện hôm nay rồi, tôi rất cảm động, nhưng lòng tốt của anh với tôi
không thể chỉ dùng một câu cảm ơn là có thể báo đáp. Anh cũng biết tôi không
biết thể hiện tình cảm lắm. n Nhiên...”


Đây là lần đầu tiên cô ấy gọi tên
tôi, Trần Vũ Hàn rất ít khi gọi tên người khác, cũng không biết vì sao.

“Cả đời này tôi sẽ không quên
những gì anh đã làm cho tôi. Nói nhiều lời cảm kích quá lại thành ra giả dối,
tôi đi đây, còn phải gặp khách hàng nữa. Đúng rồi, có một cô gái đang đợi anh!”
Nói rồi cô ấy bỏ đi như một cơn gió...

Có người đợi tôi về? Ai vậy? Lâm
ma nữ sao? Ặc, sao tôi lại nghĩ đến cô ta chứ?

Mấy giây sau tôi chìm đắm trong
đống ý tưởng quảng cáo...

Văn phòng ngày một yên tĩnh, có
lẽ mọi người về hết rồi. Những người như tôi khác với những đồng nghiệp khác,
họ còn có bạn bè, người thân đang đợi, tan làm có thể về tận hưởng niềm vui bên
gia đình. Cuộc sống của tôi là một cái vòng luẩn quẩn, sáng dậy đi làm, đến kho
rồi lên ban tổng hợp, khi tan làm thì cùng lắm đến kho nói chuyện ăn cơm với An
Tín, An Lan rồi cũng chẳng có tiết mục gì khác, chỉ đành nằm trong nhà đợi chết
già thôi. Cô đơn quá lâu sẽ thấy mệt mỏi, sợ hãi sự cô đơn. Có lẽ đây là lý do
tôi mong chờ được gặp Bạch Khiết đến thế. Cũng chỉ có Bạch Khiết có thể khuấy
động cuộc sống bình lặng của tôi.

Mong chờ phụ nữ cảm kích bạn chỉ
bằng khiến họ cần bạn. Có lẽ nếu tôi và Bạch Khiết cứ tiếp tục thế này thì dần
dần cô ấy sẽ không thể rời xa tôi được nữa, đến lúc đó là tôi thành công rồi.

Mọi suy nghĩ và nguyện vọng đều
rất đơn giản, nhưng để biến thành hiện thực thì vô cùng khó khăn. Vừa nghĩ thế
thì tình địch đã xuất hiện rồi. Đâu chỉ có dăm ba người yêu Bạch Khiết cơ chứ?

“Tôi... có thể mời cậu ăn cơm
không?” Bạch Khiết đứng ở cửa văn phòng, chẳng trách Trần Vũ Hàn nói có người
đợi tôi, là Bạch Khiết đấy.

Tôi cất mấy bản kế hoạch đi: “Đi
nào.”

Cùng cô ấy xuống lầu, cô ấy khoác
tay tôi: “Tôi nghĩ mình không nên ghét em trai của mình.”

Đã coi tôi là em trai sao lại
khoác tay như tình nhân thế này? Cô ấy khoác tay tôi, chúng tôi như đôi tình
nhân đi xuống cầu thang. Trong lòng tôi vô cùng ngọt ngào, thật muốn thời gian
dừng lại ở khoảnh khắc này...

“Ân Nhiên, chồng tôi đã đến tìm
tôi. Cậu có thể giúp tôi thoát khỏi anh ta không? Tôi muốn khiến anh ta nản
lòng.” Bạch Khiết nói như cầu xin.

“Ồ.” Nhiệm vụ này chị không nhờ
tôi cũng tự động làm.

Trước cổng công ty, quả nhiên
chồng trước của Bạch Khiết đang đứng đó. Vừa nhìn thấy người đó là tôi đầu
hàng, anh ta không chỉ điềm tĩnh, từng trải mà còn lái BMW, đẹp trai bức người.
Điều khiến tôi tự tin một chút chỉ có bộ quần áo này mà thôi...

Bạch Khiết thấy anh ta, quay đầu
đi luôn, tôi quay lại nhìn, thấy trong mắt anh ta đong đầy sự sám hối.

Bạch Khiết nói, thật ra sau hôm
bỏ nhà đi, cô ấy cũng từng quay lại cầu xin chồng một lần, nhưng những lời nói
tuyệt tình và ánh mắt cương quyết của anh ta đã khiến cô khóc cả một ngày, ốm
nằm bẹp giường một trận. Thế nhưng anh chồng này vẫn tìm người phụ nữ khác,
không thèm đến thăm Bạch Khiết lấy một lần.

Sau khi ly hôn, anh ta điên cuồng
với cô gái khác, dần dần nhận ra ba bữa cơm trong ngày không có nổi một bữa
đúng giờ. Hơn nữa người phụ nữ bên cạnh anh ta cũng rất lười nhác, không chịu
xuống bếp. Bất luận về nhà lúc nào bếp cũng lạnh ngắt, ngay nước nóng cũng
không có, có lúc còn phải mang đồ ăn về cho người ta. Có thể mấy năm trước được
Bạch Khiết hầu hạ quen rồi, cuộc sống thế này anh ta không kìm được nhớ lại
cảnh tượng về nhà là có cốc trà nóng đưa đến tận tay...

Cuối cùng hối hận tột cùng, mấy
ngày trước là sinh nhật Bạch Khiết thì quay về tìm, nhưng cô đã quyết tâm rồi.
Tôi nghĩ người phụ nữ như vậy lấy được về thì chỉ hận không thể cất vào trong
túi, cho người khác nhìn một cái cũng không được. Chồng cô ấy đâu chỉ hối hận
không thôi? Người phụ nữ như vậy đi đâu tìm được đây?

“Tôi nhận ra mình không hận anh
ta, cũng không thấy đau lòng nữa, chỉ là trong đầu cả ngày chỉ có hình bóng anh
ta.” Bạch Khiết say ngả lên vai tôi, gương mặt phiền muộn như vẫn đang kể những
nỗi u oán trước đây. Tôi đưa cô ấy về nhà, trong cơn say nhìn ngôi nhà của mình
cô ấy mơ màng nói: “Ngôi nhà không có hơi người dù có bài trí đẹp thế nào cũng chẳng
khiến người ta thấy ấm áp.”

Tôi nhẹ nhàng đặt cô ấy xuống
giường, cô ấy bỗng ngồi lên:

“Thay áo ngủ giúp tôi...”

Tôi sững người nhìn tuyệt thế
giai nhân trước mặt, cô ấy lại nói:

“Thay áo ngủ giúp tôi...”

Bạch Khiết đang mặc váy, nếu tôi
thay áo giúp cô ấy thì không phải tôi sẽ nhìn hết sao? Điều đó cùng chưa phải
quan trọng nhất, quan trọng nhất là tôi đã uống không ít rượu, không biết khi
nhìn thấy thân hình thon thả nảy nở kia liệu tôi có thể khống chế được bản thân
không. Hay là nhân lúc cô ấy say... tôi hưởng thụ?

Nếu hưởng thụ cùng lắm chỉ được
một đêm phong lưu khi tỉnh dậy chắc chắn cô ấy sẽ trở mặt với tôi. Vậy tôi giúp
cô ấy thay, nếu cô ấy muốn, định quyến rũ tôi thì cũng không trách tôi được...

“Thay áo ngủ giúp tôi...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận