Nữ Thương Nhân Khương Chỉ

9

Ngày hôm đó, Ngọc Chân Công chúa gửi thiệp mời Thưởng Hoa yến đến phủ, nàng và ta từ trước đến nay không giao tình, nàng hận ta cướp đi Hứa Hoài Uyên.

Cho nên, lần này gửi thiếp mời cho ta, có lẽ là nghe Hứa Hoài Uyên mang về một nữ tử để nạp thiếp, nàng chắc cực kỳ vui vẻ, muốn tìm cơ hội cười nhạo ta một phen.

Ta cầm tấm thiệp viết giống như bức vẽ ma quái kia, lắc đầu cười cười, qua thiếp mời, có thể hình dung được Ngọc Chân Công chúa đang lúc viết cái này có bao nhiêu vui sướng khi thấy người gặp họa.

Yến hội của nàng đặt trong cung Lộ Hoa điện, chờ ta đến, trên bữa tiệc các quý nữ các nhà trong kinh thành đã ngồi ở đó. Ngọc Chân Công chúa uể oải dựa vào ghế, khi nhìn thấy ta, hai mắt sáng lên, lập tức nháy mắt với vài quý nữ ngày thường có quan hệ tốt với nàng.

Một vị thiên kim nhà Thái phó cầm khăn tay, mở miệng: "Đây không phải là Vĩnh Bình Quận chúa sao? Nghe nói gần đây nàng vì chuyện Hoài Dương Vương nạp thiếp, ngày ngày ở trong phủ lấy nước mắt rửa mặt, thật sự là... Thật sự là làm cho người ta khổ sở...".

Ngọc Chân: "......"

Ta đỡ tay chậm rãi ngồi xuống, tiếp tục rửa tai cung kính lắng ghe.


Đích nữ Yến Hậu tướng quân tính cách mạnh mẽ, nói thẳng: “Nói cho nàng biết, trận chiến lúc đầu gây ra tên là gì? Ồ, gọi là một đời một kiếp, nhất định phải là nàng. Hóa ra chỉ được vài năm. Chà, thật sự là mất mặt!"

Ngọc Chân phụ họa nói: "Cũng chỉ có kẻ n--gốc như nàng mới có thể tin những lời này, nam tử nhà nào không nạp thiếp? Người ta mở miệng ngọt ngào, dỗ nàng đến choáng váng đầu óc."

Ta thản nhiên nói: "Người thề thốt là hắn, nuốt lời đổi ý cũng là hắn, nói ta làm gì? Ta có cái gì đáng xấu hổ?"

Ngọc Chân Công chúa thu hồi chân, cảnh giác gật gật đầu: "Hình như là vậy...".

Từ trước đến nay ta đều biết, Ngọc Chân chỉ là tâm tính tiểu hài tử, sở dĩ nhiều năm như vậy vẫn canh cánh trong lòng, là bởi vì lúc trước ta nói muốn cùng Hứa Hoài Uyên thành thân, nàng cảm thấy ta phản bội nàng, cho nên trong lòng mới luôn buồn bực.

Đích nữ Yến Hậu tướng quân tiếp tục mở miệng: "Nữ tử vốn là lấy nam tử làm trời, ta chưa từng nghe chuyện vì phu quân nạp thiếp mà muốn hòa ly, thật sự là hiếm thấy, mẫu thân ta nói, nếu nữ tử ghen tuông, sau khi c--hết là phải xuống mười tám tầng địa ngục."

Một người nghe vậy, khinh thường nói: "Là con người đều sẽ c--hết, ai biết sau khi c--hết sẽ xuống mấy tầng địa ngục, từ góc độ phu thê mà nói, nếu nữ tử ghen tuông phải xuống mười tám tầng, nam tử kia nạp thiếp có phải tội nghiệt nặng hơn không? Có phải là phải là xuống tám mươi tám tầng không? Nam tử vì kiềm chế nữ tử, từ trước đến nay đều dùng mọi thủ đoạn, thậm chí là nói sau khi chết đi đến mười tám tầng địa ngục để dọa người."

"Này, Thẩm Ý Nùng, nàng không phải luôn luôn bất hòa với Khương Chỉ sao, nàng sao lại nói chuyện thay nàng ấy?"

Trên bữa tiệc này mọi người đều biết, người luôn đối phó ta là Thẩm Ý Nùng, nàng là đích nữ Ngự sử gia, nhưng Ngự sử sủng thiếp diệt thê, nàng ở trong phủ sống qua ngày còn không bằng nha hoàn nhất đẳng của nhà phú quý.

Còn vì sao đối phó, có lẽ là do khi còn trẻ ta đã tài giỏi như vậy, không chịu nhượng bộ ai nên luôn có một vài mâu thuẫn.

Nghe các nàng nói như vậy, ta vẫn chưa để ở trong lòng, lần này tiến cung ta vốn có mục đích, là ta mượn cơ hội tìm hiểu bệnh tình của Thái hậu.

Sau khi ra khỏi cung, ta bảo xe ngựa trực tiếp chạy về phía An Thuận Y quán ngoài cửa Vĩnh Lạc.

10


An Thuận Y quán được hình thành từ năm năm trước ở kinh thành, mới đầu bởi vì giá khám chữa bệnh của y quán rẻ hơn rất nhiều so với y quán bình thường nên gặp phải nhiều vấn đề lớn nhỏ, về sau mới dần dần thích ứng.

Ta từ trước đường đi vào, có thể thấy được ngồi khám bệnh ở y quán đều là nam đại phu. Chúng ta cũng không phải chưa từng thử để nữ y ngồi khám bệnh, nhưng thành kiến của người đời đối với nữ tử quá sâu, một bên trách cứ các nàng xuất đầu lộ diện, một bên lại trách cứ nữ tử các nàng đi khám bệnh thật là không đúng.

Thế cho nên, nữ y trong y quán chỉ dám tiếp trị nữ bệnh nhân, phát triển đến sau này, y quán quyết định để nữ y tập trung vào việc khám bệnh cho nữ tử. Mà trong đó lợi hại nhất chính là Thẩm Ý Nùng, bệnh nhân nàng từng chữa trị không ai biết được tên của nàng.

Lúc ta đi vào, Thẩm Ý Nùng dùng vòng tay thu hồi quần áo, một bàn tay trắng trẻo thanh tú đang nghiền dược liệu.

"Thẩm Ý Nùng, ngày mai theo ta tiến cung, nàng đã chuẩn bị xong chưa?" Ta nhẹ giọng nói.

Nàng dừng động tác lại, đôi mắt sáng như sao, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Là Thái hậu sao? Ta thật sự có thể sao?".

Ta vươn tay, phủ lấy mu bàn tay nàng, trong nháy mắt hai tay nắm chặt, một dòng nước ấm chảy qua: "Đã năm năm rồi, nàng đủ ưu tú, hãy tin tưởng ta."

Thái hậu bị bệnh của nữ tử, ngự y trong cung bất lực, ban đầu là bởi vì ngự y không tiện đi khám bệnh, nên bệnh tật kéo dài, chờ đến lúc có ý định tìm nữ y, bệnh tình đã có chút nghiêm trọng, cho đến gần đây, nữ y trong cung cũng bất lực.

Nhưng bệnh của nữa tử cũng không thích hợp để tìm kiếm danh y thiên hạ, bởi vì người đời sẽ lấy đó làm nhục.


Thái hậu là nữ nhân tôn quý nhất trên đời này, hoàng đế rất hiếu thuận. Chỉ cần, chỉ cần chúng ta có thể chữa khỏi cho Thái hậu, chúng ta thể mở một con đường chính đạo cho nữ tử hành nghề y, cho dù chỉ có một chút cơ hội, cũng tốt.

Thẩm Ý Nùng gật gật đầu: "Được."

Ta nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Ý Nùng, so với nàng lúc nàng gặp ta còn sớm hơn.

Vào thời điểm đó, nàng đã sử dụng y thuật trên đường phố để cứu một nam nhân ăn xin, mặc dù nàng mặc nam trang, nhưng ta nhận ra nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Có lần ta hỏi nàng có biết y thuật không, nhưng nàng tránh trả lời. Mãi đến sau này, nàng mới nói với ta rằng khi mẫu thân nàng sinh tiểu đệ, lúc sinh không được xử lý đúng cách nên sức khỏe không tốt.

Lúc ấy, người khám bệnh cho mẫu thân nàng là một nam đại phu, là Thẩm Ý Nùng mạo hiểm đi ra ngoài tìm tới. Ngay sau khi nàng vui mừng nghĩ rằng đã cứu được mẫu thân, mẫu thân thức dậy đã nhảy xuống hồ quyên sinh.

Bởi vì, nam đại phu đó chui vào váy của mẫu thân nàng, làm cho mẫu thân nàng không còn trong sạch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận