Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Cô ấy cũng không hỏi thêm, nói sang chuyện khác:

“Ân Nhiên, khi cậu quay lại chắc Mạc Hoài Nhân vẫn sẽ nghĩ cách đối
phó với cậu, tôi sợ nhất là anh ta sẽ hại cậu. Nghe tôi, làm ở khách sạn kia đi, hơn nữa công việc bây giờ của cậu lại mệt, lại khổ như thế.”

“Mạc Hoài Nhân? Chị Bạch, hắn ta lại quấy rối chị à?”

“Không! Ân Nhiên, có phải cậu thật sự rất thiếu tiền?”

Hai người đều quan tâm đối phương, đều sợ đối phương gặp chuyện, cái
này có coi là tình yêu được không? Tôi tiễn cô ấy lên taxi, nhìn chiếc
xe từ từ đi xa, trong lòng cảm thấy đây là sự quyến luyến khi rời xa bạn gái.

Không phải yêu đơn phương thế này cũng rất tốt sao?

Tên Đàm Đào Sênh kia thực sự đã nhờ khắp nơi tìm người thay thế tôi,
chẳng vì sao cả, chỉ vì không muốn thua kém. Mạc Hoài Nhân biết tôi quay về, sau khi đã khiến tôi bị đày đi, hắn vẫn luôn nghĩ cách làm thế nào
để trừ cỏ tận gốc. Sau khi tôi về thì tên háo sắc đó như ngồi trên đống
lửa, cùng Đàm Đào Sênh phối hợp ăn ý, lại bày mưu bẫy tôi.

Lâm ma nữ - giám đốc bộ phận thị trường sắp đích thân xuống kho thị
sát xem công tác phòng cháy chữa cháy có chu đáo không. Tôi nghe tin đó
thì từ sớm đã sắp xếp hàng cẩn thận. Xếp xong tôi đi ăn sáng, chính
trong thời gian này Đàm Đào Sênh đã lật tung hết hàng lên, trong kho trở thành một đống hỗn loạn. Chưa đến giờ mà Mạc Hoài Nhân đã dẫn Lâm ma nữ xuống kiểm tra rồi.

Tôi ăn sáng xong về kho thấy Lâm ma nữ và một số lãnh đạo nữa mặt đầy vẻ tức giận. Lâm ma nữ nhìn thấy tôi thì khựng lại một chút. Tôi cũng
đã hơn hai tháng không nhìn thấy cô ta, cô ta có vẻ tiều tụy. Hai người
sau khi lên giường với nhau thường có cảm giác rất lạ. Dù sao tôi cũng
không phải cầm thú, làm xong là coi như chẳng có chuyện gì.

Hàng ngày khi xong việc, không có việc gì tôi lại rất hạ lưu ngồi
nghĩ đến cơ thể đàn bà. Nhớ đến Bạch Khiết, muốn cùng Bạch Khiết làm
việc đó. Nhưng dù sao đó cũng chỉ là tưởng tượng, còn Lâm ma nữ thì tôi
đã thực sự từng quan hệ với cô ta, thật sự từng cảm nhận được vẻ đẹp và
sự lẳng lơ của cô ta, từng tận hưởng sự dịu dàng như nước và mãnh liệt
như lửa của cô ta.

“Thế này là sao?” Cô ta vẫn hung hăng dữ dằn như thế, cặp kính to bản đã đổi màu đậm hơn càng khiến người ta có cảm giác cô thật thâm sâu khó lường. Tôi chuyển ánh mắt sang bên cạnh, cả kho là một đống hỗn độn,
tôi lại nhìn Đàm Đào Sênh.

Đàm Đào Sênh tiến lên một bước: “Lâm tổng giám, sáng nay Ân Nhiên
trực ban, để nhận được nhiều lương hơn, cậu ta đã đuổi hết nhân viên
chuyển hàng đi rồi, bình thường đều một mình cậu ta bốc dỡ hàng, nhưng
làm rất tồi.”

Lâm ma nữ tiến từng bước lại chỗ tôi, giống như hôm sau khi chúng tôi quan hệ vậy: “Lần đầu tiên tôi kiểm tra kho đột xuất thì anh không có
mặt, tự tiện rời khỏi vị trí? Làm việc không đến nơi đến chốn? Như thế
thành cái gì hả? Lần trước tôi đã tha cho nhưng anh không biết nắm lấy
cơ hội. Lần này định thế nào?”

Giải thích chính là ngụy biện, nói gì cũng công cốc thôi, bình thường tôi dọn dẹp kho vô cùng sạch sẽ, thùng hàng cũng xếp rất ngay ngắn gọn
gàng, những việc đó có ai nhìn thấy? Tôi nghiến răng: “Hôm nay tôi sẽ
gửi đơn thôi việc cho chị.”

Cô ta dẫn bọn tay chân thả Ân Nhiên đi mất, Đàm Đào Sênh biết không
thể động vào phần tử bạo lực tôi đây nên vội chạy theo họ. Tôi nhẫn
nhịn, xếp lại hàng rồi lấy giấy bút viết đơn thôi việc.

Đàm Đào Sênh xin nghỉ liền một tuần, hắn ta sợ tôi đánh chết, đơn
nghỉ của hắn được Mạc Hoài Nhân phê chuẩn, đúng là hai tên chó má!

Chiều tối tôi đóng cửa kho, có lẽ người ở văn phòng đã về hết rồi,
nhưng chắc chắn Lâm ma nữ vẫn đang làm thêm giờ. Tôi cầm đơn nghỉ việc
đi lên, càng đến gần văn phòng bước chân càng nặng nề. Rời khỏi đây tôi
có tìm được công việc tốt hơn không? Tôi là chỗ dựa cho cả gia đình,
không có tiền gửi về thì hai đứa em tôi biết làm sao?

Tôi gõ cửa văn phòng Lâm ma nữ, bước vào, cô ta ngẩng lên nhưng không nhìn tôi nói: “Có việc gì?”

Vào khoảnh khắc đặt đơn từ chức lên bàn cô ta tôi thấy toàn thân nặng trĩu, dường như khung xương không đỡ nổi cơ thể tôi nữa. Cứ nghĩ phải
rời khỏi đây một cách uất ức thế này tôi vô cùng ức chế.

Cô ta cầm lên nhìn: “Thật ra với khí độ của anh chẳng có tư cách làm
quản kho của công ty này, lẽ ra nên đuổi anh từ lâu rồi. Anh về đi, mấy
ngày nữa thuê được nhân viên mới tôi sẽ thông báo anh đến phòng tài vụ
thanh toán.”

Ảo não đi xuống, phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí, khi đã xui xẻo
thì làm gì cũng xui xẻo. Xuống đến bên dưới, tôi thấy một đôi nam nữ
đang cười nói vui vẻ trên một chiếc xe hạng sang, tôi không biết người
đàn ông kia, nhưng nhìn là biết quý tộc, gương mặt cũng bình thường.
Người phụ nữ là Bạch Khiết.

Tim tôi như bị sét đánh trúng, toàn thân tê dại, xem ra nên dập tắt
hy vọng có một ngày thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn để theo đuổi cô ấy
được rồi, đó thực sự là suy nghĩ không thực tế chút nào.

Hai hôm sau, công ty vẫn chưa thuê được quản kho mới, khi tôi đang
chuyển hàng trong kho, cấp trên thông báo tôi đến phòng họp. Tôi ngạc
nhiên: “Tôi? Đi họp? Họp ở phòng hội nghị?” Phòng hội nghị là nơi dành
riêng cho các lãnh đạo cấp cao, đuổi việc tôi có cần phải làm lớn chuyện thế không?

Tôi bước vào phòng hội nghị đầy bất an. Lãnh đạo toàn mặc com-lê thắt cà-vạt, đi giày da cao cấp đen bóng, thấy một kẻ người bốc mùi đầy mồ
hôi đi vào thì đều nhìn một cách khó hiểu. Lâm ma nữ ra hiệu cho tôi
ngồi vào cái ghế ở dưới cùng. Tôi ngồi đó, bên cạnh là Mạc Hoài Nhân,
hắn bịt mũi dịch người sang bên kia cứ như tôi là ôn dịch vậy.

Rồi hắn nhìn tôi với ánh mắt đầy căm ghét, thù hận. Mạc Hoài Nhân,
tưởng chỉ mày muốn đánh tao sao? Ông mày đây muốn tẩn cho mày một trận
lâu rồi!

Một lãnh đạo cao hơn ở bên cạnh nhìn tôi khinh bỉ: “Vào đây mà cũng không biết đường chỉnh trang lại quần áo.”

Tôi nhìn lại mình, ngực rộng vai nở, quần bộ đội, áo phông đen không
tay bó sát người. Tôi vốn đã cường tráng, cộng với gần đây làm nhiều
việc nặng, dáng người hình tam giác ngược khiến tôi thêm khỏe mạnh, dũng mãnh, cơ bắp gân xanh nổi cuồn cuộn như bộ đội hải quân lục chiến cởi
bỏ áo ngoài sau khi huấn luyện vậy.

Tôi tách biệt hoàn toàn với phòng hội nghị này, cũng hoàn toàn khác
biệt với những lãnh đạo cao cấp này. Không biết Lâm ma nữ gọi tôi đến
đây làm gì?

Cô ta nhìn quanh một lượt, hơi thiếu tự nhiên dừng lại trên người tôi rồi nhanh chóng rời mắt đi: “Gần đây trong thành phố chúng ta xảy ra
mấy vụ trộm rất lớn. Một số kẻ lẻn vào kho chứa đồ quan trọng của các
công ty để trộm hàng. Cấp trên đã họp, kho hàng của chúng ta toàn hàng
quan trọng, nhân viên quản kho nhất định phải làm cho tốt công tác phòng chống trộm.”

Mạc Hoài Nhân suy nghĩ một chút rồi giơ tay: “Lâm tổng giám, tôi đề
nghị cho Ân Nhiên, một trong hai quản kho nghỉ việc, cậu ta đã có tiền
án. Quản kho còn lại là Đàm Đào Sênh đã báo cáo lãnh đạo về hành vi tự ý rời bỏ vị trí làm việc của cậu ta, nên cậu ta đã ghi hận trong lòng, có ý định báo thù, khiến Đàm Đào Sênh không dám đi làm.”

Các lãnh đạo đều gật gù. Mạc Hoài Nhân là lãnh đạo trong công ty
nhưng thật ra cũng không phải cấp cao, chỉ là một trưởng ban, những
người ngồi hai bên ở phía trên hắn mới là người ra quyết sách. Sau đó có rất nhiều người đưa ý kiến phải nhanh chóng đuổi việc tôi, dù sao phạm
sai lầm vào thời khắc quan trọng này không thể trừng phạt đơn giản được, làm không tốt cho thôi việc hết. Lâm Tịch dựa lưng vào ghế: “Tất cả nói xong chưa?”

“Rồi ạ.” Tất cả im lặng.

“Có dùng anh ta nữa hay không tự tôi sẽ có quyết định. Có thể những
điều các anh vừa nói là đúng, nhưng cũng có thể không đúng. Tôi bảo anh
ta lên đây không phải cho các anh công kích, mà để các anh hãy nói xem
về mặt phòng chống trộm ở kho công ty còn có thiếu sót gì? Các anh đã
khảo sát thực địa chưa? Có mặt nào chưa tốt các anh có biết không?”

Tất cả không ai nói gì.

“Ân Nhiên, đến lượt anh nói.” Cô ta nhìn thẳng vào tôi.

Tôi đứng dậy, cúi người chào rồi nói: “Kho công ty có bốn cửa lớn,
một buổi tối tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, không đều và
rất nhẹ. Ban đầu tôi nghĩ là tiếng của nhân viên an ninh trong khu vực,
nhưng sau đó nghĩ lại thì thấy không đúng. Bảo vệ trong khu vực này toàn đi giày da, những âm thanh đó lại rất nhẹ, hỗn tạp, nên tôi nghĩ không
phải bảo vệ. Tôi đề nghị công ty thuê thêm bảo vệ tăng cường tuần tra
đêm. Khóa ở bốn cửa này cũng chỉ là mấy loại khóa rẻ tiền, tôi đề nghị
thay khóa!”

Tôi nói xong. Mạc Hoài Nhân chẹp chẹp “khen”: “Sắp bị đá khỏi công ty rồi còn giả vờ yêu nghề thế làm gì? Đổi khóa? Ý cậu là bộ phận hậu cần
ăn bớt hả?”

Mạc Hoài Nhân vừa dứt lời thì trưởng ban hậu cần nhìn tôi giận dữ:
“Ân Nhiên, cơm có thể ăn linh tinh, chứ lời cấm được nói lung tung! Bất
luận là khóa hay những thứ lớn khác đều được chúng tôi tuyển chọn kỹ
lưỡng. Mấy cái khóa đó giá toàn tám chục tệ, sao cậu có thể nói là đồ rẻ tiền?”

Aiz, vô tình lại đắc tội với một người nữa rồi, dù sao tôi cũng sắp đi, mặc kệ vậy.

Nhưng nói thật thì đống khóa ấy quá tồi tệ, tám chục tệ? Có mà tám tệ thì có!

Mạc Hoài Nhân tiếp tục công kích tôi: “Còn thuê bảo vệ cái gì nữa?
Thuê bảo vệ cướp bát cơm của cậu à? Tiền thuê bảo vệ công ty phải thanh
toán cho cậu sao?”

Lâm Tịch ra hiệu cho tôi ngồi xuống: “Hôm nay phòng hậu cần thay khóa cho tôi! Hạn trong ngày mai phòng nhân sự phải giải quyết xong vấn đề
thuê bảo vệ, giải tán!” - Sự đanh đá, hung hăng, lẳng lơ, yêu kiều của
Lâm Tịch khiến tôi nghĩ đến SM của Nhật. Giả dụ tôi là chồng cô ta, con
người dã man như cô ta liệu có trói tôi lại rồi mua hai thùng nến đốt
cho chảy lên người tôi không?

Khi ra khỏi phòng họp, tôi gặp Bạch Khiết ở hành lang, cô ấy ngạc
nhiên kéo tôi sang một bên: “Ân Nhiên, có phải cậu gây họa rồi không?”

“Không, họ họp về việc phòng chống trộm, tôi phụ trách kho nên họ gọi tôi lên.”

“Ồ, vậy thì tốt. Tối nay rảnh không? Cùng ăn cơm nhé!”

Bạch Khiết vẫn chưa biết tôi sắp bị đuổi, vừa hay tối nay nói chuyện
xem còn vào khách sạn kia làm được không, nhưng kho lại không có ai
trông. “Chị Bạch, kho có hai quản lý, nhưng người kia đang nghỉ, tôi
không bỏ đi được.”

“Vậy để hôm khác.”

Ông trời không giao trách nhiệm nặng nề lên vai tôi nhưng vẫn khiến tôi hao tổn tâm trí, sức lực.

Nhưng cũng may tôi đã dứt khoát từ chối cuộc hẹn với Bạch Khiết, nếu không thì đã không có kỳ tích phía sau.

Tối đó tôi vô cùng buồn chán, thế là tôi uống liền hai chai bia rẻ
tiền. Ngủ đến hơn bốn giờ thì bàng quang như muốn nổ tung, không thể
nhịn nổi nữa, tôi bò dậy đi vào nhà vệ sinh trong góc. Mơ màng giải
quyết xong tôi nghe thấy tiếng lích rích trong kho. Ban đầu tôi cho là
chuột, nhưng rồi lại nghĩ trong kho không có đồ ăn, sao lại có chuột
được?

Tôi quen buổi tối đi ngủ tắt đèn, vừa rồi dậy đi vệ sinh cũng mò mẫm
trong đêm tối. Mà phòng tôi và nhà vệ sinh ở trong góc khuất, chẳng
trách mà mấy kẻ kia không phát hiện ra. Nếu mà bị chúng phát hiện có khi tôi bị chúng xử lý ngay trên giường rồi. Tôi nép sau cửa nhìn ra ngoài, có mấy cái bóng đen đang chuyển đồ. Trời ạ! Tôi quệt mồ hôi trán, cũng
may phát hiện kịp thời, nếu bị bọn trộm này lấy hết hàng thì đời này tôi coi như xong!

Trong kho chỗ nào cũng có thanh sắt, tôi cúi xuống nhặt một cái rồi
xông ra đập vào đầu của một tên đang ôm thùng hàng. Chỉ nghe thấy hắn
rống lên rồi ngã lăn ra. Chúng có bốn, năm người gì đấy, trong đêm tuy
nhìn thấy người nhưng không thể nhìn rõ được mặt. Khi chúng vẫn còn sững người, tôi lại giáng một cú xuống đầu một tên khác, hắn kêu lên rồi ngã ra. Rồi tất cả trở nên hỗn loạn, có kẻ chạy ra cửa, có kẻ xông vào đánh tôi. Tôi bị ăn mấy cú đá, trong bóng tối vẫn có thể thấy có tên cầm dao găm, cứ thế cả bọn xông vào quần nhau.

Có lẽ tôi may mắn, hoặc cũng có thể bóng tối đã giúp tôi. Bọn người
kia có kẻ đánh nhầm lẫn nhau, hơn nữa tên nào cũng có dao găm. Còn tôi
cứ thấy người là đánh, mãi đến khi tất cả đều nằm hết trên đất tôi mới
chạy về phòng báo cảnh sát. Mở đèn trong kho lên, mấy tên trộm đang máu
me đầy người nằm dưới đất, cảnh sát đến rất đông.

Tinh thần tôi vẫn trong trạng thái căng thẳng và hưng phấn, cảnh sát
kéo mãi mới lấy được thanh sắt trong tay tôi ra. Khi họ hỏi, tôi ngẩn ra mấy phút liền. Bảo vệ của công ty, lãnh đạo cấp quản lý cũng tới, nói
tôi là quản kho, cảnh sát bảo tôi ngồi lên một thùng hàng, châm điếu
thuốc cho tôi, lúc này tôi mới thực sự lấy lại tinh thần. Một cảnh sát
băng bó vết thương trên tay cho tôi, lúc này tôi mới nhận ra mình bị
thương. Vừa rồi đánh nhau tôi bị dao rạch mấy phát thế nhưng không thấy
đau chút nào. Tiếp đó là đến bệnh viện, lấy khẩu cung, ăn bữa đêm, lúc
đó nên gọi là ăn sáng được rồi. Sau đó quay lại kho ngủ, tôi ngủ đến tận chiều tối. Có lẽ đàn ông buổi sáng lúc sắp dậy thường mơ mình làm
chuyện đó với người bên cạnh. Tôi lại mơ thấy cái đêm cùng Lâm ma nữ,
mọi tư thế, mọi nét mặt, mọi tiếng kêu đều quen thuộc như vậy, chỉ là
gương mặt lại biến thành Bạch Khiết.

Cô ấy lưng quay về phía tôi, ngoảnh lại nhìn tôi bằng ánh mắt đầy
quyến rũ. Tôi ôm lấy eo cô ấy, khi chuẩn bị “lâm trận” thì bỗng nhiên
tôi tỉnh dậy. Mở mắt ra thì thấy Bạch Khiết, tôi giật mình, cuống cuồng
mặc áo, vuốt lại tóc: “Chị... chị Bạch, sao chị lại ở đây?”

“Cậu khiến tôi sợ chết được?”

“Sao lại sợ?” Tôi quên sạch chuyện đánh nhau với trộm, vội vàng nhìn vào di động. “Á, hôm nay còn có mấy xe phải bốc hàng lên.”

Khi vươn tay lấy quần, tay tôi đập vào ghế đau nhói, nhìn tay mình
tôi mới nhớ chuyện đêm qua: “Chị Bạch, có phải tôi phòng vệ quá mạnh
đánh chết người rồi không?” Cái này bị truy cứu trách nhiệm hình sự đó!

“Cũng may cậu không sao. Tôi nghe nói kho xảy ra chuyện lớn thì xuống đây thăm cậu! Lo cho cậu chết được!”

Vẻ lo lắng của cô ấy, có giống người yêu không?

Giống người yêu đang lo lắng không?

Tôi muốn nắm lấy tay cô ấy...

Nhìn gương mặt xinh đẹp của cô ấy, tay tôi tự động đưa ra, khi vừa
chạm vào tay thì cô ấy bỗng rụt tay lại: “Dậy đi đã!” Cô ấy đỏ mặt kéo
chăn tôi ra...

Kéo ra rồi mặt cô ấy lại càng đỏ, cuống cuồng quay lưng lại với tôi.
Nhưng mặt tôi còn đỏ hơn, cậu nhỏ của tôi đang oai vệ dựng đứng lên bên
trong cái quần lót, đều là do giấc mơ ấy gây ra. Tôi hoảng hốt mặc quần
vào.

Tôi đứng dậy: “Chị... chị Bạch... tôi…” Nói gì bây giờ đây!

Khi hai người đang đỏ mặt thì một nhóm người mặc com-lê, có cả Lâm ma nữ, ồn ã đi vào căn phòng chật hẹp của tôi. Thế này là sao đây? Lẽ nào
mấy kẻ bị tôi đánh chết thật rồi sao?

Lâm ma nữ ra hiệu cho Bạch Khiết đi ra, cô ấy ra ngoài, người đàn ông trung niên đứng trước Bạch Khiết bỗng nắm lấy tay tôi:

“Tiểu Ân, nhân viên tốt!”

Tôi ngẩn ra nhìn vẻ nhiệt tình chẳng biết thật hay giả của người trước mặt.

Ông ta lại vỗ vỗ mu bàn tay tôi: “Nhân viên tốt! Đúng là nhân viên
tốt! Tôi là Dương Minh, phó tổng giám đốc công ty. Cậu đã lập đại công
rồi, tổng giám đốc Vương Hoa Sơn bảo tôi đến thăm cậu!

Phó tổng giám đốc!

Tỉ lệ nhân viên quèn như tôi được gặp phó tổng giám đốc còn thấp hơn cả máy bay rơi xuống Thái Bình Dương!

Tôi đang định lên tiếng thì ông ấy đỡ tôi ngồi xuống, rồi cũng ngồi
kiểu phó chủ tịch của một huyện nào đó xuống một thôn nào làm công tác
xóa đói giảm nghèo, vẻ mặt nhiệt tình quan tâm xem một tháng bà con nhận được bao nhiêu tiền:

“Tiểu Ân à, lần này cậu lập công lớn rồi! Vết thương ra sao?”

“Vốn dĩ không đau, nhưng ông đang bóp vào vết thương của tôi rồi.”

Ông ta vội rụt tay lại, khẽ vỗ lên lưng tôi: “Tiểu Ân à, cậu thấy
phòng ban nào trong công ty phù hợp với chuyên ngành của cậu thì cứ nói. Chúng tôi nhất định khiến cậu hài lòng! Ít nhất là phó phòng!”

Thì ra là vậy, tôi thành anh hùng của công ty rồi đấy!

Vào phòng nào đây? Chỉ một Đàm Đào Sênh quản kho nhỏ bé cũng khiến
tôi rối loạn, tôi đi đâu cũng là đối tượng bị đả kích, chi bằng cứ ngoan ngoãn ở lại đây thì hơn.

“Phó tổng giám đốc Dương, tôi muốn vẫn được làm việc ở đây.”

Ông ấy sững người nhìn mấy người đằng sau.

Tôi nói thêm: “Ý tôi là tôi không đi đâu cả, công việc ở kho rất tốt.”

Ông ấy lại càng sững sờ, có lẽ ông ấy đang nghĩ sao trên đời lại có
thằng ngốc thế này nhỉ? Nghĩ một lúc ông ấy nhìn tôi: “Vậy cậu cứ nghĩ
đi, muốn đến phòng nào cứ gọi thẳng cho phòng nhân sự, tôi sẽ nói với
họ. Nếu muốn ở lại đây, cũng được, tăng lương tăng thưởng, thế nào?”

Tôi sung sướng đến mức muốn ôm lấy ông ấy mà hôn, nhưng vẫn làm ra vẻ bình tĩnh: “Cảm ơn phó tổng giám đốc Dương, cảm ơn công ty đã tốt với
tôi như thế!”

Nói chuyện thêm một lúc họ rời đi, tôi phấn khích đập đầu binh binh vào tường mấy cái.

Waaaaaa, được tăng lương rồi! Các em được cứu rồi!

Đứa em gái lớn của tôi chuẩn bị thi đại học, thật ra thành tích học
tập của ba anh em tôi rất tốt, đầu óc đều rất thông minh. Tôi chưa bao
giờ nghi ngờ việc nó có thể dễ dàng thi đỗ. Nhưng học phí đại học quá
đắt, hơn một vạn tệ một năm với gia đình như chúng tôi thì quả thực quá
cao.

Trước đây tôi toàn vay tiền quỹ khuyến học, khi tốt nghiệp còn phải
gom góp từ nhiều nguồn mới trả hết tiền học phí trường mới phát bằng.
Tiền nợ sẽ ngày một nhiều, nếu em tôi lên đại học, tôi thật sự không
biết phải làm thế nào nộp học phí... Tăng lương, tăng thưởng!

Là tấm gương điển hình, tôi tham gia đại hội “Noi gương đồng nghiệp
Ân Nhiên”. Tổng bộ của công ty không ngờ lại đông đến vậy, tôi đứng trên bục cao vấp lên vấp xuống đọc hết bài phát biểu họ đã chuẩn bị sẵn.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, tôi toát mồ hôi lạnh, nghe lãnh đạo công
ty thay nhau tâng bốc.

Khi gật gù ngáp ngắn ngáp dài thì điều tôi chờ đợi nhất đã đến. Lãnh
đạo bảo tôi đứng ra giữa sân khấu, tổng giám đốc Vương Hoa Sơn cầm một
cái phong bì đỏ bước lên, trên đó ghi tiền thưởng một vạn tám nghìn tệ.
Tôi nước mắt rưng rưng nhận lấy cái phong bì. Mắt tôi luôn dính chặt lấy nó, dáng vẻ lãnh đạo thế nào tôi cũng chẳng nhìn lấy một lần.

Sau khi xuống khỏi đó, tôi lập tức đếm xem có đủ tiền không, đếm rồi
lại kiểm tra xem có phải tiền thật không. Sau khi xác nhận đó là tiền
thật, tôi phấn khích chạy đến ngân hàng gửi tiền. Em gái ơi, học phí của em đây rồi!

Công ty thuê thêm hai quản kho nữa, Đàm Đào Sênh thì không biết chết ở xó nào, hình như bị điều đi rồi thì phải. Hai quản kho mới đến là buổi
tối tôi không cần phải trông cái kho rách này nữa, tôi còn là cấp trên
của họ đấy. Hai người họ cũng phụ trách chuyển hàng, hơn nữa công ty còn tăng lương cho tôi, lương cứng từ hai nghìn một tháng cộng thêm một nửa tiền thưởng. Tâm trạng mấy ngày nay của tôi cực kỳ tốt, trước đây thấy
ăn mày tôi chỉ cho họ vài đồng tiền lẻ, giờ tôi cho hẳn mười tệ!

Hưng phấn bước vào cửa hàng mua một bộ quần áo một nghìn hai, nhưng
không có áo khoác, chỉ có sơ mi. Nhìn mình trong gương mới thấy, thì ra
Ân Nhiên tôi cũng đẹp trai phết!

Hẹn Bạch Khiết đến một nhà hàng lịch sự ăn cơm, cô ấy vui vẻ tới,
thấy tôi ăn mặc khác thường ngày, mỉm cười nói: “Không ngờ Ân Nhiên lại
long trọng thế này.”

“Có phải mặc thế này hơi nghiêm túc quá không?”

“Cậu mặc nghiêm chỉnh như vậy là tôn trọng tôi, lẽ nào Ân Nhiên định
thổ lộ với chị Bạch tôi sao?” Cô ấy đùa. Trời ạ! Cô ấy nhìn thấu suy
nghĩ của tôi: “Chị Bạch, cảm ơn chị lâu nay đã quan tâm và giúp đỡ, tôi
mời chị bữa này để cảm ơn.”

“Ân Nhiên giờ là người nổi tiếng trong công ty rồi, đây là may mắn ba đời của tôi!”

Tôi định tiếp lời thì điện thoại cô ấy reo, cô ấy ra ngoài nhận điện, quay lại gọi món, nói chuyện chưa được mấy phút thì anh chàng quý tộc
lần trước chở Bạch Khiết trên chiếc xe hạng sang đã xuất hiện ở cửa,
tiến lại lịch sự cười với tôi rồi ngồi xuống bên cạnh Bạch Khiết:

“Em yêu, đây là người em trai chính nghĩa em thường kể với anh sao?”

Bạch Khiết ở ngay trước mặt tôi, khẽ quàng tay anh chàng quý tộc kia: “Đúng vậy!”

Tôi sững sờ, toàn thân như bị sét đánh trúng, nét mặt cứng đờ.

“Ân Nhiên, đây là bạn trai của tôi, Trần Thế Mỹ.”

Anh ta lịch sự chìa tay về phía tôi. Trần Thế Mỹ, cái tên này hay
thật, nghe như tiếng sấm bên tai. Cha mẹ anh ta lẽ nào không biết cái
tên Trần Thế Mỹ bị người đời chửi rủa hàng nghìn năm nay sao?

“Nghe nói cậu là quản kho của công ty, dám một mình đánh với mấy tên
trộm liền, tôi vô cùng khâm phục. Tôi có mở một chuỗi siêu thị liên
hoàn. Nếu cậu Ân Nhiên không chê thì đến chỗ tôi, tôi sẽ sắp xếp cho cậu một công việc tốt hơn!”

Tâm hồn tôi đang lơ lửng tầng mây:

“Siêu thị gì vậy?”

“Liên Hoa.”

Tôi sốc thêm lần nữa: “Chuỗi siêu thị Liên Hoa là của anh sao?”

Cả tỉnh này, đến các thành phố, huyện lị, ngay cả xã cũng có siêu thị Liên Hoa, con người này có bao nhiêu tiền vậy?

Bạch Khiết khuyên tôi: “Ân Nhiên, đừng đi chuyển hàng nữa. Cậu biết không, về già sẽ nhiều bệnh lắm!”

Trần Thế Mỹ nói tiếp: “Phúc lợi đãi ngộ của công ty các cậu đúng là
rất tốt, tôi bảo Bạch Khiết thôi việc cô ấy cũng không chịu. Cậu cứ suy
nghĩ kỹ đi, đây là danh thiếp của tôi, có thể gọi bất cứ lúc nào. Chúng
ta đi thôi.”

Bạch Khiết khẽ gật đầu, Trần Thế Mỹ thanh toán xong hai người cùng đi về. Tuy tướng mạo Trần Thế Mỹ rất bình thường nhưng nhìn phía sau, từ
bộ âu phục đó thì đúng là trai tài gái sắc.

Nhân viên phục vụ tiến lại chỗ tôi: “Thưa anh, chúng tôi đã chuẩn bị xong bài hát cho anh rồi, hoa cũng đã có.”

Tôi đã chuẩn bị một bài hát tiếng anh, vốn dĩ định lên sân khấu hát
cho Bạch Khiết nghe, đây là sở trường của tôi. Tôi còn chuẩn bị một bó
hoa lớn, vừa hát vừa bảo phục vụ tặng hoa cho cô ấy, tôi không định thổ
lộ hay theo đuổi Bạch Khiết, tôi chỉ muốn tận hưởng cảm giác hẹn hò với
cô ấy sẽ lãng mạn thế nào thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui