Cô đi thêm vài bước thì thấy có một khách điếm đông người, nghĩ thầm liệu vào đây sẽ nghe ngóng được gì chăng?!
Bước vào, cô được tiểu nhị mời ngồi ở một cái bàn trống, tiểu nhị này nhìn thấy cô ăn mặc sơ sài thì đoán ngay đây là nha hoàn của nhà nào đó, không phải khách quý nên hắn cũng không nói nhiều chỉ hỏi vài câu rồi dọn món ra theo lời của cô.
Các đại hiệp chẳng phải đều chọn một bầu rượu và một cân thịt bò sao? Vậy thì cô chọn một ấm trà và một bát mì, tiền cô không nhiều, thực đơn ở chổ này món nào cũng đắt đỏ, cô đương nhiên phải chọn hai món rẻ nhất. Tại sao tới trà cũng phải mua vậy, thế giới cướp bốc à?
"Này, ngươi đã nghe nói 'Mê cung vạn trượng' chưa?" Một người khách ăn vận chỉnh tề, tóc mão chỉnh chu lên tiếng: "Ta nghe nói, nơi đó quỷ dị, âm u, kinh tởm chết người, phàm là ai tới đó đều khó toàn mạng quay về."
"Ta lại nghe người ta đồn rằng, nơi đó bốn mùa hoa nở, cây cối sum xuê, cảnh vật trù phú, phong cảnh hữu tình, bước vào rồi lại không muốn ra, là nơi thần tiên ngự trị." Người khách khác ngồi đối diện lên tiếng phản bác.
Một vị cô nương nghe thế thì nói: "Mặc cho là nơi đó quỷ dị chết người kinh tởm ra sao, hay là cảnh vật thiên tiên người người lưu luyến, chỉ cần tâm không động, lòng không suy, chẳng phải sẽ an bình trở về hay sao?"
"Cô nương này nói thế cũng không đúng, phàm là người, tuyệt nhiên sẽ không dứt khỏi trần tục." Một người khách khác cất giọng.
"Nhưng mà, rốt cuộc đã có ai từng đến đó trải nghiệm hay chưa?" Cô ngồi một góc cất tiếng nói: "Lời mọi người nói chỉ nghe giang hồ đồn đại, không thử tới xem làm sao chứng thực được?"
"Ai yo, ta nói, cô nương này cũng thật ngốc, chúng ta còn muốn sống cuộc sống bên cạnh người thân, không điên tới nỗi tự mình nộp mạng đâu." Một phụ nữ trung niên đáp lời.
Cô nương trẻ khác cũng lên tiếng: "Ta nghe nói nơi đó bốn mùa hoa đào nở, cây cối, hang động, động vật cùng sông suối không kể siết, nhưng mà nơi đó là nơi rất nguy hiểm, lại dễ lạc đường, vì bên trong chính là một mê cung khổng lồ."
"Đúng, đúng, đó là lý do mà người ta đặt cho nó cái tên 'Mê cung vạn trượng'. Một lần đi là không thế tìm được lối về." Một công tử đập bàn một cái rầm lên tiếng nói.
Cô vừa gắp một đũa mì thật to bỏ vào miệng, uống xong một ngụm trà thì hỏi: "Vậy cái nơi được gọi là 'Mê cung vạn trượng' ở đâu?"
"Cô nương làm gì, chẳng lẽ là muốn tới đó sao?" Một người đàn ông lên tiếng hỏi cô.
Một tiếng cười của đàn ông không hề nhã nhặn vang lên: "Tiểu cô nương, cô tốt nhất đừng hỏi, đừng tò mò làm gì, tuổi cô còn trẻ, vẫn là đừng quan tâm tới chuyện giang hồ bọn ta. Hahaha."
"K... Không phải, tôi.. tiểu nữ chỉ là thuận miệng mà hỏi thôi." Người cổ đại đều như vậy à? Cô chỉ muốn tìm hiêủ một chút xem nó có phải là nơi cần tìm không thôi. Giang hồ của mấy người chính là nói chuyện phiếm?
"Tốt nhất là như vậy." Thanh y nữ tử ngồi ở một góc lên tiếng: "Hai tuần trước đây cũng có người nói như vậy, nhưng rốt cuộc vẫn là không nhịn nổi tò mò, chạy tìm nơi 'không nên tới', ha, liền không quay trở về."
"Ai yo, vị cô nương này tin tức cũng nhạy lắm." Một người đàn ông trung niên uống hai ba hớp trà xong nói: "Quả thật là vậy, mới cách đây mấy tuần còn yên ổn, vậy mà lại nổi lên tính tò mò tới 'Đào hoa vạn trượng', cuối cùng thì sao? Chính là không thể về được."
"Nhưng cũng không biết là do nơi đó quá mức làm người si mê, hay do nơi đó âm u quỷ dị yêu ma, khiến hắn một đi không về, bỏ lại vợ con hắn ngày đêm trông ngóng hắn thành bệnh." Tiểu nhị đang dọn bàn cũng chen miệng vào, hắn thở dài một cái, tỏ vẻ đáng thương.
Thanh y nữ tử gọi: "Tiểu nhị, tính tiền." Xong, đặt một thỏi bạc lên bàn gở, rồi rời đi, đào hoa vạn trượng thật sự là mê cung vạn lối sao? Bổn tiểu thư mới không tin!
"Cô nương, cô định đi đâu, không ở lại cùng bọn ta bàn chuyện giang hồ sao?" Một người khác giọng khàn khàn hỏi thanh y nữ tử.
Thanh y nữ tử kia liếc nhìn hắn một cái: "Ta đây chính là đi đến nơi các người vừa nói tới, 'Đào hoa vạn trượng.' " Sau. liền quay đi không ngoảnh lại, cả khách lâu có chút rợn người, người tới đó có hơn trăm chục, đều không thấy quay về, haizz.
Nghe nới thanh y nữ tử muốn tới nơi mà mọi người trong khách điếm nói, cô cũng liền bám đuôi theo.
Đi một hồi, đến cô cũng mệt lã, nơi quỷ quái đó thật xa, cô chạy theo tới cả người không còn sức, chân mỏi rụng rời, còn thanh y nữ tử ba hồi vận khinh công, bốn hồi đu cây trèo qua lại, nhìn cũng chẳng thấy một giọt mồ hôi, võ công cao cường như thế vì sao không phát hiện ra cô?
Mới cuối đầu ba giây, nghỉ ngơi vài phút, thì thanh y nữ tử biến mất dạng, cô dáo dát nhìn đông ngó tây, dòm nam soi bắc cũng không thấy người đâu, là thuật ẩn thân của ninja sao, hay là biết phép thuật bay đi rồi, xem ra lần này là công dã tràng. Cô ngước đầu lên trời, đảo mắt vài cái, trời cũng đã đổi sắc, mau chóng trở về không thì sẽ không tốt, thôi thì bỏ đi vậy, thanh y nữ tử kia hẳn đã phát hiện ra cô theo dõi rồi.
Cô chán nản xoay người, chậm rãi bước đi hướng về Triệu gia, thầm nghĩ liệu anh ta đã giải xong bí mật chưa nhỉ?
... ....... Nhưng nơi được gọi là đạo hoa vạn trượng thật sự rất quen... Uầy, có lẽ, cô từng đọc qua trong quyển tiểu thuyết nào đó rồi, hoặc cô nhớ nhầm.
Thanh y nữ tử ngồi trên cây, hòa lẫn vào tán lá cuối đầu nhìn cô, khẽ mỉm cười: "Ha, muốn theo dõi bổn tiểu thư ta đây, xem ra là còn non lắm."
"A, dụ nàng đi tới nơi xa thế này, cũng nên trở về vương phủ, hắn ta mà không tìm được mình, còn không phải sẽ ngược đãi Lăng nhi hay sao? Vương gia thối, chính là vương gia thối, tỷ về sao sẽ dạy dỗ ngươi." Nghĩ tới đây thanh y nữ tử liền vui vẻ mà ngạo nghễ rời đi.