Nữ Tì Linh Lung

Mấy ngày sau đó, Triệu Khả Nhiên chỉ ở trong Xuân Huy viên, chân chính làm một tiểu thư không bước ra khỏi cửa lớn. Nhưng cũng không có nghiã là Khả Nhiên cái gì cũng không biết, dựa theo tiểu thuyết cô đành phải chạy đi tìm nghe ngóng tin tức mang về cho Khả Nhiên. Hiển nhiên Khả Nhiên nghĩ rằng có lẽ do lời nói hôm đó có tác động tới cô rồi, dù sao cô làm công việc này cũng khá thú vị, nghe được nhiều thứ rất hay.
Vì để giúp cho nam nữ chủ gặp nhau cô quyết định mở miệng: "Tiểu thư, người xem, thời tiết hôm nay thật đẹp, hay người ra khỏi phòng, đàn một khúc cho khoay thỏa đi." Cô định mở miệng nói là sẽ ra ngoài chơi nhưng nghĩ lại nếu nói thế sẽ bị Nguyệt cô mắng ngay, liền thay đổi một chút.
Nguyệt cô cũng im lặng, điều này Nguyệt cô cảm thấy cũng Rất đúng, tiểu thư ở trong phòng mãi cũng không tốt cho sức khỏe, chi bằng cứ ra ngoài phòng hít thở không khí một chút cũng tốt, dù sao cũng không phải ra khỏi phủ.
Triệu Khả Nhiên suy nghĩ, ngẫm một chút nàng thấy cũng có lý, liền đáp: "Được, Lung nhi mang đàn của ta tới đình tạ đi."
"Vâng." Cô nhanh chóng xoay người đi lấy đàn tới đình tạ ở Xuân Huy viện, vì cô lười nói những tình tiết lằng nhằng nên bỏ qua, vì thế thời gian tới tạ đình sớm hơn một chút, cũng do đó mà trong lúc lấy đàn cô đã kéo dài thời gian, đợi đúng thời cơ mới mang đàn ra cho Triệu Khả Nhiên.
Cô mang đàn đặt trên bàn đá đình tạ, Triệu Khả Nhiên tự động ngồi xuống thoải mái, hư hương kỳ lạ lan tỏa ra trong khói nhẹ, thanh khiết thuần dịu.

"Tiểu thư, người định đàn khúc gì?" Cô hỏi, dù biết chắc khúc mà Triệu Khả Nhiên đàn sẽ là 'Phượng Niết Bàn'.
Triệu Khả Nhiên suy nghĩ, rất nhanh liền lay động tay nhỏ, tiếng đàn tao nhã du dương vang lên, thật sinh động đi vào lòng người. Phượng hoàng hồi sinh, mang theo sự mạnh mẽ quật cường, vươn lên từ tro tàn bụi bẩn.
Ban đầu tiếng đàn còn du dương, tiếp theo lại biến hóa theo tâm cảnh của Khả Nhiên, gấp gáp, trầm lặng, dồn dập, mang theo bất hạnh không vui và thù oán thế gian, khiến người ta hít thở khó khăn. Lúc đoạn cao trào vừa hừng hực rực lửa vừa tang thương ai khóc, nổi buồn thê lương, cảm giác luyến tiếc, cứ như vì phượng hoàng mà rơi lệ.
Lúc tiếng đàn ngừng, Nguyệt cô vẫn im lặng chìm đắm trong khúc nhạc kia, còn cô thì vẫn miên man suy nghĩ, cũng nhờ tiếng đàn kỳ ảo đó mà Triệu Khả Nhiên được Tư Đồ Húc cũng là nam chủ chú ý. Cô ban đầu cũng ngỡ ngàng, tiếng đàn của Khả Nhiên chứa đựng hàm tâm sự, hơn cả khi tác giả diễn tả bằng lời trong tiểu thuyết, ở tại nơi này cô vừa suy nghĩ vừa rợn người.
"Tiểu thư, khúc này gọi là gì vậy?" Cô hỏi sau khi suy nghĩ xong.
"Khúc này gọi là 'Phượng hoàng niết bàn'." Triệu Khả Nhiên cười giải thích: "Lần đầu ta đàn khúc này nghe có xuôi tai không?"

" 'Phượng hoàng niết bàn'?" Cô bày ra vẻ mặt kỳ quái: "Sao tiểu thư lại biết khúc nhạc này?"
"Là do ta vô tình nhìn thấy mà thôi." Triệu Khả Nhiên đáp.
Tiếp theo đó cô dần dần để trí não mình nhớ lại kịch bản trong tiểu thuyết, sau đó thì hỏi và nếu ra thắc mắc của bản thân, chỉ mong Triệu Khả Nhiên có thể tạo dựng hình ảnh tốt đẹp cho Tư Đồ Húc đang nghe trộm tại nóc nhà.
Triệu Khả Nhiên cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình, nên lý khai ghế đứng dậy nhìn tứ phía lẫn nóc nhà phía trước, không có gì đặc biệt cả, chỉ là bản thân đa nghi thôi!
"Tiểu thư, người sao vậy?" Nguyệt cô lên tiếng hỏi vì thấy được hànhđộng lạ kỳ của Khả Nhiên.
Cô thừa biết Khả Nhiên đã cảm nhận được ánh mắt của Tư Đồ Húc, nên mới có bộ dạng như vậy, nhưng mã khi Khả Nhiên đứng dậy thì Tư Đồ Húc đã rời đi mất, nhìn thế cô khẽ cười mỉm một cái nhưng sau đó thì đã không còn.
Triệu Khả Nhiên lắc lắc đầu: "Không, không có gì cả, là do ta nhầm lẫn." Sau đó Triệu Khả Nhiên trở vào trong đình tạ tiếp tục đánh đàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận