Nữ Tì Linh Lung

"Cái này,.... " Vân Thử suy nghĩ, một lát sau mới nói: "A, khi ta tìm thấy, nó chỉ có một nửa thôi."
Cô nhìn Vân Thử chăm chú: "Thật không?"
"Đương nhiên... " Vân Thử đáp, có chút nghẹn lời.
Cô vẫn nhìn, nhìn một cách chăm chăm kiểu như hổ định hướng bắt con mồi. Vân Thử đảo mắt sang nơi khác, tránh cái nhìn của cô: "Tôi là sát thủ đấy, đừng có mà nhìn tôi, không tôi giết cô." Vân Thử đoán cô sẽ sợ hãi.
"Thế sao?" Cô mở miệng nói: "Vân Thử, tại sao anh lại đến tìm tôi, tại sao anh lại đưa cho tôi quyển 'Công thức phản xuyên' này, tôi đoán, có phải là tôi có liên quan, hay biết gì về chuyện có thể xuyên về hiện đại không? Nếu anh giết tôi, ai cũng không có lợi, đúng chứ?"
Vân Thử nhìn cô, chán nản, phiền toái, thở dài: "Ok, tôi hàng!" Sau đó nói tiếp: " 'Công thức phản xuyên' sở dĩ chỉ còn một phần là lỗi của tôi. Do tôi bất cẩn, ban đầu không rõ công dụng, nên xé nó để.... " Liệu có nên nói tiếp hay không?
"Sau đó?" Cô hỏi.

"Để... Đi đại tiện rồi." Vân Thử lại một lần nữa lãng tránh ánh mắt của cô.
Đi đại tiện?! Cô đang cầm một quyển sách bị người ta xé đem đi làm giấy vệ sinh? Cô lập tức buông quyển sách xuống giường. Đơ người một vài phút, hồi phục, mắng: "Vân Thử, anh tùy tiện thật." Hừ lạnh một cái, cô tiếp: "Sao anh có thể mang thứ quan trọng như vậy để làm giấy vệ sinh kiểu cũ chứ?"
"Xin lỗi, xin lỗi, tới về sau tôi mới biết mà." Vân Thử chấp tay, quỳ xuống, lạy lạy cô vài cái.
Về sau mới biết ư? Vậy thì: "Tại sao tới sau này anh có thể biết được đây là thứ có thể trở về hiện đại?" Vừa nói, cô vừa chỉ tay vào quyển 'Công thức phản xuyên.'
"Do được một người nói... " Vân Thử đáp.
"Người đó là ai?" Cô hỏi.

Vân Thử không thế tiết lộ thân thế của người này được, đây là bí mật: "Tôi cũng không phải là phạm nhân, cô đừng tra hỏi tôi nữa, ok?!" Nói thêm: "Người đó là ai thật sự không quan trọng, người đó cô cũng biết đấy."
Mình cũng biết ư? Người đó có thể là ai chứ? Cô nhìn Vân Thử, ánh mắt tràn ngập sự mơ hồ và nghi hoặc.
Vân Thử thấy thế, nên nói tiếp: "Cuốn 'Công thức phản xuyên' này tuy chỉ còn một nửa, nhưng cô có thể tìm một nửa còn lại."
"Tôi có thể tìm một nửa của nó?" Là thật sao?
Vân Thử gật đầu: "Thật ra, cô chỉ cần tìm được 'Ngọc Quang Xuyên', đem nó đặt vào phần quyển công thức bị mất, như vậy thì công thức sẽ toàn diện." Vân Thử lại nói tiếp: "Nhưng người đó từng nói chỉ có cô mới có thể tìm được 'Ngọc Quang Xuyên' mà thôi."
Cô nheo mắt lại: "Vậy nên... ?"
Vân Thử chỉ gật đầu, anh định nói thêm gì đó, nhưng im lặng, dùng kí hiệu câm ra hiệu với cô.
Cửa phòng mở ra, Cầm Hương, Thi Hương bước vào. Cô và Vân Thử giả vờ cười nói, chơi trò chơi kéo bao búa của trẻ nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận